(Nam Nữ Chính xin nghỉ bồi tình cảm rồi:v hôm nay cặp phụ ngược nhau này lần đầu lên sàn Đừng đá mạnh quá kẻo tội!)
1 Tuần trôi qua êm ả. Thật ra đầy mưu tính. Sóng gió sẽ nổi lên trong lúc bão nhỏ hoành hành.
Dạ Quốc: Quốc Gia nhỏ. Bình yên, ít sóng gió nhất trong những Quốc gia. Vua ở đây có thể được coi vị vua tốt, luôn luôn lo lắng cho con dân của mình.
Ngươi dân nơi đây không nhiều nhưng khi có ngày hội gì đó, tất cả đều tụ họp. Đó là một trong những điều khác lạ. Quốc Gia khác không có.
Trong Phủ Thái Tử
Trên cây lê. Thiếu nữ ngồi trên cành, đôi chân đong đưa. Xiêm Y trên người lỏng lẻo, ngực lộ ra… khiến người nhìn bỏng mắt. Gương mặt thiếu nữ một bên cực kỳ ghê rợn, một bên xinh đẹp. Nhìn vào khiến người ta ngỡ rằng mình bị ảo giác. Đôi mắt to không ngừng chớp chớp.
Nhìn qua như nửa ma nửa tiên.
‘Vèo’ Bỗng một chiếc lá bay qua, chiếc lá như mũi kim, mục tiêu của chiếc lá chính là thiếu nữ đang trên cây lê. Môi thiếu nữ cong lên. Tay chụp lấy chiếc lá, máu từ tay chảy xuống, gương mặt thiếu nữ vẫn không đổi sắc.
“Mị Mị, võ công con càng ngày càng tiến bộ đó!” Giọng nói ngọt ngào. Theo đó thân ảnh chui từ bụi cây ra.
Tóc trắng xóa, dài, trông như bụt bà.. Xiêm y trên người toàn màu trắng.
Thiếu nữ trên cây lê nhảy xuống, đối diện với nữ nhân tóc trắng, “Võ công tiến bộ thì có ích gì! Thiên ca ca cũng không để ý đến con!”
Làm nhiều việc như vậy cũng không để ý!
Nữ nhân tóc trắng thấy vậy cười dịu dàng. Tay xoa đầu thiếu nữ, “Con than vãn được gì? Mau đi bám đuôi hắn đi. Đến lúc mất thì đừng kêu ta.”
“…”
Thiếu nữ Phương Mị Mị: Từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, 5 tuổi đi theo một bà lão. Trên giang hồ người ta gọi bà lão đó là Yến Ly… giỏi độc dược. Phương Mị Mị tuy là đồ đệ của Yến Ly nhưng Yến Ly chưa bao giờ dạy độc cho, chỉ dạy võ công.
12 Tuổi vào cung…Hoàng Thượng, Hoàng Hậu thuận mắt nên ban hôn cho Thái Tử.
Thư phòng…
Nam nhân ngồi đọc sách, gương mặt xinh đẹp như một đứa trẻ chỉ cần cười lên thì ai cũng muốn yêu thương. vẻ đẹp không tả được. Trên mặt hắn chỉ có một vẻ mặt lạnh lùng. Mắt chăm chú đọc sách. Cả người hắn đều là khí lạnh méo chịu được!
“Thiên ca ca!” Phương Mị Mị đá thẳng cái cửa ngáng đường bay đi, chạy vào kéo tay nam nhân, nam nhân không phản ứng, cũng không ghét bỏ. Mặc kệ Phương Mị Mị làm gì thì làm…
Nam nhân Thái Tử Dạ Quốc, Sắc Ca Thiên: Luôn luôn mang bộ mặt không cảm xúc, trên người luôn âm u.
Sắc Ca Thiên từng là nam nhân ôn nhu… từ khi mất đi người mình yêu Sắc Ca Thiên liền biến thành bộ dạng này…
Phương Mị Mị lay chán hắn rồi liền òa khóc, “Òa… òa…Huynh không cần Mị Mị nữa… òa… òa…”
Từng tiếng khóc truyền vào tai Sắc Ca Thiên, hơi nhiu mày. Gương mặt trẻ con phóng to trước mặt Phương Mị Mị…
“Khóc nữa thì thu dọn đồ!”
Đang định quay đầu đọc tiếp môi bị chiếm… Nụ hôn bất ngờ khiến hắn ngỡ ngàng.
Một lúc sau Sắc Ca Thiên bị hôn đến lơ mơ bắt đầu nói mớ, “Miên Dạ…” Phương Mị Mị hơi dừng… mắt nhắm lại.
Đã nói là chấp nhận làm cái bóng… rồi. Không nên đau lòng… vui lên đi… ít ra huynh ấy cũng để ý, không đẩy ra. Đây là điều tốt…!
Cố kiếm chế cảm giác đau buồn trong lòng. Phương Mị Mị chuyên tâm vào việc hôn…
Đây… không phải Miên Dạ của hắn!
‘Xoàng’ Phương Mị Mị bị Sắc Ca Thiên đẩy một cái, tay đụng bát canh gà nóng. Bát canh gà rơi xuống, bắn canh nóng vào tay nàng.
“Thiên ca ca?”
“Cút!”Hắn rồng lên.
Phương Mị Mị tay đau rát, nhìn Sắc Ca Thiên… tay hắn cũng bị nước canh bắn lên…
Phương Mị Mị chạy ra ngoài….
(Đố mọi người Mị Mị có trở lại hay không? Ahihi, Nhạt quá đuê!)