Thảo Nhi nghe đến đó cũng không muốn dạy quy củ cho nàng nữa nên đồng ý.
Nàng cảm thấy cuộc đời vừa chưa thiết sống, nay như được tái sinh…
Nàng và Thảo Nhi từ nữ biến thành nam nhân với bộ dạng phong lưu, cơ mà nàng nghĩ mình nên làm nô tài để Thảo Nhi làm công tử thì hơn như vậy cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Trên đường đi… mỗi khi nàng và Thảo Nhi đi qua nữ nhân các nữ nhân đó à không, ánh mắt của các nữ nhân đó đều dính lên người nàng và Thảo Nhi nó dính như con đỉa… còn có nữ nhân liếc mắt đưa tình… động tay động chân, động môi cũng có! Ôi… cái thế giới cổ đại này còn thoáng hơn cả hiện đại!
“Vương phi… Thảo Nhi sợ… người ta muốn về phủ a!” Thảo Nhi ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói.
Đáng sợ quá! Không muốn bị người ta phi lễ! Không muốn đâu! Ngoài này thật rộng lớn, thật nguy hiểm! Nguy hiểm hơn cả Tuyết Băng!
“…Ta cũng thấy sợ… hay chúng ta chạy về trước khi mọi chuyện chưa đến nỗi nào.” Nàng nói xong kéo tay Thảo Nhi phi ngược lại về hướng Tình Vương Phủ.
Bản cô nương sợ hãi sắc nữ cổ đại quá!Về ôm phu quân cho lẹ! Cần vòng tay ấm áp, bờ vai vững chắc của phu quân!
‘Bộp, rầm’ Tiếng va vào nhau cùng tiếng ngã khiến cho mọi người đang đi đường dừng lại nhìn… nếu nam nhân nữ nhân ngã mà hôn nhau vào hiện tại thì không bình thường nhưng nếu ngã mà nữ nhân và nữ nhân hôn nhau thì là chuyện khác.
Nàng vì đi quá nhanh nên không phanh nổi thế là đâm vào người đi đường, mà người đi đường này chẳng ai khác là Sắc Ca Thiên, Phương Mị Mị. Thảo Nhi ngã một chỗ, Sắc Ca Thiên ngã một chỗ còn nàng và Phương Mị Mị, tư thế nàng đè lên Phương Mị Mị, môi chạm vào môi Phương Mị Mị.
Phương Mị Mị/Nàng : “…”
Sắc Ca Thiên/Thảo Nhi: “…”
Quần chúng đi đường: “…”
Thời gian như ngừng lại, nàng và Phương Mị Mị trố mắt nhìn nhau quên cả đẩy đối phương ra, tình huống kì dị này cứ thế diễn ra cho đến năm mươi giây sau.
“Aaa…” Tiếng hét Thảo Nhi chói tai đến mức mọi người đều tỉnh lại, nàng cũng vậy, tỉnh rồi thì lúng túng rời khỏi người Phương Mị Mị.
…Ahuhu, nàng ấy vậy hôn phải cô nương người ta… tội lỗi quá! Tội lỗi cảm giác bản thân đang ngoại tình! Nghĩ đến phu quân thành ngưu ma vương… còn đâu bộ dạng dễ thương…
“…Ta… ta…” Nàng chưa nói được thì Phương Mị Mị giơ tay định tát nàng, nàng tránh đi, tay Phương Mị Mị rơi vào khoảng không, nàng thấy Phương Mị Mị định đánh tiếp liền hô: “Stop! em gái bình tĩnh! Ấy lộn, bình tĩnh cô nương ơi!”
Bình tĩnh sao nổi! Bị nam nhân phi lễ còn ở trước mặt Thiên ca ca nữa! Mất mặt!
“Cô nương ta cũng là nữ mà! Tóc ta tuột ra dài thế này rồi!” Nàng lúc này mới biết khi ngã tóc nàng đã tuột ra khỏi châm ngọc rồi.
“…Miên Dạ?” Sắc Ca Thiên nhìn gương mặt nàng miệng nói nhỏ… đôi mắt đó thật giống Miên Dạ… đôi mắt trong suốt ấy bên trong có một vì sao đang tỏa sáng.
Phương Mị Mị nhìn miệng Sắc Ca Thiên thì biết đang nói gì… mắt nhìn nàng.
Gương mặt không giống chỉ đôi mắt kia là giống.
… Tại sao cảm giác thân thuộc? Nhưng không phải cảm giác nhìn thấy Miên Dạ mà là người thân?
Phương Mị Mị cảm giác đầu hơi đau nhói…
“Xin lỗi vì đụng chúng hai người, biết ta có thể làm gì?” Nàng xin lỗi, hỏi Phương Mị Mị.
“À… không sao.” Sắc Ca Thiên từ lúc nào đã bên Phương Mị Mị kéo tay Phương Mị Mị tư thế chuẩn bị đi, “Cảm ơn ý tốt của cô nương!”
Sắc Ca Thiên kéo Phương Mị Mị đi