“Thảo Nhi?” Nàng tỉnh lại thấy Thảo Nhi bên mình, kinh ngạc, nhìn xung quanh..
Đây đâu phải Tình vương phủ! Rốt cuộc chuyện gì khi nàng ngất?
Còn Thảo Nhi đáng yêu của nàng vì sao gầy gò, trên người phát ra khí lạnh nhạt như thế?
“Vương phi… người từ từ, Thảo Nhi nói cho người hết mà…”
Nàng nghe xong hết thẩy… Nàng đau lòng, kéo Thảo Nhi.. ôm chặt.
“Xin lỗi, ta không ở bên muội… xin lỗi.”
Nàng không ngờ… mọi chuyện xảy ra đột ngột như vậy, người nhà đều chết, tự sát,mà cái lí do đó nàng hiểu, nàng chỉ nói một câu… yêu đến ngốc nghếch. Nàng tự trách vì sao lúc đó không có ở đấy để che chở cho Thảo Nhi.
Nàng buông Thảo Nhi ra hỏi: “Muội muốn ta làm gì?”
Làm gì? Nàng chỉ muốn Trích Liên không biết nàng còn sống, nàng mới có thể an tâm trả ơn Linh gia, xong nàng sẽ xuống dưới. Kiếp này nàng không thể hầu hạ vương phi…
“Vương phi, ngươi đừng cho ai biết là Thảo Nhi còn sống, được không?”
Nàng gật đầu: “Được, Thảo Nhi? Sao muội khóc?” Nàng thấy Thảo Nhi nước mắt rơi, đưa tay vuốt nhẹ, gạt đi nước mắt lăn dài kia.
“Vương phi… người phải bảo trọng, Thảo Nhi không hầu hạ người nữa, người nhớ phải chăm sóc thật tốt cho mình… Vương phi, người mau trở về Tình vương phủ, tối nay trong cung có tiệc tẩy trần, hình như tẩy trần cho công chúa Minh quốc, người phải trở về! Thảo Nhi nghe nói đối tượng công chúa Mình quốc chọn có thể là vương gia.” Thảo Nhi nói một tràng dài… xong không cho nàng cơ hội nói, kêu người chuẩn bị đưa nàng về Tình vương phủ.
Khi từ biệt, nàng và Thảo Nhi ôm nhau… không nỡ rời đối phương…
Tình vương phủ.
“Nghe nói vương phi trở về rồi…”
“Ừ, mất tích rồi giờ về… chẳng hiểu chuyện gì.”
Hai nô tì quét dọn bàn tán..,
“Ơ… vương phi, là ai?” Dung Phiên Phiên đi ra, ngu ngơ hỏi, bộ dạng Dung Phiên Phiên lúc này không khác Thảo Nhi…. chỉ có một điều… đôi mắt kia nó ngu ngơ hơn rất nhiều.
Chính loại thuốc mà Trích Liên đã cho Dung Phiên Phiên uống… Dung Phiên Phiên hiện tại đã quên hết tất cả, tâm trí chỉ biết mình là Thảo Nhi, là thê tử sắp cưới của Trích Liên.
“Không phải chứ? Đập đầu thôi mà… quên luôn cả chủ tử rồi?” Nô tì kia bỡn cợt nói.
Trích Liên khi mang Dung Phiên Phiên về thì chỉ nói là bị đập đầu mất trí nhớ.
“Chủ tử?”
Vương phi là chủ tử của nàng?
“Nô tì bái kiến vương phi…” Nô tì kia thấy nàng lại đây liền cúi người.
Nàng nhìn Dung Phiên Phiên..
Đậu mé! Đứa nào giả dạng Thảo Nhi của nàng thế? Đôi mắt ngu ngơ cũng quá ngu ngơ rồi! Dịch dung? Không phải! Chắc chắn đây là mặt nạ… làm giống da người!
Dung Phiên Phiên cũng nhìn nàng…
Vương phi… đẹp quá…
“Được, hai người kêu người chuẩn bị xe.”
“Vâng.”
Nàng không nhìn Dung Phiên Phiên nữa, hướng phòng mình bước đi.
Bỏ lại Dung Phiên Phiên ngơ ngác.
Về phòng mình, nàng suy nghĩ…
Nếu là dự tiệc thì… ăn mặc cầu kì chút cũng được, nhân tiện cho phu quân lác con mắt bên phải, giật con mắt bên trái nha!
Nghĩ đến hắn tim nàng bất giác nhảy lên từng cái, nàng vỗ vỗ nó…
Tim à, đừng có nhảy nữa, ta biết ngươi cũng nhớ chàng mà, yên tâm. Nhưng nàng không làm được những gì hắn muốn… khi hắn tỉnh sẽ nhìn thấy nàng đầu tiên… hai, thôi thì sau này lấy thân bù vậy…
Dung Phiên Phiên mở cửa đi vào, Dung Phiên Phiên nhìn bóng lưng của nàng, rụt rè đi qua chỗ nàng.
Nàng không quay đầu, mở miệng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, làm tốt vai của mình đi, tốt nhất đừng động ta.”
Nàng không cần biết là ai, có mục đích gì, chỉ cần không động nàng, nàng sẽ mù chẳng thấy.
“Vương phi, ta không hiểu… ta không phải nô tì của người à? Ta chỉ là bị đập đầu vào tường… mất trí nhớ.” Dung Phiên Phiên ngây ngô, dùng đôi mắt trong vắt nhìn nàng, nàng không nhìn không nói, cứ mặc kệ Dung Phiên Phiên đứng đó,
Tự làm xong mọi việc, nàng mở cửa đi ra, ra ngoài, xe ngựa đã chờ sẵn ở ngoài, nàng bước lên, ngồi vào trong, Dung Phiên Phiên cũng đi theo, đứng ở ngoài.
Xe ngựa chạy đi…
(Hãy đón xem chương sau vào ngày mai,đảm bảo chụy với anh dễ thương! Ngọt đến sâu răng!)