Sáng….
Hạo Thiên đang lục đục tỉnh dậy. Đánh răng, rửa mặt xong, anh bỗng mỉm cười nhẹ. Anh liền chạy qua phòng nó. Phải chúc nó buổi sáng vui vẻ mới được!
Cánh cửa hé mở, Hạo Thiên he hé mắt dòm vào phòng. Nó…vẫn đang ngủ…
Rón rén, rón rén…thoáng cái anh đã đứng trước giường nó. Lặng lẽ ngồi xuống, anh cười tủm tỉm…
Chắc anh bị mắc bệnh cười rồi…
Chắc anh bị mắc bệnh biến thái như nó nói mất rồi…vì bây giờ tay anh đang vuốt ve khắp khuôn mặt của nó, vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt nó giống kiểu tình nhân ấy…
Hình như…anh thích nó rồi! Ahuhu…
– Thích em, có được không?
Anh lại cười, nói nhỏ. Anh thích nó, nhưng liệu nó có thích anh không đây?? Anh cần câu trả lời. Nhưng sao…ngại quá! Tim anh bắt đầu đập dồn dập…
À mà khoan…có gì đó sai sai…
Thằng Khang…cũng thích Vy Khánh?? Mà lại là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” nữa chứ?
Nghĩ đến đây anh lại bực mình. Nhỡ nó thích Minh Khang thì sao? Hmm…
Anh chống cằm, tay vẫn vuốt ve khuôn mặt nó, mải suy nghĩ mà ngón tay đã chạm đến đôi môi đỏ mọng. Môi nó ấm nóng, làm tay anh có cảm giác điện giật. Anh giật mình…
“Có nên “mi” nó một cái không nhỉ?”
Một lần nữa, đấu tranh tư tưởng lại bắt đầu nổi lên…
Lí trí: Mày điên à? Nhỡ nhóc tỉnh dậy rồi chửi mày thì sao? Có khi nhóc còn ghét mày hơn đó!
Con tim:Chỉ một cái thôi mà! Hun trán thôi mà!
Lí trí: Mày biến thái vừa thôi tim ạ!
Con tim: Nhỡ hun một cái sau nhóc thích mình luôn thì sao?
Lí trí: Mày còn tỉnh không? Nhỡ nó không thích mày, mày làm thế có mà nhóc căm mày đến già đó con!
Con tim: Nhưng tao đang đập mạnh quá! Hix…nhỡ tao chết thì sao??
“nhỡ”, “nhưng mà”, “thì sao”, “thế này”…anh đang rối lắm đây!
Cuối cùng, phần thắng cũng thuộc về con tim. Anh mạnh dạn tiến tới gần nó hơn…
5cm….
..3cm….
….2cm……..
……..1cm….
…..Mặt anh đã bắt đầu đỏ lựng lên. Chưa bao giờ anh có cảm giác kì lạ này cả!
CẠCH!!
Cửa bật mở. Hạo Thiên giật mình. Không dám ngoải ra sau…
Người đằng sau cũng nghĩ anh đang giở trò “không trong sáng” với bé con của mình. Liền chạy tới túm lấy Hạo Thiên, hét ầm lên:
– Aaaaaaaaaaa!! Thiên biến thái!!
Hạo Thiên đang trong tình trạng chết lâm sàng, tim đập, chân run. Thời khắc sinh tử của anh có lẽ là đến rồi!!
Nó cũng vì thế mà giật mình tỉnh dậy:
– Đâu đâu? Thiên biến thái đâu?_ Nó liếc ngang liếc dọc, chuẩn bị “tung đòn”
Ôi sao mà số Thiên nhọ vậy trời???
Lòng anh nôn nao lạ thường. Không thể để mối quan hệ của anh và nhóc con tan vỡ vậy được. Không bao giờ!!!
Anh cố gắng thoát ra khỏi đôi tay cứng rắn kia. Hàn Phong vẫn lừ lừ giữ lấy Thiên. Hắn không hiểu cái phản ứng này là gì nữa. Nhưng chắc trong mắt mọi người thì “điên rồ” lắm. Hắn hờn!! Hắn hờn nha!!
– Thằng chó này bỏ bố ra!!!
Thiên giãy dụa. Cuối cùng Hàn Phong cũng phải buông anh ra. Anh phủi tay, lườm Phong một phát. hàn Phong gầm gừ:
– vừa nãy mày đã làm gì? Hử?
– Làm gì đâu?_ ANh cãi
– Còn chối? Nãy tao thấy mày hí hoáy gì ở chỗ con nhỏ đó!
Hàn Phong chua ngoa chỉ tay về phía nó. Vy Khanh tức giận, bẻ tay hắn cái RẮC, hần hầm:
– Ai cho anh chỉ tay vào mặt tôi hả??
Hắn là hắn ngơ hết sức rồi. Ô lala…lạnh lùng ơi? Kiêu ngạo ơi về đây với hắn đi!!
hắn không nói gì, bặm môi nhìn Hạo Thiên, có ý nghe anh giải thích. hạo Thiên khàn khàn kể lể:
– Tao đang tìm…đang tìm cái…ừm…cái khuyên tai thánh giá của tao! Nó đâu mất rồi ý! Tao nhớ là hôm qua có vào phòng này nên tao mới vô tìm, thế thôi!
Wow…diễn viên của năm là đây!! Nói dối không chớp mắt. Thiên tài, thiên tài!!
hắn nghi ngờ:
– Thế sao mày không gọi con nhỏ dậy?
– Tao không muốn đánh thức nhóc con! Mày đa nghi nó vừa thôi!
Hắn quét qua người Hạo Thiên một luồng soi xét, rồi tạm tin lời anh nói là sự thật. Vy Khánh cũng mỉm cười, nó dễ tin người lắm!
– Có thế thôi mà làm ầm cả lên_ Nó than thở
Hắn ngượng chín mặt. Từ bao giờ hắn lại có thói đã nghi này nhỉ? Mất cả hình tượng!
– Xuống ăn sáng rồi đi học!
hắn lảng sang chuyện khác rồi bỏ đi luôn. Tim vẫn đập bùm bụp.
– Hì…_ Nó như răng cười với Hạo Thiên
Hạo Thiên vẫn hơi sợ, may mà ứng biến được. Phù…
Anh cũng lảng ngay đi:
– Thôi anh đi ăn sáng nha!
Chưa để nó nói gì, anh chạy một mạch xuống nhà.
Sau cánh cửa, một bóng hình cao lớn đứng mỉm cười chua chát. Vy Khánh! Chắc anh không đến lượt đâu. Nhỉ???
Bỗng người đó nhớ lại chuyện đêm qua…
đêm qua_________
Minh Khang ( người đó) bước vào phòng nó, may mà nó chưa ngủ. Hì/…
– Vy Khánh này! Anh với em nói chuyện một chút được không?
Nó cười tươi, gật đầu:
– Được chứ! Anh nói đi!
– Ừm…em…thấy anh thế nào?
Nó hơi ngạc nhiên:
– Sao anh lại hỏi thế?
– Thì em cứ trả lời đi!
Nó nghĩ ngợi:
– Anh Khang…tốt bụng…đẹp trai…rất biết nịnh nọt nữa, á! Cái này em thấy đó nha! Đừng có chửi em! Hì…
– Còn gì nữa không?
– Ừm…anh còn rất ấm áp nữa! Hết rồi!
– Vậy còn thằng Thiên?
Mặt nó tươi tỉnh hẳn lên, làm cho Khang có chút buồn bã. Sao nhắc đến Hạo Thiên nó lại vui vẻ tới vậy??
Nhưng thực ra, nó là nó nghĩ “đã đến lúc nói xấu rồi, ahihi”
– Anh Thiên thì chua ngoa, đanh đá. Còn tốt bụng thì cũng có, đẹp trai nữa, ừm thì…có chút ảo tưởng. Ahihi…
– Còn thằng Phong thì sao?
Mặt nó mang cái biểu cảm gọi là “chán nản”:
– Tên đó thì lạnh như băng á! Suốt ngày chửi em, sai em hết việc nọ việc kia. Rất chi nhỏ nhen nữa chứ! Hứ!
Minh Khang ôn nhu hỏi, một câu chủ chốt:
– Vậy em coi anh là gì?
– Tất nhiên là người anh trai tốt nhất hành tinh rồi! Hihi…
Nó đáp không chút suy nghĩ.
“Anh trai sao? Em chỉ coi anh như anh trai em thôi sao?”
Minh Khang cảm thấy như bị đổ muối vào tim vậy, xót xa lắm. Anh gượng cười, đứng dậy:
– Thôi muộn lắm rồi, em tranh thủ ngủ đi! Anh về phòng đây!
Nó không hề biết là đang làm đau một người, cười tươi:
– Dạ. Anh ngủ ngon!!
Minh Khang gật đầu một cái, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng nó. Thì ra bấy lâu, nó cũng chỉ coi anh là anh trai, không có bất kì một cảm xúc nào khác.
“Vậy thì…anh phải buông thôi! Anh trai chúc em hạnh phúc!”
Anh nói nhỏ, rồi về phòng. Hôm nay…thật tệ!
Hiện tại__________
Thiên và Khang ăn xong, khoác ba lô lên vai, nói vọng lên:
– Anh đi học nhe nhóc con!
– Em gái! Anh đi học nha! Em ở nhà ngoan đấy!_ Minh Khang buồn buồn
Hạo Thiên trố mắt…hửm? Em gái? ý gì đây??
Hàn Phong đuổi 2 tên kia đi học một cách trắng trợn:
– 7h đến nơi rồi! Muộn bây giờ! Chào hỏi gì mà ghê thế?
Hai tên kia vốn đã định đi, nghe thấy thế liền quay đầu lại, đồng thanh”:
– Mày làm gì mà đuổi bọn tao ghê thế?
Hắn không chịu thua:
– Chúng mày làm gì mà đồng thanh ghê thế?
Hai tên kia lại đồng thanh:
– Mày làm sao phải chửi bọn tao ghê thế?
Từ trên tầng, vọng xuống một giọng nói chán nản:
– Mấy người làm gì mà cắn nhau ghê thế? Có đi học không mà cứ ghê thế với chả gớm thế? Hử?
Cả căn nhà lại vang lên tiếng cười rộn rã. Ai cũng thấy thật vui vẻ. Từ khi có nó căn nhà này đã nhộn nhịp hơn trước rất nhiều…
___hết chap 36_____