Lam Lam bỗng dưng lăn ra bất tỉnh.
Tin Phong cùng Kỳ Văn thấy vậy rất lo lắng, Tin Phong ôm ngang người cô lên và đem đến bệnh viện.
bên ngoài phòng cấp cứu hai người đàn ông cứ đi đi lại lại, cho đến khi cánh cửa phòng cấp cứu được mở, có một vị bác sĩ bước ra, Tin Phong và Kỳ Văn chạy vội sang thi nhau hỏi.
“Bác sĩ cô ấy như thế nào rồi?”
Vị bác sĩ già nhìn hai người rồi hỏi.
“Khi cô ấy bất tỉnh đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy lúc đó không?”
Vì lúc đó Tin Phong và Kỳ Văn hai người họ đang lo công việc, bởi vậy đâu có ai để ý đến cái tivi ở góc tường đang phát chương trình gì, mà họ biết được chuyện gì đang xảy ra.
cả hai người đàn ông nhìn nhau và cùng lên tiếng.
“Không có chuyện gì xảy ra cả!”
Vị bác sĩ già nheo nheo con mắt lại, nhìn hai người rồi nói.
“Dấu hiệu cho thấy! lúc cô ấy bất tỉnh đã có một chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra!”
Hai người đàn ông lại nhìn nhau, Tin Phong lên tiếng.
“Bác sĩ! không có chuyện gì xảy ra cả! lúc đấy chúng tôi đang bận công việc, bỗng dưng cô ấy ngã xuống và bất tỉnh thôi!”
“Nhưng theo như kinh nghiệm hơn ba mươi năm trong nghề của tôi cho thấy! đã có chuyện gì đó xảy ra với cô ấy! bởi vậy ý chí tỉnh lại của cô ấy đã không còn!”
“Bác sĩ! bác sĩ nói gì tôi không hiểu?”
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi lại nhìn qua bác sĩ.
“Thật sự là đã có chuyện xảy ra với cô ấy trong lúc đó, và là một chuyện gì đó rất buồn, bởi vậy cô ấy đã không có ý chí tỉnh lại nữa!”
“Vậy có cách nào để cô ấy có thể tỉnh lại không bác sĩ?” Tin Phong lo lắng mà hỏi.
“Cũng có thể trong một ngày nào đó, cô ấy sẽ tỉnh lại, nhưng khả năng rất cao là sẽ mất đi một phần ký ức, hoặc là sẽ mất đi toàn bộ ký ức.”
Tin Phong nghe như vậy anh ngồi phịch xuống ghế đá, bên cạnh phòng cấp cứu, nhìn anh như người vô hồn.
đã có chuyện gì xảy ra trong lúc đó, mà tại sao lại có thể làm cho cô ấy trở nên như vậy.
anh nhìn qua vị bác sĩ.
“Vậy tôi muốn đưa cô ấy sang London cần phải làm những gì.”
“Vậy cũng được! qua bên đó nền y học hiện đại hơn, sẽ có kết quả tốt hơn.
khi nào cậu thu xếp được thời gian để đưa cô ấy đi, thì báo cho chúng tôi biết để chúng tôi sắp xếp!”
Kỳ Văn đứng một bên nhìn Tin Phong, với sự lo lắng và quan tâm đến Lam Lam, bỗng dưng anh tự thấy hổ thẹn với lòng mình.
anh cũng từng rất yêu quý cô ấy, và anh đã từng xác định Lam Lam sẽ là người đầu ấp tay gối với anh đi suốt cuộc đời.
nhưng khi anh biết về cô ấy, biết những chuyện đã từng xảy ra trong cuộc đời của cô ấy, anh lại không đủ dũng cảm để có thể đối mặt.
dẫu biết rằng những chuyện mà cô ấy đã trải qua, là những điều rất phi thường.
anh tự nhận thấy rằng mình không xứng đáng với cô ấy.
Tin Phong vẫn ngồi im lặng không lên tiếng, một hồi lâu sau, trợ lý của anh lại gần hỏi.
“Tổng giám đốc có cần gọi điện về nhà cô ấy không ạ?”
“Không! đừng gọi hãy cứ để tôi đưa cô ấy đi nước ngoài chữa trị đã, để tôi gọi cho gia đình cô ấy nói là cô ấy đi nước ngoài công tác rồi là được! không nên để cho cha mẹ cô ấy phải lo lắng.”
“Nhưng!”
“À cậu cứ hai tháng lại gửi tiền về cho cha mẹ cô ấy giùm tôi! gửi vừa đủ với mức lương trong hai tháng của cô ấy là được! tránh để họ suy nghĩ nhiều!”
“Dạ vâng!”
Tin Phong thu xếp công việc ở Đài Loan ổn định xong.
bốn ngày sau thì anh đưa Lam Lam sang London chữa trị, anh mượn cả một ekip y bác sĩ cùng đi.
khi đưa Lam Lam ra sân bay, có cả sư phụ Tỉnh Nghi, Lường Khiêm và 10 vị sư huynh, cùng bà Mỹ Mỹ và Kỳ Văn cùng đến.
Lường Khiêm thấy Tin Phong có vẻ đã rất mệt mỏi bởi vậy anh cũng làm thủ tục và lên máy bay, cùng với Tin Phong đưa Lam Lam đi chữa trị.
trước khi đi sư phụ Tỉnh Nghi chỉ nói có một câu.
“Sư phụ rất vui khi nhìn thấy các con đoàn kết và quý mến nhau như vậy!”
Tin Phong thuê hẳn một chuyến bay riêng, để đưa Lam Lam đi.
máy bay cất cánh sư phụ Tỉnh Nghi bà Mỹ Mỹ, Kỳ Văn và 10 vị sư huynh đứng nhìn theo cho đến khi máy bay khuất xa và hòa trong áng mây trắng.
Đến London vì đã được liên hệ trước, nên khi máy bay hạ cánh, Lam Lam đã được xe cấp cứu của một bệnh viện nổi tiếng ở bên đó, đón đưa đến bệnh viện ngay.
sau một hồi lâu kiểm tra, làm xét nghiệm chụp chiếu…!sau ba giờ đồng hồ phân tích thì cuối cùng các bác sĩ cũng đưa ra kết luận.
“Bác sĩ! vậy là cô ấy bị như thế nào và có khả năng tỉnh lại không?”
“Theo như kết quả phân tích của chúng tôi! thì lúc cô ấy bị bất tỉnh đã có một chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra!”
Tin Phong là người ở hiện trường bởi vậy anh cũng không hiểu là đã có chuyện gì xảy ra.
anh hỏi bác sĩ.
bác sĩ nói tiếp.
“Theo phác đồ điều trị của chúng tôi, thì không bao lâu nữa cô ấy sẽ tỉnh lại, nhưng có thể cô ấy sẽ mất đi một phần ký ức!”
“Dạ vâng!”.