Khắc Minh đưa Lam Lam về ngôi biệt thự cũ ở Đài Nam.
xong anh lại bay ngược về Đài Bắc, anh đưa hai cục cưng Khắc An và Chiêu Dương, về một ngôi biệt thự nằm phùng ngoại ô thành phố Đài Bắc.
anh không muốn hai nhóc nhỏ ở trong thành phố, bởi vì trong thành phố không khí ô nhiễm, bụi bặm về phùng ngoại ô không khí trong lành hơn.
Để chăm sóc và phục vụ cho hai cục cưng của anh, ngoài gì Thẩm là người sẽ chăm sóc chính ra, anh mời thêm hai bác sĩ khoa nhi, sẽ ở lại chăm sóc cho hai cục cưng 24/24.
và thêm bốn người giúp việc.
vì Khắc An và Chiêu Dương đang qoen bú sữa mẹ.
giờ không có mẹ hai nhóc khóc đến tím tái mặt mày, gì Thẩm ôm đi lại lại, làm hết trò này trò kia tất cả đều vô ích.
bà thấy xót ruột gọi cho Khắc Minh.
anh đang chủ trì một cuộc họp quan trọng, nghe tiếng điện thoại reo, lấy máy ra là gì Thẩm gọi đến.
“Alô thiếu gia!”
“Có chuyện gì không?”
“Dạ! tiểu thiếu gia và tiểu thư khóc suốt, không chịu uống sữa, cũng không chịu ăn gì.
khóc mãi nên giờ mệt đã ngủ rồi.”
“Được rồi! tý nữa tôi về ”
Khắc Minh thấy ruột gan rối bời, nhưng là người đứng đầu của một tập đoàn lớn.
anh cố kìm nén cảm xúc để chủ trì cuộc họp cho đến khi kết thúc.
kết thúc cuộc họp, anh vội vàng kêu tài xế đưa anh thẳng về biệt thự ở phùng ngoại ô.
về đến nơi anh không đợi cho tài xế mở cửa xe cho mình, anh đẩy cửa xe bước xuống và đi thẳng vào nhà.
vào đến nhà anh đi thẳng lên phòng của Khắc An và Chiêu Dương.
gì Thẩm nhìn thấy anh về thì thở dài.
“Tiểu thiếu gia và tiểu thư vừa mới ngủ, vẫn chưa ăn uống gì.”
“Vậy thì bây giờ sẽ phải làm như thế nào đây.”.
ngôn tình ngược
“Trẻ nhỏ! mình cứ nghĩ là nó không biết, nhưng thật sự là nó rất biết.
chắc là tiểu thiếu gia và tiểu thư đang rất nhớ mẹ.”
“Nhưng….”
“Bây giờ chỉ còn có thể ra ngoài đảo, lấy áo hay là cái chăn của cô Lam Lam, đem về quấn cho tiểu thiếu gia và tiểu thư, là sẽ hết khóc thôi.”
“Được rồi tôi sẽ đi ra đảo ”
Anh lấy điện thoại ra gọi cho phi công, đưa máy bay trực thăng tới.
anh bước lại gần bên hai cái nôi, có hai cục cưng của anh đang ngủ.
nhìn thấy con không ăn uống gì mà lòng anh vô cùng xót xa.
“Khắc An Chiêu Dương cha xin lỗi hai con, cha biết cha sai rồi.
cha cắt đứt liên hệ giữa các con và mẹ, cha cứ nghĩ cha có tất cả mọi, và sẽ trao lại cho các con tất cả.
nhưng mà không điều các con cần là được ở bên cạnh mẹ, được mẹ yêu thương, và chăm lo cho từng giấc ngủ.
nhưng cha đã nhẫn tâm kéo dứt các con từ trong bầu sữa mẹ.
cha xin lỗi cha sẽ đón mẹ về cho các con.”
Nói xong anh vô cùng xót xa và đau khổ.
anh lúc này mới thấy bản thân mình thật vô lý và tàn nhẫn.
mà tàn nhẫn với chính con mình sinh ra.
bà Thẩm đứng bên cạnh nhìn thấy Khắc Minh tự trách bản thân mình như vậy.
đây là lần đầu tiên, kể từ khi bà chăm sóc cho anh, lúc anh mới chỉ có năm tuổi.
không những tự trách bản thân mà còn rất đau khổ nữa.
có phải chăng bây giờ cậu ấy đã là một người cha, nên mới thay đổi nhiều như vậy.
máy bay trực thăng đã tới.
anh đi vội ra ngoài sân và lên máy bay đi ra đảo.
Chỉ có hơn một giờ đồng hồ chiếc trực thăng đã hạ cánh xuống sân ngôi biệt thự trên đảo.
anh bước xuống đi thẳng vào biệt thự.
tất cả mọi thứ đều vắng tanh, buồn bã anh bước từng bước nặng nề về phía phòng ngủ của Lam Lam.
anh đẩy cửa bước vào, căn phòng trống vắng hiu hắt.
đúng như người xưa vẫn hay nói.khi người gần thì chẳng là gì đối với ta, khi người đi rồi ta mới biết ta rất nhớ người.
Anh bước sang ngồi xuống chiếc giường lớn mà ba mẹ con cô ngủ.
chiếc giường này vẫn còn đây mọi thứ vẫn còn đây, nhưng người đã đi rồi.
nhưng biết trách ai bây giờ, tại vì chính anh đã ép cô rời xa anh rời xa các con mà.
Khắc Minh cầm lấy chiếc áo khoác ngủ của cô, cùng với cái chăn rồi lên máy bay rời khỏi đảo.
Máy bay hạ cánh xuống sân biệt thự.
anh vội vàng chạy vào nhà, tiếng khóc của Khắc An và Chiêu Dương làm inh ỏi cả ngôi biệt thự.
anh lấy cái chăn và chiếc áo khoác ra quấn lên người Khắc An và Chiêu Dương, được vài phút sau tiếng khóc dịu lại và hết khóc.
do không chịu ăn uống gì cả ngày, nên gì Thẩm kêu người pha cho mỗi bé một bình sữa.
cả hai đều uống hết luôn.
thấy hai con như vậy anh lại càng tự trách bản thân mình nhiều hơn.
anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý đặc biệt của mình.
“Alô thưa tổng giám đốc!”
“Cậu hãy tìm Lam Lam về đây đi!”
“Thưa tổng giám đốc! hôm trước ngài bảo tôi là xóa bỏ toàn bộ thông tin có liên quan đến cô Lam Lam, bởi vậy tôi đã xóa bỏ hết rồi, bây giờ làm sao có thể tìm được cô ấy ạ.
đến cả một tấm ảnh cũng không có, tất cả mọi thứ có liên quan đến cô Lam Lam đều đã bị xóa bỏ hoàn toàn rồi ạ!”
“Tôi biết rồi ”
Nhìn thấy hai con chỉ là được khoác lên mình, những thứ có liên quan đến mẹ, mà chúng cũng hết khóc và chịu ăn uống.
vậy là hết rồi cả đời này các con sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ nữa rồi.
và anh cũng vậy sẽ không bao giờ được gặp lại cô thêm một lần nữa rồi.
ngày xưa anh luôn cảm thấy phụ nữ rất viền vức, bởi vậy mới nghĩ ra cái trò tìm người đẻ thuê.
Bây giờ muốn được viền vức như những người đàn ông đang bị viền vức.
thì lại để tuột mất đi cơ hội rồi.
vậy là từ nay chỉ còn có ba cha con nữa thôi, mẹ đã không còn ở bên cạnh nữa rồi.
anh muốn lấy một chai rượu để uống cho dễ chịu trong lúc này, nhưng lại sợ khi ôm vào các con, rồi các con sẽ thấy khó chịu.
anh cứ như vậy tỉnh táo mà tự mình gặm nhấm sự cô đơn.
Ở Đài Trung Lam Lam thu xếp đồ đạc đến võ quán Đường Lâm.
võ quán Đường Lâm đường chủ của võ quán Đường Lâm, là cô Lâm Tỉnh Nghi.
cô Tỉnh Nghi là một võ sư nổi tiếng, từng đoạt ba huy chương vàng Quốc gia.
và đoạt một huy chương vàng châu á.
Cô đến võ quán Đường Lâm vừa có thể làm việc theo giờ, thức giấc sớm lại còn được luyện võ thuật.
lại đỡ tiền thuê nhà trọ, đỡ cả tiền ăn võ quán cách trường đại học của cô đang học chỉ gần 1km.
bởi vậy cô chỉ đi bộ, vừa rèn luyện sức khỏe lại đỡ tốn tiền xe.
cô xinh đẹp say đắm lòng người, bởi vậy cô vừa mới đến đã bị một mớ các thiếu gia công tử để ý.
ở Đường Lâm trong số các học trò của võ sư Tỉnh Nghi, thì có mười hai thiếu gia, đang theo tập luyện võ thuật, người nào cũng đặt hình dáng của Lam Lam vào trái tim.
bởi vậy họ đã có một thỏa thuận ngầm.
họ sẽ ra ngoài thuê sàn đấu, người nào chiến thắng, người đó sẽ được quyền theo đuổi Lam Lam..