Lăng U tỉnh lại sau khi bị ai đó đánh ngất trên đường. Cô hoảng loạn nhìn xung quanh nhưng bị bịt mắt nên chỉ nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của đàn ông và tiếng rên của phụ nữ.
” A….a, Phàm….. nhẹ thôi.” tiếng rên rỉ sung sướng của người phụ nữ lọt vào tai Lăng U khiến cô nổi da gà.
” Ngoan…. chúng ta mới được 3 hiệp thôi.” giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên.
Lăng U nghe thấy giọng nói đó lập tức ngây người. Là giọng nói của anh, chẳng phải anh nói là đi công tác sao? Tại sao lại ở đây, lại còn cùng với người phụ nữ khác làm chuyện đó?
Lăng U lắc lắc đầu, cô không tin, không tin anh sẽ phản bội cô!
Bạch Dật không gọi được cho anh liền lập gọi cho Hắc Bạch Vô Thường. Hai người nghe tin cũng vội vàng lần theo định vị trên điện thoại của cô, kết quả tìm thấy nó trong thùng rác trên đường.
” Gọi được cho boss chưa?” Bạch Vô Thường lo lắng nhìn màn hình máy tính, lại quay ra hỏi Hắc Vô Thường.
” Không ai nghe máy. Chúng ta ở trên này năng lực bị hạn chế, tìm Lăng U cũng khó hơn.” Hắc Vô Thường ảo não ném điện thoại sang một bên.
Lăng U đã mất tích được hai ngày, cả Lăng gia lẫn Quân thị như rơi vào hầm băng. Ai nấy đều mặt mày hầm hầm cật lực tìm kiếm cô. Bạch Dật nằm lên giường của cô, hai mắt gấu trúc khẽ nhắm lại. Mùi hương còn lưu lại trên giường khiến nó thấy dễ chịu hơn.
” Dừng lại, dừng lại đi.” Lăng U lắc đầu hét đến khản cả tiếng.
Hai ngày nay cô luôn bị tra tấn về tinh thần. Khăn che mắt vừa được gỡ xuống, tấm lưng quen thuộc lập tức hiện ra trước mắt cô. Anh thật sự lại cùng với Ninh Thư làm chuyện ấy.
Lăng U bị nhốt vào một căn phòng, trước mặt chỉ một tấm kính trong suốt có thể nhìn được bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn vào trong. Tiếng rên rỉ hoan ái không ngừng rơi vào tai cô, lời nói mật ngọt của anh dành cho Ninh Thư khiến trái tim cô tan nát.
” Thế nào? Có phải rất đau khổ không?” Ninh Thư mở cánh cửa gần như giống với bức tường tiến đến bên cạnh cô.
Lăng U thẫn thờ nhìn cô ta, tim thắt lại.
” Sao? Hét có hai ngày mà đã không nói được nữa rồi à? Lăng U, cô đã thấy rõ chưa? Phàm không hề yêu cô, anh ấy nói dối cô đi công tác nhưng thực chất là muốn bên tôi thôi. Anh ấy cũng thật mạnh mẽ, hai ngày liền làm tôi không xuống nổi giường, giờ tôi phải đi nghỉ đây.” Ninh Thư ghét sát tai cô cười mỉa mai.
Đóng cánh cửa lại, cô ta khẽ nhếch môi cười. Nhìn bộ dạng tiều tụy của Lăng U khiến cô ta rất hài lòng, không uổng công cô ta bỏ ra số tiền lớn tìm một người khá giống anh.
Từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt xanh xao của Lăng U. Thì ra ngay từ đầu, là cô giành giựt thứ vốn không thuộc về mình.