Bạch Vô Thường chật vật dìu Lăng Thiên lên tận phòng, trong lòng không ngừng than thở sao có thể nặng đến như vậy, lại không biết rằng Lăng Thiên cố tình dựa toàn bộ cân nặng lên người anh ta.
Mở cửa, bật điện, ném Lăng Thiên đang say xỉn lên ghế sopha. Bóp vai đã mỏi nhừ một chút, ánh mắt chuyển đến Lăng Thiên đang nằm sấp không động đậy. Nếu hôm nay anh ta không tìm đến, liệu có phải Lăng Thiên sẽ lên giường với hai cô gái kia không? Không hiểu sao Bạch Vô Thường lại thấy khó chịu trong người.
” Tên biến thái.” một đạp trên người Lăng Thiên, Bạch Vô Thường quay người muốn rời đi.
Chân vừa động, cả người Bạch Vô Thường đã nằm gọn trong lòng Lăng Thiên. Bộ dạng say xỉn hoàn toàn biến mất, lúc này chỉ thấy ánh mắt tỉnh táo nhìn người trong lòng.
” Tiểu Bạch, cậu thích em gái tôi đúng không?”
Bạch Vô Thường không nghĩ tới lại bị hỏi câu này, miệng muốn trả lời nhưng rồi lại không nói. Cái này còn có thể phủ định sao?
” Tôi biết mà…. tôi biết mà, vậy cậu tiếp cận tôi để làm gì? Muốn từ tôi để biết thêm về con bé sao?” Lăng Thiên vẫn cười nhưng giọng nói lại vô cùng đau khổ.
” Tôi……” Bạch Vô Thường rũ mắt nhìn chân của mình. Ngay từ đầu tiếp cận Lăng Thiên, hoàn toàn vì bị boss ép buộc, nhưng bây giờ thì……
” Tiểu Bạch, cậu nói đi. Cậu dù chỉ một chút thôi…. đã từng thích tôi chưa?” Lăng Thiên xoay người Bạch Vô Thường lại, ánh mắt hiện lên tia mong chờ.
Thích? Là cảm giác của anh ta đối với Lăng U sao? Nhưng cảm giác của anh ta đối với Lăng Thiên không như vậy.
Lăng Thiên thấy vẻ mặt suy ngẫm của Bạch Vô Thường liền cười khổ một tiếng. Buông Bạch Vô Thường ra, anh ta ngã xuống ghế. Thì ra bao lâu nay, đều là anh ta tự mình đa tình.
” Tôi về đây.” Bạch Vô Thường lúc này cũng cực kỳ rối rắm. Anh ta cần có thời gian để xem xét tìm cảm của mình dành cho Lăng Thiên.
” Tiểu Bạch, 20 năm trước, có phải cậu từng đến nhà tôi không?”
Bước chân đi đến cửa đột nhiên dừng lại. Bạch Vô Thường không khỏi ngạc nhiên quay lại nhìn Lăng Thiên. 20 năm trước, Lăng U lúc đó mới 5 tuổi, anh ta lén giấu Diêm Vương đại nhân, đứng trong phòng ngủ nhìn cô.
” Lúc đó là nửa đêm, tôi đi qua phòng em gái, lại thấy một người đàn ông tóc trắng đứng đó. Um….. rất đẹp trai, lại có ánh sáng bao quanh. Tôi tự hỏi liệu có phải là thiên thần hạ phàm hay không? Ánh mắt, đôi môi, dáng người, tóc trắng, tất cả đều ghi rõ trong tâm trí của một đứa trẻ 9 tuổi, đêm nào tôi cũng lén đứng ngoài cửa đợi, nhưng đến khi Lăng U lên 6 tuổi, người đó hoàn toàn không quay lại nữa……. Lúc gặp được cậu, Tiểu Bạch, tôi đã rất bất ngờ đấy, lại có chút hoan hỉ trong lòng. Lợi dụng việc Lăng U nhập viện, tôi cũng xin ba mẹ cho quay lại đây để tiện chăm sóc con bé nhưng thực chất là muốn biết, cậu có phải người đấy hay không. Kết quả không phải tôi suy nghĩ quá nhiều, cậu thực sự là người đấy. Là thiên thần tôi đã thầm thương trộm nhớ suốt 20 năm.” Lăng Thiên khẽ mỉm cười nói.