Một tháng sau khi trung học khai giảng, ngày cuối cùngcủa Quốc Khánh, tôi cùng mấy đứa bạn sơ trung liền tổ chức một buổi đi chơi,Đại Song thi đậu trường trọng điểm Kiến Thanh, Tiểu Phiền và Lưu Lý Quân tuyrằng chuyển thẳng lên trường cũ nhưng không cùng lớp, lại khéo là Tiểu Phiền vàKhang Duật học cùng lớp, Tiểu Song và Tông Lê Quân – chính là đứa nửa học kìcuối sơ trung năm 3 vẫn nghỉ bệnh, cùng thi đậu trường Kỹ Thuật Nghiệp Vụ ThượngHải, hai đứa nó đều chọn văn thư Anh văn, cho nên cũng cùng lớp, còn Từ Oánh,không có gì khác thường thi đậu Trung Học Nữ số 3, không thể khéo hơn là haiđứa tôi bây giờ lại biến thành bạn cùng lớp, cuối cùng là Diễm Diễm, nó thếnhưng lại thi đậu trường sơ trung cũ của nó, hiện tại bạn học trung học của nólà bạn học sơ trung của nó, thế giới thật sự rất là kỳ diệu, không thấy thìkhông biết.
Tuy rằng mấy đứa bạn có đứa tách ra, có đứa không táchra, nhưng mọi người đều nhớ những gì đã qua, cho nên liền tụ tập một lần, giatăng một chút tình cảm, mọi người đều vui vẻ dùm tôi, bị bệnh một tháng, thànhtích không chỉ không xuống dốc, còn thi đậu trường trọng điểm, thân thể cũngbình phục, xem như song hỷ lâm môn, may mắn tới mức không tin nổi.
Bản thân tôi còn không biết vậy, tôi còn nghĩ vềchuyện học cùng trường với Khang Duật, một chút vui sướng vì thi đậu trườngtrọng điểm cũng không có, bất quá mọi chuyện đã vậy rồi, cứ nghĩ mãi cũng vôdụng.
Muốn trách, thì trách Khang Duật, ai biểu hắn đoán đềchuẩn như vậy làm gì, làm cho môn tiếng Anh tôi dở nhất tăng điểm không ít.
Ai…
Bây giờ nói gì cũng không được, bây giờ quan trọngnhất là trinh sát xem có tình địch hay không.
Nói, kể từ khi trung học khai giảng, tôi và Khang Duậtchưa gặp lại lần nào, đếm đếm thế nhưng đã hơn một tháng.
“Tiểu Phiền, bạn học mới có nhiều con gái không?” đừngnói tôi oán trách trời đất, đây là chuyện không thể không phòng, xa mặt cáchlòng, càng xa càng cách.
Có câu nói như thế này – Lúc trước thấy đẹp, chính làchưa thấy qua thứ khác.
Lúc học sơ trung, mỗi ngày tôi đều sàng qua sàng lạitrước mặt Khang Duật, sàng sàng thành thói quen, bây giờ tôi không lắc lư trướcmặt hắn nữa, bây giờ tôi là một con siêu béo, lại không xinh đẹp, không đángyêu, không chừng một ngày nào đó có một con nhỏ xinh đẹp, đáng yêu, sàng tớitrước mặt hắn, làm cho tôi biến thành chuyện đã trôi qua.
Không lo lắng không được nha.
“Nhiều, nửa lớp là con gái, mày nói xem có nhiều haykhông.” Tiểu Phiền chế nhạo nhìn tôi.
Vớ vẩn, trường Hồng Kiều là trường có cả nam lẫn nữ,đương nhiên một nửa là nam, một nửa là nữ.
“Ý của tao là xinh đẹp, đáng yêu, có nhiều hay không?”
“Miểu Miểu của chúng ta đang lo lắng nha, Tiểu Phiền,vì tình chị em, mày có trách nhiệm giam Khang Duật cho thật chặt, lớp 3 sơtrung khối 3 chỉ còn có đôi mày và Khang Duật, trái cây quí hiếm nha, đối tượngbảo hộ trọng điểm!!”
Tôi cảm kích tới mức sắp phun nước mắt nhìn Đại Song,thật sự là chị em tốt, hiểu được tâm tư của tôi.
Tiểu Phiền chẹp chẹp một chút “Mới khai giảng hơn mộttháng, có gian tình hay không, bây giờ chưa nhận ra được.”
Nói cũng đúng, bây giờ còn chưa quen thân, cũng khôngcó khả năng có chuyện gì, trong lòng tôi tạm thời an tâm, uống một ngụm Cocalớn, xem như tự chúc mừng.
“Miểu Miểu, đừng lo lắng, Khang Duật không phải loạingười như vậy!” Tiểu Song rót thêm Coca cho tôi “Tuy rằng không học trung họccùng nhau, nhưng mà nhà mày với nhà hắn rất gần, hai ngày nghỉ còn có thể gặpnhau, đừng sợ, đừng lo buồn vô cớ!”
Nó còn chưa nói xong, vừa mở miệng đã chọt trúng nỗiđau của tôi.
“Bọn tao đã hơn một tháng không gặp rồi, Quốc Khánhcũng không gặp, hắn cứ nói bận!” tôi ai oán nói.
“Tại sao vậy!?” tụi nó đều tò mò mở to hai mắt.
Tôi nắm chặt cái ly, nhìn Coca sủi bọt “Làm sao mà taobiết được, hắn nói dạo gần đây bác Trầm nhập hàng mới, bán rất đắt, hắn phảigiúp việc, cho nên không rảnh gặp tao, ngày hôm qua tao còn gọi điện thoại chohắn, tính hẹn hắn thứ bảy tuần sau đi vườn bách thú trượt băng, hắn đều nóikhông rảnh, chỉ nói tao chú ý sức khỏe.”
“Có vấn đề!” Lưu Lý Quân đẩy đẩy gọng kính, kính mắtlập tức lóe lóe ánh sáng, đâm vào làm cho tôi run run.
“Mày đừng làm tao sợ! Tao bệnh nặng mới khỏi, bây giờcòn không chịu nổi kích thích.”
“Không phải hù mày, phim truyền hình đều như vậy, mộtđôi nam nữ đang yêu nhau cuồng nhiệt, khi mà một bên nói có việc, không thờigian gặp gỡ, bình thường chưa xa cách bao lâu, sẽ chia tay!”
Lưu Lý Quân là một đứa ghiền TV, phim tình yêu xemnhiều nhất, nó vừa nói vậy, trong lòng tôi liền bồn chồn.
“Đừng dọa Miểu Miểu, mày xem nó sợ tới mức mặt trắngbệch luôn rồi!” Tiểu Song gắp một miếng thịt gà chặn họng Lưu Lý Quân lại.
“Không phải nha, tao cũng thấy không thích hợp, trướckia không như vậy! Trước kia hắn cứ bám dính lấy tao, nếu tao không đi gặp hắn,mặt hắn đen còn hơn cả đít nồi.”
Tiểu Phiền nhấm nháp rau chân vịt xào, dùng đũa chỉavào người tôi “Đi tìm hắn, hỏi rõ ràng.”
“Không ổn đi!” tôi rụt cổ lại.
“Không hỏi rõ ràng, trong lòng mày sẽ canh cánh mãi,cho dù có đá, cũng là mày đá hắn, tuyệt đối không được để hắn đá!” Tiểu Phiềndùng mắt đe dọa tôi “Nếu như mày bị bỏ rơi, thì sẽ làm mất mặt tụi tao.”
Tiểu Phiền lúc nào cũng hung hãn, nhưng tôi không nghĩtới nó hung hãn tới mức này.
“Miểu Miểu, tao tán thành Tiểu Phiền, đi hỏi đi, đừngnghẹn ở trong lòng! Tao thấy Khang Duật cũng không động đậy gì, nếu như hắnthay lòng đổi dạ thật, lúc đá hắn, nhớ tát hắn.”
Tông Lê Quân vì việc Khang Duật cướp chức Ủy viên họctập của nó lúc nó nghỉ bệnh ghi hận tới bây giờ, cho nên không có khả năng nónói tốt cho Khang Duật, tôi thấy nó hận tới mức không thể mang theo răng nanh,tìm cơ hội cắn Khang Duật một miếng đâu.
“Tán thành thì giơ tay!!” Tiểu Phiền đột nhiên nhấctay lên nói.
“Tao tán thành!” Tiểu Song và Đại Song giơ tay lên.
Tông Lê Quân thì khỏi phải nói, hai tay đều giơ lên.
Từ Oánh cũng gật đầu, giơ cánh tay nho nhỏ của nó lên.
Lưu Lý Quân chùi chùi mép, cũng nhấc tay nói “Tao đồngý!”
Đây…đây là bứctôi.
Ánh mắt tôithoáng nhìn, còn một đứa không giơ tay, nhìn về phía Diễm Diễm, cầu cứu nó.
Nó cũng khôngnhìn lại tôi, thật liều mạng bỏ sườn xào chua ngọt vô miệng.
Con em này, cóvới không có, có gì khác nhau.
“Thật sự phải đi?” tôi run run hỏi.
Mười con mắt nhìn chằm chằm vào tôi “Đi!!!”
Tôi không ngừng nuốt nước miếng ực ực vào miệng, sốlượng địch rất nhiều, tôi chiến đấu một mình cũng không có khả năng thắng, cuốicùng đánh phải run rẩy giơ tay của chính mình lên, cúi đầu.
“Được rồi, tao đi…tao đi là được!”
Thứ bảy, tôi lấy hết dũng khí, tăng thêm lòng dũngcảm, hùng hổ đi ra khỏi nhà, đi tới nhà bác Trầm, thình lình nhìn thấy KhangDuật đang đi ra khỏi nhà, tôi lập tức theo phản xạ trốn qua một bên, làm gì cònkhí thế lúc nãy, cả người đều ủ rũ, mấy câu muốn hỏi, vẫn là mấy câu đã đượcviết nháp từ hôm qua, bây giờ đã quên sạch sẽ, nửa lời cũng nghĩ không ra.
Hai con mắt tôi như rada nhìn theo Khang Duật.
Hắn đi đâu? Không phải nói là giúp bác Trầm trông cửahàng sao, sao không đi tới cửa hàng, ngược lại còn đi về hướng ngược lại nữa.
Có vấn đề!!
Thật sự có vấn đề!!
Hai con mắt tôi ngay lập tức từ rada biến thành bìnhphun lửa, không nghĩ ngợi gì liền đi theo.
Tôi theo hắn đi qua chợ, thấy hắn leo lên xe buýt tớichợ Khinh Phưởng, tôi cũng vội vàng leo lên, may mắn cuối tuần có nhiều ngườiđi chợ Khinh Phưởng, tôi chen chúc trong đám người, không bị hắn phát hiện.
Đến chợ Khinh Phưởng, tôi thấy hắn xuống xe, tự nhiêncũng xuống theo.
Nhìn cánh cổng ghi ba chữ to Chợ Khinh Phưởng, tôibuồn bực nghĩ, hắn tới chỗ này làm cái gì! Đi lấy hàng cho bác Trầm hả? Khôngđúng nha, bác Trầm mua đồ ăn, đi phố Mười sáu mới đúng.
Dù sao cũng tới đây rồi, dù gì cũng phải tìm hiểu chora lẽ.
Tôi đi cách hắn mười mét, trốn phải trốn trái, đi theohắn từ gian hàng này qua gian hàng khác, bây giờ không so với lúc trước thânnhẹ như yến được, đi vài bước đã thở dốc, đi theo hắn như vậy, hai chân tôi đềurun run, may mắn trời không nóng, nếu không chắc chắn tôi sẽ thở như bị hensuyễn vậy.
Rốt cuộc, tôi thấy hắn vào một gian hàng.
Đứng xa xa nhìn tên cửa hàng viết – Bong bóng CaoThăng.
Bán bong bóng!?
Hắn tới chỗ này làm gì?
Vì vậy, tôi lén lút nhìn vào cửa sổ thủy tinh của cửahàng, cách một bồn hoa cao bằng nửa đầu người, ngồi ngay đó lén lút nhìn vào.
Tôi thấy Khang Duật đứng cùng với một đứa con gái bộdạng như học sinh trung học, hắn giống như đang khen con nhỏ kia, cũng khôngbiết nói cái gì, hai người cười vui vẻ không ngừng.
Khang Duật, anh giỏi lắm, quả nhiên anh có gian tình,không chỉ vậy, anh thế nhưng còn ra tay với học sinh trung học, thật quá đáng,tôi hoàn toàn không nghĩ tới, không phải bản thân tôi mới sơ trung đã có mộtchân với hắn thôi.
Đang phẫn nộ, một cặp mẹ con đang đi dạo phố, đi ngangqua người tôi.
“Mẹ, chị kia đang làm gì vậy? Có phải chị ấy rất đóibụng hay không, sao mà ngay cả bồn hoa cũng không tha!”
Tôi quay đầu, hai mắt phun lửa nhìn thằng nhóc đó.
Nhóc con lập tức sợ hãi trốn ra sau lưng mẹ hắn, sợhãi nhìn tôi.
“Tiểu bảo, ngoan, đừng sợ, mẹ con mình đi liền!!”người mẹ kéo con mình nhanh chóng bỏ đi, lúc đi còn không quên nói thầm “Thậtđáng thương, nhỏ như vậy đã bị điên, không biết con nhà ai!”
Bà mới bị điên!
Trong lòng tôi cứ ầm ĩ mãi, lại dùng lực bứt một nhánhcây ở ngoài cửa hàng làm đồ trang sức, bỏ vào trong miệng điên cuồng cắn.
Khang Duật, anh là đồ vô lương tâm, không chỉ đứng núinày trông núi nọ, còn làm cho tôi bị người ta kêu là đồ điên, anh là đồ xấuxa!!
“Em gái, muốn mua bong bóng hả? Cửa hàng cô vừa nhậpvề bong bóng hình con chuột, muốn mua một cái không.”
Lúc tôi đang tức giận chửi thầm trong lòng, cửa củacửa hàng mở ra, một bà cô đi ra, có lẽ là thấy tôi cứ đứng ngoài cửa hàng nhìnvào nên nghĩ rằng tôi muốn mua bong bóng.
“Không mua!! Ai muốn mua bong bóng của cô!”
“Không mua cũng không sao, nhưng không cần phá bồn hoacủa cô!” bà cô đau lòng nhìn bồn hoa cơ bản đã bị tôi nhổ sạch sẽ.
Tôi lật đật bỏ tay ra “Ai nhổ bồn hoa của cô, nó vốnnhư vậy!”
Có chết tôi cũng không nhận, tôi không chỉ nhổ sạch lácây, còn ăn sạch nó.
Hèn gì tôi chưa ăn sáng, lại đi đường xa như vậy màkhông đói bụng.
Không biết có bị tiêu chảy hay không.
“Cháu gái này nói chuyện hỗn hào vậy, vô giáo dục!” bàcô tức giận, ồn ào hét với tôi.
“Ai…ai vô giáo dục, cô mới vô giáo dục, cả nhà cô cũngvô giáo dục!!” tôi cũng tức lên, nhìn mặt bà cô liền biết, con nhỏ kia chắcchắn là con của bả, khuôn mặt như đúc từ một khuôn, đều là vẻ ngoài hồ ly tinh.
Nhất thời, tôi cùng bà cô cãi nhau ngoài cửa hàng, còncãi vô cùng to, không cần phải nói, ồn ào như vậy, trừ phi Khang Duật là ngườimù, hoặc là bị điếc, nếu không hắn không thể không thấy hoặc không nghe.
Không bao lâu, hắn liền xuất hiện.
“Miểu Miểu!?” hắn kinh ngạc vì sự xuất hiện của tôi.
Tôi đóng chặt quai hàm, không để ý tới hắn, thật ratrong lòng muốn khóc.
Người ta chung thủy một lòng với hắn, hắn thế nhưnglại chơi một chân đứng hai thuyền.
“Vương Gia, ba mình rất tốt bụng, bong bóng với mấy đồchơi thổi phồng, giá bản sỉ 315 đồng, đưa cho cậu 85 đồng, cầm đi…” lại thêmmột người đi ra khỏi cửa hàng, vẫn là gương mặt quen thuộc, nhìn thấy tôi, đầutiên là sửng sốt, sau đó mới nói “Đây không phải là Phúc Tấn sao!”
“Tào Mẫn!” tôi kêu sợ hãi, bạn học sơ trung của tôi,cũng là bạn học sơ trung của Khang Duật, hắn cũng chuyển thẳng lên, lại tình cờhọc cùng lớp với Khang Duật.
“Vương Gia, cậu mang Phúc Tấn tới đây, sao không nóimột tiếng, thật là…” hắn nhiệt tình đi về phía tôi “Phúc Tấn, gần đây Vương Giabuôn bán lời được một món tiền, có phải cho cậu hay không, hắc hắc…”
“Cái gì!?” tôi khó hiểu.
“Ai, cậu không biết hả? Trước kì Quốc Khánh, nhân viênnhà mình không đủ, phải nhập hàng, lại tính tới Quốc Khánh đến quán vỉa hè ởQuảng trường Nhân Dân bán bong bóng với đồ chơi thổi, thật sự rất bận bịu, mìnhnhờ cậu ấy giúp, cậu biết mà, ngày lễ tết mới dễ kiếm tiền! Ai ngờ, Vương Giathông minh đi lấy hàng nhà mình để bán, lại còn quá đáng bán nhiều hơn cảmình!”
Tôi đương nhiên biết, tới kì Quốc Khánh, đường NamKinh, Quảng trường Nhân Dân liền chật cứng, tất cả đều là những người đi chơi,bong bóng, búa hơi, vòng thiên sứ, giấy bạc ven đường đều có người bán, vẫn làmắc gấp hai lần bình thường, để hợp với không khí, những người đi chơi đều mua.
“Cậu nói dạo gần đây Khang Duật đều đi làm cho nhàcậu, còn lấy hàng nhà cậu, kì Quốc Khánh đi bán bong bóng ở Quảng trường NhânDân!!”
“Đúng vậy, hôm nay cậu ấy tới cửa hàng nhà mình đểthanh toán tiền hàng mà!”
Tôi há to miệng, hai con mắt thẳng tắp nhìn nhữngngười đi đường, có chết cũng không nhìn Khang Duật.
Tôi đột nhiên nghĩ tới đứa con gái kia, tôi…tôi vẫnhơi nghi ngờ, vừa rồi bọn họ mặt mày hớn hở, có lẽ không sai đi đâu đi, tôinhìn thấy tận mắt mà.
“Con nhỏ trongcửa hàng là ai vậy?”
“Em họ mình, hômnay nhà mình nhập bong bóng hình con chuột, nó thích nhất con chuột, cho nên bamình cho nó mang một cái về nhà chơi, sao vậy!? Khang Duật cũng quen nó, mấyhôm trước lúc cậu ấy tới nhà mình lấy hàng, dạy tiếng Anh cho em mình, giúp chonó làm kiểm tra trắc nghiệm được 90 điểm, làm nó vui muốn chết.”
Mồ hôi tôi tuônra như mưa, nói như vậy, tôi sai lầm rồi, còn sai rất quá đáng!?
Gót chân vừachuyển một chút, tôi muốn chạy “Không…không quấy rầy, mình về nhà, tạm biệt!!”
Tào Mẫn khó hiểunhìn tôi “Phúc tấn?”
“Cậu muốn chạyđi đâu?”
Tôi vừa xoayngười, Khang Duật giống như thịt tường chắn trước mặt tôi.
Tôi giương mắt,nhìn đến khuôn mặt xanh mét của hắn, hắn thông minh như vậy, nhất định biết tôitheo dõi hắn, tôi còn hỏi đứa con gái kia là ai, hắn cơ trí như vậy, nhất địnhđoán được.
Mồ hôi tôi chảycàng nhiều, bóp bóp ngón tay mình “Mình chỉ đi ngang qua…”
Hừ hừ!!
Tôi nghe được lỗmũi Khang Duật phát ra một tiếng.
“Thời tiết hômnay thật tốt!!” tôi đột nhiên chỉ lên trên trời.
Đánh trống lảngthật hay, ngay giữa trưa mà mặt trời cũng không thấy.
“Thẳng thắn theokhoan, kháng cự theo nghiêm!!” ánh mắt hắn lóe ra ánh sáng hung dữ nhìn tôi.
Tôi bị dọa, liềnđầu hàng.
“Mình hơn mộttháng không gặp cậu, cậu cứ nói bận, lần trước mình đi chơi với Tiểu Phiền, nóichuyện này, tụi nó nói có khả năng có gian tình…không, mình cho rằng cậu cógian tình…tụi nó kêu mình đi hỏi cậu cho rõ ràng, sáng nay mình tính đi tìm cậungả bài, nhìn thấy cậu đi tới chỗ này, mình…mình nhất thời tức giận…liền theodõi cậu tới đây, tiếp theo, thấy cậu nói cười thân thiết với con người ta nhưvậy, mình một mạch vặt hết lá cây ở bồn hoa, còn ăn hết, không biết có bị tiêuchảy hay không, còn có…mình nghĩ cậu chân đứng hai thuyền, lửa giận cháy lêntrong lòng, cãi nhau với cô, chỉ có vậy thôi, là mình không tốt, mình không nênnghi ngờ cậu, cậu…”
Tôi nhìn trộmhắn một cái, làm tôi sợ muốn chết, khuôn mặt kia so với chó Ngao Tạng còn đángsợ.
“Đều tại mìnhsai, lần sau không dám, nếu không cậu hưu(31)mình đi.”
Dưới tình thếcấp bách, tôi không biết học được từ này từ bộ phim nào nữa, dù sao vừa nghĩ raliền nói.
“Hưu cậu!! Hừhừ!!”
Tôi rụt cổ lại,chẳng lẽ hắn tức giận cực kỳ, tới mức muốn đánh tôi.
“Mình nuôi cậubéo tròn rồi, hưu, mình không rảnh!!”
Tôi nghĩ, bâygiờ tôi béo tròn, là do thuốc kích thích.
Được rồi, mộtnửa, sau đó tôi vẫn muốn giảm béo, bị hắn phát hiện, bắt tôi ăn thật nhiều thậtnhiều thứ, làm cho tôi càng ngày càng béo tròn.
Tào Mẫn nghe haiđứa tôi nói tùm lum tà la, trợn tròn mắt, lại đột nhiên cả kinh kêu lên “Mìnhvẫn tưởng Vương Gia sợ vợ, thì ra không phải, thật tốt quá, Vương Gia làm chobọn mình thật tự hào!”
Ý của hắn tôihiểu được, hồi học sơ trung mỗi lần trực ban, tụi con trai lớp tôi bị tôi ápbức không còn phúc lợi gì hết, bây giờ nhìn thấy tôi khuất phục trước mặt KhangDuật như vậy, tự nhiên có loại khoái cảm khi báo được thù.
Bà cô kia lạikhông giống vậy, cũng không biết có phải mẹ Tào Mẫn hay không, sao không giốngchút nào vậy? Nhìn tôi nói nhiều như vậy, mặt rút gân luôn rồi.
“Con nít bâygiờ, trong đầu nghĩ cái gì vậy? Cái gì gian tình, cái gì hưu, tụi bay mới mấytuổi!!!”
Con bà nó, giantình giữa tôi và Khang Duật, bị phát hiện.
Tôi thật thấtbại.
Khang Duật đạikhái cảm thấy cứ đứng ở chỗ này, mọi chuyện sẽ tệ hơn, lập tức kéo tôi chạy lấyngười.
Tôi đương nhiênkhông dám phản kháng, trong lòng thật lạnh thật lạnh.
Thảm, trông hắntức giận như vậy, có thể hay không tìm một chỗ không người, đem tôi K (cóthể là kill) luôn!
Tôi đi ra chợKhinh Phưởng với hắn, leo lên xe buýt, xem ra không phải đi về nhà bác Trầm,ngược lại đi Từ Gia Hối, bị hắn kéo xuống xe, xuyên qua đường Kênh Triệu Gia,đến đường Kiến Quốc Tây.
“Đến!!” mặt hắnvẫn đen thui.
Tôi thấy vậy,không dám nhìn tiếp, ánh mắt đành phải lướt qua hắn, nhìn về phía trước, pháthiện hai chúng tôi đang đứng trước cửa hàng xe đạp An Đặc.
“Cậu muốn mua xeđạp?” tôi nhớ tới Tào Mẫn nói hắn vì muốn mua xe đạp An Đặc nên mới tới nhà hắnlàm thêm.
Hừ hừ!
Tôi lại rụt cổ,vẫn còn giận…
Đi vào cửa hàng,Khang Duật nói với người bán hàng “Tôi muốn mua xe việt dã đổi tốc độ!”
Tôi ngạc nhiên,hắn có nhiều tiền như vậy từ hồi nào vậy, lại còn là xe việt dã đổi tốc độ, xeAn Đặc chính là xe xịn trong các loại xe đạp, rất đắt tiền, tôi bất quá mới chỉcó chiếc 600 tệ dành cho con gái, nhưng mà vì bây giờ cân nặng quá lớn, bánh xekia rất mỏng, đi không được bao lập, lốp xe liền mòn vẹt, cho nên không đi đượcnữa.
Xe việt dã thìkhông giống vậy, lốp xe rất dày, rất chắc.
Khang Duật chọnmột chiếc xe việt dã màu đen, kêu người ta nâng yên lên, sau đó ngồi lên xe đimột vòng, hình như rất vừa lòng, kêu người ta ghi hóa đơn, hắn lại chọn thêmkhóa xe, lắp thêm một bóng đèn đi đêm, lại lắp thêm một cái yên sau, tổng cộng1580 tệ.
Thật nhiều tiền,hắn thật sự phát tài.
Nếu biết bongbóng bán lời như vậy, tôi cũng đi.
Gần đây tôi cũngthiếu tiền, vừa mua mấy bộ truyện tranh, bóp tiền đang gầy trơ xương.
Trả tiền, bơmcăng bánh xe, lắp khóa, nhân viên bán hàng thật nhiệt tình tiễn chúng tôi racửa.
Tôi yên lặng đitheo sau Khang Duật, tự biết mình đuối lý, cho nên vẫn không dám phản kháng.
“Leo lên!!” hắnđột nhiên nói.
Tôi nhìn hắn leolên xe, đưa lưng về phía tôi, chỉ xem cái lưng kia thôi cũng biết, hắn còn đanggiận.
Tôi nhanh chóngngồi lên.
“Được rồi!”
“Ừ!”
Hắn nhấn bànđạp, xe liền vững vàng lăn bánh.
Không hổ là xeđạp An Đặc, đi vững vàng, có thể đổi tốc độ, đạp lại không mất sức, tôi cũngkhông biết hắn tính chở tôi tới chỗ nào, chẳng lẽ hắn tính đi tới một chỗ xahơn rồi diệt trừ tôi.
Run run – ing.
Ai ngờ nhoángmột cái, đi tới Trung Học Nữ số 3.
Có ý gì đây,tính ở đây tiêu diệt tôi à, cho dù là ngày nghỉ cuối tuần thì mà đây cũng khôngphải là chỗ tốt để giết người nha.
Không đợi tôihỏi, Khang Duật lại chở tôi đi tiếp.
Tôi càng ngàycàng khó hiểu…
Dọc theo đườngđi hắn cũng không nói chuyện, tôi cũng không dám nói lời nào, liền như vậy bịhắn chở về phía đường Tây Duyên An.
Qua một hồi, lạitrở lại Trung Học Hồng Kiều.
Tôi lại càngkhông hiểu.
“30 phút!!” hắnđột nhiên nói.
“Hả?”
“Từ Trung Học Nữsố 3 tới Trung Học Hồng Kiều tốn 30 phút! A…vừa đủ!!”
“Vừa đủ cái gì?”tôi cố lấy hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi.
“Miểu Miểu, từthứ Hai tuần sau, cậu chờ mình nửa tiếng, mình chở cậu về!!” hắn nói.
Tôi ngây ngẩn cảngười.
“Sao? Không muốnà, nếu không muốn mình liền…” hắn quay đầu lại, vẻ mặt đen thui thùi lùi.
Tôi rốt cuộchiểu được, gần đây hắn không gặp tôi, vì kiếm tiền mua chiếc xe này, mục đíchcuối cùng là để chở tôi về.
Tôi lại nhớ rõ,chính tôi đã nói cho hắn, đi xe buýt về nhà rất mệt, người trên xe lại nhiều,chen chúc rất khó chịu.
Hắn là vì tôi…
“Muốn, muốn, mộttrăm lần muốn!” tôi gật đầu như giã tỏi, mắt rươm rướm nước mắt.
Vẻ mặt hắn đẹphơn một chút.
“Cậu không tứcgiận?” tôi nhẹ nhàng hỏi.
Hừ hừ!!
Được rồi, vẫncòn tức giận.
“Muốn mình khôngtức giận nữa, được! Xuống xe!”
Tôi ngoan ngoãnxuống xe, đợi hắn phát hỏa, mắng tôi một chút.
“Chở mình vềnhà! Mình liền tha thứ cho cậu!” hắn giao tay lái cho tôi.
“Chỉ cần vậythôi hả!” tôi ngu đơ ra nhìn hắn.
“Thế nào, lạikhông muốn!?” mặt hắn lại biến sắc.
“Không! Không!”tôi vội vàng cầm lấy tay lái, ngồi lên trên xe “Mình chở, mình chở, mời ngàilên xe!”
Hừ hừ!!
Sao cứ hừ hừ mãivậy, làm mình cứ sợ mãi.
Mấy câu này, tôicó gan nghĩ, nhưng không có gan nói.
Chờ hắn ngồilên, tôi lập tức nhấn bàn đạp, còn quát to “Vương Gia khởi giá!”
Hừ hừ!!
Tên này, hôm nàyhừ hừ thành bệnh luôn, hừ hừ miết.
Quên đi, quênđi, tự biết mình đuối lý, không chấp hắn.
Tôi thật sự chởhắn về nhà, xe An Đặc rất tốt, đạp lên rất nhẹ.
Tới nhà, hắn vẫnbày ra vẻ mặt cậu – không – tin – tưởng – mình, tôi chỉ phải đi theo hắn lênlầu, mặt hắn vẫn tức giận như cũ.
Nghĩ tới nghĩlui, nghĩ đến cuối cùng, tôi chỉ phải to gan một chút, bẹp một cái hôn lên trênmá hắn.
Được rồi đi! Đạigia, ngài thỏa mãn đi.
Hắn thỏa mãn, vỗvỗ đầu của tôi “Vậy được rồi, lần sau không cho phép như vậy nữa, nghe chưa!”
“Nghe rồi, lầnsau không dám!”
Ai, bão táp cuốicùng hư hư thực thực kết thúc.
Khang Duật cũngthật sự chở tôi về, mưa gió không ngại, nói như vậy, chúng tôi có thể gặp nhaumỗi ngày, trong lòng tự nhiên ngọt lịm như ăn mật vậy.
Bất quá, tôi vẫncòn có chút lo lắng.
Lại đi chơi mộtlần nữa, Tiểu Phiền hỏi tôi “Miểu Miểu, đưa tao 50 tệ, tao cam đoan sẽ nhìnchằm chằm đũng quần Khang Duật cho mày.”
Tôi sờ sờ bóptiền, bên trong chỉ có 50 tệ “Rẻ hơn chút được không!”
“Chắc giá!!”
Tôi cắn chặtrăng, bỏ tiền lên trên tay nó “Thành giao!!”
“Tao làm việc,mày yên tâm!!” nó vui tươi hớn hở đếm tiền.
Tôi thật sự làchơi lộn bạn rồi!
Diễm Diễm mặtthúi hoắc nói “Em vốn đã tính thi trường Hồng Kiều, ai biết điểm cao như vậy,thật quá đáng!”
Thì ra nó cũngsớm có ý định moi tiền của tôi.
Mấy cái đứa này,rất TMD quá đáng.
Đưa tiền rồi,Tiểu Phiền quả nhiên rất tuân thủ hứa hẹn, mỗi tối nhất định sẽ báo cáo cho tôibiết mọi chuyện của Khang Duật ở trên trường, số tiền này, tôi xài rất chínhxác.
Đột nhiên có mộtngày, Tiểu Phiền nói với tôi “Miểu Miểu, có gian tình!!”
Tôi thiếu chútnữa đập bể ống nghe điện thoại luôn.
“Bất quá là mộttên con trai…”
Làm tôi sợ muốnchết, Tiểu Phiền nói chuyện với mày có thể ngừng thở mà chết hay không.
“Con trai cũngnguy hiểm…” lại một lần đi chơi nữa, Lưu Lý Quân nói.
“Hả?” tôi khônghiểu.
Nó cầm một quyểntiểu thuyết nam nam, dạo gần đây nó bắt đầu mê mấy cái này, con nhỏ này từ nhỏkhẩu vị đã nặng, tụi tôi thấy nhưng không thể trách, sản phẩm của Đài Loan, khiđó vẫn là chuyện tình thật hàm súc, tuyệt đối không làm cho người ta dễ dàngchảy máu mũi như bây giờ, nhưng mà vẫn làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Tôi nhìn quyểnsách kia, nhìn tới mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài luôn.
Như thế nào? Contrai cũng được hả?
Xem xong, lậptức lấy ra 50 tệ, đưa cho Tiểu Phiền.
“Không chỉ nhìnchằm chằm đũng quần của hắn, ngay cả tiểu cúc hoa(32) cũng phải nhìn chằm chằm!!”
Tiểu Phiền : “…”
Sự thật chứngminh, tình địch của con gái không nhất định là con gái, con trai cũng có thể.
Cảnh cáo tất cảcác bạn gái…đũng quần của bạn trai rất quan trọng, tiểu cúc hoa TMD cũng quantrọng không kém.