Khang Duật ngồi ở khoang hạng nhất bay đi Hamburg –Đức, máy bay còn chưa cất cánh, gần đó là cửa thoát hiểm đóng chặt, nhớ tới bộdạng nước mắt lưng tròng của Miểu Miểu trước khi đi, trong lòng hắn liền chuaxót. Thật muốn lao xuống, không đi nữa. Nhưng cơ hội chỉ có lúc này, hắn nhấtđịnh sẽ nhịn được, ngón tay hung hăng nắm chặt ghế vịn của tay ngồi, giống nhưlàm như vậy có thể trói hắn lại, sẽ không làm cho hắn vì xúc động mà bỏ lỡ cơhội này vậy.
Tiếp theo, hắn lấy một tấm ảnh ra từ túi áo, thật quýtrọng vuốt ve người trong ảnh, chua xót thấp giọng lẩm bẩm “Ba năm, Miểu Miểu,chỉ ba năm!”
Máy bay rốt cuộc cất cánh, đầu tiên bay tới Frankfurt,sau đó chuyển cơ, thời gian bay là 14 tiếng đồng hồ. Cho dù là máy bay của hãngLTU, ghế ngồi có rộng rãi đi chăng nữa, thì sau khi ngồi 5 6 tiếng cũng ngồikhông nổi nữa.
Lôi Kiều rất hiếu động, thời kì 18 tuổi, căn bản khôngngồi yên được, liền muốn tìm Khang Duật nói chuyện phiếm. Hắn giống Khang Duật,tham gia trận đấu ở Thượng Hải, sau đó qua được các cửa, tiến vào vòng phỏngvấn của tổng tài, cuối cùng trổ hết tài năng. Cùng Khang Duật, Trần Húc thànhba người có thể đi Hamburg để nhận huấn luyện chính thức.
Hắn đặc biệt có hảo cảm với Khang Duật, ngoại trừ đềulà người Đông Bắc ra, chính là ở cửa cuối cùng tổng tài hỏi bọn họ vì sao làmphi công thì Khang Duật trả lời.
Thật sự rất sâu sắc, rất nghiêm túc.
Hắn đẩy đẩy Khang Duật, Khang Duật đeo tai nghe, khôngbiết đang nghe gì, cười vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không có cảm giác như đangngồi máy bay.
Lôi Kiều nhịn không được lấy tai nghe ra, nhét vào taimình “Xem cậu cười vui vẻ như vậy, để cho mình nghe nữa!”
Khang Duật không kịp phản ứng lại, liền bị hắn cướptai nghe đi.
Trong máy phát ra một đoạn hội thoại của một thiếuniên và một cô gái.
“Miểu Miểu, thật nguyện ý gả cho mình? Xác định? Khônghối hận?
“Xác định, không hối hận! Gả cho cậu, ai sợ ai.”
“Không nói dối?”
“Tuyệt đối không, ai nói dối, ai là con rùa rụt cổ!”
Đoạn hội thoại này không ngừng lặp lại, không còn cáigì khác.
Lôi Kiều trợn to mắt nhìn Khang Duật “Cậu đừng nói chomình là nãy giờ cậu đều nghe cái này, ngồi suốt 5 6 tiếng rồi, cậu không chánhả!”
Khang Duật đen mặt, vươn tay “Đưa mình!”
Lôi Kiều rụt cổ, gỡ tai nghe ra trả hắn “Keo kiệt!Nghe một chút thì sao?”
Một lúc sau, lại vô cùng tò mò hỏi : “Cô bé đó là côvợ mà cậu nhắc tới trước mặt tổng tài hả?”
Khang Duật gật gật đầu, xem như trả lời.
Có xinh đẹp không? Quen biết hồi nào? Người nơi nào?Có tới tiễn cậu không?”
Khang Duật là người cuối cùng lên máy bay, thậm chíthiếu chút nữa là bị muộn, cho nên Lôi Kiều và Trần Húc cũng chưa gặp MiểuMiểu.
Liên tiếp những câu hỏi được đặt ra, cũng không thấyKhang Duật trả lời, chỉ thấy hắn chỉnh lưng ghế dựa cho thoải mái, nằm xuống,lại còn tính đi ngủ nữa.
Lôi Kiều không hề biết rằng đây là người ta không để ýtới hắn, tiếp tục hỏi “Chúng ta phải đi ba năm lận, không sợ tới lúc đó ngườita bị thằng khác bắt cóc hả?”
Khang Duật nghe xong cứng đờ, thật đột nhiên đứng dậy,vẻ mặt đen thui thùi lùi, một cỗ tức giận như người ta chọc trúng chỗ đau, rốnglên một tiếng “Câm miệng!”
Một tiếng này, ngoại trừ phi công trong khoang điềukhiển, tất cả mọi người trên máy bay đều nghe được, may là bọn họ ngồi khoanghạng nhất, chỉ có tiếp viên hàng không lại xem xem có chuyện gì xảy ra.
Lôi Kiều bị hắn rống một tiếng hết hồn, biết biếtmiệng “Làm gì hung dữ vậy, không phải hỏi chút thôi.”
Khang Duật mặc kệ hắn, tiếp tục nằm xuống, quay lưngvề hắn ngủ.
Lôi Kiều thật không thú vị liếc nhìn hắn một cái, đànhphải phát ra thỉnh cầu nói chuyện phiếm với Trần Húc cùng tuổi ngồi trước mặthắn.
Đáng tiếc, lúc người ta đang ngủ say sưa, lại bị tiếngrống của Khang Duật đánh thức, nhất thời không biết chính mình đang ở chỗ nào,đợi tới khi biết được mình đang ở trên máy bay, có chút không biết làm sao, vẻmặt vô cùng dại ra.
Một lát sao, hắn bạo phát “Mẹ, tao không đi nữa, taokhông đi Đức nữa! Thả tao xuống, thả tao xuống!”
“…”
Cả khoang hạng nhất náo loạn thành một đống, chỉ cómình Khang Duật trấn định nằm ở chỗ mình, đeo tai nghe, vẻ mặt tươi cười.
Sau khi tới căn cứ hàng không của hãng LTU, Khang Duậtgặp được thần tượng của mình – phi công hạng nhất thế giới, ngài Hoắc Nhĩ Tư –Thiết Kim Ngươi Tư – Để Ý Lai Đức, nhất thời một trận kích động. Nhưng mà chodù hắn có kích động hơn đi nữa thì cũng sẽ không nhào lên giống Lôi Kiều vàTrần Húc như vậy, vừa muốn xin chữ kí vừa muốn chụp hình chẳng hạn, cùng lắmchỉ là gật gật đầu hỏi han ân cần một chút, nhìn nhiều hơn một chút là xong.
Ở chung với ông ta ba năm lận, nếu đem toàn bộ kíchđộng xài hết trong một lúc, tới lúc đó lại chả thú vị gì.
Nhìn người ta mới vài ngày, hắn đã cảm thấy thật chán,nhưng mà cũng không sao, chủ yếu là hắn tới học kỹ thuật.
Công ty hàng không LTU phúc lợi rất tốt, cho dù lànhân viên huấn luyện, cũng có phòng ngủ cá nhân, mỗi tháng còn có tiền lươngkhoảng 150 đô-la Mĩ, ăn uống còn không tốn tiền của chính mình, vì có nhà ăncho nhân viên.
Ngay sau hôm Khang Duật tới Hamburg, thừa dịp buổi tốikhông cần huấn luyện, lấy cớ đi dạo xung quanh một chút, chạy vội tới một tiệmchụp ảnh, phóng tấm ảnh của Miểu Miểu tới cỡ to nhất, đợi một giờ, hắn lật đàlật đật cầm tấm ảnh to ít nhất 40 tấc về phòng, xé giấy bao đi, sau đó treongay đầu giường.
Vừa treo xong, nhất thời tâm trạng vô cùng sảng khoái,ngồi nhìn chằm chằm không rời tấm hình, như vậy còn chưa đủ, còn leo lêngiường, hung hăng hôn mấy cái với cái miệng nhỏ nhắn trên tấm hình.
Thỏa mãn, hắn mới tắm rửa đi ngủ.
Huấn luyện bắt đầu lúc 5 giờ sáng, đầu tiên là huấnluyện thể lực, đừng tưởng rằng phi công chỉ cần biết lái máy bay là xong, thểlực cũng rất quan trọng, cho dù là sức chịu đựng, lượng hô hấp, lực cánh tay,sức nắm hay là lực của bàn chân, đều nằm trong nội dung huấn luyện.
Sau khi tập thể lực buổi sáng xong, 7 giờ bắt đầu dùngbữa sáng.
Sau khi ăn sáng xong, nghỉ ngơi một giờ, tám giờ bắtđầu học lí thuyết.
Dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh.
Hễ là thiếu niên mơ ước làm phi công đều biết, muốnlàm phi công, điều kiện hàng đầu chính là tiếng Anh lưu loát, nó là ngôn ngữthông dụng nhất trên thế giới, các chuyên gia trạm không lưu tuyệt đối sẽ khôngnói tiếng mẹ đẻ với bạn, ngay cả lệnh cũng hô bằng tiếng Anh.
Nhưng mà, dù sao bọn họ cũng còn trẻ, cho dù trongnước tiếng Anh rất tốt, có một số từ chuyên nghiệp, làm sao tiếp xúc qua được,bởi vậy trong chương trình huấn luyện lại thêm một nội dung – học tiếng Anh.
Nếu một người muốn học một ngoại ngữ, biện pháp nhanhnhất chính là đưa người đó tới giữa hoàn cảnh của ngôn ngữ đó đi, chưa tới nửanăm, khẩu ngữ của người này sẽ giống như tiếng mẹ đẻ vậy.
Vì vậy trong thời gian huấn luyện hầu như bọn họ đềunói tiếng Anh với nhau, tiếng Trung rất ít xuất hiện.
12 giờ trưa là giờ ăn trưa, cũng ăn trong 1 tiếng, ănxong còn có 1 tiếng nghỉ ngơi, buổi chiều 2 giờ liền bắt đầu tiếp xúc ca-bin môphỏng.
Giờ ăn tối là 7 giờ, ăn cơm xong sẽ không còn việc gìnữa, thuộc thời gian tự do.
Mấy ngày đầu huấn luyện bọn họ đều ăn không tiêu, hơnnữa việc huấn luyện thể lực buổi sáng khiến cho bọn họ y như lính đánh thuê, cảngười đau nhức, có đôi khi không đứng thẳng lưng được.
Tuy nhiên, người trẻ tuổi có thể chịu được huấn luyện,huấn luyện một tháng, bệnh gì cũng hết, có thể chạy có thế nhảy, hơn nửa buổitối còn có thể đi sành nhảy, buổi sáng lại dậy lúc 5 giờ như bình thường.
Không thể cảm thán một câu tuổi trẻ thật tốt.
So sánh với hành vi tới buổi tối liền điên cuồng củaTrần Húc và Lôi Kiều, cuộc sống của Khang Duật buồn tẻ như một ông cụ non. Chodù trưởng thành rồi, hắn cũng không uống rượu, sàn nhảy, rượu chè toàn bộ miễn,một mực không tham gia, tiền lương được phát hắn cũng lưu cho mình một phần ba,còn lại toàn bộ thông qua ngân hàng gửi cho mẹ già ở Phủ Thuận.
Lôi Kiều vì vậy từng cười nhạo Khang Duật, tuy nhiên,rất nhanh liền trả giá đắt.
Trên thực tế, kể từ khi huấn luyện bắt đầu, Lôi Kiềuđã từng bị Khang Duật chỉnh quá, ngay cả chính hắn cũng không biết chọc tớiKhang Duật hồi nào – hắn đương nhiên không biết, nếu hắn biết, lúc ở trên máybay tuyệt đối sẽ không nói câu kia “Không sợ tới lúc đó bạn gái cậu bị thằngkhác bắt cóc hả”.
Khang Duật nham hiểm đến mức có thể giết người màkhông ai biết. Có một lần vào giờ cơm trưa, Lôi Kiều trong lúc huấn luyện phạmvào một lỗi, bị huấn luyện viên giữ lại, cho nên qua giờ cơm trưa, lúc vọt tớinhà ăn, thời gian cấp cơm đã qua, cái gì cũng không còn. Khang Duật biết LôiKiều không ăn được hải sản, mỗi lần ăn chắc chắn sẽ tiêu chảy. Lúc này Lôi Kiềuđã đói tới mức bụng kêu rột rột, Khang Duật xuất hiện, thực tốt bụng đưa chohắn một cái bánh cà-ri bò mà hắn thích nhất.
Lôi Kiều rất cảm động, không nghĩ ngợi gì liền ăn, làmsao mà biết được trong cái bánh đó bỏ thêm vài thứ, ở trong có cá, vị cà-ri lạinặng, hắn căn bản phân biệt không được, lại phân biệt không được cá và thịt bò,tuy nhiên mới ba giây, bụng hắn liền nổi lên phản ứng, buộc lòng phải chạy nhưđiên vào WC.
Quá gấp gáp, cũng không thèm xem xem có giấy vệ sinhhay không, đặt mông ngồi xuống, giải quyết vấn đề trước rồi nói sau.
Kết quả, sảng khoái xong mới phát hiện không có giấyvệ sinh.
Khang Duật thật hợp thời đưa một cuộn giấy cho hắn,hắn bất người tiếp nhận đi chùi, chùi xong, một trận cay nồng truyền khắp toànthân, làm cho hắn ngay cả đi đường cũng giống như chịu khổ hình.
Kinh khủng nhất là, lúc hắn cay tới mức không ngồiđược, Khang Duật cười vô cùng nham hiểm đi ngang qua, làm cho hắn nổi cả da gà.
Trần Húc cũng từng bị Khang Duật trả thù, kết cục cònthảm hơn Lôi Kiều.
Hắn cẳng qua chỉ là sau khi nhìn thấy ảnh chụp củaMiểu Miểu, đánh giá một câu “Cô bé này rất bình thường a!” liền vào buổi tốilúc đi toilet, vẫn là trong tình huống vô cùng khẩn cấp như vậy, như thế nàocũng không cởi được dây lưng, nín đến cực hạn, nhịn không được nữa, sau đó làvăn chương trôi chảy.
Đi tiểu còn không sao, lại tréo nghoe lúc đi đại tiện,làm cho hắn vốn ngượng ngùng, ngồi trong WC một đêm không dám đi ra.
Khủng bố! Thật sự rất là khủng bố!
Vì vậy, bọn hắn học xong thế nào làm một con “người”!
Những ngày huấn luyện bọn họ trải qua thật sự rất thêthảm, cũng giận mà không dám nói gì, bị Khang Duật chèn ép như nô bộc. Trong kýtúc xá, mỗi phòng ngủ đều có điện thoại, có thể gọi đường dài, nhưng mà chi phítự mình trả, vì phí gọi quốc tế rất mắc, bọn hắn cũng không dám gọi, trừ phithật sự nhớ nhà, mới có thể gọi khoảng một phút.
Trong phòng Khang Duật đương nhiên cũng có điện thoại,nhưng hắn chưa bao giờ gọi điện thoại trong phòng của mình, tất cả đều đếnphòng bọn hắn gọi, một lần gọi chính là nửa tiếng, hơn nữa khi gọi số ở ThượngHải thì chưa tới 45 phút tuyệt đối sẽ không gác máy.
Có một lần, Trần Húc nhịn không được liền hỏi KhangDuật “Sao cứ tới phòng mình với Lôi Kiều gọi quài vâỵ!”
Khang Duật đáp lại bằng một nụ cười thật tươi – một nụcười âm hiểm đầy khủng bố.
Hôm sau, lúc hắn đang tắm rửa thì hết có nước nóng,lúc đó là giữa mùa đông, bọt xà phòng trên người hắn còn chưa sạch sẽ đâu,trong mắt đều là dầu gội đầu, làm cho mắt hắn ngày hôm sau đỏ bừng.
Trần Húc sợ hết hồn, sau này rốt cuộc không dám hỏinữa.
Mãi cho tới khi bọn họ đều tự mua điện thoại di độngrồi, hiện tượng này mới chuyển biến tốt đẹp. Ngoại trừ lúc huấn luyện phải tắtđiện thoại, thời gian khác Khang Duật đều cầm điện thoại gửi tin nhắn, mỗi khigửi xong một tin nhắn, hắn liền mừng rỡ y như ăn mật vậy, nếu nhận được nhiềutin nhắn, tâm trạng trong ngày hôm đó sẽ vô cùng tốt, đùa với hắn một chút, chỉcần không có gì quá kiêng kị, hắn đều cho qua, nếu tin nhắn ít, hoặc là rõ ràngkhông có, tâm trạng hắn liền đặc biệt kém, sau đó, cho dù không nói chuyện vớihắn, hắn cũng có cách làm cho mình phạm lỗi, làm cho mình bị trả thù.
Trần Húc và Lôi Kiều đừng một lần xúc động muốn đứngngay đường băng, để máy bay đâm chết đi cho rồi.
Đang lúc nghĩ như vậy, tổng tài LTU tới đây, tới xemtiến độ huấn luyện của bọn hắn, Khang Duật cuối cùng cũng thu liễm một chút.
Vị tổng tài này không chỉ tự mình tới, còn mang theocậu con trai mà mình thương yêu nhất là Leo Carter, một cậu thiếu niên còn nhỏtuổi hơn Lôi Kiều và Trần Húc. Nguyên tưởng rằng loại công tử nhà giàu này nhấtđịnh sẽ rất khó hầu hạ, lại tương phản là Leo rất hòa đồng, rất nhanh liền chơithân với bọn họ, lúc đi chơi không khác gì bạn thân.
Giấc mộng của hắn cũng là làm phi công, cũng rất cóđiều kiện thực hiện, vì vậy liền huấn luyện cùng bọn họ, tổng tài vì con mình,cũng ở căn cứ hàng không mấy tháng.
Trong lúc này đã xảy ra một chuyện thú vị, chính là họcủa Khang Duật.
Ngay từ đầu không ai biết hắn họ Ái Tân Giác La, lúctuyển chọn, hắn cũng ngại phiền toái, viết hai chữ Khang Duật ngay trên bảngbáo danh, lúc ấy nhận tư liệu là người Trung Quốc, nhìn qua chứng minh của hắn,cũng thất kinh một chút với họ Ái Tân Giác La này, cũng không nói nhiều hay cóphản ứng gì, cũng là để bớt việc, trên ô chứng minh cũng ghi hai chữ KhangDuật. Lúc bay tới Đức, việc đặt vé máy bay có trục trặc, cuối cùng vé máy baydo chính bọn hắn đặt, tới Đức, công ty mới trả tiền, cho nên cũng không biết họcủa hắn, chính hắn tới giờ cũng chưa nói qua mình họ Ái Tân Giác La, tên làKhang Duật, tất cả mọi người đều nghĩ hắn họ Khang.
Chỉ tới khi tổng tài đưa bọn họ đi nghỉ phép ở Hawaii,thì họ của Khang Duật ở trên hộ chiếu lộ ra.
Vị tổng tài này là một người mê Trung Quốc, biết họcủa hắn là Ái Tân Giác La, nhất thời kích động như động kinh, người ngoại quốcchính là như vậy, đối với người của hoàng gia, mặc kệ có xuống dốc hay không,đều đối xử bình đẳng, huống chi dòng họ Ái Tân Giác La này trong lịch sử cũngcó tiếng tăm lừng lẫy. Trong mắt tổng tài, Khang Duật cùng cấp bậc với thànhviên trong hoàng gia Anh Quốc, nghĩ tới tương lai sẽ có một thành viên hoànggia lái máy bay cho công ty ông ta, lại kích động chịu không được. Cuối cùngcòn phi thường nhiệt tình truy hỏi tổ tiên hắn là vị nào, Khang Duật bị ép hỏikhông có cách nào khác, liền nói cho ông ta hắn là hậu duệ của hoàng thân, nóicách khác nếu triều Thanh còn tồn tại, hắn chính là một vị Vương Gia.
Bởi vì Vương Gia dùng tiếng anh nói chính là could besame level with “duke”, vì vậy cuối cùng liền đơn giản hóa thành Duke, cái nàyliền thành tên tiếng Anh của hắn.
Khang Duật biết chính mình tự dưng bị lấy cái tên Dukethành tên tiếng Anh, mặt nói thối bao nhiêu, là thối bấy nhiêu.
Cái tên này quá sến.
Sau khi Lôi Kiều và Trần Húc biết, căn cứ vào niềm“tôn kính” đối với hắn cũng liền đổi giọng gọi hắn là Vương Gia bằng tiếngTrung.
Hắn nhưng lại có vẻ thích tên Vương Gia, có lẽ là dobị kêu từ nhỏ.
Cứ như vậy ngày qua ngày, có một ngày Khang Duật nhậnđược tin nhắn Miểu Miểu gửi, trên đó viết “Duật, em mua máy tính, em có máytính! Số QQ của em là….”
Khang Duật vui tới mức giống như sắp điên, hắn đã sớmdùng máy tính, nhưng mà lúc này trong nước tuy rằng đã thông dụng máy tính,nhưng giá cả lại mắc như xa xỉ phẩm vậy. Nếu Miểu Miểu nói có máy tính, cái nàynghĩa là hắn có thể nhìn Miểu Miểu rõ rành rành rồi.
Đêm đó, Khang Duật không thèm ăn tối, lật đà lật đậtchạy về phòng ngủ, mở máy tính, lên QQ, thêm bạn, sau đó xác nhận, rất vui mừngthấy được ngày nhớ đêm mong Âu Dương Miểu Miểu.
Lúc này chất lượng Wc rất thấp, vừa tối, lại nhòe, chỉcó thể thấy khuôn mặt tươi cười của Miểu Miểu, Khang Duật đã rất thỏa mãn,trước tiên là chụp lại.
Đối với tấm hình nhìn không quá rõ ràng, chỉ có thểnhìn ra được khuôn mặt Miểu Miểu kia, nhìn suốt một đêm.
Vì vậy một thời gian sau đó, vừa đến buổi tối KhangDuật liền nhốt chính mình vào trong phòng, chat Wc với Miểu Miểu.
“Miểu Miểu, đại học học vui không?”
“Ừ, quen được mấy người bạn tốt.”
Khang Duật nhíu mày “Nam hay nữ?”
Miểu Miểu đang ăn kem “Nữ!”
Đôi mày của Khang Duật buông lỏng ra “Nữ là tốt rồi,nữ là tốt rồi!”
Vẻ mặt Miểu Miểu mờ mịt.
Lại có một lần, Miểu Miểu mở Wc ra, đi làm việc khác,Khang Duật đợi thật lâu cũng không thấy Miểu Miểu tới ,vì vậy điên cuồng ấnBuzz trên QQ, kết quả lại gọi tới Diễm Diễm.
“Miểu Miểu đâu?” mặt Khang Duật thúi hoắc nghiêm hỏi.
Diễm Diễm trả lời “Anh rể, chị em tạm thời không rảnhtrả lời anh.”
Khang Duật khó chịu chau mày lại “Có ý gì?”
Diễm Diễm cười xấu xa “Chị, đã yêu một tên khác!”
Khang Duật bật mạnh dậy từ ghế lên, gầm rú một trậnvới máy tính “Là thằng nào??”
Diễm Diễm bị hắn dọa tới, bật thốt lên “KudoShinichi!”
Lại còn là người Nhật Bản nữa.
Lúc này tiếng nói của Miểu Miểu vọng ra “Khang Duật,thật xin lỗi, em mải lo xem phim hoạt hình!”
Khang Duật sửng sốt một chút.
Miểu Miểu bắt đầu nói ào ào “Ừ, là một bộ phim hoạthình trinh thám, tên là “Thám tử lừng danh Conan” Shinichi Kudo ở trong đó,thật là đẹp trai, đẹp trai muốn chết.”
Lúc này Khang Duật bình tĩnh lại, thả máy tính lại lênbàn.
Miểu Miểu còn đắm chìm trong sự si mê với phim hoạthình, thao thao bất tuyệt người ta tốt cỡ nào, lợi hại cỡ nào, thần kỳ cỡ nào.
Khang Duật bốc lửa hừng hực, rống lên một tiếng “Câmmiệng!”
Miểu Miểu bị dọa tới, hoảng sợ nhìn hắn.
Đối diện vài giây sau…
“Duật…sao anh lại giận?” tiếng nói ngọt ngào của MiểuMiểu vang lên, vẻ mặt cũng là điềm đạm đáng yêu.
Khang Duật vốn muốn tắt Wc, không để ý tới Miểu Miểu,chính là vẻ mặt của Miểu Miểu thật sự rất mê người, nhịn không được lại chụplại, lưu vào máy, tiếp tục lưu.
Cứ như vậy, Khang Duật cảm thấy mỗi ngày cũng dễ dànghơn, rảnh rỗi liền chat Wc với Miểu Miểu. Nhưng mà có đôi khi vì Miểu Miểu phảihọc thi, hắn chỉ có thể chịu đựng không “gặp mặt” với Miểu Miểu. Vào những lúcnhư thế này, tâm trạng hắn đặc biệt thối, thối tới mức không xem ai thuận mắt,cho dù con của tổng tài cũng không để mặt mũi.
Leo lại không xem sắc mặt của người ta chút nào, cũngkhông biết có phải tổng tài bảo vệ hắn tốt quá hay không, tính cách của hắn tùyhứng y như con nít vậy.
Có một lần hắn nằng nặc kéo Khang Duật đi uống bia,người Đức thích uống bia với giò heo, bia là nốc từng ly từng ly, giò heo thìnhai tới mức vỡ bụng. Khang Duật vốn không để ý tới hắn, nhưng lại nghĩ thấyMiểu Miểu gần đây lo học thi, phải một tuần không thể gặp hắn, hắn liền buồnbực, cũng muốn uống rượu.
Còn nữa, máy tính của hắn có chút vấn đề, cứ treo máymãi, không biết có phải do dùng nhiều lắm hay không, làm cho hắn vô cùng buồnbực.
Lúc đi ra ngoài Leo rất kém, uống mới chút xíu liềnsay, say còn chưa tính, còn chọc tới một đám lưu manh người địa phương, ở nướcngoài dùng súng lục là hợp pháp, một vụ nổ súng giết người vì khó chịu là vôcùng bình thường. Hắn chọc ai không tốt, lại chọc trúng một đám vô cùng hungác, kết quả bị người ta đuổi giết.
Leo say quắc cần câu, lúc bị đuổi giết rất không hợptác, làm Khang Duật tức tới mức muốn bỏ hắn lại luôn, nhưng mà nghĩ lại nếu nhưhắn chết, phỏng chừng chính mình cũng không có ngày lành, không thể không mangtheo cục nợ đó chạy trối chết.
Đối phương cũng nổi giận, nổi súng tùm lum, đạn lạctrúng ngay tay Khang Duật, cũng may lúc đó có người qua đường nhìn thấy, đúnglúc báo cảnh sát, nếu không hắn thật sự chết.
Hắn được đưa tới bệnh viện gần nhất chữa trị, tổng tàirất nhanh đuổi tới, vừa cảm ơn, vừa xin lỗi hắn. Điều đó là đương nhiên, hắn bịthương, nhưng con ông ta cũng đi lại không có việc gì, còn say bí tỉ, thấy thếnào cũng giống như cứu con ông ta.
Tổng tài vô cùng cảm kích hắn, liền hỏi hắn muốn báođáp như thế nào.
Tròng mắt Khang Duật chuyển một vòng “Phiền toái ngàilắp đặt cho tôi một dàn máy tính xịn nhất là được!”
“…”
Tổng tài lại cảm động hơn, cứu con ông ta, lại chỉ cầnbáo đáp như vậy, hảo cảm đối với Khang Duật lại tăng lên N lần.
Sau khi Khang Duật ra viện, Leo liền quấn quýt hắnhơn, quả thực xem hắn như anh em, là huynh đệ, đi chỗ nào đều kêu hắn đi theo.Nghĩ có quan hệ tốt với hắn sẽ có ưu đãi nhiều hơn, Khang Duật cũng không sođo, hơn nữa tên này đúng là cũng có chỗ đáng yêu, đủ khờ khạo, đủ ngây thơ,không hề giống người trưởng thành, quan trọng nhất là, hắn là người duy nhấtthấy ảnh chụp của Miểu Miểu sẽ không nói ra lời nào chói tai.
Chỉ vì lí do cuối cùng, mà Khang Duật chưa bao giờ gàihắn.
Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt sắp qua 3 năm, chỉhơn một tháng nữa, hắn có thể về nước, tâm trạng của hắn lại tốt hơn, mỗi ngàyvẻ mặt đều vô cùng vui vẻ.
Lúc này, chương trình huấn luyện cũng đã chấm dứt, hắnnghênh đón kì thi lấy chứng chỉ, chỉ cần đậu, hắn liền có thể trở thành phicông thực tập, trở lại Thượng Hải gặp Miểu Miểu.
Kì thi thật thuận lợi, ngay cả thần tương của hắn – vịphi công hàng đầu kia cũng khen hắn không dứt lời.
Hết thảy đều trong bàn tay hắn.
Hắn gọi điện thoại cho mẹ trước, chỉ báo bình an, vừađịnh gọi cho Miểu Miểu, liền thấy một người phụ nữ mặc đồ hồng đi tới. Hắn biếtcô ta, thư ký của tổng tài, một người rề rà.
Cô ta tựa hồ có ý tứ đặc biệt với hắn, không phải đálông nheo, thì là xoay eo, xoay mông, lấy ánh mắt của đàn ông, cô ta đích thựclà một vưu vật, thành thục, gợi cảm, nóng bỏng, một người có đủ tiêu chuẩn hồly tinh.
Khang Duật làm như không nhìn thấy, trực tiếp còn muốnchạy, cô ta ngăn hắn lại.
“Hi, Duke!”
Hắn vì lễ phép, gật gật đầu, xẹt qua cô ta, tiếp tụcđi.
Cô ta lại đi lên cản, lại còn cởi áo lỡ cỡ, làm tư thếlộ ra một mảng ngực lớn, thậm chí còn ngả ngớn dùng ngón tay sờ sờ cằm hắn.
Khang Duật nhíu mày.
“Đẹp trai, anh cũng sắp đi rồi, không muốn phong lưumột chút sao?” có một số người phụ nữ cho dù là lúc dụ dỗ đàn ông, đều vô cùngmê hoặc như vậy, sẽ không làm cho người ta cảm thấy thấp hèn.
Khang Duật nhìn chằm chằm ngực của cô ta.
Cô ta nghĩ hắn si mê tư thế của mình, càng kéo thấp áoxuống.
Ai ngờ Khang Duật cười lạnh một tiếng “Thật có lỗi,khẩu vị của tôi không nặng, không có hứng thú với bò sữa!”
Đồ đỏ lập tức biến sắc.
Khang Duật mỉm cười thật lễ độ nói “Tôi thấy cô nên từchức đi. Nông trại sữa càng thích hợp với cô hơn!”
Nói xong, lật đật bỏ chạy rồi.
Đồ đỏ tức giận tới mức mũi cũng sắp méo qua một bên,sải đôi giày cao gót khoảng 7 tấc rời đi.
Quay lai phòng ngủ, Khang Duật liền gửi tin nhắn choMiểu Miểu : Miểu Miểu, bây giờ anh rảnh, chat Wc!
Trả lời hắn lại là : Wc hư rồi, đang sửa! QQ!
Hắn ngại QQ phiền toái, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Lập tức có người bắt máy, tiếng nói ngọt ngào lại hơitrầm đục của Miểu Miểu vang lên “Duật!”
“Sao giọng nói nghe nghèn nghẹn vậy, bị cảm?” cho dùlà một chữ, hắn cũng nhận ra tiếng nói của Miểu Miểu khác biệt.
“Có…có chút!” Miểu Miểu trả lời.
“Có nặng không, uống thuốc chưa, uống nhiều nước vào!”lời dặn dò liên tiếp rất nhanh nhả ra từ miệng hắn.
“Không sao hết, uống thuốc rồi, cũng uống nhiều nướcrồi!” Miểu Miểu từ từ trả lời từng cái.
Hắn ngồi trên giường an tâm gật gật đầu “Ừ! Vậy mớiđược, đừng mất ăn mất ngủ xem phim hoạt hình, sức khỏe em vốn không tốt lắm…”
“Anh, anh chừng nào về?” Miểu Miểu đột nhiên hỏi.
“Ngày bảy tháng tám, 8 giờ 15 phút tối tới Thượng Hải,cửa ra số 1 sân bay Phổ Đông, chuyến bay 3846 của hãng LTU!”
“Từ từ, nói chậm một chút, để em ghi lại đã.”
“Nhớ cái gì, trước khi anh lên máy bay sẽ gửi tin nhắncho em, em không dám tới đón anh hả, hừ hừ!” hắn thích bộ dạng sốt ruột như vậycủa Miểu Miểu, ngả người ra sau, nằm trên giường cười thật tươi.
“Nói cho bác Trầm chưa?” Miểu Miểu lại hỏi.
“Nói rồi, anh kêu bác ấy ngày đó tới đón em, để emkhỏi mơ hồ tìm không được chỗ!”
Hắn còn không biết Miểu Miểu sao, sống tới bây giờ,cũng chỉ đi tới sân bay lần tiễn hắn đi Đức, kêu Miểu Miểu một mình tới đónhắn, hắn cũng thật sợ đánh mất luôn.
“Duật, lần này anh về, không đi nữa chứ?” giọng nóicủa Miểu Miểu mang theo một chút khẩn cầu.
“Anh về sẽ bắt đầu nhận nhiệm vụ bay, phải thực tập 3năm, nếu được chuyển chính thức, anh sẽ xin ở lại Thượng Hải nhận nhiệm vụ, yêntâm đi, ngoan ngoãn chờ anh về!”
“Ừ! Em vốn ngoan ngoãn chờ anh về mà.”
Tiếng nói giống như em bé ngoan của Miểu Miểu, làm choKhang Duật đang nằm trên giường thích thú tới mức cười phá lên.
Rồi đột nhiên, Miểu Miểu hơi nức nở nói “Duật, em nhớanh!”
Khang Duật cứng đờ, vội vàng bật dậy.
Miểu Miểu khóc sao?
Hắn có vẻ vô cùng khẩn trương, lại đau lòng, lập tứcbuông di động, mở máy tính ra, nhớ tới Miểu Miểu nói Wc hư, hắn lập tức gõ sốQQ của Diễm Diễm.
Diễm Diễm vừa vặn đang ở trên mạng.
“Anh rể, anh tìm em làm gì?”
Hắn phát ra yêu cầu chat Wc, Diễm Diễm không thèm đểý, lập tức ấn từ chối.
Hắn không nhụt chí, lại ấn tiếp một cái.
Diễm Diễm không còn cách nào khác, đành phải đồng ýyêu cầu.
Wc vừa hiện ra, Khang Duật liền quát “Kêu chị em lạiđây!”
Mặt Diễm Diễm đen thui, vì sợ tính cách hung ác lại vôcùng nham hiểm của hắn, không dám chọc vào, đành phải kêu to về phía phòng ngủcủa Miểu Miểu “Chị, nói với anh rể, em cũng có không gian cá nhân, máy tính củaem là vật phẩm cá nhân, không phải công cộng!”
Rất nhanh, Miểu Miểu hốt ha hốt hoảng xuất hiện trongWc.
Miểu Miểu không khóc, trong lòng hắn dễ chịu một chút,lại nhìn đến cái mũi sưng lên còn bịt bông kia của Miểu Miểu thì lập tức nổigiận.
Kẻ lừa đảo này, nói cái gì Wc hư, thì ra là lừa hắn.
Hắn nhất thời phát ra một tiếng hét to “Mũi em bị gìvậy!”
Miểu Miểu ngồi trên ghế, lắp bắp nói “Bốc…bốc hỏa!”
“Bốc hỏa mà mũi sưng như vậy hả!” hắn tức giận tới mứcsắp vỡ mạch máu.
Sao cô ấy lại không chịu chăm sóc chu đáo cho chínhmình vậy.
“Không nói cái này nữa, sao tự nhiên làm phiền DiễmDiễm vậy!” Miểu Miểu ngắt lời hắn.
Khang Duật thời dài, biết Miểu Miểu không khóc, hắnđúng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Không phải nói nhớ anh sao, bây giờ anh để em xem chođã! Cũng để anh xem xem em có khóc không, đỡ để anh phạm lỗi lúc luyện tập!”
“Không, em không sao!” Miểu Miểu vội vàng lắc đầu.
Hắn nhìn thấy Miểu Miểu trên Wc, vừa nhìn thấy cô, cóđôi khi cho dù tức giận, cũng giận lâu không được, nghĩ đến Miểu Miểu nói nhớhắn, trong lòng hắn vừa chua xót lại vừa ngọt.
“Nhìn thấy anh, còn khó chịu sao?”
Miểu Miểu lắc đầu.
“Giơ tay ra đi!” hắn nói.
“Sao vậy?” Miểu Miểu có vẻ thật nghi ngờ.
Hắn nói dịu dàng “Cho em sờ sờ anh!”
Miểu Miểu sửng sốt một chút, một lát sau bàn tay nhỏbé liền sờ sờ trên màn hình, Khang Duật thấy ngón tay non mịn của cô, ở trênmàn hình rõ ràng như vậy, thật hận không thể xuyên qua màn hình, tự mình cảmthụ Miểu Miểu.
Còn một tháng ba ngày nữa.
“Một tháng ba ngày nữa, em chỉ có thể sờ anh như vậy,nhịn một chút, được không?”
Miểu Miểu nức nở “Ừ!”
Hắn giận dữ nói “Cười một cái cho anh xem, để anh antâm!”
Miểu Miểu nhếch môi, muốn cười, chỉ có điều cười rấtcứng ngắc, lại nhét bông, mũi lại sưng, thật sự rất xấu.
Chỉ có Khang Duật cảm thấy thật đáng yêu, đáng yêu tớimức rất muôn ôm Miểu Miểu thật chặt,
Còn một tháng ba ngày đâu, hắn cần một thứ để ký thác,hắn ấn nút chụp hình.
“Được! Anh chụp lại! Bộ dạng này của em, ít nhất cóthể làm cho anh cười một tháng!”
Hắn lưu lại, lưu trong tập tin có vô sổ hình ảnh củaMiểu Miểu.
Xì một tiếng, Miểu Miểu bật cười, cười vô cùng đángyêu.
Khang Duật lại chụp trộm lại.
“Ha ha ha ha!” Miểu Miểu cười vô cùng vui vẻ.
Khang Duật thấy được, cũng nhịn không được cười rộlên.
Lúc này, loa máy tính vang lên tiếng rống giận sôi máucủa Diễm Diễm “Hai người đôi cẩu nam nữ này. Em muốn đoạn tuyệt quan hệ với haingười!”
Khang Duật mới không thèm để ý, vẫn đang si ngốc nhìnkhuôn mặt tươi cười của Miểu Miểu.
Còn có, còn có một tháng lẻ ba ngày.
Ngày 8 tháng 7 năm 2002, 8 giờ 15 phút tối, máy bayvững vàng hạ cánh xuống sân bay quốc tế Phổ Đông – Thượng Hải, Khang Duật cơ hồgiống như là bay nhào ra ngoài máy bay, dọc theo đường đi hắn như con chimnhỏ,Leo trở về cùng hắn đều đi theo không kịp, đành phải ở phía sau hô to“Duke, chờ mình một chút!”
Làm sao còn bóng dáng hắn nữa.
Lúc kiểm tra thì hắn nóng lìng tới mức muốn giết tấtcả mọi người đứng phía trước hắn luôn, nhanh lên, nhanh lên nữa, tới khi chínhmình qua được hải quan kiểm tra, mời hắn ấn nút cho điểm phục vụ, hắn khôngchút nghĩ ngợi liền ấn nút “Rất bất mãn.”
Ai biểu anh ta chậm chạp như vậy làm gì.
Nhân viên hải quan vô cùng vô tội, vô cùng ai oán nhìnhắn.
Hắn cười lạnh, quay đầu bỏ đi.
Ngay cả hành lý hắn cũng không muốn cầm, tính trựctiếp lao ra. Nhưng nghĩ tới quà tặng Miểu Miểu vẫn còn trong đó, tức giận đànhphải đứng chờ lấy hành lý.
Hành lý vừa cầm được, hắn liền chạy vội tới cửa ra,tầm mắt không ngừng tìm tòi bóng dáng ngày nhớ đêm mong trong đám đông.
Miểu Miểu, em ở đâu, em ở đâu?
“Tiểu thư, chỗ này không thể vào!” một nhân viên bảovệ đột nhiên hô to lên một tiếng.
Hắn lập tức nhìn về phía nhân viên bảo vệ.
Chỉ thấy Miểu Miểu dùng một cước liền đá văng nhânviên bảo vệ ra, sau đó nhào về phía hắn.
Hắn kích động ném va li, mở hai tay ra…
Miểu Miểu…may mắn, may mắn em không bị người khác bắtcóc.
Trái tim buộc chặt 3 năm, rốt cuộc vào giờ phút nàythả lỏng.