[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
PHÁ THAI (phần 7)
Tác giả: 庄小白
Dịch: Khắp xó xỉnhh
– ——–
Chẳng lẽ thực sự sai rồi sao?
Không thể nào… Rõ ràng ảnh đại diện và nick name giống hệt nhau mà.
Tôi cố gắng giữ lí trí hỏi Trần hổ, “Tớ có thể xem qua WeChat của cậu không?”
Cậu ấy gật đầu.
Tôi đồng thời nhấp vào WeChat của cậu ta và của tôi, đồng thời nhập chuỗi thông tin WeChat.
Sau đó có kết quả gần như ngay lập tức, tôi nhấp vào từng cái.
Cùng một hình đại diện, nick name y hệt nhau.
Tôi giơ kết quả tìm kiếm trước mặt Trần Hổ, “Cậu bảo tớ nhầm rồi, nhưng đây là chuyện gì đây?”
Trần Hổ cũng sửng sốt.
Lúc sau mới từ từ nhướng mày phủ nhận, “Không, đây không phải là Tiểu Hoan.”
Cậu ta cầm lấy điện thoại di động của mình, nhấp vào giao diện sổ địa chỉ WeChat.
Nhưng tên hiển thị là: Vợ yêu.
Hiển nhiên là còn chưa chỉnh sửa chú thích nên có thể dễ dàng phân biệt với tài khoản có tên Tiểu Hoan vừa rồi.
Tôi nhấp vào giao diện thông tin của tài khoản đó, nhận thấy nhiều nội dung trong cột Khoảnh khắc của bạn bè, hiển thị rất nhiều hình thu nhỏ nội dung.
Tôi sửng sốt.
Thật sự không nghĩ tới, đó là một sự nhầm lẫn, nhưng nếu đúng như vậy thì ID WeChat đó là ai?
Vẻ mặt Trần Hổ ủ rũ, so sánh hai màn hình tài khoản, đột nhiên nói: “Tớ biết “Tiểu Hoan” này là ai rồi.”
“Là ai?”
Tôi hướng mắt nhìn cậu ta.
“Hình như là bạn cùng phòng của Triệu Hoan, tên là Lý Mỹ…” Trần Hổ nhấp vào vòng kết bạn của Triệu Hoan, sau khi xem xong, cậu ta càng thêm chắc chắn, “Đây là Lý Mỹ. Cậu xem, cô ta đã từng like tấm hình của Triệu Hoan. “
Nhưng tôi bối rối không biết Lý Mỹ là ai.
Trần Hổ đặt điện thoại xuống, giải thích: “Cậu còn nhớ lúc còn học đại học có nhận được order trong nhóm Trao thưởng không? Chính là Lý Mỹ đã đăng order. Thông qua cô ấy mà tớ đã gặp Triệu Hoan.”
Tôi sửng sốt. Không ngờ Trần Hổ và Triệu Hoan quen nhau lại loằng ngoằng như vậy.
Trần Hổ nhíu mày, “Nhưng sao lại thế này, đột nhiên lại đổi avatar với nick name giống của Triệu Hoan, như cố tình làm vậy? Nhưng có điều, vụ cậu đang điều tra có liên quan đến cô ấy không?”
Phỏng chừng là sợ tôi khó xử, Trần Hổ nói xong, lo lắng liếc nhìn tôi một cái.
Tôi không trả lời, hỏi lại: “Lý Mỹ này là ai? Hiện tại ở đâu? Cậu có ảnh của cô ta không???”
“Tớ cũng không rõ lắm. Lúc ấy cô ta thường dính với Triệu Hoan, một người bình thường, học hành cũng trung bình, có vẻ khá thành thật. Hiện giờ có lẽ vẫn ở Thiên Tân, nghe nói gia cảnh cô ấy không tốt lắm, trở về sẽ phải kết hôn với người gần đó, nên có lẽ cô ấy sẽ cố gắng hết sức mà ở bên ngoài. Về phần ảnh chụp, có lẽ Triệu Hoan sẽ có. Nhưng bây giờ hai bọn tớ… “
Tôi load lại những gì Trần Hổ nói một lần.
Trong lòng hiểu được, e rằng người tên Lý Mỹ kia mới chính là nhân vật mấu chốt.
Chỉ có tìm được cô ta, mới có thể sáng tỏ được tất cả.
Nếu có ảnh thì việc tìm người dễ dàng hơn, nhưng tôi cũng hiểu việc yêu cầu Trần Hổ liên lạc với Triệu Hoan vào lúc này chẳng khác nào rắc muối vào vết thương của cậu ấy.
Vì vậy, tôi không hỏi thêm nữa.
Tắt màn hình điện thoại cảm ơn Trần Hổ, “Cảm ơn người anh em, phiền cậu đi một chuyến rồi. Tớ không có việc gì nữa, cậu có muốn về nghỉ ngơi trước không?”
Đôi mắt Trần Hổ thâm quầng nghiêm trọng, tôi thật sự không đành lòng tiếp tục hỏi đông hỏi tây cậu ta nữa.
“À, không sao đâu.” Trần Hổ cười khổ, “Vẫn nên cảm ơn cậu, bằng không bây giờ tớ vẫn chẳng hay biết gì, cứ thế mà chuẩn bị nuôi con cho người khác.”
Tôi cũng nặng lòng không biết nên an ủi cậu ta thế nào.
Bầu không khí trong phòng nặng nề, Hứa Uy không nói gì, dựa vào trong góc tường.
Trần Hổ đứng dậy nói: “Vậy tớ về trước đây.”
“Hẹn gặp lại.” Tôi đi trước mở cửa, một đường đưa cậu ta đến cửa khách sạn, “Một thời gian nữa tớ sẽ lại tới Tế Nam. Lúc đó mời cậu uống rượu. Nếu anh em bọn mình tụ tập đông đủ, còn có thể chơi bóng nữa.”
“Thỏa thuận rồi nhé.” Trần Hổ đưa tay về phía tôi, khi nhắc tới bóng rổ, trong mắt cậu hiện lên ánh mắt đã lâu không thấy.
Tôi bắt tay, đáp: “Chắc chắn rồi.”
Trần Hổ đi xa rồi, tôi vẫn đứng ở chỗ cũ.
Trời sáng sớm, mặt trời treo trên cao chói lọi, còn có chút chói mắt chiếu rọi, nhưng đang là mùa thu nên nhiệt độ không nóng.
Tôi chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn, rùng mình vì lạnh.
Ôm vai đi vào trong khách sạn, nhưng vừa bước vào cửa, đã thấy Hứa Uy lao ra khỏi thang máy, chân còn mang dép lê, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng thấy.
Cậu ta nói: “Trang Khâm, em gái cậu mất tích rồi, cậu mau nhận điện thoại đi.”
Tôi sững sờ.
Sau khi lấy điện thoại di động ra, tôi phát hiện có hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là mẹ tôi gọi tới, nhưng tôi tắt âm nên không biết gì.
Mẹ không thể liên lạc được với tôi nên đã gọi điện đến trường nhờ tìm người cố vấn của tôi, lão Lý gọi lại cho Hứa Uy… Sau nhiều lần xoay sở mới liên lạc được với tôi.
Tay chân tôi lạnh lẽo, nhưng tôi phải ổn định cảm xúc của mình, gằn từng tiếng khuyên nhủ: “Mẹ ơi, đừng cuống, nói chậm thôi, con nghe được mà, không sao, có con đây.”
Người trong điện thoại khóc không thành tiếng.
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào những người đi lại trên đường, cuối cùng từ tiếng khóc và hoảng sợ rời rạc của mẹ, tôi chắp nối các chi tiết vấn đề lại với nhau.
Em gái tôi mất tích.
Sáng nay, nó đến trường như mọi ngày, nhưng đã hơn chín giờ, cô giáo gọi điện hỏi thăm có phải đến muộn hay không.
Mẹ tôi còn tưởng cô giáo gọi nhầm, bảo con bé đã ra khỏi nhà từ sớm.
Lúc này hai bên mới nhận ra con bé đã mất tích.
“Tất cả là lỗi của mẹ. Mẹ nên đưa nó đi học. Thấy những đứa trẻ khác tự đi một mình nên mẹ liền lười biếng. Mẹ biết làm sao đây? Phải làm gì đây? Nếu nó bị kẻ buôn người bắt cóc thì sao? Em con còn nhỏ như vậy… ”
Giọng mẹ tôi trở nên khản đặc, tiếng khóc không ngừng, sự tự trách và tội lỗi khiến mẹ không thể bình tĩnh được.
Tôi bật chế độ rảnh tay, nhét đồ vào balo. “Bố về nhà chưa? Mẹ cứ bình tĩnh đã, có thể Tiểu Như ham chơi nên đi lạc, bảo mọi người đi tìm trên đường đến trường xem sao. Cho dù là trường hợp xấu nhất, bắt cóc hay đem bán đều là vì tiền, cho đến khi đạt được mục đích đó thì Tiểu Như sẽ ổn thôi. ”
Trong lúc nói chuyện, Hứa Uy đã làm xong thủ tục trả phòng và quay trở lại.
Tôi gật đầu với cậu ấy, rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại, “Con mua vé sớm nhất, khoảng ba giờ là có thể về nha. Mẹ, mẹ nhớ lại xem lúc Tiểu Như đi ra ngoài vào buổi sáng thì mặc như thế nào. Hãy ghi lại điều đó. Tốt hơn hết là có thứ gì đó tương tự như ảnh chụp chẳng hạn, rồi in ra hỏi người qua đường xem có ai nhìn thấy nó không. Đúng rồi, hãy nhanh chóng báo cảnh sát. “
Mẹ tôi đã biết phải làm gì tiếp theo, lúc này mới tỉnh táo lại, lên tiếng đồng ý.
Cúp điện thoại, tôi cùng Hứa Uy vội vàng chạy tới nhà ga.
Kiểm tra an ninh, soát vé, lên xe, vào chỗ ngồi.
Vẻ mặt Hứa Uy đầy áy náy mà thở dài, “Tớ thật sự là miệng quạ đen. Biết thế lúc xin nghỉ phép đã không nói như thế.”
Tôi không lên tiếng, nhắm mắt dựa vào trên ghế ngồi.
Tiếng tìm chỗ để xếp hành lý không ngớt, có người ồn ào, có người nói chuyện rôm rả.
Tôi kìm nén cảm xúc để không mất bình tĩnh mà nổi cáu với đứa trẻ đang khóc trong xe.
Đóng cửa, khởi động, tăng tốc, mỗi giây mỗi phút đều đặc biệt gian nan.
Điện thoại rung lên, tôi lấy ra xem thì thấy đó là tin nhắn của Trần Hổ.
Là một bức ảnh.
Cậu ta nói, “Ảnh chụp chung của Triệu Hoan và những người khác ở ký túc xá trước đây, tớ lưu lâu lăm rồi. Người thứ hai từ trái qua là Lý Mỹ.”
Tôi phóng to để nhìn kỹ hơn.
Chất lượng ảnh quá tệ nhưng nhìn cũng không khó để thấy rõ diện mạo.
Trần Hổ không nói dối, cô gái tên Lý Mỹ này trông rất bình thường.
Trông cô ấy không xấu nhưng đeo một cặp kính gọng đen, trông hơi tiều tuỵ, là kiểu người khó gây ấn tượng trong đám đông.
Thoạt nhìn thì không giống như người có thể làm tiểu tam.
Hơn nữa… hình như có chút quen mắt.
Tôi nghĩ tới việc Tiểu Như mất tích, không còn tâm trạng quan tâm đến những món nợ phong lưu của bố tôi nữa, vì vậy chỉ gửi lời cảm ơn Trần Hổ, rồi để nó sau đầu.
Cuối cùng tôi cũng xuống xe, thực sự không thể chờ đợi được nữa. Tôi chen chúc trước đám đông, gần như là chạy ra khỏi trạm, sốt ruột bắt taxi, còn suýt vấp ngã giữa đường.
Hứa Uy xin lỗi tôi suốt chặng đường.
Cậu ta kéo tôi lại từ làn xe và nhét tôi vào taxi.
“Cậu về nhà trước đi, đừng lo lắng việc ở trường, tớ sẽ giải thích với Lão Lý. Bảo tớ nói dối, cậu bị tớ ép theo.”
Mẹ tôi gọi điện đến trường, việc chúng tôi xin nghỉ phép trước đó, đường nhiên cũng bị bại lộ.
Trong lòng tôi chợt ấm lên.
“Cảm ơn cậu, người anh em.”
Xe taxi dừng ở tầng dưới nhà tôi, tôi nhanh chóng thanh toán tiền rồi chạy lên lầu.
Vào cửa, bố mẹ tôi đều đang ở đây.
Bố tôi ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, trên sàn có tàn thuốc, ông bực bội chỉ trích mẹ tôi: “Đã bảo bà phải chăm sóc con cái cho tốt mà. Có mỗi việc này mà cũng không làm cho tốt được?”
Mẹ đứng bên cửa bếp, mắt đỏ hoe vì khóc, không kêu thành tiếng, chỉ lau nước mắt.
Tôi cau mày mở cửa sổ thông gió, “Trách mẹ làm gì, mẹ cũng không phải thần thánh, sao có thể đoán trước hết được mọi chuyện?”
Ba tôi nặng nề liếc tôi một cái, châm điếu thuốc, không nói gì.
Tôi đặt cặp sách xuống, hỏi mẹ: “Thế nào rồi? Mẹ có gọi cảnh sát không?”
“Báo rồi, vụ án đã được lập hồ sơ, nhưng cảnh sát nói tình hình này không dễ điều tra. Mẹ với bố con đã ra ngoài tim nhưng không thấy…… ”
Thấy mẹ tôi lại sắp khóc, tôi vội hỏi: “Hôm nay Tiểu Như mặc quần áo gì? Có ảnh không mẹ? ”
Tôi định đi ra ngoài tìm thêm một lần nữa.
Mặc dù em gái tôi thỉnh thoảng nghịch ngợm, nhưng bình thường nó rất ngoan, cho nên tôi biết rất rõ rằng khả năng bị lạc của nó gần như bằng không.
Tôi đi dọc con đường thường ngày đến trường của nó.
Mọi cửa hàng đều có lắp đặt hệ thống giám sát, có thể vào xem.
Những năm này, chỉ cần bạn sẵn sàng chi trả, thì việc kiểm tra và giám sát thực sự rất đơn giản.
Nhưng vấn đề là ở hầu hết các cửa hàng, khu vực camera đều tập trung trong nhà hoặc ngoài cửa nên rất ít hình ảnh Tiểu Như đi ngang qua.
Tuy nhiên, trời không phụ lòng người.
Cuối cùng cũng tìm được ở một quán mì, bởi vì bình điện xe điện của ông chủ thường xuyên bị đánh cắp, cho nên mấy lần điều chỉnh phạm vi giám sát, có thể ghi lại hình ảnh gần nửa con phố.
Tôi kiềm chế sự hưng phấn của mình, từ 7 giờ 30 sáng, lúc Tiểu Như ra ngoài, tôi bắt đầu tìm kiếm theo dõi.
Ông chủ cất tiền, đưa cho tôi một chai Coke, hỏi tôi một cách bí ẩn, “Anh trai, có phải anh là thám tử, chuyên giúp mọi người điều tra tiểu tam không?”
Tôi sững sờ trước câu hỏi, lắc đầu, “Không phải. Tôi đang tìm em gái. “
Ông chủ có chút tiếc hận, “Em còn định cung cấp cho anh một chút manh mối. “
Tôi lơ đãng hỏi, “Manh mối gì? “
“Mới sáng nay, một người phụ nữ đã đến đây từ sáng sớm, cực kỳ xinh đẹp, gọi một tô mì nhỏ không có dầu hay muối, chỉ ăn một hai miếng. Em còn nghi ngờ tưởng cô ấy là ngôi sao của chương trình nào đó. Aizz, anh bảo sau này quán của em sẽ không nổi đấy chứ.”
Hiển nhiên là đã xem quá nhiều chương trình tạp kỹ, tôi không lên tiếng phản hồi mà tập trung theo dõi.
Cuối cùng vào lúc 7:55, tôi thấy Tiểu Như xuất hiện trong hình ảnh, đang đi bộ về hướng trường học.