Biết Hàn Lập bị thương ở chân, Trương Thiết tự mình đem thức ăn tới tận phòng hắn, chuẩn bị cùng hắn dùng cơm.
Hàn Lập nhìn căn phòng bề bộn của mình, một hồi đem một cái ghế đến, lúc sau lại mang thêm cái bàn, loay hoay hồi lâu, cuối cùng cũng đã có thể ăn cơm được, trong lòng không khỏi có chút buồn cười nhưng càng thêm vài phần cảm động.
Hai người ngồi bên bàn, vừa trò chuyện với nhau, vừa nhai thức ăn trong miệng, thỉnh thoảng lại trao đổi tâm đắc luyện công với đối phương.
Vừa nói về “Tượng giáp công”, Trương Thiết bực đến trợn trắng cả mắt.
Trương Thiết hiện tại đối với “Tượng giáp công”, quả thực có chút căm ghét. Mặc dù hắn chỉ mới tu luyện tầng thứ nhất, nhưng đã bị Mặc đại phu hành hạ kêu trời không thấu. Chẳng những suốt ngày xoa thuốc rất khó ngửi, còn phải thỉnh thoảng lại bị Mặc đại phu dùng gậy gỗ đánh, nói là muốn rèn luyện gân cốt của hắn.
Phương pháp luyện công thô bạo này, làm cho hắn vào thời gian này, mỗi đêm đều không thể ngon giấc. Bởi vì cả người từ trên xuống dưới sưng vù, mỗi khi đụng vào giường gỗ, đau đến nỗi hắn phải nhe răng nhếch miệng.
Đối với hắn mà nói, đây đúng là một cơn ác mộng.
Với việc Hàn Lập luyện vô danh khẩu quyết, Trương Thiết tỏ ra vô cùng hâm mộ.
Thấy mỗi ngày, chỉ cần giống như hòa thượng, ngồi xếp bằng niệm kinh là được. Hàn Lập nghe vậy, quả thật không biết nói gì hơn.
Trương Thiết đối với “Tượng giáp công” mấy tầng sau này cực kỳ sợ hãi, Hàn Lập cũng có thể lý giải được. Cho dù ai biết, sau này sẽ còn bị hành hạ hơn gấp mấy lần nữa, hắn không thể ăn ngon ngủ yên được.
Trương Thiết có thể kiên trì đến bây giờ, không hề bỏ trốn, đã khiến Hàn Lập vô cùng ngưỡng mộ.
Đổi lại là hắn, nói thế nào cũng không tu luyện loại võ công ngược đãi bản thân như vậy. Cho dù có thể khiến hắn trở thành cao thủ nhất lưu sau một đêm thì cũng thế thôi.
Hai người nói chuyện, thời gian cơm chiều đã qua từ lâu, Trương Thiết vội vã thu dọn các thứ trên bàn, đứng dậy cáo từ, đi trước để Hàn Lập sớm đi nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng vết thương ở chân.
Hàn Lập đứng ở cửa, đưa mắt nhìn đối phương rời đi, sau đó vội vàng trở lại trong phòng, nhanh chóng đóng cửa sổ lại, chỉ để lại cái giếng trời để thở. Lúc này mới lấy cái bình từ trong túi ra, tiếp tục nghiên cứu.
Hàn Lập dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ hơn mười tuổi, lật qua lật lại một hồi, xem tới xem lui cũng không ra đầu mối gì không khỏi có chút phiền muộn. Hơn nữa trên chân còn có thương tích, tinh thần cũng có chút mệt mỏi, trong bất tri bất giác, tay cầm cái bình nằm ở trên giường, mơ màng ngủ quên lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu, Hàn Lập đang say ngủ đột nhiên nhận thấy cảm giác lành lạnh trên tay truyền tới.
Hàn Lập rùng mình một cái, miễn cưỡng mở vội mắt đang díp lại, mơ mơ màng màng nhìn lại trên tay mình xem có cái gì đang tác quái.
Đột nhiên, hắn lập tức ngồi dậy, miệng mở thật to, không buồn để ý nước miếng chảy ra từ khóe miệng. Bị cảnh tượng trước mắt thu hút, hắn không buồn ngủ chút nào nữa.
Một chùm ánh sáng trắng li ti mắt thường có thể thấy được, thông qua giếng trời trong phòng chiếu vào. Tất cả đều tập trung vào cái bình ở trong tay hắn, hình thành một chấm trắng nhỏ bằng hạt gạo, khiến toàn bộ cái bình bị từng tầng ánh sáng trắng bao quanh lấy.
Ánh sáng trắng này phi thường nhu hòa, không chút chói mắt, mà cái loại cảm giác lạnh lẽo này, chính là từ ánh sáng trắng nhàn nhạt này truyền đến.
Hàn Lập nuốt một ngụm nước miếng lạnh lẽo, mới từ sự kinh ngạc mà tỉnh lại, bỏ cái bình trong tay ra, bản thân lăn qua một bên lẩn trốn.
Cảnh giác quan sát một hồi, phát hiện hình như không có gì nguy hiểm, mới cẩn thận tiến lại.
Ánh sáng trắng bao vây quanh cái bình, có vẻ xinh đẹp mê người vô song, lại có vài phần sắc thái thần bí.
Hàn Lập do dự một chút, dùng ngón tay khe khẽ đụng vào cái bình vài cái, thấy không có phản ứng gì, mới cẩn thận cầm lấy cái bình. Đem nó đặt lên bàn, bản thân cũng ngồi ở bên cạnh, hưng phấn quan sát kỳ cảnh mà bản thân trước giờ chưa bao giờ thấy.
Hàn Lập mắt cũng không chớp, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng trắng bao quanh cái bình, rốt cục hắn cũng phát hiện trong đó có vài chỗ huyền bí.
Cái bình này đang xuyên thấu qua bề mặt, đang không ngừng hấp thu ánh sáng trắng ở xung quanh. Không, không phải hấp thu, mà đang liều mạng tìm đường chui vào trong bình, cả đám đang tranh nhau, cứ như là vật thể sống vậy.
Hàn Lập có chút tò mò, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng.
Lành lạnh! Ngoại trừ cái này, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lại.
Từng đạo bạch quang không ngừng từ trên giếng trời đi xuống, không có chút nào muốn dừng lại.
Hàn Lập nhìn cửa xung quanh đều đóng kín, lại nhìn lên giếng trời.
Hắn linh cơ vừa động, liền nhè nhẹ đẩy cửa ra, đưa đầu ra ngoài xem xét xung quanh.
Hoàn hảo, hiện tại đêm đã khuya, ngoại trừ tiếng côn trùng, bên ngoài rất tĩnh lặng, xung quanh không có một ai.
Hàn Lập rụt đầu trở về, xoay người cầm lấy cái bình, bỏ nó vào giỏ, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Chạy đến một nơi tĩnh lặng, trống trải không người, lúc này mới ngừng lại.
Dùng hai mắt nhìn ra bốn phía một phen, xác định thật sự không có những người khác ở chỗ này. Mới cẩn thận đem cái bình ra ngoài, rồi nhẹ nhàng để ở trên mặt đất.
Vốn lúc nãy xung quanh cái bình có ánh sáng, sau khi bỏ nó vào trong giỏ, liền đã biến mất vô ảnh vô tung.
Nhưng Hàn Lập cũng không lo lắng.
Quả nhiên, qua một lúc, từng đạo tia sáng còn nhiều hơn lúc trong phòng nhiều, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại. Tiếp đó là hằng hà sa số quang điểm hiện lên chung quanh cái bình, hình thành một cái bồn ánh sáng thật lớn.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!