“Cần gì phải có ý tứ gì, tất nhiên là ra tay trước để giành lấy lợi thế rồi (Nguyên văn: tiên hạ thủ vi cường).” Cự Viên mở miệng oang oang trả lời, hai tay quơ vào hư không một cái, lập tức có hai luồng ánh sáng xanh đen ngưng tụ lại rồi biến thành hai quả núi nhỏ cao mấy trượng.
Hai cánh tay của Cự Viên khẽ động, hung hăng ném cả hai ngọn núi về phía trước, sau tiếng nổ kinh khủng liền hóa thành hai quả cầu ánh sáng khổng lồ đánh thẳng về phía hai trong ba lão giả.
Cùng lúc ấy trên đỉnh đầu Cự Viên lóe lên một ánh tinh quang, tòa núi nhỏ thứ ba đột nhiên xuất hiện giữa hư không.
Sau khi vang lên tiếng “Xuy xuy”, xung quanh lão giả thứ ba hiện ra chi chít tia kiếm khí vô hình chém tới cùng một lúc.
Vẻ mặt của cả ba lão già gầy đét đều trở nên đại biến. Hai trong ba lão già đó cùng hét lên một tiếng, sau lưng cả hai hiện lên hư ảnh một con rết và một con bọ cạp khổng lồ. Mỗi lão già đều hung hăng nhằm vào hướng ngọn núi nhỏ đang lao tới phía mình đánh ra một chưởng.
Trong nháy mắt bốn cánh tay trông như bình thường đều đã xuất thủ, hai cánh tay lập tức mọc ra vô số lân phiến màu lam, đồng thời từng đạo quang điện hiện ra lượn lờ xung quanh.
Bên ngoài của hai cánh tay còn lại cũng trở nên đen thui bóng loáng, rồi bỗng chốc điên cuồng to ra như được thổi hơi vào vậy, mười cái gai nhọn màu xanh biếc được sinh ra từ mười đầu ngón tay cũng cuồn cuộn phát ra khí đen hôi thối không chịu được.
Còn lão già thứ ba khi vừa trông thấy bản thân bị vô số kiếm khí vô hình bao phủ xung quanh thì khẽ lật một bàn tay lại. Trong tay liền có thêm một pho tượng thân người đầu cáo cao nửa thước, rồi ném nó ra trước mặt.
Pho tượng này phát ra một tiếng thanh minh, sau khi toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt, ngay lập tức biến thành một con khôi lỗi cáo đỏ năm đuôi.
Mấy cái đuôi của con cáo đỏ này bỗng nhiên quét qua lập tức biến ra một tầng ánh sáng màu đỏ thẫm, bao phủ cả vùng hư không phía dưới nó lại.
Ngay sau đó, bốn cánh tay kia mạnh mẽ đánh tới hai quầng sáng do hai tòa núi nhỏ biến thành.
Hai tiếng nổ long trời lở đất vang lên, một trận dao động kịch liệt làm cho cả vùng hư không xung quanh đó dường như trở nên mơ hồ.
Ấy vậy mà lại có thể làm cho hai quang cầu rung động một cái rồi ngừng lại, hiện ra hình dáng thật sự là hai ngọn núi nhỏ.
Nhưng sau khi ra tay, mặt mày cả hai lão già đều biến sắc. Ngay lập tức thân hình cả hai lão đều chấn động một cái rồi bay thẳng về phía sau.
Cách xa chỗ ấy mười trượng, thân hình của hai lão già nhanh chóng ổn định vững vàng trở lại nhưng nét mặt cực kỳ hoảng sợ. Sau khi nhấc bốn cánh tay lên thì thấy rõ ràng đã bị chảy máu đầm đìa, da thịt giống như bị xé ra nát vụn, không còn một chỗ nào có thể giữ nguyên hình dáng nữa. Hơn nữa rõ ràng là mười ngón tay trực tiếp bị bẻ gãy.
Cùng lúc đó, kiếm khí vô hình cũng đã cuồn cuộn chém lên màn ánh sáng đỏ thẫm đang bao phủ lão già thứ ba còn lại.
Tức thì màn ánh sáng này liên tục chớp động không ngừng, chỉ trong giây lát từng vết rách nhỏ bé hết sức mảnh mai hiện rõ trên màn sáng.
Lão già thứ ba hơi kinh ngạc, lập tức há miệng phun ra một đoàn tinh khí chìm vào pho tượng trong tay, tiếp tục thúc giục pháp quyết.
Một tầng ánh sáng màu vàng xuất hiện từ đỉnh đầu bao phủ toàn thân nó, năm cái đuôi dài đang biến thành màn sáng cũng biến sắc thành màu vàng kim nhạt. Những vết rách ở mặt ngoài cũng nhanh chóng khép lại y như lúc ban đầu, mạnh mẽ ngăn cản toàn bộ đợt kiếm khí vô hình này lại.
Nhưng đợt giao thủ vừa rồi Hàn Lập lấy một địch ba, rõ ràng là vẫn chiếm hoàn toàn ưu thế.
Điều này làm cho ba lão già vốn đang hùng hùng hổ hổ xông tới không khỏi trở nên lưỡng lự dừng lại tại chỗ.
Nhưng sau khi cả ba người âm trầm nét mặt nói chuyện với nhau, lại chậm rãi tiến lại gần Hàn Lập đang biến thân thành Cự Viên.
Xem ra là ba vị Đại Thừa lão quái này vẫn muốn lấy đông hiếp ít để đánh một trận cùng với hắn.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng cười lạnh một tiếng, hai tay Cự Viên tự nhiên đấm vào ngực một cái, ngẩng đầu lên trời hét dài một tiếng.
Tiếp theo Phạm Thánh Pháp Tướng khổng lồ chợt lóe lên một cái hiện ra phía sau lưng, rồi đột nhiên nhập thẳng vào người Cự Viên khiến cả hai hòa thành một thể.
Tức thì ánh sáng tử kim đại phóng bao phủ toàn thân Cự Viên, thân hình hơi khom lại, hai vai cùng với hai bên xương sườn tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, đồng thời mọc ra hai cái đầu cùng với bốn cánh tay dài đầy lông vàng óng.
Hàn Lập thoáng cái lại thi triển cùng lúc Kinh Trập Quyết cùng Phạm Thánh Chân Ma Công.
Lúc này mức độ mạnh mẽ của cơ thể hắn chỉ thấp hơn khi ở trạng thái Niết Bàn Thánh Thể.
Hiển nhiên khi phải đối mặt cùng một lúc với ba dối thủ cùng giai, Hàn Lập cũng không dám quá khinh suất.
Ngay khi bốn người chuẩn bị vận dụng đại thần thông để chiến đấu, thì đột nhiên trong hư không cách đó trăm trượng lại trở nên chấn động, lại một tòa pháp trận hiện ra giữa hư không. Ba đạo nhân ảnh cao thấp khác nhau loáng lên một cái hiện ra từ giữa màn ánh sáng.
Ba lão già đang định lao tới phía Hàn Lập chợt rùng mình, cùng dừng lại một lúc.
Ba cái đầu của Cự Viên ba đầu sáu tay do Hàn Lập biến thân thành cũng đều quay sang, sáu ánh mắt như điện cùng quét qua một chỗ.
Ba người này là một lão phụ, một gã đạo sĩ và một gã nam tử đeo mặt nạ, đúng là đám người Tiêu Minh, Vạn Hoa phu nhân.
Ba người này vừa truyền tống xong, đều kinh ngạc khi nhìn thấy ba lão già cùng với Cự Viên ba đầu sáu tay do Hàn Lập biến thân thành, không nén nổi phải liếc mắt nhìn nhau.
“Thì ra là Tiêu huynh. Thật là khéo quá đi, chúng ta đi vào như vậy thế mà lại tụ lại cùng một chỗ.” Cụ Viên cười lớn một tiếng, rồi kim quang bên ngoài thân chợt tắt, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, trong khoảnh khắc khôi phục lại bản thể.
“Tại hạ cũng không ngờ rằng có thể gặp được Hàn đạo hữu ở nơi này, đúng là may mắn vô cùng.” Ánh mắt của Tiêu Minh lóe lên khi thấy Hàn Lập khôi phục lại diện mạo vốn có, miễn cưỡng cười một tiếng.
Vạn Hoa Phu Nhân cùng Thanh Bình đạo nhân thì trong lòng không khỏi cười khổ.
Về phần ba lão già gầy đét kia, trông thấy tình hình như thế này lại càng không dám hành động một cách thiếu suy nghĩ, chỉ dùng ánh mắt âm trầm để đánh giá ba người vừa mới đến.
Sau khi Tiêu Minh nhìn thoáng qua ba lão già gầy đét, hình như nghĩ ra cái gì liền hỏi một câu:
“Khuôn mặt của ba vị rất xa lạ, chẳng lẽ là đạo hữu ẩn cư tại vùng rừng rậm Hắc Yên phía tây bắc?”
“Hừ, không ngờ kiến thức của các hạ thật rộng rãi, liếc mắt một cái mà đã nhận ra lai lịch của bọn ta. Không sai, chúng ta là Vu Linh tam thánh vẫn ẩn cư trong Hắc Yên.” Lão già điều khiển khôi lỗi cáo đỏ hừ một tiếng trả lời, trong giọng nói rõ ràng tràn ngập vài phần địch ý.
“Vu Linh Tam thánh? Nói như vậy ba vị đạo hữu tu luyện chính là Vu Đạo thần thông, nhưng không biết đã có gì va chạm với Hàn huynh mà lại cùng nhau động thủ tại đây.” Ánh mắt Tiêu Minh chớp động liền hỏi.
Mặc dù hắn không được chứng kiến tình hình Hàn Lập cùng ba lão già giao thủ lúc trước, nhưng từ bộ dáng giằng co giữa hai bên cùng với chấn động còn lưu lại trong hư không, tất nhiên là nhìn ra được có một cuộc chiến mới diễn ra.
“Thiên địa bảo vật vốn chính là cường giả giành được, đã tiến vào trong Thiên Đỉnh cung này, tất nhiên bất cứ kẻ nào cũng là đối thủ của ba người bọn ta, cần gì phải có lý do gì.” Lão già không cần suy nghĩ mở miệng trả lời.
“Nói như vậy, ba vị đạo hữu cũng coi ba người Tiêu mỗ là địch thủ. Hàn huynh, ngươi thấy thế nào?” Giọng nói Tiêu Minh bỗng chốc lạnh hơn ba phần, nhưng quay đầu, hướng tới Hàn Lập hỏi một câu.
“Sao cũng được, thích thì chiến.” Hàn Lập ngẩng đầu cười khẩy một cái, bộ dáng không quan tâm cho lắm.
Tiêu Minh thấy vậy, trong lòng càng trở nên kiêng kị thêm hai phần, lại quay sang nhìn Vu Linh tam thánh, lông mày nhíu lại thêm một chút.
Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu của hắn, lúc này hắn đã sớm vào được tới trung tâm của Thiên Đỉnh cung hoặc là đã tìm ra được khu cấm chế trung tâm mới phải.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới lúc tiến vào khu vực cấm chế thứ hai lại là cấm chế phi thường huyền diệu vượt xa tưởng tượng của bọn họ, đem cả ba người vây khốn đến tận bây giờ mới có thể phá trận thoát ra ngoài.
Mà vừa thoát khỏi được cấm chế, liền đụng phải Hàn Lập cùng Vu Linh tam thánh. Thực lực của cả hai bên đều không thể coi thường vậy nên càng thêm đau đầu.
Nếu có thể thì tất nhiên là hắn muốn hai bên đánh nhau thừa sống thiếu chết, để cho bọn họ ngư ông đắc lợi trực tiếp tiến vào đường đến khu trung tâm cuối cùng.
Nhưng sau khi bọn họ xuất hiện, Hàn Lập cùng Vu Linh tam thánh đều không phải là người không có đầu óc suy nghĩ, tất nhiên là không để xảy ra chuyện như vậy.
Còn nếu mà cứ giằng co như vậy tại chỗ này, đối với hắn cũng không phải là một chuyện tốt.
Không phải là chỉ có hắn cùng đám người này là tồn tại Đại Thừa tiến vào đây, biết đâu cứ chậm trễ thêm một chút nữa lại có thêm những người khác tìm đến thì sao.
Nghĩ vậy, Tiêu Minh thần sắc nghiêm trang mở miệng nói:
“Bốn vị đạo hữu, chúng ta tiến vào nơi đây chỉ là cầu bảo mà thôi, bảo vật còn chưa tìm được sao đã vội tranh chấp rồi. Trọng bảo chắc chắn là ở đằng sau những khu vực này. Thay vì tranh đấu, không bằng cùng nhau hợp sức tìm kiếm ở những khu vực phía sau đi đã. Nếu cấm chế phía trước mà cũng khó phá thế này thì dùng hết thời gian còn lại, chưa chắc đã có ai tìm được bảo vật mà quay về.”
“Ta thì không có vấn đề gì hết, chỉ cần không có ai chủ động gây chuyện với ta trước thì ta cũng chẳng muốn động thủ làm gì.” Hàn Lập sau khi chớp mắt, nửa cười nửa không trả lời.
“Tốt lắm, nếu Tiêu huynh đã nói như vậy, trước hết bỏ qua trận chiến này đi đã. Đi thôi!” Sau khi lão già sử dụng khôi lỗi cáo đỏ nghe vậy, suy ngẫm một chút, hai mắt chớp lên một cái rồi cũng gật đầu.
Ba lão già tiếp tục truyền âm với nhau vài câu nữa rồi mới thực sự nhằm một nơi gần ấy bay đi.
Tiêu Minh hơi ngẩn ra khi thấy phương hướng mà ba lão già vừa bay tới nhưng ngay lập tức liền trở lại như bình thường, quay sang cười nhẹ với Hàn Lập: “Hàn huynh chắc cũng đã có mục tiêu riêng của mình, hoặc nếu mà còn chưa lựa chọn xong, ba người chúng ta xin đi trước một bước.”
“Cần gì phải lựa chọn cái gì, Hàn mỗ phải đi… Qua thử chỗ kia thăm dò trước một lượt đi.” Hàn Lập tùy ý lắc đầu, chỉ tay về một phương hướng nào đó, nhưng đúng lúc ấy, hai con ngươi bỗng nhiên co rút lại, đầu ngón tay lệch đi một chút chỉ thẳng về một nơi nào đó khác hẳn phương hướng lúc ban đầu.
Vốn dĩ Vạn Hoa phu nhân cùng Thanh Bình đạo nhân không có mở miệng nhưng khi vừa thấy Hàn Lập chọn phải nơi ấy, sắc mặt lập tức trở nên đại biến.
Mà lúc này, Hàn Lập cũng đã hóa thành một đạo cầu vồng phá không mà đi, sau khi chớp lên vài cái liền lao thẳng vào bên trong màn ánh sáng màu lam nhạt. Bên trong tức thì ánh sáng chớp động, từng trận âm thanh sấm sét từ trong đó mơ hồ truyền ra.
“Làm thế nào bây giờ. Tiểu tử ở Phong Nguyên Đại Lục này vậy mà lại chọn cùng một khu vực giống chúng ta. Chẳng lẽ hắn cũng biết trung tâm của Thiên Đỉnh cung.” Vạn Hoa Phu Nhân hét lên vội vã.
“Chắc là không phải đâu. Năm đó Thiên Đỉnh tổ sư chỉ truyền lại y bát cho người kế thừa nhất mạch chúng ta. Trước giờ, ngoại trừ ta ra thì trên thế gian này không còn ai có thể biết được chính xác vị trí cùng phương pháp khống chế cả.” Thanh Bình đạo nhân nói mà vẻ mặt trông cực kỳ khó coi.
“Nếu đúng như vậy thì hắn chỉ vô tình chọn đúng khu vực này. Nhưng nhìn biểu hiện vừa xong của hắn hoàn toàn không giống như vậy.” Ánh mắt của Tiêu Minh càng trở nên âm trầm đồng thời trong lòng không khỏi tưởng tượng lại cảnh Hàn Lập bỗng nhiên thay đổi phương hướng khi chỉ khu vực lúc nãy.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ, không lẽ lại phải chọn một khu vực khác.” Vạn Hoa phu nhân vừa căm hận vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!