Lúc này, đoản kiếm vang lên một tiếng ong ong, đồ án quái trùng thoáng chốc như sống lại trên thân kiếm, không ngừng di chuyển liên tục.
Cánh tay của lão giả họ Dư vung lên, đoản kiếm hóa thành một luồng huyết quang chém thẳng xuống lồng sắt.
“Phanh” một tiếng, ngay khi huyết quang vừa tiếp xúc với lồng sắt, lập tức tiếng sét đánh vang lên, vô số hồ quang điện màu vàng lóe ra.
Theo sau một tiếng trầm đục, huyết quang bị bắn ngược trở lại, lóe lên một lần nữa hóa thành đoản kiếm rơi về trong tay lão giả họ Dư.
“Ích Tà Thần Lôi!”
Lão giả này cực kỳ hoảng sợ, vội vàng cầm đoản kiếm trong tay đưa lên trước mặt xem xét, nhất thời phát hiện ra vật trong tay đã xuất hiện mấy vết rách rõ ràng, bộ dáng đã bị hao tổn không nhẹ.
Nếu Hàn Lập nhìn thấy cảnh này chắc hẳn cũng sẽ giật mình không nhỏ.
Hồ quang màu vàng mà lồng sắt bắn ra, mới nhìn thì khá giống với Thần Lôi mà hắn tu luyện, nhưng nhìn kỹ lại có vài phần khác nhau.
Hồ quang màu vàng tuy rằng cũng phát ra kim quang chói mắt, nhưng mỗi một lần chớp động nổ vang đều mơ hồ kèm theo ký hiệu màu vàng tím như ẩn như hiện, uy lực to lớn vượt xa Ích Tà Thần Lôi mà Hàn Lập đang nắm giữ.
“Thật sự là Ích Tà Thần Lôi…Không đúng, hình như cũng không phải Tịch Tà Thần Lôi bình thường. Đúng rồi, sớm nghe nói năm đó Thiên Đỉnh chân nhân trừ bỏ tinh thông một số loại lực Lôi Điện thì dường như còn nắm giữ một loại thần thông tinh luyện tinh thuần lực Lôi Điện, có thể khiến cho uy lực của những loại lôi đạo bình thường bỗng nhiên tăng lên hơn chục lần.” Lão giả cuối cùng trông thấy cảnh này cũng cả kinh, nhưng lập tức nhướng mày nói.
“Đúng là phiền toái lớn. Ích Tà Thần Lôi nguyên bản đã có kỳ hiệu khắc chế rất lớn với Vu Đạo nhất mạch chúng ta, lại còn là loại thần lôi tinh thuần đã được tinh luyện qua như thế này, phải phá giải bằng cách nào đây?” lão giả họ Dư thu đoản kiếm trong tay lại, oán hận nói.
Đoản kiếm này nhìn như không có gì lạ mắt, kỳ thực lại có một số uy lực không thể tưởng tượng nổi, hiện giờ vì một lần xuất kỳ bất ý mà bị hao tổn, tự nhiên làm cho trong lòng lão tiếc rẻ không thôi.
“Yên tâm đi, dù rằng Ích Tà Thần Lôi có lợi hại, nhưng không có ai sử dụng thì cũng chỉ là vật chết mà thôi, muốn phá giải thì cùng lắm cũng chỉ tổn hao thêm nhiều thời gian thôi. Ta lo lắng thực sự là cái lồng sắt này tuyệt đối sẽ không chỉ có một loại cấm chế như vậy, những cấm chế sau muốn phá giải sẽ càng thêm khó khăn.” Lão già họ Dư nhìn chằm chằm vào những mũi nhọn quỷ dị và xích sắt màu máu quấn quanh thân hài cốt bên trong lồng sắt, như có điều suy nghĩ nói.
“Khó khăn nữa cũng phải mở ra nếu không chẳng phải là chúng ta làm việc vô ích hay sao. Thôi được, lần này để lão phu thử xem U Minh Âm Thủy có thể phá được Ích Tà Thần Lôi hay không.” Lão giả cuối cùng chấn chỉnh tinh thần, há mồm phun ra một chiếc hồ lô màu xám.
Lão giả này điểm một tay về phía hồ lô trên hư không, nhất thời vật ấy quay tròn rồi mặt ngoài chợt lóe lên, từ miệng hồ lô trào ra cuồn cuộn nước đen.
Loại nước này vô cùng kỳ hàn, nháy mắt khi vừa bay ra khỏi hồ lô đã làm cho nhiệt độ hư không gần đó giảm mạnh, đồng thời một luồng khí màu xám tro từ đó phát ra, truyền ra bên ngoài một mùi hương cổ quái.
Lão giả lại lẩm bẩm thúc giục, nước đen bỗng nhiên xoay quang trên trời cao, bỗng nhiên hóa thành một con giao long màu đen mơ hồ, giương nanh múa vuốt lao thẳng xuống lồng sắt.
Mặt ngoài lồng sắt lại vang lên tiếng sấm sét, vô số kim văn hiện lên, một hang rào điện màu vàng rực rỡ lại tiếp tục hiện ra.
Tiếng gầm rú nổi lên!
Nước đen cùng với hồ quang điện màu vàng bộc phát ra hào quang chói mắt kinh người rồi đan vào nhau cùng một chỗ.
—————o0o————–
Hàn Lập đứng ở trong một tòa điện phủ cực kỳ cao lớn, nhìn lên một pho tượng cao ngất rất sống động ở trên bàn thờ phía đối diện, ánh mắt chớp động như đang cân nhắc điều gì.
Pho tượng này có kích thước không có gì khác so với người thực, rõ ràng là một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào màu trắng, sau lưng đeo một thanh kiếm dài màu đỏ hồng như máu.
Ánh mắt của pho tượng nhìn về phía trước, khuôn mặt mang theo vẻ hờ hững, khiến cho người ta có một loại cảm giác như tất cả mọi vật trên thế gian chỉ là hư ảo.
Mà hai bên pho tượng, phân biệt có một pho tượng chim Ưng khổng lồ màu xanh và một pho tượng linh thú có hình dáng bọ ngựa màu bạc, đồng dạng cũng rất sống động, lại có vẻ mười phần dữ tợn dị thường.
“Đây có lẽ là Thiên Đỉnh Chân Nhân, những người khác chắc cũng không thể có được phong thái như vậy.” Hàn Lập quan sát chốc lát, sau đó thì thào nói một câu, ánh mắt nhìn lướt qua hai bên.
Chỉ thấy ở hai bên mặt đất, có bốn bộ khôi lỗi mặc huyết giáp nằm nghiêng ngả cùng với hai bộ tàn thi không rõ của loài nào.
Bốn bộ khôi lỗi huyết giáp tuy rằng vẫn nằm lẳng lặng dưới đất không hề nhúc nhích, nhưng cả người giáp phục vẫn sáng loáng, ngay cả một vết thương cũng không có, binh khí cự chùy, cự kiếm trong tay đều hoàn hảo như không có tổn hao gì, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đứng lên vậy.
Về phần hai bộ hài cốt kia, một cái thì chỉ còn lại nửa thân người, bốn thanh phi kiếm đen thui bị trống không cắt ra thành hơn mười phần rơi ở bên người.
Một bộ hài cốt còn lại thì cái đầu đã không cánh mà bay, bên người còn lưu lại một nửa tấm chắn màu tím đã bị hủy hoại và một cây thước nhỏ màu bạc đã bị vặn vẹo thành hình dáng như một cái quai chèo.
Hai bộ hài cốt nằm ở giữa hai cỗ khôi lỗi huyết giáp, tư thế dường như là dốc sức liều mạng chiến đấu với mấy bộ khôi lỗi này, trông bộ dáng cũng vì thế mà mất mạng.
Dựa theo linh khí sót lại toát ra từ trên hài cốt mà phán đoán, thì đây chính là hai kẻ đã chiến đấu Cự Thú ở đại sảnh của tầng đầu tiên.
Chẳng qua khi ánh mắt Hàn Lập nhìn kỹ hai bộ hài cốt vài lần mà vẫn không trông thấy bảo vật hay pháp khí gì còn sót lại, thân hình mới chớp động một cái biến mất khỏi chỗ cũ, xuất hiện phía sau bức tượng của Thiên Đỉnh chân nhân.
Ở chỗ này rõ ràng có một tòa pháp trận loại nhỏ không toàn vẹn, trung tâm của nó có một bệ đá màu trắng ngà đường kính hơn một trượng, mặt ngoài phân biệt có mấy cái lỗ lõm vào hình dạng khác nhau, dường như nguyên bản được khảm nạm một thứ gì đó, nhưng hiện giờ thì lại trống rỗng, có vẻ như đã sớm bị người khác đoạt đi.
Mà ở bên cạnh pháp trận, hai bộ hai cốt khác dường như nằm sát nhau trên mặt đất, tuy nhiên bộ giáp y trên người một tên đã bị vỡ vụn ra thành từng tấc, hài cốt bị một thanh cốt thủ trực tiếp xuyên thủng qua đan điền.
Bộ hài cốt còn lại mặc trường bào màu xanh biếc, nhưng hài cốt bên trong lại đen xì như mực, có lẽ là đã trúng một vật cực kỳ độc nào đó, dáng vẻ như mất mạng chỉ trong tích tắc.
Lúc này, Hàn Lập nhìn hai bộ hài cốt chốc lát, lập tức hư không phất ra một tay, bốn cái vòng tay trữ vật có màu sắc khác nhau đồng thời từ trên hai bộ hài cốt bay ra, chính xác rơi vào lòng bàn tay hắn.
Hàn Lập dùng thần niệm quét qua phía trong mấy cái vòng tay một lượt, thần sắc không đổi thu chúng lại, sau đó bắt đầu đánh giá pháp trận đã bị tổn hại kia.
“Pháp Trận Truyền Tống!”
Hàn Lập kiểm tra một chút, lập tức phát hiện ra truyền tống này vốn là dùng được, nhưng đáng tiếc là cả pháp trận đã bị phá hủy hoàn toàn, cho dù muốn chữa trị cũng không phải là chuyện một giờ nửa khắc có thể hoàn thành.
Hàn Lập đi vòng quanh pháp trận mấy vòng, bỗng nhiên dừng lại nhíu mày nhìn vào một dấu vết màu đỏ sậm bên trên pháp trận, một tay phất ra, nhất thời từ đó bay ra một đoàn huyết quang mỏng manh, có vẻ cực kỳ ảm đạm, bộ dáng như có thể lóe lên mà tan biến bất cứ lúc nào.
Hàn Lập cuốn tay ra, bình nhỏ chứa tinh huyết của Băng Phách lại hiện ra.
“Phốc” một tiếng, không chờ hắn phải thi triển pháp quyết gì, ngay khi bình nhỏ xuất hiện, đoàn huyết quang nhỏ này lập tức bay qua, lóe lên chui vào bên trong bình nhỏ không thấy bóng dáng.
Phía trong bình nhỏ lập tức huyết quang chớp động mạnh hơn so với trước vài phần.
“Quả nhiên là tinh huyết mà Băng Phách đạo hữu đã lưu lại từ trước, xem ra hẳn là đã từng qua nơi này, đồng thời cũng dựa vào pháp trận truyền tống này mà rời đi.” Hàn Lập thì thào vài câu, sau đó ánh mắt nhìn xuống pháp trận đã bị tổn hại kia, khuôn mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Tay áo hắn rung lên, từ đó bay ra liên tiếp những dụng cụ bày trận như trận kỳ trận bàn, còn có hơn mười khối tinh thạch màu sắc khác nhau, tất cả đều không ngoại lệ trôi nổi ở bốn phía pháp trận.
Thần sắc Hàn Lập trở nên chăm chú, bàn tay điểm lên hư không.
“Xuy” một tiếng, từ đầu ngón tay bay ra một dải sáng xanh dài vài thước hết sức nhỏ bé, bay nhanh tới những nơi tổn hại của pháp trận bắt đầu tu bổ những linh văn thiếu khuyết do bị tổn hại.
Tuy rằng không có khả năng khôi phục y hệt như ban đầu, nhưng với trình độ trận pháp của Hàn Lập thì việc khôi phục lại bảy tám thành là có thể đủ để sử dụng thủ đoạn khiến pháp trận khôi phục khả năng truyền tống.
—————–o0o—————-
Một ngày sau, bên trên hồ máu bộc phát ra giao động cực kỳ kinh người, một con quái vật đầu hươu thân người, thân mang lân giáp màu đen xì, cầm trong tay một con dao khổng lồ màu bạc bỗng nhiên lóe lên hiện ra trên không trung, tiếp đó nó giơ tay hung hăng chém xuống phía dưới.
Một tiếng tiêm minh chói tai thoáng chốc vang vọng khắp bầu trời.
Mặt ngoài con dao khổng lồ màu bạc liên tiếp hiện ra luồng khí màu xám tro, đồng thời những nơi nó đi qua trống không hiện lên từng khối từng khối quang cầu màu lục nhạt.
Hư không phụ cận dưới sự xuất hiện của con dao khổng lồ lập tức vặn vẹo mơ hồ, dáng vẻ như sắp bị chém rách ra vậy.
Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Một vầng sáng rực màu xanh biếc từ nơi con dao khổng lồ chém xuống bộc phát ra, cuồn cuộn chớp động trên không trung càng ngày càng áp sát xuống.
Một luồng khí tức kinh người lập tức điên cuồng tỏa ra bốn phương tám hướng, khiến cho hồ máu phía dưới bị đè ép đến mức trống rỗng hiện ra một cái hố cực lớn, lộ ra dưới đáy là vô số hài cốt màu trắng.
“Oanh” một tiếng!
Không trung hiện ra một hình cung màu bạc thô to như cái vạc nước, đột nhiên mây đen cuồn cuộn, tiếp theo đó là rậm rạp mưa máu điên cuồng tuôn xuống, bao phủ toàn bộ hồ máu bên trong đó.
Chờ tới khi hào quang từ những quang cầu màu xanh biếc tắt đi, cuối cùng cuồn cuộn biến mất trong hư không, tình hình không trung phía dưới làn mưa máu mới chậm rãi hiển lộ ra.
Chỉ thấy giờ hút này, Vu Linh tam thánh rõ ràng phân ra làm ba vị trí khác nhau trôi nổi trong không trung, trong tay đều cầm một pho tượng quái thú đầu hươu thân người cao hơn một thước giống hệt nhau.
Mà lồng sắt cực lớn đang bị ba người vây ở giữa, giờ phút này đã nứt ra một lỗ thủng lớn tới vài chục trượng.
“Ha ha, tốt. Không uổng công chúng ta tiêu phí nhiều thời gian tới như vậy, cuối cùng cũng phá mở được cái lồng sắt này rồi. Hai vị đạo hữu còn chờ gì nữa, chúng ta đi vào thôi.” Lão già họ Dư thấy cảnh này cười lớn một tiếng nói.
Tiếp đó thu pho tượng đang cầm trong tay lại, liền hóa thành một luồng cầu vồng lao thẳng tới lỗ thủng trên lồng sắt.
Vẻ mặt hai lão giả còn lại cũng vô cùng hưng phấn, lóe lên cũng lao vào trong lồng sắt.
Về phần quái thú đầu hươu thân người kia sau khi chém ra một kích vẫn lẳng lặng trôi nổi phía trên lồng sắt một chút.
Ngay khi độn quang của ba lão giả thu về, thân hình một lần nữa hiện ra ở độ cao khoảng mười trượng phía trên bộ hài cốt nửa người nửa ngựa, thần sắc vui mừng cần thận đánh giá bộ hài cốt đang bị xích sắt màu máu trói thành một khối này.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!