Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2383: Thảo Ma



Vừa nghe Văn Tâm Phượng hỏi như thế, trên mặt Bích Ảnh thoáng hiện lên vẻ ngoài ý muốn. Nhưng lão cũng chỉ trầm ngâm chút rồi thở dài mà trả lời:

“Văn tiên tử nói không sai, kẻ ngã xuống thực sự không phải là bản thể của Huyết Sát đạo hữu mà là một khối hóa thân hắn luyện ra thôi. Ta cũng là sau khi tiến vào thế giới này mới nhận được tin tức trong lần thám hiểm gần đây Huyết Sát đạo hữu đã gặp phải chút việc ngoài ý muốn, tuy rằng bản thân bình yên vô sự nhưng nguyên khí đại thương, do thế mới phái hóa thân không kém bản thể này tới đây. Khối hóa thân này Huyết Sát đạo hữu đã tế luyện hơn vạn năm nhưng giờ lại ngã xuống trong cuộc chiến cường giả, lão phu còn không biết trở về ăn nói làm sao với vị bạn già này đây.”

“Chỉ là hóa thân bị hủy thì tính ra vẫn còn hơn bản thể Huyết Sát đạo hữu ngã xuống gấp trăm ngàn lần. Tin tưởng rằng khi trở về Bích huynh đền bù tổn thất cho Huyết Sát đạo hữu nhiều hơn chút là có thể làm yên lòng hắn.” Người đàn ông mặc giáp bạc vừa thu tia sét bạc ngoài thân lại, đứng dậy nói một câu.

Lúc này đây, sắc mặt hắn đã tốt hơn trước rất nhiều.

“Hy vọng là như thế. Lôi huynh, ngươi thực sự không có việc gì sao, có cần tại hạ hỗ trợ đôi chút không?” Bích Ảnh lắc đầu, nhìn lướt qua trên vai người đàn ông mặc giáp bạc bị mấy chiếc đầu quỷ màu đen cắn chặt lấy, hỏi với vẻ khá quan tâm.

“Không có việc gì, mấy cái đầu ma đầu này hiện giờ không gỡ xuống ngay được, nhưng chờ sau khi trở về ta bỏ chút thời gian là có thể dùng bổn mạng chân hỏa trực tiếp luyện hóa. Có điều một trận chiến lần này quả thực đã hao tổn mất vài món chí bảo vốn dùng để bảo vệ tính mạng.” Người đàn ông mặc giáp bạc cười khổ rồi nói.

“Lôi đạo hữu, đối thủ kia của ngươi dùng loại thần thông như thế nào mà có thể ép ngươi đến tình trạng này?” Hàn Lập hiếu kỳ bèn hỏi một câu.

“Các thần thông khác của người con gái đó không coi vào đâu, chỉ có một loại bí thuật có thể sai khiến quỷ ảnh quả thực khiến người khác đau đầu không thôi. Những quỷ ảnh này chẳng những vô ảnh vô hình lại còn có thể sống bám trực tiếp trên người nàng này, khiến cho cơ thể cô ta lập tức triệt để biến đổi thành hư không, căn bản không thể bị bất cứ thương tổn gì. Ta dùng tất mọi bí thuật công pháp cũng không thể loại bỏ thần thông này nên mới bất đắc dĩ nhận thua bỏ chạy.” Người đàn ông mặc giáp bạc nói với vẻ rất không cam lòng.

“Quỷ ảnh! Xem ra thứ gọi là công pháp Minh giới quả thực có chỗ độc đáo riêng. Lôi huynh lần đầu đối mặt với loại thần thông quỷ dị này nên dù thua cũng là hợp tình hợp lý thôi.” Văn Tâm Phượng an ủi ấm áp.

Người đàn ông mặc giáp bạc lắc đầu và không nói gì thêm nữa.

“Thắng bại đã phân, chúng ta cùng không cần phải dừng ở lại đây nữa, lập tức trở về cứ điểm đi thôi. tiếp đó chỉ cần lặng lẳng đợi mấy ngày xem những quỷ vật này có thực hiện theo ước định hay không là được rồi. Chúng ta đi thôi.”

Bích Ảnh dặn dò mọi người một câu rồi thu bàn cờ trước người lại, bay lên không dẫn đầu quay về.

Những người khác dĩ nhiên liền bay sát theo sau.

Một tháng sau, tại một hồ nước cực kì bí ẩn, mặt hồ xanh ngắt, phẳng lặng như gương bỗng dưng rẽ đôi. Một chiếc thuyền lớn màu đen từ trong bay vọt ra, sau mấy chớp mắt đã xuất hiện ở cuối chân trời, lại nhoáng lên một lần nữa thì đã biến mất không tăm hơi.

Ở trên chiếc thuyền lớn màu đen đó có từng con rối cao lớn được vũ trang đầy đủ đang qua lại tuần tra.

Còn ở tại sâu trong thuyền, trong một gian mật thất bố trí tầng tầng cấm chế, Hàn Lập đang ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn, cầm trong tay một thẻ ngọc màu bạc nhạt, trầm ngâm không nói gì.

Ngay sau khi cuộc chiến cường giả chấm dứt không lâu, hắn đã trở về tàng kinh các của tổng bộ Thương Minh. Bích Ảnh theo đúng giao ước giao cho hắn một môn bí thuật tiên gia.

Bí thuật tiên giới Nguyên Cương Tráo này đã được hắn chọn ra sau khi nghe qua đối phương giới thiệu sơ lược.

Nếu đem so với mấy môn bí thuật tiên gia khác có tính công kích, Hàn Lập tự thấy đã có thần công Phạm Thánh cùng Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm trong tay nên cũng chẳng thiếu thủ đoạn công kích. Ngược lại, tuy Nguyên Cương Tráo nghe tên có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại là một pháp quyết đặc biệt thao túng thiên địa nguyên khí để hình thành phòng ngự.

Dẫu không biết uy năng của nó rốt cuộc như thế nào nhưng nếu đã là bí thuật tiên giới thì khẳng định phả có chỗ độc đáo của nó.

Duy chỉ có chút phiền phức là… Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, hắn nâng thẻ ngọc trong tay lên, giơ ngón tay điểm một cái.

Thẻ ngọc lập tức phát ra âm thanh vù vù, từng chữ màu vàng kim từ trong nhẹ nhàng lướt ra cực nhanh, hình thành nên một bản kinh văn chi chít ngay trong khoảng không trước người Hàn Lập.

Những chữ vàng này như ẩn như hiện, vừa chớp sáng vừa co dãn bất định, phảng phất có vài phần linh tính, rõ ràng là Kim Triện Văn đặc biệt của tiên giới.

Hàn Lập híp hai mắt lại, sau khi nhìn bộ kinh văn này trong chốc lát mới nhướng mày lắc đầu.

Tuy rằng phần lớn những Kim Triện Văn này hắn đều biết nhưng khi tổ hợp lại với nhau lại vô cùng tối nghĩa, phỏng chừng phải rất lâu mới hiểu triệt để được, không phải là chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.

Hàn Lập trong lòng như vậy nên ngón tay lại điểm lên thẻ ngọc.

“Bụp”, kinh văn màu vàng mờ dần, rồi thoáng cái biến mất giữa không trung.

Hàn Lập nghĩ về chuyện gì đó, lại đảo tay một cái. Một cuộn thẻ ngọc đỏ thẫm hiện ra trong tay hắn.

Lấy tay vuốt ve thẻ ngọc này hai cái, gương mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng.

Cuộn thẻ ngọc này chính là thứ ngày đó hắn lấy được trong số truyền thừa và trọng bảo của Thiên Đỉnh Chân Nhân trong Thiên Đỉnh Cung.

Vốn hắn chỉ muốn phục chế để xem qua pháp quyết ghi bên trong, kết quả do cảm kích việc hắn giúp đỡ đoạt bảo nên Băng Phách đã lấy thẻ ngọc này giao luôn cho hắn.

Trong thẻ ngọc cũng có ghi lại một pháp quyết cao thâm, chính là môn bí thuật tinh luyện sức mạnh sấm sét năm xưa của Thiên Đỉnh Chân Nhân.

Bản thân Hàn Lập đã có được thần thông sức mạnh sấm sét cao cấp nhất như Ích Tà Thần Lôi nên pháp quyết này đối với hắn xem như vừa khéo thích hợp.

So với tiên thuật Nguyên Cương Tráo thì tìm hiểu pháp quyết này dễ hơn nhiều.

Hàn Lập đặt thẻ ngọc lên trán, lại bắt đầu lẳng lặng tìm hiểu khám phá.

Qua thời gian hơn một năm, hắn đã hiểu được phân nửa pháp quyết này, phỏng chừng lại qua nửa năm nữa là có thể hiểu thấu đáo môn công pháp này. Đến lúc đó là có thể bắt đầu tinh luyện Ích Tà Thần Lôi rồi.

Nghĩ như vậy, Hàn Lập lại ngưng thần quét thần niệm vào trong thẻ ngọc, đồng thời hai mắt từ từ khép lại, tiếp tục tìm hiểu tiếp.

Chiếc thuyền lớn màu đen nhằm theo một hướng đã định sẵn, một đường chạy như bay mà đi.

Cùng một thời gian đó, trong đại điện dưới một cái hồ lớn, Bích Ảnh đang ngồi trên ghế, vẻ mặt do dự cân nhắc chuyện gì.

Trước mặt hắn có bốn trưởng lão Thương Minh ăn mặc khác nhau.

Văn Tâm Phượng cũng ở trong số đó, nàng đang chậm rãi nói:

“Nói như vậy, động tác lần này của bọn Huyết Cốt Môn rất nhanh, mới đó mà đã khóa chặt tên hung ma kia.”

“Đúng thế. Nghe nói mấy môn phái lớn do Huyết Cốt Môn cầm đầu đã tập hợp mười hai tên Đại Thừa, dự định bố trí một tòa Khốn Ma Đại Trận trước đường đi của tên hung ma kia, sau đó nghĩ cách dụ hắn vào trong, rồi đồng loạt ra tay loại trừ. Thế nhưng không biết xuất phát từ mục đích gì mà bọn hắn lại đưa thiếp mời đến cho lão phu, đặc biệt mời ta đến xem cuộc chiến hàng ma lần này. Phải rồi, nghe nói còn mời cả Hà Đại Tiên Sinh của Lạc Thiên Cốc và Linh Vân Phu Nhân của Vạn Cổ Sơn.” Bích Ảnh nói mà không đổi sắc.

“Hừ, còn có thể có mục đích gì. Gần đây các đại tông huyết đạo này mang lòng kiêng kỵ không nhỏ với chúng ta, quá nửa là muốn nhân cuộc chiến này bày tỏ ít thực lực với bổn minh. Không thì Quân trưởng lão đã qua đó rồi thì còn cần gì phải tự mình đến mời Bích huynh qua một chuyến.” Một lão già áo lục hừ một tiếng rồi nói.

“Nhưng bất kể thế nào thì các đại tông huyết đạo như Huyết Cốt Môn cũng là thế lực hàng đầu của đại lục này, chúng ta cũng không thể từ chối chuyện này. Mộc huynh, Lạc Thiên Cốc và Vạn Cổ Sơn đã phản ứng với chuyện này như thế nào.” Văn Tâm Phượng nhíu mày hỏi.

“Căn cứ tin tức tìm hiểu được hiện giờ, Hà Đại Tiên Sinh và Vạn Linh Phu Nhân đã đáp ứng đến xem cuộc chiến rồi.” Lão già áo lục trả lời dứt khoát.

“Một khi hai vị này đã nhận lời thì lão phu cũng không tiện từ chối. Nếu không thể diện của bổn minh trong mắt người khác sẽ hạ thấp. Được rồi, an bài thử truyền tống trận đi, mấy ngày nữa ta liền xuất phát đi qua xem một chuyến. Ta cũng khá tò mò rốt cuộc vị hung ma huyết tế vô số sinh linh này có thủ đoạn thông thiên gì mà dám làm ra loại chuyện khiến nhân thần cùng phẫn nộ này.” Bích Ảnh tự cân nhắc trong chốc lát, rốt cuộc vỗ tay ghế mà nói.

“Nếu Bích huynh đã có quyết định thì chúng ta cũng không tiện khuyên can. Nhưng để ngừa vạn nhất, Bích huynh còn phải cẩn thận nhiều thêm chút.” Văn Tâm Phượng khẽ gật đầu xong lại khá ngưng trọng nhắc nhở một câu.

“Yên tâm. Mấy thủ đoạn bảo vệ tính mạng mà ta vốn chuẩn bị cho cuộc chiến cường giả cũng chưa dùng trong đại chiến trước đó. Nên dù ở bên kia gặp được nguy hiểm lớn hơn nữa cũng thừa sức thoát thân.” Bích Ảnh mỉm cười trả lời.

Nghe thấy Bích Ảnh nói như thế, bọn Văn Tâm Phượng mới hoàn toàn an lòng.

Tiếp đó, sau khi Bích Ảnh cùng mấy vị trưởng lão trong minh tiếp tục bàn bạc việc sử dụng tài nguyên trong tiểu thế giới, những người khác bèn lần lượt từ biệt lui ra khỏi đại điện.

Chỉ còn lại một mình Bích Ảnh ngồi lẳng lặng trên ghế.

Có điều vẻ tươi cười trên khuôn mặt hắn đã thu lại không thấy nữa, ngược lại sắc mặt thoáng cái trở nên tối sầm do dự không quyết.

“Thiên Cơ Toái đã xuất hiện thì đại kiếp nạn cách không xa mới đúng. Vốn tưởng rằng nhất định có quan hệ với Âm Ty Thập Vương nhưng ta đã từ trong cuộc chiến cường giả toàn thân trở ra rồi. Là do đại kiếp nạn chưa tới hay vì lần đó đã cẩn thận chú ý nên cứ thế hóa giải được đại kiếp nạn này rồi.”

Bích Ảnh ngẩng cao đầu nhìn lên không trung, thì thào tự nói mấy tiếng, rồi lại lâm vào trầm ngâm.

Nửa tháng sau, Hàn Lập lại hiện ra trong một đống đá vụn, nhìn một đám rối đang cẩn thận dọn dẹp một tòa tế đàn bị chôn sâu dưới mặt đất.

Cùng lúc đó, Bích Ảnh dẫn theo mấy vệ sĩ Thương Minh cũng đã xuất hiện trong một tòa thành cực lớn nào đó trên Huyết Thiên Đại Lục.

Mà tại một dãy núi cách tòa thành này không xa, Lục Dực và Băng Phượng đang trốn trong lòng một ngọn núi nhỏ, ngồi xếp bằng đối mặt trên hai cái bồ đoàn, khôi phục nguyên khí.

Trong lúc đó, cứ cách một đoạn thời gian Lục Dực lại móc trong ngực ra một bình nhỏ, nhỏ vào miệng vài giọt linh dịch không biết tên, sau đó nhắm hai mắt lại, lẳng lặng luyện hóa dược lực.

Tuy nhìn hai người có vẻ nguyên vẹn không tổn hao gì nhưng vẻ uể oải trên mặt thì bất kỳ ai cũng có thể liếc mắt một cái là nhìn ra.

Cũng khó trách hai người có biểu lộ như vậy. Vì bất kể là ai bị một gã đại địch mạnh đến mức không thể nào chống cự liên tiếp truy đuổi trong một thời gian dài như thế thì dù là chân nguyên hay tinh thần đều có cảm giác khó chịu cực lớn.

“Lục Dực đạo hữu, ngươi cảm thấy cứ tiếp như vậy chúng ta còn có thể kiên trì bao lâu.” Băng Phượng bỗng trừng đôi mắt đẹp ra hỏi một câu.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.