Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2401: Tiểu Bình tái hiện



Vừa nghe lời này, tên quái thú đầu hươu Dương Lộc sắc mặt lập tức đại biến, cự tước màu xám lòng đang tràn đầy tuyệt vọng lại chuyển sang vui vẻ, nhìn chằm chằm vào đồng bạn ban đầu, ánh mắt trở nên điên cuồng, khát máu.

Cả hai nhìn nhau một lát rồi không hẹn trước mà cùng hét lớn một tiếng. Một bên thì thân hình đột nhiên điên cuồng biến lớn hơn hàng trăm lần, bên ngoài thoáng cái mọc thêm một kiện giáp nhọn màu vàng đất rất dày.

Bên kia hai cánh rung lên, ánh lửa (linh diễm) bên ngoài tấm thân màu xám hóa thành một mưa lửa đầy trời, tiến thẳng đến phía đối diện cuốn mạnh tới.

Thân hình cả hai rung động trong từng tiếng nổ lớn vang vọng khắp không gian.

Thanh hiên áo đen thấy vậy cười giảo hoạt, sau đó xoay người một cái, cả thân hình và cự ấn màu máu bỗng nhiên biến mất vào hư không, không còn thấy bóng dáng.

“Vù vù!”

Sau một hồi không gian bị chấn động, thanh niên áo đen lại xuất hiện phía trên một mảnh đất đá gồ ghề ở Lôi Minh đại lục. Trong tay hắn lại xuất hiện một cái bình nhỏ màu xanh đang khẽ rung nhè nhẹ, hai mắt khẽ đảo qua xung quanh nhìn lướt qua.

Xung quanh hoàn toàn vắng lặng, một bóng người cũng không thấy, hắn khẽ cười lạnh, tay áo rung lên rồi lập tức hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng bay lên trời.

Chưa tới nửa ngày sau, động quang hạ xuống một tòa núi nhỏ bình thường, thân hình thanh niên vừa hiện ra liền đưa bình nhỏ màu xanh vẫn cầm trong tay ném ra phía trước.

Chiếc bình quay một vòng, miệng bình hướng xuống, một đạo hào quang bay ra sau đó hóa thành một bóng người cao lớn hơi lung lay, tuy toàn thân vết thương chồng chất, phần lớn chiến giáp đã vỡ nhưng bất ngờ lại đúng là quái thú đầu hươu thân gấu.

“Quả nhiên ta đoán đúng, người là kẻ sống sót.” Thanh niên áo đen nhìn qua quái thú rồi nhàn nhạt nói.

“Dương Lộc bái kiến chủ nhân!” Quái thú đầu hươu ngay lập tức hướng tới phía thanh niên nửa quỳ nửa ngồi đáp lời.

“Rất tốt! Ngươi thức thời đấy, cũng rất đảm lược. Nếu không phải là ngươi đầu nhập với ta, e rằng ta cũng không dễ thoát khốn như thế này. Phần ngươi cứ yên tâm, đã làm hết tất cả những gì ta yêu cầu thì ta cũng sẽ không bội ước. Nhất định Chân Hồn Đan sẽ ban cho ngươi, cũng sẽ mang ngươi về Tiên giới cùng ta. Chẳng qua, trước tiên ngươi đem chủ hồn giao ra đây ký khế ước Linh bộc rồi ta sẽ giúp ngươi chặt đứt mọi quan hệ với giới này.” Thanh niên áo đen lạnh lùng nói.

“Vâng, chủ nhân.” Dương Lộc chỉ hơi khẽ chần chừ rồi há to miệng, phun ra một chùm ánh sáng màu xanh nhạt, bên trong mơ hồ có một tiểu thú đầu hươu đang ngẩng đầu rít gào gì đó.

“Chuyện này cũng thật tiện lợi cho ngươi. Chỉ cần Tiên Linh Bảo Giám đính xuống khế ước, ngươi sẽ không bị lực giới diện ảnh hưởng khi tiến vào Tiên giới, hoàn toàn không có hậu hoạn gì. Còn ta phải hao phí không biết bao nhiêu năm nữa mới có thể một lần nữa tế luyện hoàn chỉnh bảo vật này.” Thanh niên áo đen chăm chú nhìn chùm sáng rồi hé miệng phun ra một quyển sách tỏa ra vô số tia sáng màu vàng.

“Ngươi buông thả tâm thần ra, không cần chống cự, nếu không xảy ra chuyện gì thì ta không bảo đảm đâu.” Thanh niên miệng vừa nói tay vừa bấm pháp quyết rồi hướng ngón tay đến quyển sách điểm nhanh.

Chỉ một lát sau, hào quang bên ngoài cuốn sách sáng ngời rồi bay ra vô số Kim Triện văn, khẽ lóe sáng rồi nhao nhao chui vào trong chùm sáng, vây quanh tiểu thú rồi bắt đầu xoay tròn.

Một tiếng gầm nhẹ vang lên.

Quái thú đầu hươu lấy hai tay ôm đầu, mặt hiện lên vẻ thống khổ, nhất thời cảm thấy có vô số đồ vật hướng đến thần hồn mình ngang ngạnh chui vào, nhưng ngay lập tức nó hiểu được tác dụng của quyển sách cùng với nội dung đại khái của khế ước linh bộc.

Quái thú khẽ nén cơn đau nhìn kỹ, trong lòng chợt thả lỏng.

Dựa theo khế ước đã nói, thân là linh bộc đương nhiên sẽ bị đem ra sai khiến, nhưng nếu trong trường hợp nguy hiểm đến tính mạng bản thân, chỉ cần trả một cái giá nhất định thì cũng không nhất thiết phải chấp hành, hơn nữa khế ước này cũng không có hiệu lực vĩnh viễn, trong đó có liệt kê ra một ít điều kiện giải trừ khế ước. Tuy rằng có hơi hà khắc nhưng cũng không phải một chút hi vọng cũng không có.

Thấy vậy, quái thú trong lòng mừng thầm.

Thanh niên áo đen dường như cũng nhìn ra suy nghĩ của quái thú, trên mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng thì cười nhan hiểm.

Sau khi xem hết nội dung khế ước thấy không có vấn đề gì, hơn nữa so với tưởng tượng có phần thaoir mái hơn, Dương Lộc không chần chừ, đem tâm thần phóng ra.

Cùng lúc đó, ánh sáng phía ngoài tiểu thú không chống cự nữa mà biến mất, những Kim triện văn lúc trước lóe sáng một cái rồi lập tức chui vào.

Bản thể Dương Lộc run lên, hai mắt nhắm chặt rồi thân hình ngã quỵ xuống.

Lúc này, thanh niên mới thủng thỉnh cuốn tay một cái, ánh sáng khẽ động đem cuốn sách thu lại.

Chùm sáng chứa tiểu thú bên trong lúc này mới khẽ động rồi bay về, chui vào thân hình Dương Lộc không thấy bóng dáng.

Không biết qua bao lâu, quái thú mới run rẩy đứng lên, cảm giác thần hồn trước và sau khi ký khế ước hoàn toàn giống nhau, nhưng có thể mơ hồ cảm ứng được một loại lực trói buộc lẫn trong đó.

Xem ra cái này đúng lực khế ước của cuốn sách kia.

Trong lòng nó khẽ than một tiếng rồi hướng tới phía thanh niên áo đen, cúi chào thật sâu.

Thanh niên vẫn đứng thẳng ở chỗ ban đầu, trông như từ trước đến giờ không có nhúc nhích đi đâu.

“Tốt, ngươi đã ký khế ước, đồ vật mà ta đáp ứng đương nhiên phải trao cho ngươi.” Thanh niên nhàn nhạt nói.

Dứt lời, trước người Dương Lộc chấn động, từ trong hư không hiện ra một viên đan dược màu vàng rực rỡ, to cỡ quả trứng gà.

Viên đan dược này nhìn như vật chết nhưng phía ngoài áng sáng bạc chói mắt, một ít tia sáng màu ngà bay lượn xung quanh, lại thêm một mùi hương không thể diễn tả tản mát bay ra.

Dương Lộc chỉ ngửi thoáng qua, lập tức cảm thấy thần hồn thư thái vô cùng, cả người cảm thấy lâng lâng, nó không nén nổi cảm giác vừa mừng vừa sợ.

“Đây là Chân Hồn Đan, ngươi có thể ăn vào bây giờ hoặc để sau này về Tiên giới. Nếu ta là ngươi thì sẽ chọn cách sau. Đan dược này đương nhiên là có thể cải thiện thần hồn của ngươi nhưng đồng thời ngươi cũng sẽ bị lực lượng pháp tắc của giới này bài xích, thực lực của ngươi sẽ bị ảnh hưởng lớn.” Thanh niên áo đen từ từ giải thích.

“Vâng, chủ nhân. Nếu thế tiểu nhân để dùng sau vậy, như thế có thể giúp đỡ chủ nhân một ít.” Dương Lộc hơi do dự nhưng vẫn cung kính nói.

Sau đó nó hé miệng phun ra một cái hộp gỗ đỏ tía, tay khẽ điểm phía đan được rồi cẩn thận thu vào trong hộp,

“Tiếp theo ta tiến vào bí bảo, tạm thời tĩnh dưỡng một lúc, ngươi ở bên ngoài trông coi đến khi ta xuất quan là được.” Thanh niên áo đen khẽ gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn rồi không khách khí ra lệnh.

“Vâng, chủ nhân!” Dương Lộc tuy trong lòng hoang mang nhưng vẫn cung kính đáp lời.

Thân hình thanh niên bỗng uốn éo hóa thành quang cầu hướng tới phía trời cao nơi bình nhỏ đang lơ lảng bắn đi, quang cầu lóe lên rồi chui vào miệng bình không thấy bóng dáng.

Ầm!

Bên ngoài bình nhỏ, ánh hào quang thu lại, cảm giác như vật nặng quá ngàn cân, nhắm xuống phía dưới rơi xuống rồi chui vào trong bùn đất, tiến vào sâu trong lòng núi, ở đó nó mới khẽ lóe lên một cái rồi bất động.

Thấy thế, Dương Lộc cũng không dám chậm trễ, một tay bấm pháp quyết, ánh sáng vàng khẽ hiện ra bên ngoài thân hình rồi cũng im lặng chui vào lòng đất.

Nó mơ hồ xuất hiện ở gần bình nhỏ, nhìn quanh một cái rồi thần sắc bình ổn khoanh chân ngồi xuống.

Phía trong không gian bình nhỏ.

Thân hình thanh niên áo đen hiện ra, hắn hơi dò xét xung quanh một lát, lúc trước nơi này xảy ra đại chiến nên không gian có hơi bừa bãi, hắn khẽ cau mày vung tay áo lên.

Ngay tức khắc, sương mù xung quanh cuồn cuồn biến hóa, đem tất cả dấu vết tranh đấu lúc trước xóa sạch.

Thanh niên lại vẫy tay một cái, trên trời ánh sáng chớp chớp, một đám mây bảy màu rực rỡ hiện ra, chớp lên rồi bay vụt xuống.

Vù vù!

Đám mây hóa thành một cái bồ đoàn sáng lấp lánh rồi dừng lại ở gần đó.

Thân hình thanh niên mờ dần rồi xuất hiện ở trên bồ đoàn, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại bắt đầu đem thần niệm soi vào cơ thể.

“Hơi phiền phức đây. Đầu tiên là bị vài tên gia hỏa Giác xi tộc tự bạo pháp bảo làm tổn thương một ít nguyên khí, sau lại bị pháp tắc chi lực trói buộc một hồi, xem ra bây giờ không có vài năm tĩnh dưỡng thì thương thế không thể đỡ được. Chẳng qua lần này hạ giới, may mắn là tổ sư ngoài phù lục kia còn ban cho kiện Động địa phỏng chế phẩm. Tuy nghe nói là chưa bằng một phần vạn uy năng của chính phẩm, nhưng cũng có thể rút ngắn thời gian tĩnh dưỡng của ta xuống mười lần.” Thanh niên áo đen mở hai mắt, mặt tự đắc lẩm bẩm vài tiến.

Tiếp theo chỉ thấy hắn bấm pháp quyết, miệng thì lẩm bẩm.

Đột nhiên toàn bộ không gian rung động, hư không xung quanh ánh sáng nhộn nhạo rồi vô số ảo ảnh linh hoa dị thảo hiện ra, trong nháy mắt chúng lan ra khắp nơi, có vẻ như phân bố đến từng nơi trong không gian.

Tiếng lẩm bẩm pháp quyết dừng lại, thanh niên đưa tay ra phía trước chụp một cái, ánh sáng màu xanh khẽ lóe lên, một cái ảo ảnh bình nhỏ lại xuất hiện trong tay rồi bị ném lên trời.

Ảo ảnh bình nhơ bắn lên trời, trong nháy mắt chui vào mây mù không thấy tăm hơi.

“Mưa đi!”

Thân hình bên ngoài thanh niên chợt lóe lên ánh sáng bạc, khuôn mặt hắn nghiêm túc dùng một ngón tay hướng lên trời điểm một cái rồ quát khẽ một tiếng.

Một âm thanh vang lên.

Mây mù phía trên đan xen vào nhau, một ảo ảnh bình nhỏ to lớn hàng trăm trượng bỗng dưng hiện ra, quay một vòng rồi hướng miện bình xuống dưới.

Vù vù!

Từ trong miệng bình to lớn, thấp thoáng tuôn ra những tia nước lấp lánh màu xanh biếc, sau đó chúng đón gió rồi hóa thành một trời đầy nước như thủy triều ào ạt rơi xuống.

Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.

Những linh hoa dị thảo kia sau khi được những tia nước rơi xuống, ngay lập tức lớn nhanh lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Trong nháy mắt, từng đóa hoa to như chén cơm xuất hiện, từng ảo ảnh linh thảo cũng tràn ngập khắp nơi.

Hơn nữa những ảo ảnh linh hoa dị thảo này ngưng đọng như thực thể hơn hẳn trước kia.

Thanh niên áo đen thấy thế không những không ngạc nhiên, ngược lại tay hắn lại bấm pháp quyết một hồi, linh hoa dị thảo xung quanh lại nhao nhao bay ra từng sợi khí xanh, ẩn chứa mùi thuốc nồng đượm, chúng nhao nhao hướng đến phía thanh niên bay tới.

Hắn hít sâu một hơi, lúc này từng luồng khí xanh đang bao bọc xung quanh, hai mắt hắn từ từ nhắm lại.

Lúc này, ảo ảnh bình nhỏ phía trên mới “Phanh” một tiếng, nổ toán loạn rồi biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.