Hai năm sau, tại tầng sâu nhất trong mật thất của Thanh Nguyên Cung, Hàn Lập đang ngồi trong một góc, mười ngón tay liên tiếp đánh ra từng đạo pháp quyết đủ mọi màu sắc về phía trước.
Bên trong mật thất, đang có một tòa pháp trận lớn gần trượng tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, trong pháp trận có hai cái bình màu xanh biếc một lớn một nhỏ đang trôi nổi lơ lửng lúc lên lúc xuống.
Chiếc bình nhỏ phía trên có màu xanh đậm lớn tầm vài tấc, miệng bình quay ngược xuống dưới, đang chớp động lúc sáng lúc tối tỏa ra hào quang thần bí không biết tên.
Từng đạo pháp quyết từ trong tay Hàn Lập bắn ra đều nhập vào trong đó mất dạng.
Phía dưới, ở trung tâm quang trận là một cái hư ảnh bình bằng ánh sáng màu xanh nhạt cao gần một xích, đang bị những tia ánh sáng năm màu do trận pháp tạo ra quấn quanh dày đặc, đồng thời từ trong miệng bình liên tiếp bay ra từng đoàn ánh sáng như lưu ly, tất cả chúng đều bị bình nhỏ phía trên đang chầm chậm hấp thu.
Mỗi khi những tia sáng lưu ly kia bị bình nhỏ phía trên hấp thu đi, thể tích của chiếc quang bình màu xanh nhạt bên dưới cũng tương ứng bị nhỏ đi một chút, đồng thời màu sắc cũng mờ nhạt theo.
Ước chừng sau nửa ngày, khi thể tích đã thu nhỏ lại gần như ngang bằng chiếc bình nhỏ phía trên, đồng thời màu sắc cũng trở nên gần như trong suốt. Rốt cục sau một tiếng “Phanh”, chiếc quang bình bên dưới hóa thành một đoàn ánh sáng lưu ly cuối cùng, sau khi lóe lên cũng bị chiếc bình nhỏ ở phía trên khẽ hút mất.
“Đi!”
Hàn Lập ở một góc đang không ngừng làm phép thấy vậy thì rất vui mừng, sau khi quát khẽ một tiếng, điểm một ngón tay về chỗ pháp trận.
Pháp trận vốn đang phát ra âm thanh ong ong lập tức ngừng vận chuyển, đồng thời toàn bộ ánh sáng mờ ảo chợt tắt, chiếc bình nhỏ phía trên từ từ rơi xuống.
Hàn Lập khẽ nhíu mày vừa thu tay lại, một tay khác liền chộp vào hư không. “Vèo” một tiếng, lúc này chiếc bình nhỏ màu xanh đậm hóa thành một đoàn ánh sáng xanh rơi vào trong tay hắn.
“Nội dung của Dung Nguyên Tiên thuật ghi lại trên cái ngọc giản mới tìm được quả nhiên hữu hiệu vô cùng. Vậy mà đã thực sự dung nhập được kiện bình nhỏ phỏng chế phẩm này vào trong Chưởng Thiên bình. Thật là không uổng công ta bỏ thời gian làm việc này, cũng vì vậy mà ta chỉ cần vận dụng phương pháp điều khiển được ghi lại bên trên là có thể đơn giản điều khiển được bảo vật này rồi, không còn chuyện chỉ dùng bình này để thúc giục sinh trưởng cho linh dược nữa.” Hàn Lập ngắm nghía chiếc bình nhỏ màu xanh trong tay một chút, mặt hiện nét tươi cười thản nhiên tự nói.
“Lại nữa, mặc dù là đã biết lai lịch vật này không phải là nhỏ, nhưng thật không thể nào ngờ được lại là chí bảo mà ngay cả Tiên Giới Đạo Tổ cũng phải chú ý. Thế nhưng tại sao nó lại lưu lạc tới Nhân giới chứ? Hơn nữa chỉ còn lại có một bộ phận, không hiểu Bình Linh ở nơi nào, chẳng lẽ cũng thất lạc tại một chỗ khác ở Nhân giới?” Hàn Lập thu lại bình nhỏ trong tay, rồi hơi chút trầm ngâm suy nghĩ.
“Quên đi, có thể có được một phần của bảo vật như vậy cũng đã là cơ duyên to lớn lắm rồi. Ta có thể đi được đến ngày hôm nay cũng là do có trong tay bảo vật này, vậy cũng không cần tham lam thêm nữa. Nhiệm vụ tiếp theo của ta hiện tại là bế quan tu luyện cho tốt, tìm hiểu thấu đáo mấy loại thần thông mới có được rồi hoàn toàn tu luyện đại thành. Sau đó là tế luyện những phần còn lại của Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn cho hoàn chỉnh, lại tiếp tục tận lực tu luyện, đợi đến lúc pháp lực thêm tinh thuần thâm hậu một chút, đủ sức có thể nghênh đón thiên kiếp phi thăng. Bất quá trước khi bế quan lâu dài thì vẫn còn có vài chuyện không thể không xử lý một chút.”
Sau khi Hàn Lập cực nhanh suy nghĩ hết thảy mọi chuyện, hắn giơ tay chộp một cái, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một khối ngọc bài có chút tàn phá, tiếp theo ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, miệng nhẹ thốt ra hai chữ: “Linh tộc!”
Ngày đó, sau khi hắn trở về Vô Nhai Hải không lâu, đã nhờ Giải Đạo Nhân làm phép truy tìm một chút để xác định xem chủ nhân của Bổn Mệnh Bài trong tay thực sự có ở Linh giới hay không.
Kết quả khiến hắn thực sự kinh hãi.
Sau khi Giải Đạo Nhân dùng bí thuật thẩm tra một chút, chẳng những khẳng định chủ nhân của Bổn Mệnh Bài không trọn vẹn này đang ở tại Linh giới, hơn nữa vị trí đại khái là ở một chỗ cách Nhân tộc không xa, nhiều khả năng là ở trong Linh Vực của Linh tộc.
Hàn Lập giật mình, trong lòng lập tức hiện lên hình ảnh của Linh Vương.
Tuy rằng vẫn không biết thân phận chủ nhân của Bổn Mệnh Bài này ra sao, nhưng có thể khẳng định là có kiên quan đến vị Linh Vương vô cùng thần bí kia.
Vốn là Hàn Lập dự định phải lập tức tìm hiểu thật rõ ràng, nhưng đáng tiếc bởi vì ảnh hưởng của trận chiến ở Minh Sát Chi Địa, hắn cần phải trấn thủ Thanh Nguyên Cung, nên không thể thực hiện được mà phải để đến tận bây giờ.
“Hai năm qua không còn có bất kỳ dị tộc nào gây phiền toái nữa, xem ra đã đến lúc giải quyết việc này rồi.”
Hàn Lập hai mắt nhíu lại, âm thầm suy nghĩ.
Mấy tháng sau, trên bầu trời Thánh địa Phục Linh Sơn của Linh tộc bỗng dưng kịch liệt dao động. Tiếp đó, một con thuyền màu đen như mực khổng lồ không một tiếng động hiện ra.
Một bóng người nhoáng lên một cái ở mũi tàu, một gã thanh niên mặc áo bào màu xanh lập tức quỷ dị xuất hiện ở hư không phía trước cự thuyền.
Bên trong núi Phục Linh phía dưới náo loạn một trận, tầng tầng cấm chế hiện ra, vô số thân ảnh từ khắp các nơi trong núi nhao nhao bay lên không.
Nhưng thanh niên kia đối phía mọi chuyện diễn ra bên dưới dường như không nhìn thấy, ngược lại thở nhẹ một hơi, không chút cảm tình lớn tiếng nói:
“Linh Vương đạo hữu, hôm nay Hàn mỗ tới quấy rầy, mong rằng đạo hữu có thể đi ra gặp mặt.”
Thanh niên này chính là Hàn Lập!
Âm thanh của hắn tuy bình thường nhưng lại vang vọng không dứt trên bầu trời Phục Linh sơn, hơn nữa bên trong dường như còn ẩn chứa một loại thần thông to lớn nào đó. Những tên vệ sĩ Linh tộc phía dưới vừa nghe thấy thì thân hình lập tức run lên, từ không trung rơi xuống.
Một số Thánh Linh khác còn chưa kịp bay lên không, ngay khi nghe được âm thanh của Hàn Lập thì nháy mắt pháp lực toàn thân vừa mới ngưng tụ được giống như mất linh nghiệm ngừng vận chuyển, khiến cho bọn chúng hết sức kinh hoàng.
Đúng lúc này, rốt cục bên trong Phục Linh Sơn cũng truyền ra một âm thanh vô cùng già nua của một lão giả:
“Thì ra là Hàn đạo hữu đại giá quang lâm, thứ lỗi cho lão phu không có tiếp đón từ xa được, mời đạo hữu vào đi!”
Lão giả vừa dứt lời, cấm chế trên đỉnh Phục Linh Sơn lập tức mở ra một cái thông đạo đủ cho một người có thể đi vào.
Hàn Lập mỉm cười, thân hình lay động hóa thành một đạo độn quang màu xanh tiến vào.
Đỉnh Phục Linh Sơn, trên bình đài trước đại điện, một lão giả áo bào trắng sắc mặt ngưng trọng đang đứng ở cửa điện, ngẩng đầu về phía trời cao như đang ngóng đợi cái đó.
Trên không trung ánh sáng xanh chợt lóe, Hàn Lập giống như quỷ mị xuất hiện ở trước người lão giả.
Lão giả áo bào trắng thấy vậy thì đồng tử hơi co lại, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ tươi cười, đồng thời chắp tay nói:
“Đạo hữu quả là thần thông sâu không lường được, hiện giờ càng thêm vang danh cả Linh Giới, không hiểu sao lại rảnh rỗi đến tìm lão phu?”
“Linh Vương huynh quá khách khí rồi! Hàn mỗ chỉ là nhờ may mắn mà có được chút ít hư danh thôi, huống hồ hư danh thế này đối với loại người như ngươi và ta mà nói, có thể cũng không phải chuyện tốt. Về phần lý do ta đến đây, chỉ là muốn tìm hiểu một chuyện ở chỗ Linh huynh.” Hàn Lập nói hai câu khách khí, rồi thản nhiên hỏi.
“Tìm hiểu sự tình? Hàn đạo hữu có sự tình gì cần hỏi thăm lão phu ư?” Linh Vương nhướng mày.
“Không biết là đạo hữu có nhận ra được chủ nhân của vật này không?” Hàn Lập cũng không nói nhiều, tay áo run lên, liền có một vật bay thẳng đến lão giả ở đối diện.
Bàn tay của Linh Vương hơi động, đã bắt được vật đang bay tới vào tay, nhìn lại thì ra là một cái Mệnh bài không trọn vẹn, nhưng sau khi cảm ứng một chút khí tức bên trên thì lập tức biến sắc.
“Mệnh bài này là Hàn huynh lấy được trên người của tên Tiên Nhân kia ư?” Sắc mặt Lão giả âm trầm biến hóa, sau một lúc lâu mới có vài phần chua xót hỏi.
“Xem ra lần này ta đến tìm đạo hữu quả là không sai.” Hàn Lập tỉnh bơ gật đầu.
“Đạo hữu theo ta đến đây đi.” Lão giả áo bào trắng tiếp tục trầm ngâm một chút, rồi đem Mệnh bài vứt trả lại cho Hàn Lập, dường như đã hạ quyết tâm.
Tiếp theo hắn cũng không chờ Hàn Lập trả lời, lập tức xoay người đi vào trong đại điện. Thần sắc Hàn Lập thoáng thay đổi một chút rồi không chút do dự đi theo.
Sau thời gian uống cạn chung trà, bên trong một không gian ngầm thần bí.
Hàn Lập đang đứng trước một khối băng trong suốt, có chút giật mình nhìn một gã thanh niên vô cùng tuấn mỹ đang bị phong ấn ở bên dưới khối băng đó.
Lão giả áo bào trắng đứng ở một bên, một tay bấm niệm thần chú rồi giơ tay lên, đánh ra một đạo pháp quyết lóe lên bay vào trong khối băng.
Sau một lát, có vô số điểm sáng màu trắng tuôn trào ra từ bên trong khối băng, sau đó chúng quay tròn ngưng tụ lại rồi hóa thành một tiểu nhân màu trắng có khuôn mặt giống hệt với lão giả áo bào trắng.
Tiểu nhân này liếc mắt đảo qua trên thân Hàn Lập một cái, nhưng không hề kinh ngạc mà ngược lại cười khổ một tiếng nói:
“Quả nhiên là đạo hữu tìm tới, xem ra chuyện ồn ào về tên Chân Tiên hàng lâm gần đây, thật sự là vì tìm kiếm tên Tiên Nhân đang bị ta trấn áp này. Tên Tiên Nhân dưới khối băng này đã lặng lẽ ẩn nấp ở Linh giới nhiều năm như vậy, nhất định là có bí mật rất lớn trong người. Vì vậy mà Tiên giới phái người đi tìm, ta cũng không thấy gì kỳ quái, chỉ là ban đầu trong lòng vẫn còn có một chút ý nghĩ cầu may mà thôi.”
“Tên Tiên Nhân này thì ra là bị Linh huynh trấn áp, xem ra những lời đồn có liên quan đến đạo hữu trước kia cũng không phải đều là những lời nói vô căn cứ.” Hàn Lập nhìn chằm chằm vào người nằm dưới khối băng, giống như suy nghĩ gì đó nói.
“Lai lịch lão phu thực sự không tiện nói với Hàn huynh, đợi ta thu lại pháp thuật rồi sẽ nói chuyện đạo hữu vậy.” Tiểu nhân lắc lắc đầu nói, kế đó thân hình nhoáng lên một cái, liền biến thành một đoàn ánh sáng màu trắng bay nhanh về phía lão giả áo bào trắng, sau một cái chớp động liền im hơi lặng tiếng chìm vào trong thân thể lão giả biến mất.
Nguyên bản lão giả thoạt nhìn chỉ có khí tức của một gã Đại Thừa bình thường, chợt thân mình hơi đứng thẳng lên một chút, lập tức bộc phát ra một cổ khí tức cực kỳ mạnh mẽ to lớn, so ra cũng tuyệt không kém cỏi hơn những cường giả mạnh nhất mà Hàn Lập đã từng thấy qua chút nào.
Xem ra đây mới thực sự là Linh Vương.
Hàn Lập ánh mắt chớp lóe hai cái, vẫn chưa nói cái gì.
Bên kia, khí tức trên người Linh Vương vừa thu lại, liền nghiêm sắc mặt hỏi Hàn Lập:
“Lần này đạo hữu mang theo mệnh bài mà tìm tới nơi này, hơn nữa cũng đã tìm được chủ của nó, hiện giờ có dự định gì không?”
“Mặc kệ người này cùng với tên Tiên Nhân bị ta chém giết kia có quan hệ ra sao, ta cũng không muốn để lại bất cứ hậu hoạ gì.” Hàn Lập thản nhiên nói.
“Hàn đạo hữu cũng dự định giết chết tên Tiên Nhân này ư? Ý định của đạo hữu thật sự là rất khó thực hiện được. Bởi vì nếu như có thể dễ dàng làm được, thì lão phu cũng không cần khổ sở dùng cách phong ấn để trấn áp hắn tại đây, đồng thời dùng bổn mạng chân hỏa cố hết sức mà chậm rãi luyện hóa thân thể Chân Tiên của hắn.” Linh Vương lắc lắc đầu trả lời.
“Ồ, chuyện này là thế nào? Lúc ta phá vỡ thân thể tên Tiên Nhân hạ giới kia, có vẻ cũng không khó khăn lắm.” Hàn Lập hơi chút kinh ngạc nói.
“Việc này không giống nhau lắm. Đạo hữu giết chết tên Tiên Nhân kia, hẳn là lúc bản thân hắn đang chịu lực lượng Pháp Tắc của Linh giới áp chế, pháp lực trong người và phần lớn thân thể vẫn luôn dùng để đối kháng lực lượng Pháp Tắc tồn tại. Mà tên Chân Tiên ta trấn áp này lại khác hẳn, bởi vì thân thể Chân Tiên của hắn khi ở Linh giới đã được thay thế bằng một thân thể khác, lại càng không biết hắn đã tu luyện loại bí thuật nào của Tiên Giới, vậy mà có thể đem tất cả pháp lực, nguyên thần cùng thân thể tất cả đều niêm phong chung một chỗ. Mức độ mạnh mẽ của thân thể hắn, chỉ sợ Chân Tiên trên Tiên Giới cũng không có cách nào so sánh được. Cho dù là vận dụng Huyền Thiên Chi Bảo, cũng không có cách nào làm cho nó tổn thương.” Lão giả áo bào trắng giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!