Tốc độ phi độn của ba người dĩ nhiên là cực nhanh, vì vậy trong nháy mắt đã bay đến khu vực cự đảo.
Từ đằng xa đã có thể thấy được ngay trước mặt là một ngọn núi trông có vẻ rất bình thường.
Bỗng nhiên có một âm thanh trầm đục từ trên ngọn núi truyền đến, rồi từ chỗ đó, một cột sáng màu trắng đục phóng lên cao.
Tiếp theo, cảnh vật phía trước lập tức giống như một tấm gương vỡ tan ra, từ giữa hiện ra hai ngọn núi xanh biếc và một cái sơn cốc dạt dào linh khí. Cột sáng màu trắng đục đúng là được tuôn ra từ trong sơn cốc.
“Linh Tiêu Thiên Trụ!”
Hàn Lập vừa thấy cột sáng xuất hiện, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên. Thời điểm lần trước hắn đến đây, cột sáng linh khí này phải là sau khi xóa bỏ cấm chế mới xuất hiện. Mà hiện giờ người còn chưa tới, tại sao cột sáng này đã lại tự động xuất hiện trong Khổ Linh Cốc rồi?
Hàn Lập suy nghĩ thật nhanh, đang cân nhắc nguyên nhân tại sao thì trên người bỗng nhiên có âm thanh “Ông ông” vang lên, một đoàn ánh sáng màu xanh từ trong tay áo bắn ra, sau khi mơ hồ một cái, lập tức hóa thành một đoàn hư ảnh mờ ảo bay thật nhanh về phía cột sáng ở xa xa.
Hàn Lập vô cùng bất ngờ, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, một cái bàn tay thật lớn lập tức xuất hiện rồi chộp nhanh về phía trước, đồng thời một cổ sức lực vô hình rất lớn tuôn ra, trong nháy mắt đã tóm được đoàn ánh sáng màu xanh kia ở chỗ cách xa mấy trăm trượng.
Sau khi đoàn ánh sáng màu xanh tắt đi, hiện ra một vật đúng là chiếc bình nhỏ màu xanh đậm.
Mà trên mặt ngoài của chiếc bình nhỏ vào lúc này hiện đang ra vô số ký hiệu màu xanh sẫm, cả vật thể cũng gần như trong suốt đang không ngừng rung động, dường như là đang liều mạng giãy giụa để thoát khỏi giam cầm.
Gần như cùng lúc, cột sáng màu trắng đục cách đó không xa lại chợt truyền ra tiếng kêu chói tai, một đoàn ánh sáng vàng bên trong đó lóe lên rồi giống như lưu tinh bắn nhanh về phía Hàn Lập ở bên này.
Hàn Lập trong lòng rùng mình, không cần suy nghĩ, xuất ra một chưởng chộp về phía xa xa.
Lúc này trên không trung chỗ đoàn ánh sáng vàng dao động một cái, lập tức xuất hiện một bàn tay khổng lồ màu vàng kim, năm ngón tay mở ra, nhanh như tia chớp đã chộp được đoàn ánh sáng vàng bên dưới vào trong tay.
Bên trong đoàn ánh sáng màu vàng đột nhiên vang lên âm thanh “Xuy xuy” rất lớn. Vô số sợi tơ màu xanh từ trong đó bắn ra, bàn tay khổng lồ màu vàng kim nhìn như kiên cố không thể phá vỡ vậy mà trong nháy mắt đã bị xuyên thủng thành trăm ngàn lỗ, sau một chút run rẩy liền biến thành nhiều điểm ánh sáng nhỏ tán loạn biến mất.
Mà đoàn ánh sáng màu vàng này tiếp tục mơ hồ một cái, lập tức kéo dài qua vài dặm rồi xuất hiện bên cạnh chiếc bình nhỏ màu xanh đậm. Sau khi ánh sáng màu vàng tiêu tán hết, bên trong hiện ra một cái bình nhỏ màu vàng nhạt.
Chiếc bình nhỏ này so với chiếc bình nhỏ màu xanh đậm thì có hình dáng bên ngoài giống nhau như đúc, chỉ khác là nó có màu vàng nhạt, cả vật thể đang có ánh sáng chớp động không ngừng, khiến người ta có một loại cảm giác rất quỷ dị, trông như không phải là thực thể.
Vật ấy vừa mới hiện thân, đã lập tức không nén nổi mà xông thẳng vào chiếc bình nhỏ màu xanh đậm, dường như có ý muốn hòa làm một thể với chiếc bình nhỏ màu xanh đậm vậy.
Phanh!
Hào quang bên ngoài chiếc bình nhỏ màu xanh chợt sáng mạnh lên, một tầng quang văn xanh thẫm bất chợt hiện ra, thoáng cái đã bắn thẳng về phía chiếc bình nhỏ màu vàng.
Chiếc bình nhỏ màu vàng nhanh như chớp lui ra xa mấy trượng, rồi hào quang mới một lần nữa ngưng tụ, ổn định lại thân hình.
Trên thân bình có hai điểm ánh sáng màu vàng lóe lên, rồi hiện ra một đôi mắt màu đen to cỡ hạt đậu vô cùng quỷ dị nhưng lại lộ ra vẻ giật mình trông cực kỳ nhân cách hóa.
Tiếp đó bình nhỏ màu vàng lại động đậy, tấn công một cách điên cuồng xung quanh bình nhỏ màu xanh. Nhưng bất kể là thi triển thủ đoạn nào, cũng đều bị tầng quang văn xanh thẫm kia không khoan nhượng đẩy ra, làm cho nó hầu như không thể nào tiếp cận được với bình nhỏ màu xanh.
Ðôi mắt màu đen trên chiếc bình nhỏ màu vàng không khỏi chớp nháy liên tục, bắt đầu hiện ra vẻ vô cùng lo lắng.
Cùng một lúc ở cách đó không xa, Hàn Lập đang bấm niệm một loại pháp quyết Tiên Giới nào đó, thấy vậy lại thở phào một hơi.
Đem kiện bình nhỏ phỏng chế phẩm kia dung hợp với bản thể Chưởng Thiên Bình, phương pháp khống chế tạm thời chiếc bình này quả nhiên cũng vô cùng hữu hiệu đối với cái Bình Linh kia. Chẳng trách vị Tiên Nhân Mã Lương kia khi giáng xuống giới này đã được ban thưởng kèm theo kiện bảo vật phỏng chế như thế, tám chín phần mười là vị Cửu Nguyên Ðạo tổ kia cũng có ý định tương tự.
Trong lòng Hàn Lập nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại không thay đổi chút nào, quay người chớp lên một cái, từ từ bay tới gần chỗ hai cái bình nhỏ kia.
Nguyên Yểm Thánh Tổ luôn luôn bám sát phía sau, cũng bị một màn ngoài dự liệu này làm cho hoảng sợ trợn mắt há mồm.
Hắn và hai Đại Thủy Tổ khác vẫn luôn thay phiên nhau trấn thủ Khổ Linh Đảo này đã hơn mấy vạn năm, vậy mà vẫn không biết được trên đảo này còn tồn tại loại dị bảo như thế này.
Cái bình nhỏ màu vàng này tuy rằng còn chưa có chân chính hóa hình, nhưng rõ ràng là đã thực sự thông linh rồi, giá trị của nó tuyệt đối to lớn không kém so với Huyền Thiên Chi Bảo.
Còn chuyện tại sao Hàn Lập lại biết bảo vật này ở đây, hơn nữa trên người lại có một một kiện bảo vật khác tương tự có liên quan mật thiết với nó. Ðối với vấn đề đó thì vị Thủy Tổ Ma Tộc này cũng không thèm tiếp tục suy nghĩ nguyên do làm gì.
Ngược lại trong lòng hắn nóng lên, đang định tiếp tục theo dõi Hàn Lập, nhưng vào lúc này tại nơi gần đó vang lên tiếng sét đánh, Giải Đạo Nhân lại xuất hiện chắn ngang trước người hắn. Trên thân Giải Ðạo Nhân đang có vô số tia sét màu bạc lượn lờ, không nói một lời mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Trong lòng Nguyên Yểm Thánh Tổ có chút ớn lạnh, lập tức dừng lại, đôi mắt màu tím liếc tới bóng dáng Hàn Lập ở đằng xa, rồi nhìn lại gương mặt vô cảm của Giải Đạo Nhân khiến hắn không khỏi lộ ra vẻ chần chừ, trong lúc nhất thời không biết là có nên cứng rắn vượt qua hay không.
Mặc dù chưa từng giao thủ với Hàn Lập bao giờ, nhưng năm đó trong thời điểm tu vi đối phương còn ở Hợp Thể kỳ đã có thể giữ được tánh mạng trong tay mình. Thiết nghĩ sau khi tiến giai Đại Thừa thì thực lực còn đáng sợ hơn lời đồn đãi không ít, lại còn có một cái Ngụy Tiên Bảo có thực lực cũng không giống như Đại Thừa bình thường, đang ở bên cạnh như hổ rình mồi.
Tuy rằng hắn luôn luôn tự cho là mình rất mạnh, cũng tuyệt đối không nghĩ rằng mình có thể thực sự đánh bại đối phương. Giành được bảo vật lại càng là chuyện mơ mộng hão huyền, nếu mạo muội ra tay cùng lắm cũng chỉ là chọc giận đối phương thêm mà thôi. Kết quả bản thân chắc chắn sẽ có thêm một gã đại địch sinh tử chân chính.
Nguyên Yểm Thủy Tổ cẩn thận cân nhắc một phen, trong lòng thầm than, rồi lựa chọn bỏ qua những suy nghĩ khác mà bình tĩnh dừng lại tại chỗ, quan sát hành động tiếp theo của Hàn Lập.
Vị Ma tộc Thủy Tổ này thực sự là không biết mình đã bỏ lỡ mất đi bao nhiêu cơ duyên rồi.
Bảo vật thông linh trong mắt hắn kia thực tế lại là một món chí bảo mà đến tận như Đạo Tổ Tiên Giới cũng phải coi trọng vạn phần.
Nếu như hắn biết được lai lịch thực sự của Chưởng Thiên bình kia, cho dù là chỉ có một phần vạn cơ hội, vị Ma tộc Thủy Tổ này cũng sẽ tuyệt đối không trơ mắt mà nhìn cái bình kia rơi vào tay Hàn Lập như vậy.
Cùng một lúc, Hàn Lập gần như đã tiếp cận đến rất gần chỗ hai cái bình nhỏ kia, đồng thời hành động cũng vô cùng thận trọng.
Mặc dù đối phương chỉ là một cái Bình Linh không có thật thể, nhưng vừa rồi đối phương đã dễ dàng đánh tan bí thuật của mình, trong lòng hắn đã sớm quyết định phải hành động thật cẩn thận, tuyệt không dám xem đối phương là linh vật bình thường.
Bình nhỏ màu vàng sau vài chục lần liên tiếp không thể vọt tới bên cạnh bình nhỏ màu xanh, rốt cục cũng ngừng loại hành động điên cuồng vô nghĩa này lại rồi dừng ở bên cạnh trong hư không, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm về phía Hàn Lập bên này.
Biểu hiện của nó có vài phần nghi hoặc, lại có vài phần ngưng trọng.
Hàn Lập thấy vậy, ngược lại nhẹ thở ra một hơi.
Chỉ cần Bình Linh này không có vừa gặp mặt đã công kích hoặc bỏ chạy, thì mọi chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn.
Trong lòng hắn nghĩ vậy, một tay áo run lên, một cái phù lục màu vàng kim trong tay áo không một tiếng động nổ tung ra.
Lập tức một mảnh sương mù màu xanh dày đặc từ trong tay áo hắn cuồn cuộn tuôn ra, sau một trận quay cuồng đã bao phủ toàn bộ hư không trong phạm vi cho phép vào bên trong.
Hàn Lập và hai cái bình nhỏ tức thì bị sương mù dày đặt hoàn toàn che phủ biến mất, cho dù lấy thần thông của Nguyên Yểm Thủy Tổ, thì thần niệm cũng không có cách nào xuyên qua được.
Vị Ma tộc Thủy Tổ này thấy vậy, sắc mặt hơi đổi, thầm nghĩ may mắn là vừa rồi mình không động thủ.
Bên cạnh đó, đối với loại thần thông có thể ngăn cản thần niệm này của đối phương, tuyệt đối là khiến cho người ta rất đau đầu.
Thời gian trôi qua từng chút một, biển sương mù màu xanh kia vẫn không có bất kỳ tiếng động nào truyền ra, mà sương mù lại cũng yên lặng không hề thay đổi chút nào.
Nguyên Yểm thấy vậy thì chau mày, nhưng lại không thể thực sự yên tâm để cho một mình Hàn Lập ở lại trên đảo.
Sau khi hắn âm thầm dò xét một chút thì triệu hồi ra một con Hắc Giao ba đầu, bản thân bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa ở trên thân hình khổng lồ của nó.
Chờ đợi một chút như vậy thế nhưng cũng đã trôi qua bảy ngày bảy đêm!
Đang lúc trong lòng Nguyên Yểm cảm thấy sắp hết kiên nhẫn, vừa tính toán có nên đi xem xét một chút sự việc đang diễn ra bên trong biển sương mù hay không thì một tiếng thét dài vô cùng vui vẻ từ trong biển sương mù truyền ra.
Sương mù màu xanh bắt đầu cuồn cuộn khởi động.
Độn quang chợt lóe, một đạo thanh hồng từ trong biển sương mù bay nhanh ra. Bóng người nhoáng lên một cái, Hàn Lập thần thái sáng láng xuất hiện ở trước người Nguyên Yểm, sau khi nhìn gã một cái thì mỉm cười nói:
“Ồ, đạo hữu còn chưa bỏ đi, tại hạ đã khiến cho Nguyên huynh chờ lâu rồi.”
“Hừ, đảo này là ở bên trong Ma Nguyên Hải, làm sao có thể để một mình một gã dị tộc như ngươi ở lại? Chuyện của ngươi đã xử lý xong rồi chứ? Nếu như đã thu được bảo vật rồi, vậy hãy nhanh chóng rời đi.” Nguyên Yểm từ trên thân thể khổng lồ của Hắc Giao đứng dậy, tức giận nói.
“Cho dù đạo hữu không nói, tại hạ cũng không có ý định ở lại đây. Hắc hắc, không biết lần tiếp theo có thể gặp lại đạo hữu là chuyện bao lâu sau này.” Hàn Lập ngáp một cái, cảm giác vui sướng trong lòng không có giảm bớt chút nào.
Tiếp theo hắn cũng không nói thêm gì với vị Thủy Tổ Ma Tộc trước mắt nữa, sau khi gọi Giải Đạo Nhân một tiếng thì hai người liền bay trở về theo con đường mà lúc trước đã đến đây.
Nguyên Yểm sau khi thấy độn quang của hai người đã đi xa, sắc mặt mới biến đổi trở nên vô cùng âm trầm.
…
Trong mật thất trên con thuyền lớn màu đen, Hàn Lập đang vuốt vuốt một cái bình nhỏ xanh biếc mượt mà trong tay, khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười.
Hồi lâu sau, hắn mới thu lại bình nhỏ rồi bắt đầu nhắm mắt tĩnh tọa.
Lại nói, quá trình hắn thu phục Bình Linh cùng với chuyện xảy ra bên trong biển sương mù bảy ngày bảy đêm rốt cuộc là gì, bất luận là sau khi Hàn Lập trở lại Nhân tộc, hay là sau khi phi thăng Tiên giới, hay cả đến khi trở thành tồn tại Chí Tôn một phương ở Tiên giới, cũng đều chưa bao giờ lộ ra cho người ngoài biết nửa phần.
Chuyện này khiến cho không ít hảo hữu cùng môn nhân đệ tử, đều âm thầm đoán mò rất lâu mà cũng không tìm ra đáp án.
…
Mấy tháng sau, trên không một cái khe sâu không thấy đáy nổi tiếng nhất Ma Giới, một chiếc thuyền lớn màu đen đang lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, Hàn Lập và Giải Đạo Nhân bay ra ngoài, đang sóng vai tìm kiếm gì đó ở bên dưới.
“Ở chỗ này phá giới là có thể đến Ly Long Đảo, nơi gần nhất với Ma Kha Giới rồi. Tên Phàn Bào Tử này nói rất hàm hồ, hắn nói sẽ có Sứ giả Long đảo đặc biệt đưa đón chúng ta, nhưng lại không cho biết vị trí chuẩn xác, việc này có chút phiền phức rồi.” Hàn Lập cười khổ thì thào vài tiếng, một tay bấm niệm thần chú rồi điểm một cái về phía chiếc thuyền lớn màu đen.
Lúc này Mặc Linh Thánh Thuyền vù một tiếng thu nhỏ lại, sau một cái chớp động đã bay vào trong tay áo Hàn Lập.
Tiếp đó Hàn Lập trảo một cái vào trong hư không, vết kiếm màu xanh trên tay nhoáng lên, trong tay lập tức có thêm một thanh mộc kiếm màu xanh sẫm, hung hăng chém xuống phía dưới.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!