Nửa năm sau, Thiên Nam, Việt Quốc, Kính Châu, bên cạnh một chỗ phế tích hiếm có người biết tới, một nam tử mặc áo bào xanh đang đứng ở cuối một con đường nhỏ, nhìn một đoạn tường đá không trọn vẹn trước mắt, trầm tư không nhúc nhích.
Mảnh phế tích này hiển nhiên không biết đã tồn tại ở chỗ này bao lâu rồi, chẳng những khắp nơi toàn là cỏ hoang bụi cỏ cao cỡ nửa người, mà còn một ít gạch đá tường đổ bám đầy từng tầng rêu xanh đen.
Mà trước mặt người áo xanh ngẫu nhiên lộ ra một bộ phận tường đá màu xám trắng, bên trên có khắc một chữ phù điêu không trọn vẹn – “Hàn”.
Không biết bao lâu sau, trên con đường nhỏ phía sau người mặc áo bào xanh truyền đến tiếng bước chân, một lát sau, một cặp vợ chồng dắt tay một đứa bé trai cười cười nói nói từ chỗ quẹo đi tới.
Tuổi tác đôi vợ chồng này cũng không phải quá lớn, chỉ khoảng ba mươi tuổi, người chồng có làn da ngăm đen, tay chân vừa thô vừa to, người vợ có phần khá xinh đẹp, nhưng lại có khuôn mặt đỏ ửng.
Mặt mũi cả hai người đều tràn đầy vẻ gian nan vất vả, giỏ trúc trong tay cầm theo một ít hương nến. Chỉ có điều hai người này nhìn qua thì trông như một đôi vợ chồng nông thôn bình thường, nhưng khi vừa nhìn thấy phía trước có người, nhất thời đều sững sờ trong chốc lát.
Ngược lại đứa bé trai tầm bảy tám tuổi kia, nhìn qua dị thường đáng yêu, trong đôi mắt đen nhánh mơ hồ có thể thấy được vài phần linh động, đồng thời dùng ánh mắt tò mò đánh giá người xa lạ trước mắt.
“Vị… vị công tử này, xin hỏi ngươi là…” Sau khi tên nam tử kia thoáng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn mang theo vợ con mình đi tới, có vài phần lắp bắp hỏi.
Mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng người trước mắt, nhưng hắn cũng nhận rõ được người kia là người có học vấn và địa vị, đương nhiên khiến cho nam tử rất hiếm khi ra khỏi nông thôn như hắn có vài phần kính sợ.
“Không có gì, ta họ Hàn, hôm nay tới nơi này bái tế một chút từ đường Hàn gia năm đó mà thôi.” Người mặc áo bào xanh sau khi trả lời hờ hững một câu, rút cuộc cũng quay người lại, khuôn mặt rất bình thường, nhưng giữa lông mày lại mơ hồ có ba phần cảm giác tương tự với nam tử trong đôi vợ chồng đứng phía sau.
“Công tử cũng là họ Hàn, xem ra là một chi nhánh tộc nhân năm đó của Hàn gia lưu chuyển bên ngoài. Ta nghe tổ gia gia đã từng nói hơn ngàn năm trước, Hàn gia cũng có một thời kỳ hưng thịnh, có không ít tộc nhân lưu lạc bên ngoài, rất nhiều năm trước vẫn còn có người đến đây bái tế. Chẳng qua những năm gần đây, rất ít nhìn thấy những người của chi nhánh Hàn gia khác đến bái tế.” Nam tử ba mươi mấy tuổi nghe xong lời này, cũng không cảm thấy quá mức giật mình, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng nói.
“Đúng vậy, qua nhiều năm nhiều đời luân chuyển, chỉ sợ những tộc nhân chi nhánh này đã quên mất nơi khởi nguyên của Hàn gia rồi, sao còn có thể đến đây bái tế gì được nữa. Ngược lại chi các ngươi làm tốt lắm, vậy mà có thể cam tâm tình nguyện canh giữ ở nơi đây một mực không rời.” Người mặc áo bào xanh có vài phần tán dương với đôi vợ chồng nói.
“Ha ha, nghe tổ gia gia nói, những vị cùng thế hệ của người cũng không phải là không có ý định rời khỏi nơi đây, nhưng thật sự không thể bỏ được địa phương Hàn gia từng hưng thịnh năm đó. Hơn nữa nghe nói tổ tiên Hàn gia chúng ta năm đó có một vị Thần Tiên, nếu chẳng may chi chúng ta cũng rời đi, vạn nhất lúc tổ tiên Thần Tiên quay về, chỉ sợ cũng thực sự không tìm thấy những hậu nhân như chúng ta, lúc đó mới bỏ qua ý nghĩ này đấy.” Nam tử họ Hàn nghe vậy, chất phác nói.
“Tổ tiên Thần Tiên, ha ha, ta cũng đã được nghe nói qua đồn đại này, nhưng đây là sự việc vài ngàn năm trước rồi, chỉ sợ căn bản không có cách nào cho là thật được.” Người mặc áo bào xanh không có ý kiến gì, nói.
“Điều này ta cũng không rõ, nhưng các trưởng bối cũng nói như vậy đó. Ngoài ra ở thời điểm đại tế, tổ gia gia đã từng lấy ra vỏ kiếm của Thần kiếm, nghe nói là do tổ tiên Thần Tiên lưu lại, nếu như vậy có lẽ cũng có vài phần có thể tin tưởng.” Nam tử họ Hàn nhếch miệng cười cười nói.
“Vỏ của Thần Kiếm?” Hai hàng lông mày người mặc áo bào xanh khẽ nhướng lên, thần sắc có vài phần kinh ngạc.
“Đúng vậy. Nghe các trưởng bối nói, năm đó Thần Kiếm này luôn luôn được treo bên trong tổ từ, đã từng cứu Hàn gia chúng ta khỏi mấy lần tai họa diệt tộc. Đáng tiếc về sau có một lần sử dụng, kiếm này liền biến thành vô số kim quang biến mất, chỉ để lại vỏ kiếm này vẫn tồn tại đến hậu thế, nhưng không còn có bất kể hiệu quả thần kỳ nào nữa, vẫn luôn luôn được một chi chúng ta cất giữ. Cũng bởi nguyên do không có Thần kiếm, năm đó Hàn gia sau một lần đại nạn khác mới nhanh chóng trở nên suy sụp, những tộc nhân còn lại mới không thể không đường ai nấy đi, ly tán khắp nơi.” Nam tử họ Hàn chẳng biết tại sao cảm thấy người trước mắt cực kỳ thân cận, không phát hiện ra mình đã nói ra tất cả mọi chuyện.
“Ra là vậy, tất cả điều này ta cũng không rõ lắm. Nhưng một tộc hưng hưng suy suy cũng là chuyện bình thường, bất kể là ai cũng không cách nào tránh được. Đây là con trai của ngươi sao, nhìn rất thông minh, tên gọi là gì?” Người mặc áo bào xanh nghe vậy liền than nhẹ một tiếng, nhưng nhanh chóng rời ánh mắt sang đứa bé trai bên cạnh đôi vợ chồng, nghe như tùy ý hỏi một câu.
“Ha ha, đây là đứa con thứ ba của ta, tên Hàn Minh. Tới đây, nhanh nhanh dập đầu bái kiến tộc thúc!” Nam tử họ Hàn nghe đối phương khen ngợi, trong lòng hết sức cao hứng, lập tức kéo thằng bé phía sau ra, nói.
Mà đứa bé trai kia tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại không sợ hãi chút nào, thực sự lập tức quỳ xuống dập đầu hai cái ‘bang bang’ trước mặt người mặc áo bào xanh, sau khi kêu một tiếng “Tộc thúc!” mới đứng trở dậy.
“Tốt, đúng là một thằng bé thật tốt. Nếu như ngươi đã gặp được ta, cũng coi như có duyên với nhau. Như vậy đi, ta có một vật cho ngươi, nếu ngươi thực là người có phúc, nói không chừng sẽ có một phen đại cơ duyên đang chờ, nếu không có thì nó cũng có thể bảo vệ ngươi sống lâu trăm tuổi.” Người mặc áo bào xanh liếc thấy trong người bé trai cũng có linh căn, tuy chỉ là một loại linh căn bình thường, nhưng cũng để cho nội tâm hắn khẽ động, nói ra những lời vừa rồi.
Sau đó hắn lật tay một cái, trong tay lập tức xuất hiện thêm một khối ngọc bài óng ánh, sau khi hắn đánh vào trong đó một đạo pháp quyết liền lấy ra một sợi dây màu đỏ từ trong không trung, hơi khom người trực tiếp treo lên cổ đứa bé trai.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Ngọc bài này vốn đang phát ra ánh sáng màu trắng cực kỳ chói mắt, sau đó nhoáng lên một cái, kể cả sợi dây đỏ ở cổ đứa bé trai, lại cùng lúc biến mất không thấy đâu nữa.
Vợ chồng nam tử họ Hàn thấy vậy đương nhiên là cực kỳ kinh ngạc, sau đó lập tức ngẩng đầu lên, trước mắt là mảnh phế tích trống không, làm gì còn bất kỳ người nào nữa.
“Mẹ ơi, chẳng lẽ gặp ma ban ngày sao?!”
Không riêng nam tử họ Hàn đang trợn mắt há hốc mồm, nữ tử bên cạnh cũng bị dọa cho kêu toáng lên.
Vài ngày sau, chuyện Hàn gia Hàn Hắc Tử ban ngày gặp ma, thoáng truyền ra mấy sơn thôn nhỏ xung quanh, khiến cho mấy phụ nữ lắm chuyện trong thôn có thêm một chủ đề rất tốt, hơn nữa còn một mực kéo dài tới mấy tháng sau, cuối cùng mới không còn ai nhắc tới.
Chỉ là ai cũng không biết, đứa bé trai tên Hàn Minh này, mấy tháng sau trong lúc vô tình mở ra bí mật trong ngọc bài, sau đó đột nhiên rời nhà trốn đi, cũng tại mấy năm sau nhờ ngọc bài này trực tiếp bái nhập làm đệ tử một vị Trưởng lão Nguyên Anh kỳ của Lạc Vân Tông, cuối cùng trở thành một đại tu sĩ tiếng tăm lừng lẫy. Hàn gia cũng theo đó cũng lần nữa trở nên hưng thịnh.
******
Mấy ngàn năm qua, bởi vì các loại linh dược, linh vật đã bị ngắt sạch, ngoại vi Trụy Ma Cốc vốn luôn náo nhiệt đã trở nên trống trải dị thường, lúc này không còn ai nguyện ý mạo hiểm tiến nhập vào trong nữa.
Nhưng hôm nay, một bóng người màu xanh lại bỏ qua một ít kỳ hiểm và các loại cấm chế còn sót lại, một đường đi thẳng vào trong.
Sau cả buổi, một tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên vang lên trong Trụy Ma Cốc, khiến cho mặt đất phụ cận khẽ rung lên, tiếp theo một đạo cầu vồng chói mắt xuyên thủng bầu trời phá không bay ra, sau mấy cái chớp động liền biến mất trên chín tầng mây, vô tung vô ảnh.
Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên nhanh chóng kinh động đến mấy tiểu tông môn chiếm giữ vùng xung quanh, chúng lập tức phái môn hạ đệ tử đến đây xem xét.
Kết quả những người này khi vừa đến đại điểm sự việc phát sinh trong sơn cốc, tất cả đều lắp bắp kinh hãi.
Chỉ thấy một ngọn núi vốn dĩ ngăn trở trong ngoài cốc đột nhiên biến mất không thấy tung tích, mà ở chỗ cũ còn lưu lại một cái hố cực lớn, sâu vô cùng, bên trong mơ hồ còn có một vài tia ánh sáng màu trắng bạc thoát ra ngoài.
“Bắc Cực Nguyên Quang!”
Tu sĩ tông môn có chút kiến thức rộng rãi, liền nghẹn ngào hô lên lai lịch những tia sáng trắng bạc này, lúc này không ít người vừa sợ vừa mừng, vội vàng mạo hiểm tiến vào khu vực bên dưới, tất cả đều muốn thu thập một ít Bắc Cực Nguyên Tinh.
Nhưng đáng tiếc, mặc dù những người này đã tìm tòi mấy trăm lượt, cũng chỉ tìm được hơn mười khối Bắc Cực Nguyên Tinh mà thôi. Vì thế những tu sĩ tông môn này còn xảy ra một cuộc xung đột không nhỏ.
Bóng người màu xanh làm ra chuyện này, dĩ nhiên là Hàn Lập vừa từ Kính Châu Việt Quốc chạy tới rồi.
Hắn dùng đại thần thông lôi ra tất cả Bắc Cực Nguyên Tinh giấu dưới mặt đất Trụy Ma Cốc, giờ đây đã không còn bất cứ điều gì ở Nhân giới có thể giữ chân hắn lại nữa rồi, lúc này hắn đang tùy ý tìm một sơn động bí mật ở xung quanh, bắt đầu bố trí một tòa pháp trận dị thường phức tạp.
Lần này quay lại Linh giới, bởi vì muốn mang theo Bắc Cực Nguyên Tinh lấy được vượt giới quay về, cho nên độ khó so với lúc hạ giới thậm chí còn lớn hơn một bậc, cho nên không thể không mượn chút lực lượng của pháp trận.
Mấy canh giờ sau, pháp trận cuối cùng đã được bố trí xong xuôi.
Lúc này Hàn Lập đang ngồi xếp bằng ở trung tâm pháp trận, hai tay bấm niệm pháp quyết, một khối pháp bảo hình mâm tròn cực lớn năm màu hóa thành một mặt trăng tròn từ kia trong người hắn bay rất nhanh ra ngoài.
Cả tòa pháp trận cũng “Ông ông” cộng hưởng không thôi, từng mảng linh quang từ trong pháp trận cuồn cuộn tuôn ra, bao phủ triệt để thân hình Hàn Lập vào trong.
Sau mấy nhịp thở, một tiếng nổ mạnh vang lên trong sơn cốc, một cột sáng màu trắng sữa vô cùng thô to phóng lên trời, trực tiếp xuyên thủng hơn vạn trượng không trung, mới lóe lên biến mất không thấy đâu nữa.
Cùng lúc đó, vốn dĩ là Hàn Lập đang ngồi xếp bằng trong trận pháp, ánh sáng màu xanh trên người sau một hồi lượn lờ, thoáng một cái đã khôi phục trở lại về hình dáng nho sinh áo lam, đồng thời thân hình mềm nhũn, cứ như vậy ngã vào trong pháp trận, không còn chút sức sống nào nữa.
******
Linh giới, Vô Nhai Hải, trong mật thất Thanh Nguyên Cung, Hàn Lập một mực bế quan bỗng nhiên mở hai mắt ra, trên mặt bồ đoàn bỗng dưng xuất hiện thêm một cái vòng tay trữ vật màu vàng nhạt.
Hàn Lập nhìn vật ấy, trên mặt cũng lộ ra thần sắc hài lòng.
Đã có những Bắc Cực Nguyên Tinh này, Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn hắn luôn luôn tha thiết ước mơ cuối cùng cũng có thể luyện chế được rồi, hơn nữa còn có viên Chân Hồn Đan kia, tin tưởng cho dù kia hiện tại độ phi thăng chi kiếp kia, cũng có khả năng thành công nhất định.
Đương nhiên để chắc chắn đạt được mục đích, trước tiên chính hắn vẫn cần tu luyện thành công tầng thứ ba Luyện Thần Thuật, cộng thêm mượn lực lượng của Quảng Linh Đạo Thể luyện thành Ngũ Tàng Đoán Nguyên Công cùng mấy môn công pháp Tiên giới.
Nếu thực sự như thế, hắn lại càng nắm chắc tỷ lệ không nhỏ phi thăng Tiên Giới.
Hàn Lập yên lặng suy nghĩ, trong lòng khó nén nổi một chút hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!