“Dậy! Dậy nhanh!”
Một loạt thanh âm từ bên cạnh giường truyền tới làm Hàn Lập tỉnh lại từ trong mộng. Vừa tỉnh dậy đã thấy một khuôn mặt bự chảng hiện ra trước mắt, Hàn Lập giật mình một cái, vội lùi người ra sau. Lúc này hắn mới nhìn rõ chủ nhân của khuôn mặt vừa dọa hắn chính là hài đồng Trương Thiết.
“Mau ăn chút gì đi, ăn xong cơm chiều còn phải đi gặp Mặc lão nữa.” Trương Thiết đưa cho Hàn Lập hai cái bánh bao vẫn còn nghi ngút khói.
“Ngươi tìm được đồ ăn vậy ở đâu vậy?” Hàn Lập ngây người ra một lúc mới tiếp lấy đồ ăn.
“Sơn cốc phụ cận có một căn trù phòng, ta thấy có người lại đó lĩnh đồ ăn, liền chạy đến lấy. Ăn xong mới nhớ ra là ngươi cũng chưa ăn gì giúp ngươi mang về hai cái bánh bao.” Trương Thiết nhìn Hàn Lập cười cười nói.
“Đa tạ Trương ca.” Hàn Lập trong lòng có chút cảm động, cảm thấy Trương Thiết so với mình trưởng thành hơn, không nhịn được thốt lên một tiếng “Trương ca”.
“Không… không sao, ta ở nhà cũng thường vậy mà, nhà ta cũng bán quán mà, nhất thời có điểm chưa quen, trong lòng có chút.. có chút không thoải mái. Sau này có gì cần ta giúp đỡ cứ nói, ta sẽ cố giúp cho.” Trương Thiết tựa hồ có chút ngượng ngập, giọng nói dần trở nên lí nhí.
Hàn Lập vốn chưa ăn cơm trưa, giờ cảm thấy rất đói, chỉ mấy miếng đã nuốt xong cái bánh bao. Chỉ trong chốc lát, cái bánh còn lại cũng đã nằm yên trong bụng hắn rồi.
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi gặp Mặc lão thôi.” Hàn Lập đưa tay xoa bụng, liếc mắt ra ngoài trời, trong lòng áng áng thời gian, nghĩ đến giờ phải đi gặp Mặc lão rồi.
Trương Thiết không có ý kiến gì, đi theo Hàn Lập đến phòng của Mặc lão.
Tại Mặc đại phu phòng nội, bốn vách xung quanh chất đầy giá sách, trên mỗi giá sách lại chất đầy các chủng loại sách.
‘’Mặc lão!’
“Mặc lão!”
Mặc đại phu đang dựa lưng vào ghế thái sư, trong tay đang cầm một cuốn sách, tựa hồ không chú ý đến hai người vừa đến, cũng không nghe thấy tiếng chào. Hàn Lập hai người vẫn còn là tiểu hài đồng, thấy Mặc đại phu không để ý gì đến bọn hắn nên cũng không biết làm sao, chỉ dám đứng một bên chờ.
Cho đến tận khi Hàn Lập cảm giác tê tê ở chân, Mặc đại phu mới từ từ đóng sách, để lên bàn, lạnh nhạt nhìn hai người một loạt, sau đó bưng tách trà lên, uống một ngụm nhỏ, rồi mới mở miệng nói với bọn hắn:
“Hai ngươi từ hôm qua đã trở thành đệ tử ký danh của ta, ta sẽ dạy các ngươi kiến thức thường thức về hái thuốc, luyện thuốc. Cũng có thể dạy các ngươi một ít y thuật cứu người, nhưng sẽ nhất quyết không dạy các ngươi võ công.” Mặc đại phu mặt vô biểu cảm nói, đưa tách trà trong tay từ từ hạ xuống.
“Ta có một bộ khẩu quyết tu tâm dưỡng tính có thể dạy các ngươi tuy không thể giúp các ngươi khắc địch chế thắng nhưng cũng giúp các ngươi cường thân kiện thể. Nếu quả thật muốn đi học võ, các ngươi có thể đến tìm giáo tập để xin học, ta cũng không phản đối nhưng sau nửa năm ta sẽ chỉ tra khảo tình hình tu luyện khẩu quyết này mà thôi. Nếu như không hợp cách, sẽ giống như những người kia, bị đưa ra ngoài làm ngoại đệ tử. Hai ngươi nghe rõ rồi chứ?” Khẩu khí của Mặc đại phu đột nhiên trở nên trịnh trọng, bộ dáng vô cùng xem trọng khẩu quyết này.
“Đã nghe rõ rồi!” Hai người Hàn Lập đồng thanh trả lời.
“Hai ngươi đi ra ngoài đi, sáng mai trở lại.” Mặc đại phu khoát tay ý bảo cả hai ra ngoài, rồi lại cầm cuốn sách nọ đọc tiếp.
Trước khi đi, Hàn Lập nhịn không được tò mò, nhìn qua giá sách của Mặc đại phu, đáng tiếc là hắn không nhận biết nổi ký tự nào. Chỉ biết ngoài bìa cuốn sách Mặc đại phu đọc có ba ký tự đen to, đáng tiếc là chúng nhận thức được hắn nhưng hắn thì không.
Đi ra khỏi phòng Mặc đại phu, Hàn Lập không nhịn nổi thở dài ra một tiếng, cũng không biết vì sao vừa rồi trong phòng hắn lại cảm thấy căng thẳng, ngay cả thở to cũng không dám, não tử cũng căng căng thẳng thẳng. Bây giờ ra ngoài rồi, cảm giác nhẹ nhàng hẳn, tự nhiên khôi phục lại bình thường.
Hàn Lập hưng phấn đến mấy ngày sau đó, cuối cùng hắn cũng được coi là đệ tử Thất Huyền môn, cho dù chỉ là ký danh đệ tử nhưng tính ra so với nhưng người khác bị cho tiền rồi tống về nhà thì vẫn còn tốt hơn nhiều. Cho dù bản thân nửa năm sau không thể vượt qua kỳ kiểm tra thì cũng có thể giống như tam thúc, trở thành ngoại đệ tử của Thất Huyền môn. Trong lòng Hàn Lập, tam thúc của hắn là một người phi thường có thân phận và địa vị. Thậm chí, hắn còn muốn không vượt qua kỳ trắc thí tới. Khi đó hắn có thể hạ sơn, sớm ngày gặp lại cha mẹ và tiểu muội muội hắn rất thương yêu.
Trong những ngày tiếp theo, buổi sáng Mặc đại phụ truyền thụ bọn hắn tri thức y dược, buổi chiều để cho bọn hắn đến thư phòng cùng với những hài đồng khác để học văn tự, thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch, huyệt đạo toàn thân và những tri thức cơ bản khác về võ học, cùng nhau tập mã bộ, công phu đánh thảo nhân cơ bản.
Sau một tháng, hai người Hàn Lập và những hài đồng khác phân khai, cũng không còn thời gian để đi học những thứ đó nữa. Cũng vì Mặc lão đã bắt đầu truyền thụ cho hai ngươi bộ khẩu quyết vô danh đó. Luyện tập bộ khẩu quyết này cũng đã gần như chiếm toàn bộ thời gian của bọn hắn. Mặc đại phu nghiêm lệnh cấm hai người không được truyền bộ khẩu quyết này ra ngoài. Nếu để lộ ra, lão sẽ lập tức trục xuất cả hai khỏi sư môn.
Trong thời gian này, thông qua những người khác, Hàn Lập đã có những hiểu biết sơ bộ về Thất Huyền môn. Thất Huyền môn có một vị truyền nhân của Thất Tuyệt thương nhân gọi là Vương môn chủ, ngoài ra còn có ba vị phó môn chủ. Môn phái phân ra làm nội môn và ngoại môn. Ngoại môn có Phi Điểu đường, Tụ Bảo đường, Tứ Hải đường, Ngoại Nhận đường bốn phân đường. Nội môn có Bách Đoán đường, Thất Tuyệt đường, Cung Phụng đường, Huyết Nhận đường bốn phân đường. Ngoài những phân đường này ra còn một phân đường khác, quyền lực chỉ dưới môn chủ và phó môn chủ được gọi là Trưởng lão hội.
Mặc đại phu vốn không phải là đệ tử Thất Huyền môn. Chỉ là tại vài năm trước, có một lần Vương môn chủ xuất môn, bị địch nhân tập kích, thân thụ trọng thương, nguy hiểm đến tính mạng. Những người bên cạnh khi đó thúc thủ vô sách. Ngay tại lúc đó xuất hiện vị Mặc đại phu này. Kết quả, Mặc đại phu diệu thủ hồi xuân đã cứu được tính mệnh cho Vương đại môn chủ. Vương môn chủ tự nhiên cảm kích không thôi, sau biết Mặc đại phu không chỉ có một thân y thuật siêu việt, mà còn có một thân công phu không kém, liền thỉnh lão nhập môn. Vừa trong môn có một sơn cốc nhỏ, liền cấp cho lão làm trạch phủ, khiến cho Mặc đại phu an tâm ở lại Thất Huyền môn. Đến giờ trở thành một vị Cung phụng thuộc Cung phụng đường. Trong thời gian Mặc đại phu ở lại Thất Huyền môn, chúng đệ tử chưa một lần chứng kiến thân thủ của Mặc đại phu, không biết được võ công của lão cao thấp thế nào, nhưng y thuật cao minh của lão thì ai ai cũng biết. Cho nên cho dù lão luôn lạnh lùng, ít nói nhưng chúng đệ tử trong cốc vẫn luôn kính trọng lão.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!