4.
Hồ Chân đêm nay về nhà không đúng giờ.
Cảnh Thân ngẩng đầu lên khỏi bản thiết kế, nhìn đồng hồ, nhíu mày suy nghĩ.
Hồ Chân là người yêu nổi tiếng trong khu này, ngày nào cũng về đúng giờ, không câu thêm, nấu cơm giặt giũ làm hết, cưng chiều người yêu đến kỳ cục.
Việc đến giờ này mà y chưa về chưa bao giờ xảy ra, thậm chí trước khi ra khỏi cửa còn nói mang đồ ăn ngon về cho Cảnh Thân, nếu bình thường thì đã vội vàng chạy về, phe phẩy đuôi tranh công.
Cảnh Thân mím môi, sờ soạng dưới đống bản vẽ tìm điện thoại. Cự nự, chần chờ mãi mới quyết định bấm số điện thoại quen thuộc.
Điện thoại vừa gọi ngay lập tức đã thông máy. Tiếng gió bên kia hơi lớn nhưng tiếng thở dốc dồn dập của Hồ Chân lại rõ ràng, lại có một chút phấn khích: “Alo, A Thân yêu! Chờ anh sốt ruột rồi hả? Anh về ngay đây!”
Tuy rằng y cố gắng bắt chước giọng điệu cợt nhả, lưu manh bình thường nhưng Cảnh Thân vẫn thấy có gì đó bất thường. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, không nói gì, gõ gõ mặt bàn theo thói quen.
Mỗi thói quen nhỏ của Cảnh Thân, Hồ Chân đều quen hết. Biết Cảnh Thân tức giận, Hồ Chân nhấc tay đầu hàng: “Ôi ôi, anh sai rồi. A Thân, đoán xem anh vừa gặp ai nào?”
“Ai?” Cảnh Thân biếng nhác nhướng một bên mắt, hút một hơi.
“Gã khốn kia!” Giọng Hồ Chân trầm thấp, giọng điệu ác độc như là có thù oán ngập trời.
Dường như bắt được ám hiệu nào đó, Cảnh Thân đứng bật dậy: “Không phải anh đi tập kích gã đấy chứ?”
Hồ Chân không nói lời nào, giả vờ câm ddiesc.
Nhà gã khốn kia có tí điều kiện. Gã tự cho mình là người đạo đức thanh cao, không ưa Cảnh Thân “không dính khói lửa nhân gian” có vẻ sạch sẽ như vậy được nhiều người vây quanh. Chính gã ghim Cảnh Thân, kéo bè kéo lũ ồn ào náo loạn ở trường làm Cảnh Thân bị tẩy chay, thanh danh xuống dốc không phanh.
Đời này Hồ Chân hận nhất người đó. Giờ đây khó khăn lắm mới gặp người, không đánh chết gã thì y không phải là Hồ Chân.
“Không có gì đâu A Thân cưng, vợ em là chứ, vua quyền anh năm đó đảm bảo khiến hắn không thể tự lo liệu sinh hoạt nữa.” Hồ Chân cười hì hì, lần đầu tiên cúp máy trước.
“Anh! Hồ Chân!”
Cảnh Thân tức giận đập bàn rồi lại chịu trận. Hồ Chân thẳng tính, lại có bản lĩnh. Y hận kẻ đã làm hại hắn, bây giờ gặp được, nói y không nên làm gì là chuyện không thể nào.
Quẳng di động lên bàn, Cảnh Thân quả thực không muốn quan tâm đến Hồ Chân. Hắn ngồi xuống rồi lại nghĩ sao với tính gã khốn kia làm sao lại không ra ngoài với vệ sĩ nhỉ?
Cảnh Thân đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm bút mà không thể vẽ được nữa.
Ánh trăng tối nay như màu tro bụi, từng sợi từng sợi chiếu xuống, ảm đạm giữa không trung.