Loài quái thú đội lốt người luôn ẩn nấp trong đám đông.
Stephen King
* * *
Thời tiết ngày càng nóng nực, công việc của bác sĩ pháp y cũng bước vào “mùa cao điểm”. Có nhà tâm lý học đã nghiên cứu và chỉ ra rằng, vào mùa hè, tâm lý của con người trở nên nóng nảy, dễ bị kích động, bởi vậy tỷ lệ phạm tội cũng gia tăng theo. Đúng vậy, theo thống kê hồ sơ pháp y của chúng tôi, tỷ lệ các vụ tự tử, tai nạn hay án mạng xảy ra vào mùa hè cao hơn hẳn so với những mùa khác. Bởi vậy, pháp y đều ghét mùa hè, không chỉ bởi vì bận rộn quay cuồng mà thời tiết nóng nực còn khiến thi thể thối rữa nhanh hơn. Hít phải thứ mùi này, đến mấy ngày sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Giá mà mình sinh ra ở Iceland thì hay biết mấy!” Đại Bảo lật giở tập ảnh chụp vụ án thi thể thối rữa nghiêm trọng do cơ quan công an cấp cơ sở gửi tới, nói. “Không có mùa hè, không có xác chết thối rữa, làm pháp y ở Iceland thật sướng.”
“Anh hãy biết tự hài lòng với bản thân đi.” Tôi hờ hững nói. “Anh không sinh ra ở châu Phi đã là phúc tổ cho anh lắm rồi.”
Suốt một tháng qua, tôi thường xuyên bị ám ảnh bởi cùng một cơn ác mộng, không thể tập trung làm việc. Cảnh tượng trong ác mộng đều na ná như nhau, một thiếu nữ gào thét, một gã đàn ông không rõ mặt, một cụ già khóc lóc, đám đông xúm xít xung quanh.. Từ sau khi Linh Đan kể cho tôi nghe câu chuyện về Tiếu Tiếu, vụ án tồn đọng này bỗng như một chiếc xương cá cứ mãi hóc ngang trong cổ họng tôi.
Tuy nhiên, các vụ án cứ nối tiếp nhau không ngừng nghỉ khiến tôi chẳng có cơ hội nào để lật lại vụ án cũ năm xưa, có lẽ bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất. Tôi ngồi trước máy vi tính, đăng nhập vào hệ thống của sở Công an tỉnh, đánh cái tên “Lâm Tiếu Tiếu” vào mục tìm kiếm người bị hại. May mắn là hệ thống hỗ trợ tương đối đầy đủ, hồ sơ vụ án mau chóng hiện ra trước mắt tôi.
Nội dung mô tả về sự việc hôm đó, gần như tương tự với lời kể của Linh Đan.
Học sinh trung học Lâm Tiếu Tiếu ở nội trú trong trường, vào buổi tối hôm đó, rời phòng ngủ đi vệ sinh, nhưng hai tiếng đồng hồ trôi qua, ký túc xá đã tắt điện mà vẫn chưa trở về. Các bạn cùng phòng bủa đi tìm mà không thấy cô bé đâu, bèn báo cảnh sát. Cảnh sát lùng tìm tới nửa đêm, phát hiện ra thi thể của Lâm Tiếu Tiếu ở trong cánh rừng phía sau nhà vệ sinh.
Hồ sơ đương nhiên có kèm theo ảnh ở hiện trường. Bức thứ nhất chụp toàn cảnh. Hiện trường ở trong một cánh rừng nhỏ âm u, xung quanh tối đen như mực, chỉ nhìn thấy một cái bóng lờ mờ màu đỏ. Bức ảnh tiếp theo chụp cận cảnh, tình cảnh thảm thương của Lâm Tiếu Tiếu đập ngay vào trước mắt. Cô bé nằm sấp dưới đất, mái tóc dài rũ rượi phủ kín toàn bộ khuôn mặt, hai tay bị trói quặt ra sau lưng bằng một sợi dây nilon màu xanh lá cây. Trên người cô bé là tấm áo ngủ màu đỏ xộc xệch, nửa người dưới lõa lồ, quần ngủ và quần lót vứt bừa bên cạnh. Hai chân cô bé dang rộng, bùn đất dưới chân có dấu vết giãy đạp rõ rệt, xem ra đây chính là hiện trường ban đầu nơi cô bé bị xâm hại. Chú của Linh Đan nhìn thấy cảnh tượng này, làm sao lại không sốc nặng?
Báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y cũng đính kèm với hồ sơ, trong đó viết rằng, khoang miệng và mũi của nạn nhân biến dạng, trong khoang miệng và khí quản có bùn đất, tạp chất, suy đoán rằng nạn nhân bị hung thủ ấn mặt xuống mặt đất bùn, dẫn đến ngạt thở cơ học, những tổn thương tại vết trói trên hai tay và bên trong âm đạo có phản ứng sống không rõ rệt, có nghĩa là sau khi hung thủ kéo Lâm Tiếu Tiếu tới địa điểm gây án đã ấn mặt cô bé xuống bùn đất cho tới khi cô bé tắt thở, không còn giãy giụa được nữa. Sợ cô bé chưa chết hẳn, hắn đã trói hai tay cô bé lại, sau đó mới thực hiện hành vi hiếp dâm. Kỳ thực, lúc này Lâm Tiếu Tiếu đã chết, hung thủ giao cấu với xác chết.
Nhìn vào đó thì vụ án này không hề khó, tôi thầm nghĩ, chỉ căn cứ vào mấy tấm ảnh và bản báo cáo giám định, về cơ bản, tôi đã phục dựng được quá trình gây án của hung thủ, vậy thì tại sao tới tận bây giờ, vụ án của Lâm Tiếu Tiếu vẫn chưa được phá? Tôi tiếp tục xem xuống phía dưới, tới khi đến mục “chứng cứ” mới hiểu ra rằng, hóa ra vụ án này chưa có đủ bằng chứng nên không thể nào sàng lọc đối tượng tình nghi.
Không đúng, đó là vụ án hiếp dâm, kiểu gì cũng sẽ để lại vết tinh trùng chứ? Tại sao lại không lấy mẫu xét nghiệm? Nhìn vào tổn thương tại âm đạo của nạn nhân, thấy chủ yếu là vết trầy xước, hơn nữa phân bố không đều, không giống như bị dâm ô mà có lẽ là giao cấu. Tại sao lại không tìm thấy chứng cứ?
Đúng lúc tôi đang trầm ngâm suy nghĩ, chuông điện thoại chợt réo lên inh ỏi. Sư phụ gọi tôi tới phòng làm việc.
“Vừa hay em đang định hỏi về việc tuyển người.” Tôi đóng hồ sơ vụ án Lâm Tiếu Tiếu lại, nói với Đại Bảo.
Mấy năm nay, mỗi khi có vụ án, sư phụ đều dẫn tôi chạy hiện trường, áp lực công việc của cả hai chúng tôi rất lớn, bởi vậy, chúng tôi chuẩn bị tuyển thêm một bác sĩ pháp y từ cơ quan công an cơ sở vào phòng Pháp y của sở Công an tỉnh chúng tôi. Người thích hợp nhất, đương nhiên là Đại Bảo. Anh ấy đã hoàn thành thời gian thực tập một năm tại sở Công an tỉnh, giữ anh ấy lại chính là nguyện vọng của chúng tôi. Song vừa bước chân vào cửa, sư phụ đã giội cho tôi một gáo nước lạnh, nói rằng việc thi tuyển và phỏng vấn lại không do chúng tôi phụ trách.
“Tại sao chúng ta là bộ phận cần người lại không có quyền tuyển chọn?” Tôi hậm hực làu bàu.
“Tuyển người cần tiến hành chọn theo quy trình chính quy.” Sư phụ chau mày. “Như vậy mới công bằng minh bạch, không thì bộ Chính trị tại sao phải làm giúp chúng ta? Cậu muốn chọn ai thì chọn, thế thì loạn mất à?”
“Cái gì mà công bằng với minh bạch?” Tôi nói. “Em chỉ cần Lý Đại Bảo.”
“Lý Đại Bảo?” Sư phụ phá lên cười. “Cậu có muốn Lý Sư Sư cũng chẳng được, vẫn phải thi thôi. Đừng càm ràm nữa, để Đại Bảo chuyên tâm luyện thi đi, còn cậu chuẩn bị đi Đinh Đường ngay, tối qua ở thành phố Đinh Đường đã xảy ra án mạng, một chết một bị thương, tính chất đặc biệt nghiêm trọng, phá được án rồi hãy nói tôi chuyện khác.”
Thấy “khiếu nại” vô ích, tôi cũng chẳng buồn hỏi han gì thêm về vụ án ở thành phố Đinh Đường nữa, cứ thế cúi gục đầu hậm hực trở về phòng làm việc, lẳng lặng thu dọn hòm dụng cụ khám nghiệm hiện trường.
“Không sao đâu.” Đại Bảo đã đoán trước được kết quả. “Anh sẽ cố gắng.”
Tôi đứng phắt dậy, tháo thắt lưng quật đánh “đét” lên mặt bàn, gầm lên: “Đừng nhiều lời nữa, ôn thi mau!”
*
Suốt dọc đường không nói năng gì, chẳng mấy chốc, tôi đã lái xe tới thành phố Đinh Đường. Bác sĩ pháp y của Công an huyện Đinh Đường là Triệu Vĩnh đã từng theo học khóa tập huấn ở sở Công an tỉnh, giờ đang đứng chờ chúng tôi bên lối xuống đường cao tốc. Đã mấy tháng không gặp, tôi xuống xe, thân mật ôm vai anh ta.
“Một chết một bị thương mà vẫn cần chúng tôi tới ư?” Tôi hỏi. “Người bị thương không thể tự kể lại quá trình phạm tội hay sao? Cần gì phải phục dựng hiện trường nữa?”
“Phải đấy!” Lâm Đào xuống xe, điệu đàng vuốt tóc, nói hùa theo tôi.
“Thôi đừng nhắc tới nữa.” Triệu Vĩnh nói. “Người chết là vợ của người bị thương, cảnh sát tới rất nhanh, lúc đó người chồng vẫn chưa chết, ông ta được đưa vào bệnh viện cấp cứu suốt đêm qua, sáng nay đã tỉnh nhưng ý thức vẫn mơ hồ. Cảnh sát còn chưa hỏi nổi vài câu, vừa rồi trong lúc các anh đang trên đường tới đây, ông ta cũng đã tử vong rồi.”
“Đã tử vong rồi?” Tôi sửng sốt, vụ án một người chết một người bị thương đã nhanh chóng biến thành vụ án hai người tử vong.
“Phải.” Triệu Vĩnh nói. “Người bị thương được chẩn đoán là rách tim, đêm qua bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật tim cho nạn nhân. Sau phẫu thuật, tình hình vẫn chưa ổn định, sáng nay tim đột nhiên ngừng đập rồi tắt thở.”
“Nạn nhân là ai?” Tôi hỏi.
“Là một cặp vợ chồng già, đều là giáo viên tiểu học, sống rất trầm lặng, cũng không thấy có thù hằn với ai.” Bác sĩ Triệu nói. “Hung thủ vào tận trong nhà để đâm chết nạn nhân.”
“Đã loại trừ khả năng giết người cướp của chưa?” Nghe nói có những hai người tử vong, tôi vội vã hỏi han tình hình để nắm rõ vụ việc trước khi tới hiện trường.
“Không thể là giết người cướp của.” Bác sĩ Triệu nói. “Người chồng trước lúc chết còn nói với điều tra viên, hung thủ vừa bước chân vào cửa đã đâm ngay, không nói một lời nào, hành hung xong lập tức bỏ đi.”
Tôi lặng lẽ gật đầu: “Hành động đơn giản, dứt khoát, có lẽ giết người vì thù oán.”
“Quái lạ chính là ở chỗ này.” Bác sĩ Triệu nói. “Hai vợ chồng họ sống rất hiền hòa, trầm lặng, điều tra viên đã kiểm tra suốt cả đêm, hoàn toàn không phát hiện ra một mâu thuẫn nào. Không có bất kỳ một nhân tố nào cho thấy đây là vụ giết người vì thù oán.”
“Hay là giết nhầm người?” Tôi lạnh buốt sống lưng. “Nếu là giết nhầm người thì khó điều tra đấy.”
“Chúng ta tới Công an huyện trước đã, xem thử điều tra viên đã thẩm vấn được người chồng những gì.”
Tôi gật đầu, nhanh chóng lên đường tới công an huyện Đinh Đường.
*
Tới phòng Pháp y của Công an huyện, Triệu Vĩnh lấy ra một chiếc đĩa, cho vào máy tính. Trên màn hình mau chóng hiện ra cảnh tượng trong ICU (phòng chăm sóc đặc biệt) của bệnh viện. Tôi lắc đầu, cảm giác như mình đang xem một bộ phim truyền hình.
Một người đàn ông khoảng năm chục tuổi đang nằm trên giường bệnh, đắp tấm chăn màu trắng đến ngang cổ, trên người chằng chịt đủ loại dây nhợ và ống dẫn, thiết bị theo dõi bên cạnh đang nhấp nháy đèn vàng. Nạn nhân mũi cắm ống thở, mệt mỏi khép hờ hai mắt.
Hai viên cảnh sát mặc thường phục ngồi bên giường, một người hỏi: “Chúng tôi đã được bác sĩ cho phép, xin hỏi bác vài câu. Bác cảm thấy trả lời được thì hãy trả lời, còn nếu thấy mệt, chúng ta sẽ dừng ngay bất cứ lúc nào.”
Người đàn ông gật đầu yếu ớt.
Cảnh sát hỏi: “Hôm qua, bác bị tấn công thế nào?”
Người đàn ông: “Hơn 10 giờ, có người gõ cửa, tôi ra gõ cửa, bị đâm một nhát.” Nói xong, ông ta bật ho dữ dội.
Cảnh sát: “Mấy người? Bác có quen không?”
Người đàn ông: “Một tên côn đồ, không quen!”
Cảnh sát: “Có biết tại sao hắn đâm bác không?”
Người đàn ông lắc đầu.
Cảnh sát: “Trông hắn thế nào?”
Người đàn ông: “Áo đen, áo trắng, tóc húi cua, cái khác tôi không nhớ.”
“Cao tầm bao nhiêu? Béo hay gầy? Có đặc điểm gì đặc biệt? Rốt cuộc là mặc quần áo màu gì?”
Người đàn ông lại lắc đầu.
“Bác có thù hằn với ai, hoặc gần đây có mâu thuẫn với ai không?”
Người đàn ông im lặng một chốc rồi lắc đầu, nói: “Cả đời tôi chưa gây thù oán với ai bao giờ.”
Lúc này, có lẽ viên cảnh sát đã nhận ra sắc mặt ông ta có vẻ bất thường nên vội đứng bật dậy nắm chặt lấy tay ông ta, giục viên cảnh sát kia đi gọi bác sĩ. Hơn chục giây sau, vài bác sĩ và y tá hối hả chạy lại, cấp cứu cho người đàn ông. Cuối cùng, bác sĩ đứng thẳng dậy, lắc đầu thu dọn máy móc.
Tôi xem mà nổi da gà. Tuy làm nghề pháp y, ngày nào cũng phải tiếp xúc với xác chết, nhưng kể từ sau khi kết thúc đợt thực tập ở bệnh viện, tôi chưa một lần nào tận mắt chứng kiến quá trình từ giã cõi đời của một sinh mệnh.
Tôi gắng trấn tĩnh lại, hỏi: “Nạn nhân đột ngột tử vong, liệu có phải là do bị thẩm vấn không? Người nhà họ không trách móc cảnh sát sao?”
Triệu Vĩnh nói: “Gia đình nạn nhân vô cùng nôn nóng, thúc ép chúng tôi phải thẩm vấn nạn nhân ngay, muốn chúng tôi phá án càng nhanh càng tốt. Nếu không, chúng tôi nào dám mạo hiểm thẩm vấn. Hơn nữa, phía cảnh sát cũng đã nhận được sự đồng ý từ bác sĩ, còn bố trí cả máy quay để đề phòng bất trắc, nào ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật. Mà không, cũng không thể nói là chuyện ngoài ý muốn, sau này bác sĩ có nói, nạn nhân vốn đã mắc bệnh tim mạch vành, cộng thêm tổn thương rách tim lần này, tuy đã phẫu thuật nhưng rủi ro vẫn rất lớn, tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, chứ không liên quan gì tới thẩm vấn.”
Tôi cũng cảm thấy an ủi phần nào, bèn gật đầu, bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng về mấy câu trả lời đơn giản của nạn nhân.
“Theo như đoạn băng này, có thể biết rằng hung thủ vừa bước vào cửa đã lập tức hành hung, giết người xong liền bỏ đi ngay.” Lâm Đào nói. “Còn một đặc điểm nữa là hung thủ để đầu húi cua, nhưng màu sắc quần áo lại không rõ ràng, thông tin quá ít ỏi.”
“Tôi đang nghĩ, liệu nạn nhân lúc đó có bị ảo giác mà nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường (Hắc Bạch Vô Thường: Quỷ bắt hồn trong truyền thuyết dân gian, gồm Hắc Vô Thường mặc áo đen và Bạch Vô Thường mặc áo trắng, tương truyền do Diêm vương phái tới bắt hồn của những người hấp hối) hay không?” Bác sĩ Triệu lẩm bẩm.
* * *
Tôi thừa nhận mình hơi vô duyên, tuy biết rằng thực sự không nên cười vào lúc này, song vẫn nhịn không nổi mà bật cười trước sắc mặt nghiêm túc và câu nói giàu trí tưởng tượng của bác sĩ Triệu: “Lúc đó, ý thức của ông ta đúng là không còn tỉnh táo chứ đâu có liên quan gì tới Hắc Bạch Vô Thường? Lời nói trong tình trạng đó không thể tin tưởng hoàn toàn.”
Đội trưởng phân đội Cảnh sát hình sự Công an huyện Đinh Đường là Hứa Kiến đột ngột bước vào trong phòng Pháp y, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi: “Các sếp của sở Công an tỉnh tới rồi à? Xem xong đoạn băng chưa? Vậy thì chúng ta cùng đi nghe báo cáo của tổ chuyên án nhé.”
Trong cuộc họp tổ chuyên án, điều tra viên chính giới thiệu tình tiết vụ án như sau: “Nạn nhân nam tên là Dương Phong, 53 tuổi. Nạn nhân nữ tên là Tào Kim Ngọc, 49 tuổi, hai người là vợ chồng, đều là giáo viên trường tiểu học Hồng Kỳ của thành phố, Dương Phong dạy lớp 6, còn Tào Kim Ngọc dạy lớp 3. Hai người có một con trai và một con gái đều đi làm trong thành phố. Gia đình họ sống rất hòa thuận với láng giềng, chưa bao giờ mâu thuẫn với ai. Theo kết quả điều tra tối qua và sáng nay, chưa phát hiện thấy có thù oán với ai. 10 giờ 30 phút tối qua, khi cửa hàng gần khu tập thể giáo viên trường tiểu học Hồng Kỳ chuẩn bị đóng cửa, chủ cửa hàng bỗng nhìn thấy Dương Phong chạy xộc ra từ hành lang khu tập thể, khắp người đẫm máu, sau đó ngã vật xuống đất, bèn vội vàng báo cảnh sát. Khi cảnh sát khu vực tới nơi, thấy Dương Phong chỉ còn thoi thóp, lập tức gọi 120. Xe cấp cứu nhanh chóng chở nạn nhân vào viện. Cảnh sát hỏi chủ cửa hàng, biết Dương Phong sống trong khu tập thể bèn chạy ngay lên hiện trường ở tầng hai, thấy cửa nhà mở toang, một phụ nữ trung niên nằm trong phòng khách, trước cửa phòng ngủ. Bác sĩ đi theo lập tức cấp cứu nhưng không thể cứu sống được nạn nhân.”
Đội trưởng Hứa bổ sung thêm: “Tình tiết vụ án là như vậy, thoạt nhìn tưởng chừng đơn giản nhưng lại khá phức tạp, không có bất cứ manh mối nào. Trong phạm vi gần hai cây số quanh hiện trường chưa lắp hệ thống camera theo dõi, hàng xóm xung quanh cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, không ai nhìn thấy có người lạ mặt ra vào. Hiện trường lại ở vùng ngoại ô thành phố, vào thời điểm đó, không có mấy người qua lại.”
Tôi gật đầu, nói: “Không lãng phí thời gian nữa, tới hiện trường xem sao.”
Hiện trường là khu tập thể giáo viên của trường tiểu học Hồng Kỳ, nằm ở phía sau khuôn viên trường, thuộc vùng ngoại ô thành phố Đinh Đường. Khu tập thể gồm có ba tòa nhà bốn tầng xây song song, xung quanh có tường bao, mở cổng ở hai phía đông, tây. Bên cạnh cổng phía đông có gian nhà cấp bốn, là một siêu thị nhỏ. Bốn tòa nhà đều là nhà cũ được xây dựng từ những năm 80 của thế kỷ trước, hành lang tối hun hút, dù lúc này đang là ban ngày.
Hiện trường trung tâm nằm ở tầng hai của tòa nhà ở giữa, để thuận lợi cho các hộ gia đình ra vào, hành lang không bao giờ khóa. Một viên cảnh sát khu vực bắc ghế ngồi trước cửa canh giữ hiện trường, thấy chúng tôi đến thì vội vàng đứng dậy mở cửa.
Căn hộ tuy cũ kỹ nhưng kết cấu bên trong lại khá hiện đại, có thể thấy vào lúc mới xây, tòa kiến trúc này chắc chắn là rất tân kỳ.
Bước vào cửa là mặt tây của một gian phòng khách khá rộng. Kê sát bức tường phía bắc là một bộ ghế salon, phía đông phòng khách là hai cánh cửa dẫn vào phòng ngủ.
Nền nhà láng xi măng, có rất nhiều vết rạn nứt, trên chiếc bàn kê ở chính giữa phòng khách chồng chất đủ thứ đồ tạp nham. Cảm nhận chung là căn nhà không hề có chút hơi hướng trí thức mà trông cứ như cái ổ của một kẻ độc thân lười biếng.
Trên sàn nhà trước cửa có một vũng máu không nhỏ, tại góc giữa tường và ghế sofa cũng có một vũng máu gồm rất nhiều giọt máu tạo thành, giữa hai vũng máu này còn dày đặc những vết máu nhỏ giọt, giọt nào cũng rất lớn, không có phương hướng rõ rệt.
Đầu còn lại của ghế sofa kề sát cửa phòng ngủ cũng có một vũng máu lớn, trên vũng máu còn có dấu vết lôi kéo.
“Đó là vị trí người vợ đã ngã xuống?” Tôi chỉ vào vũng máu ở trước cửa phòng ngủ, hỏi.
Một nhân viên pháp chứng gật đầu.
Nhân viên pháp chứng nói: “Chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng, toàn là vết chân của nạn nhân nam và bác sĩ, cảnh sát khu vực tham gia cấp cứu, không thấy có vết chân người lạ.”
Lâm Đào nói: “Sao lại thế được? Hiện trường đầy máu thế này, tại sao hung thủ lại không để lại vết chân?”
Tôi đáp: “Có thể chứ, nếu hung thủ hành động mau lẹ, đâm xong lập tức chạy ngay, khi đó máu của nạn nhân còn chưa kịp chảy thành vũng, đương nhiên sẽ không để lại vết chân dính máu.”
Tôi đi quanh những vũng máu trong phòng khách một vòng, nói tiếp: “Ngoài ra, vết máu đều có dạng nhỏ giọt, không có vết máu dạng phun bắn, có lẽ không bị tổn thương tới động mạch chính mà là bị thương ở các nội tạng quan trọng. Vì không có máu phun do đứt động mạch, vậy thì trên người hung thủ chưa chắc đã dính nhiều máu.”
“Ra tay rất tàn nhẫn.” Lâm Đào nói. “Thù oán gì mà ghê gớm thế không biết?”
Tôi vẫy tay gọi Lâm Đào lại, hai chúng tôi cùng ngồi thụp xuống vị trí góc hẹp giữa bức tường và ghế sofa, tôi nói: “Cậu xem, những giọt máu ở đây có mật độ dày đặc, nhưng tại sao lại có máu nhỏ giọt ở đây được?”
Lâm Đào nhìn về phía vũng máu trước cửa chính, nói: “Đúng vậy, chỗ này cách cửa chính hơn năm mét, nạn nhân nói hung thủ vừa bước vào cửa đã đâm ông ta, vậy vũng máu này là của ai?”
Tôi lắc đầu, nói: “Không đúng, tôi đã nói rồi, phỏng vấn vào lúc tinh thần thiếu tỉnh táo là vô ích, tớ cảm thấy không phải là hung thủ vừa vào cửa đã tấn công ngay, mà là đã đâm nạn nhân ở bên cạnh ghế sofa.”
Tôi và Lâm Đào cùng trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi tôi nói tiếp: “Nếu bị đâm ở ngay trước cửa, tại sao nạn nhân lại chạy ngược vào bên ghế sofa rồi sau đó mới chạy ra khỏi hiện trường kêu cứu? Điều này không hợp lý!”
Lâm Đào gật đầu.
Tôi suy nghĩ một lát, lại nói tiếp: “Không đúng, còn có một khả năng nữa, chính là hung thủ đâm người đàn ông ở cửa, sau đó nhìn thấy bà vợ đang đứng trước cửa phòng ngủ, bèn lao vào đâm bà ta. Ông chồng tuy đã bị thương nhưng vẫn gắng gượng chạy lại cứu vợ, khi chạy tới chỗ vết máu ở bên ghế sofa thì thấy hung thủ đã đâm vợ mình rồi bỏ đi, ông ta dừng lại đây một chốc rồi mới gắng hết sức chạy ra ngoài cầu cứu.
Lâm Đào nói:” Giả thiết của cậu lý giải được tại sao có vũng máu ở đây, nhưng không thể giải thích được về dấu vết. Cậu xem, bên trong vũng máu ở bên cạnh ghế sofa và vũng máu trước cửa chính có vết chân dính máu lờ mờ, là vết chân của nạn nhân nam, mũi chân xoay ra cửa chính, cũng có nghĩa là nạn nhân nam chạy từ bên ghế sofa ra cửa chính. Nhưng ta lại không tìm thấy dấu chân chạy từ cửa chính đến bên ghế sofa. “
Tôi gật đầu, nói:” Đúng vậy, nếu nạn nhân nam chạy từ cửa chính vào trong nhà cứu vợ thì tốc độ sẽ phải khá nhanh, vết máu nhỏ xuống sẽ không thể nhỏ theo chiều thẳng đứng như thế này. Cả hai vũng máu đều được hình thành bởi những giọt máu lớn nhỏ thẳng từ trên xuống, có lẽ là chảy máu ồ ạt rồi nhỏ xuống trong khi nạn nhân di chuyển chậm. “
Lâm Đào nói:” Tuy nhiên cũng không thể loại trừ nạn nhân nam đã có hành động anh hùng cứu vợ như cậu vừa giả thiết, chưa biết chừng ông ta đã di chuyển chậm tới bên cạnh ghế sofa, sau đó lại di chuyển chậm chạp ra cửa chính, rồi mới lao ra ngoài kêu cứu, vừa khéo không để lại dấu chân dính máu. Dù sao thì trước khi chết, nạn nhân đã khẳng định mình bị đâm ở ngay trước cửa chính, mà trước cửa chính lại có vũng máu, vẫn rất phù hợp. “
” Đúng vậy, điều này còn cần phải tiếp tục suy đoán. “Tôi nói.
” Suy đoán về điều này có ý nghĩa gì không? “Lâm Đào hỏi
Tôi cười cười, chỉ vào một chiếc túi ở trên ghế sofa:” Cậu xem thử trong túi có gì không? “
Lâm Đào rõ ràng chưa nhìn thấy chiếc túi, lập tức tò mò mở ra ngay rồi kêu lên:” Chà, bác giáo viên tiểu học này cũng sung túc đấy chứ, uống Ngũ Lương Dịch (Một loại rượu cao cấp nổi tiếng của Trung Quốc) cơ đấy! “
Tôi nói:” Chưa hẳn vì lương cao đâu, giáo viên hiện nay rất được coi trọng. Những gia đình một con đương nhiên đều mong giáo viên quan tâm tới con mình hơn, biếu cô thầy chút quà cáp là chuyện bình thường. “
Lâm Đào nói:” Cậu đang nghi ngờ hung thủ mang Ngũ Lương Dịch tới biếu nạn nhân đấy à? “
Tôi nói:” Nếu nạn nhân bị đâm ở bên cạnh ghế sofa thì rất có thể đã xảy ra xô xát với người mang quà tới biếu. Còn nếu bị đâm ngay trước cửa thì hai chai Ngũ Lương Dịch này không liên quan gì tới vụ án. “
” Tôi lại cảm thấy không thể có chuyện hung thủ mang quà tới biếu được. “Lâm Đào nói.” Nếu hung thủ mang quà tới biếu, sau đó xảy ra cãi vã, dẫn đến giết người trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh thì tại sao nạn nhân lại không hề nhắc đến? Ông ta chỉ nói bị một tên côn đồ không quen biết đâm, dù nạn nhân có thiếu minh mẫn tới đâu cũng không thể tưởng tượng ra chuyện bị côn đồ đâm được. Chí ít cũng phải nói là phụ huynh hay là người biếu quà chứ? “
” Cậu nói nghe cũng có lý, chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm kiếm manh mối khác. “Tôi quay sang nói với nhân viên pháp chứng.” Đã lấy mẫu máu ở hiện trường mang đi xét nghiệm ADN chưa? “
Đột nhiên, giọng nói của đội trưởng Hứa vang lên trước cửa:” Xét nghiệm rồi, vừa có kết quả, tôi tới thông báo với anh đây! “
Tôi cười, hỏi:” Có phát hiện nào đáng mừng không? “
Đội trưởng Hứa nói:” Đáng tiếc, vô cùng giống hệt như giả thiết của các anh. Vết máu nhỏ giọt từ hành lang của tòa nhà tới gần cửa hàng đều là máu của nạn nhân nam, vũng máu bên cửa, vũng máu phía tây ghế sofa và máu nhỏ giọt giữa hai vũng máu tại hiện trường cũng đều là của nạn nhân nam. Còn vũng máu ở trước cửa phòng ngủ phía đông ghế sofa là của nạn nhân nữ. “
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi:” Các anh lấy được bao nhiêu mẫu? “
Chúng tôi phân chia những nơi có máu ở hiện trường thành năm khu vực, mỗi khu vực lấy năm mẫu máu.”
“Tổng cộng lấy hai mươi lăm mẫu máu xét nghiệm?” Tôi lắc đầu nói. “Quá ít, hiện trường bao nhiêu là máu thế kia, chỉ lấy hai mươi lăm mẫu không thể đại diện cho tất cả được.”
Đội trưởng Hứa nói: “Bác sĩ Tần, anh đang hy vọng chúng tôi lấy được ADN của hung thủ tại hiện trường phải không? Hiện trường máu me khắp nơi, hung thủ ra tay tàn nhẫn, lại chỉ lưu lại hiện trường trong chốc lát, dù hắn có bị thương, nhỏ vài giọt máu, muốn tìm ra máu của hắn ở hiện trường đầy máu thế này thì có khác nào mò kim đáy biển? Huống hồ chúng ta còn chưa biết chắc hung thủ có bị thương hay không, xác suất này là quá nhỏ.”
Tôi không tranh luận gì thêm. Nhìn vào tình hình hiện tại, đúng là chưa thể đưa ra được suy đoán nào hữu ích cho vụ án. Tôi vô cớ trách móc người ta lấy quá ít mẫu xét nghiệm, người ta không phục cũng là đương nhiên. Xem ra, có tìm được manh mối hữu ích hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào công tác khám nghiệm tử thi.
* * *
Tôi tháo găng tay, bắt tay đội trưởng Hứa, lại vỗ vai Lâm Đào, nói: “Mọi người cứ tiếp tục khám nghiệm hiện trường, tôi và bác sĩ Triệu tới nhà xác, khám nghiệm tử thi đã rồi tính tiếp.”
Sau khi xem xong đoạn băng, lại nhìn thi thể trên bàn giải phẫu, lòng tôi bất giác trào dâng một nỗi buồn đau sâu sắc. Người đàn ông ở trước mặt tôi kia, sáng nay vẫn còn nằm trên giường bệnh ấm áp, vậy mà đến chiều đã nằm trên bàn giải phẫu lạnh lẽo. Ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh, chứng kiến mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt, dù là bác sĩ pháp y cũng cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi.
Để khắc phục chướng ngại tâm lý này, cần mau chóng bắt tay vào công việc. Chúng tôi quyết định khám nghiệm tử thi của nạn nhân nữ Tào Kim Ngọc trước.
Vết thương của Tào Kim Ngọc rất đơn giản, nhát dao của hung thủ đâm xuyên qua áo ngủ, tạo thành một vết thương sâu hoắm đen ngòm ở bên phải bụng trên. Khi di chuyển thi thể, máu đọng trong khoang bụng vẫn tiếp tục ứa ra ròng ròng.
Trong lúc Triệu Vĩnh mở khoang bụng và khoang ngực của nạn nhân, tôi cẩn thận phân tách các cơ trên cổ.
“Tổn thương rất đơn giản.” Bác sĩ Triệu nói. “Lưỡi dao đâm xuyên qua gian sườn làm thủng gan, gây tụ máu trong ổ bụng..”
Bác sĩ Triệu cầm muôi múc máu tụ trong ổ bụng ra, nói: “Chí ít cũng phải một lít. Đâm thủng gan, có lẽ đã tổn thương tới động mạch tại rãnh ngang gan.”
Tôi không nói gì.
Bác sĩ Triệu hỏi: “Anh đang kiểm tra gì vậy? Thi thể này có vẻ như không cung cấp được thông tin gì giá trị. Hung thủ chỉ một nhát dao đã giết chết nạn nhân.”
Tôi lắc đầu, nói: “Có vẻ không đơn giản như vậy.”
Tôi tách rời cơ ức đòn chũm (Phần cơ chéo có một thân và bốn đầu, hai đầu dưới bám vào chuôi ức và xương đòn, hai đầu trên bám vào xương chũm và xương chẩm) của nạn nhân, ở đoạn giữa phần cơ ở hai bên cổ nhìn thấy rõ chỗ xuất huyết dạng mảng. Tôi lại dùng kẹp cầm máu, kẹp lấy môi của nạn nhân kéo ra, thấy vị trí tiếp giáp giữa lợi và môi cũng có một mảng xuất huyết đen bầm.
“Có động tác bịt mũi miệng và bóp cổ, tuy nhiên, thi thể lại không có dấu hiệu ngạt thở. Có lẽ hung thủ đã có động tác khống chế Tào Kim Ngọc.” Tôi vẫy tay gọi bác sĩ Triệu lại xem.
“Phải!” Bác sĩ Triệu nói. “Dương Phong bị thương trước, Tào Kim Ngọc chạy ra kêu cứu liền bị hung thủ khống chế, đó cũng là chuyện bình thường, không nói lên được điều gì cả.”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy suy đoán của mình chưa được kín kẽ lắm nên không nói gì thêm.
Tiếp theo, chúng tôi kiểm tra hộp sọ và lưng của thi thể, không có gì khác thường. Chúng tôi bèn khâu lại vết mổ, sau đó lẳng lặng khiêng thi thể Dương Phong lên bàn giải phẫu.
Dương Phong được đưa thẳng từ ICU tới nhà xác trong tình trạng lõa thể, giảm bớt được công đoạn cắt bỏ quần áo. Trên ngực nạn nhân có một vết mổ phẫu thuật đã được khâu lại, bên cạnh vết mổ còn có một vài vết cắt cũng đã được khâu cẩn thận.
“Những vết cắt này không có vảy da,” tôi vừa tháo bỏ đường chỉ khâu vừa nói, “cho thấy đây là vết mổ của bác sĩ phẫu thuật chứ không phải vết thương do dao đâm vốn có. Vết thương gây tử vong không nẳm ở ngực.”
“Nhưng nạn nhân tử vong vì bị đâm thủng tim.” Bác sĩ Triệu nói.
Tôi lấy kim thăm dò ra, lần lượt thử từng vết rạch, kiểm tra độ sâu của vết rạch theo các hướng. Bỗng nhiên có một chỗ kim thăm dò lọt sâu xuống vết thương, tôi thận trọng lay khẽ mũi kim, cảm thấy đầu mũi kim đã chạm tới nội tạng.
“Chính là chỗ này.” Tôi chỉ vào một vết đâm ở hạ sườn bên trái của nạn nhân, nói. “Từ đây đâm xuyên vào khoang ngực, hướng đâm chếch lên trên.”
Bác sĩ Triệu khẽ gật đầu, tôi nhanh chóng mở khoang bụng và khoang ngực của nạn nhân ra dọc theo đường trung tuyến trước của cơ thể, để lộ ra phần xương sườn trắng đỏ đan xen và nội tạng màu hồng trong ổ bụng.
“Sáu lỗ thủng ở hạ sườn và dưới nách nạn nhân có lẽ là vết đâm của hung thủ chứ không phải là vết mổ phẫu thuật.” Bác sĩ Triệu nói.
Tôi gật đầu đồng tình, nói: “Hình dạng vết thương giống nhau, mép vết thương một cùn một sắc, phù hợp với đặc trưng của vết thương do hung khí nhọn gây ra. Vết thương dài khoảng 3 centimet, vậy thì độ rộng của lưỡi dao cũng khoảng 3 centimet.”
“Giống hệt như hình dạng vết thương trên bụng Tào Kim Ngọc, có lẽ là do cùng một loại hung khí gây ra.” Bác sĩ Triệu nói. “Nhưng nói thế cũng bằng thừa, chỉ một hung thủ thì làm gì có chuyện cầm hai hung khí để giết người, đúng không?”
“Nhát đâm rất nhanh.” Tôi không trả lời câu hỏi của bác sĩ Triệu, cẩn thận phân tách từng chỗ tổn thương. “Sáu vết thương, nhưng có đến năm chỗ không đâm vào khoang bụng, ngực.”
“Không đâm vào khoang bụng, ngực mà lại nói là đâm nhanh?” Bác sĩ Triệu băn khoăn tiến lại, nhìn vào vị trí của từng vết thương mà tôi vừa phân tách.
“Hung thủ rất xui xẻo.” Tôi nói. “Anh xem, trong sáu vết thương thì có đến năm vết đâm trúng xương sườn, mũi dao hoặc là kẹt giữa hai xương sườn, hoặc là trượt dọc dưới da, không lọt được vào khoang ngực. Thực ra, nguyên nhân chính là ở con dao.”
Tôi cầm kim thăm dò, chọc vào trong vết thương ở vùng hạ sườn, quan sát hướng đi của kim thăm dò, nhanh chóng lách mũi kim qua xương sườn vào tới khoang ngực, sau đó thẳng tới vị trí của màng tim (Lớp màng mỏng bao bọc bên ngoài tim, có tác dụng bảo vệ cho tim, giữ cho tim không bị tổn thương do va chạm vào khoang ngực).
“Tôi nói đâm rất nhanh là bởi vì, anh nhìn này, nhát đâm chết người vừa hay xuyên qua khe giữa hai xương sườn, xương sườn ở phía dưới lưỡi dao đã bị cứa đứt, cho thấy con dao này sắc đến độ có thể cứa đứt cả xương sườn nữa.”
“Vậy vì sao những nhát dao khác lại không cứa đứt xương sườn?” Bác sĩ Triệu hỏi.
“Anh nhìn kỹ mà xem.” Tôi nói. “Phương hướng của mấy nhát dao này không đúng, chưa đủ gia tăng áp lực lên xương sườn, chỉ có một nhát kẹt vào giữa hai xương sườn, tuy không lọt được vào khoang ngực nhưng cũng để lại vết cứa trên xương sườn.”
Bác sĩ Triệu gật đầu thừa nhận: “Đúng là tim đã bị thương, tổn thương này dù có phẫu thuật cũng khó mà cứu sống được. Chà, nếu mũi dao lệch đi một chút thì đã không sao.”
Chúng tôi không nói thêm gì nữa, cùng tiến hành mở xương sọ và giải phẫu phần lưng của Dương Phong, cũng không phát hiện ra tổn thương nào đáng chú ý. Khác với Tào Kim Ngọc, vùng cổ và miệng của Dương Phong không hề bị tổn thương.
Chúng tôi lặng lẽ khâu vết mổ lại, lặng lẽ khiêng thi thể lên giường đẩy, lặng lẽ đẩy thi thể vào trong tủ bảo quản thi hài. Các tình tiết vụn vặt của vụ án xoay chuyển vùn vụt trong đầu tôi, song lại khó lòng kết nối thành một quá trình hoàn chỉnh. Cởi bỏ trang phục giải phẫu, tôi và bác sĩ Triệu đứng cạnh nhau trước bồn rửa, im lặng rửa tay.
“Trong vụ án này, có lẽ pháp y không thể giúp được gì!” Bác sĩ Triệu lên tiếng trước. “Tổn thương đơn giản, có vẻ như ngoài nguyên nhân tử vong và hung khí gây án, chúng ta không thể tìm thêm được bất kỳ manh mối nào khác.”
“Thời gian tử vong đã rõ ràng.” Tôi xả nước xối đi đám bọt xà phòng trên hai tay. “Việc chúng ta cần làm chính là mô tả hung thủ, hắn là người thế nào, tại sao lại muốn giết người, trạng thái tinh thần của hắn ra sao?”
“Những việc cần làm, về cơ bản, chúng ta đều đã làm cả rồi.” Bác sĩ Triệu vặn vòi nước lại, nói: “Còn những việc khác, liệu có miễn cưỡng quá không? Việc thế này, đoán đúng thì tốt, chứ lỡ đoán sai, không phá án được, pháp y chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm đấy!”
Lời bác sĩ Triệu chính là sự thực.
Tôi lắc đầu: “Tất cả đều là vì phá án, chúng ta sẽ làm hết khả năng của mình. Dù có phạm sai lầm, dù có bị khiển trách cũng không thể vì thế mà không dám phân tích suy đoán.”
“Anh là lãnh đạo của sở Công an tỉnh, anh nói sai cũng chẳng sao, thế thì anh cứ nói nhiều vào!” Bác sĩ Triệu nhún vai nói.
Rửa tay xong, chúng tôi quay lên xe khám nghiệm hiện trường. Lúc này, trời đã nhá nhem, bác sĩ Triệu bàn với lái xe nên đi đâu ăn tối. Đầu óc tôi đang rối bời canh hẹ, chẳng còn tâm trí đâu mà nghe họ nói gì. Vào khoảnh khắc chiếc xe nổ máy, trong đầu tôi đột nhiên lóe sáng, màn sương mờ mịt che phủ tư duy bỗng chốc tan biến sạch trơn. Tôi định thần lại, rồi lên tiếng: “Anh Vĩnh, tôi cảm thấy sau ca khám nghiệm tử thi vừa nãy, chúng ta chí ít có thể suy đoán ra bốn vấn đề hết sức quan trọng.”
Câu nói này khác nào quả lựu đạn ném xuống mặt nước, hai người lập tức dừng ngay câu chuyện, bác sĩ Triệu quay ngoắt lại, hai mắt sáng rực, hấp tấp hỏi: “Bốn vấn đề gì kia?”
Tôi mỉm cười. Bác sĩ pháp y là như vậy đấy, bực thì vẫn bực, nhưng không ảnh hưởng đến khát khao phá án.
Tôi vặn mở nắp chai nước, uống một ngụm rồi nói: “Thứ nhất, mục đích của hung thủ không phải là giết người, mà là trả thù. Dự tính ban đầu của hắn chưa hẳn đã là giết người cho bằng được.”
Bác sĩ Triệu ngẫm nghĩ một lát, gật đầu tán đồng: “Phải đấy, trên cơ thể nạn nhân tuy bị đâm nhiều nhát, nhưng đều là ở dưới nách và vùng hạ sườn chứ không hướng đến vị trí hiểm yếu là gan. Đúng vậy, chi tiết này hết sức quan trọng, có tác dụng then chốt cho việc xác định tội danh sau này.”
“Tác dụng này có lẽ không lớn.” Tôi cười nói. “Xông vào tận nhà người ta giết người, giết liền hai mạng, chắc khó mà thoát tội tử hình. Tôi chỉ muốn thông qua hành vi của hung thủ để phân tích trạng thái tâm lý của hắn, nhằm nhận diện rõ hơn đối tượng tình nghi.”
Bác sĩ Triệu gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng, chờ đợi tôi tiếp tục phân tích.
Tôi nói tiếp: “Thứ hai, tôi cho rằng hung thủ cầm dao bằng tay phải, hơn nữa, tay phải của hắn có lẽ đã bị thương.”