Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 11: Đặt tên



Ánh chiều tà dần buông xuống, cả khu rừng trở nên tối tăm, Trần Vũ Phong nhờ ánh sáng chiếu ra từ ngôi làng mới có thể định hướng được đường đi.

Sau khi vào làng Trần Vũ Phong không về lều mà bảo Đại Bạch đem con mồi về lều trước, còn cậu thì đi thẳng đến lều của trưởng làng mà hỏi thăm, dù gì những gì cậu thấy cũng không phải hiện tượng bình thường, nếu như ngôi làng gặp bất trắc thì cậu cũng sẽ bị liên luỵ.

Đứng trước cửa lều của trưởng làng Trần Vũ Phong gọi vào trong.

“Trưởng làng có nhà không ạ.”

“Ai vậy.”

“Cháu là Trần Vũ Phong đây ạ.”

“Vào đi.”

Trần Vũ Phong kéo tấm lều lên rồi đi vào trong, nhìn gia đình trưởng làng đang chuẩn bị ăn cơm thì không khỏi áy náy.

“Nếu gia đình đang dùng bữa thì chút nữa cháu lại tới.”

“Không sao, cậu có chuyện gì à.” An Nari lắc đầu hỏi.

Trần Vũ Phong nghe hỏi cũng không chần chờ mà nói thẳng “Hôm nay cháu vào rừng thấy có vài nơi bị thứ gì đó xô ngã cả cây cối, những loài động vật nhỏ đều di tản đi nơi khác, bởi vì quy mô khá lớn nên cháu có chút e ngại.”

An Nari trầm ngâm một chút rồi thở dài “Vậy à.”

“Đây là hiện tượng bình thường khi sinh sống trong rừng, từ giờ hãy cẩn thận khi vào rừng, trong vài năm nay tình trạng bạo động thú rừng xảy ra liên tục ta chỉ mong đừng lan đến làng của ta.”

“Vâng ạ, vậy cháu về trước.” Trần Vũ Phong nghe xong gật đầu, cậu cũng không mấy ngạc nhiên, nhìn độ phá hoại bậc này thì ít nhất cũng sáu bảy con.

“À còn nữa, tuy ta không chắc nhưng dạo gần đây nghe nói có linh thú cấp cao đang lẩn trốn, rất nhiều người đang vây bắt nó nếu gặp phải cũng rất xui xẻo.”

Trần Vũ Phong không nói gì cả chỉ khẽ gật đầu coi như tiếp thu rồi rời khỏi.

Quay về lều, cậu thả mình trên chăn thoáng trầm tư, nếu như thực sự như lời trưởng làng nói thì cậu làm sao đây, có nên tiếp tục đến mảnh đất bên trong khu rừng nữa hay không.

Một đứa chẳng có một chút gì về khả năng tự vệ như cậu thì có thể làm gì, lỡ như không may đụng phải thì cậu chết là cái chắc, dù có Đại Bạch thì cũng không thay đổi được.

Nhưng nếu như không vào rừng tìm lương thực thì chỉ có thể chết đói, đường nào cũng chết chi bằng cứ thuận theo tự nhiên đi, một mình cậu chết thì không đáng nói, Đại Bạch cùng tiểu tinh linh thì phải làm sao, nếu như bọn chúng theo cậu mà cậu lại vô trách nhiệm như thế thì áy náy lắm.

“Meo.” Đại Bạch chơi đùa cùng tinh linh xong thấy Trần Vũ Phong vẫn chưa ra ngoài làm đồ ăn liền chạy lại cạ vào người cậu.

“Thôi không nghĩ nữa, tới đâu hay tới đó.” Trần Vũ Phong ngồi dậy sờ nhẹ đầu Đại Bạch rồi đem theo con mồi ra ngoài bờ suối.

Đến lúc cầm con mồi ra suối cậu mới nhìn kỹ, con mồi này khá nặng cậu cầm hai tay mới có thể nhấc nó lên, vậy mà Đại Bạch có thể ngậm nó từ trong rừng về lều mà không ngừng lại một lần.

Càng nghĩ Trần Vũ Phong càng hoài nghi, Đại Bạch mạnh như nhế sao, chẳng phải nó chỉ là một con thỏ có cái đầu hổ thôi sao.

Lại nhìn vào con mồi, thân nó tròn tròn, hai chân ngắn cũn cỡn, cái đầu giống dê có hai cặp sừng cong, nhưng toàn thân trên dưới nó không có một cọng lông nào, đây không phải là Dê tròn mà trong cuốn sách nói nó có tác dụng bồi bổ toàn năng sao.

“Ôi, Đại Bạch cuối cùng mày là loài động vật gì vậy.” Trần Vũ Phong trợn to mắt bật hốt, không ngờ Đại Bạch luôn đem đến sự kinh hỷ dẫn đến kinh hãi cho cậu.

Rửa sạch xung quanh con mồi, Trần Vũ Phong vác nó về lều, sau khi đặt trên giá nướng cậu liền ôm Đại Bạch vào lòng quan sát nó thật kỹ càng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn nó như thế này, lúc đầu chỉ xem nó là một thú triệu hồi nhỏ yếu vô dụng, nhưng đến hôm nay cậu phải nhìn nhận lại, rốt cuộc từ lúc vào làng đến giờ chỉ có cậu là vô dụng bất tài, từ đầu đến cuối chỉ có Đại Bạch là xuất lực nuôi cậu, nó không than vãn bất kỳ tiếng nào cũng chẳng ghét bỏ cậu.

Đây có thể xem là một sự may mắn nhất mà cậu có được khi đến đây, một người bạn, một vệ sĩ, một gia đình.

“Đại Bạch, cảm ơn mày.” Trần Vũ Phong cạ mũi vào mũi Đại Bạch sau đó chân thành nói lời cảm tạ.

“Pi.” Tiểu tinh linh đứng một bên không ai quan tâm khẽ kêu một tiếng.

Trần Vũ Phong khẽ cười đưa tay cho nó leo lên “Cả mày nữa, từ giờ xin được chiếu cố.”

“Pi.”

“Đặt cho mày cái tên nhỉ.” Trần Vũ Phong suy nghĩ, cậu rất dở trong khâu đặt tên thế này.

“Hay là kêu Tiểu Pi nha, như vậy rất dễ nhớ.”

“Pi.” Tiểu tinh linh nhìn Trần Vũ Phong rồi thở dài nhưng cũng không phản bác, dù nó phản bác cậu cũng chẳng hiểu được nó đang nói gì, đành chịu vậy.

Trần Vũ Phong tự biết cái tên này không hay ho gì nhưng nếu tiểu Pi không phản đối liền quyết định vậy đi.

“Tiểu Pi.” Vừa kêu Trần Vũ Phong vừ thầm cười, thầm cảm thấy đúng là không phúc hậu cho lắm.

Cứ như thế một ngày lại trôi qua, trong túp lều nhỏ của Trần Vũ Phong lại có thêm một thành viên nho nhỏ.

Sáng hôm sau khi mặt trời vừa lên, Trần Vũ Phong có thêm một người quản gia, cậu đang muốn nằm lỳ trong chăn ấm nhưng bị hai đứa trẻ nuôi trong nhà phá rối, một đứa thì cạ mặt, một đứa thì nắm tóc cậu giật lấy giật để.

“Dậy, dậy, tao dậy nè đừng có giật nữa.” Ngáp một cái rõ dài Trần Vũ Phong mơ màng ngồi dậy.

Một người, một thú, một tinh linh đi ra bờ suối rửa mặt, sau đó ngồi chồm hổm bên bờ suối soi bóng người dưới mặt nước trong veo.

“Ngày nào cũng thấy mình tàn tạ, chắc chỉ ăn thịt không nên khiến da thịt càng ngày càng trắng trẻo, trắng đến nỗi chả giống người sống tí nào.” Trần Vũ Phong thở dài gục ngã, đến giờ cậu đã không còn mơ ước một nước da ngâm ngâm man lì nữa rồi chỉ cần nó có thể mạnh khoẻ hơn chứ đừng có trông ốm yếu thế này “Chắc phải vào nội thành một phen.”

Trần Vũ Phong dẫn theo Đại Bạch cùng Tiểu Pi vào rừng, còn về chuyện bạo động thú rừng cậu nghĩ chẳng lẽ độ may mắn của cậu kém như thế sao.

Nhưng người nào đó hoàn toàn quên trong hai ngày liên tiếp lại đi trúng cả hai đoạn đường bị tàn phá nặng nề, đúng là cái vận may chẳng lên nổi mặt bàn.

Một buổi sáng bình yên trôi qua, hôm nay là ngày thứ ba mà ông lão dược sư đã hẹn, Trần Vũ Phong không ở trong rừng cho đến gần tối mà mặt trời chỉ hơi kéo xuống liền xách cổ Đại Bạch cùng Tiểu Pi về lều, hôm nay cậu đặc biệt dặn dò Đại Bạch bắt hai con vừa vừa đừng quá to, cậu sợ nó mệt mỏi.

Đại Bạch cũng rất nghe lời nó bắt hai con Ma lạt con, thân hình của Ma Lạt tương đối nhỏ nhưng thịt lại chắc chắn, cân nặng của nó bằng một con Dê tròn, đúng là nhỏ mà có thịt.

Lúc nhìn thấy Đại Bạch tha cả hai con cùng lúc cũng khiến Trần Vũ Phong ngỡ ngàng, không ngờ hàm răng của nó lại khoẻ như thế.

Đem một con Ma Lạt ra bờ suối rửa sạch sau đó đem nướng rồi chia ra làm ba, ăn xong lại đem một con cùng với cuốn sách đến lều của ông lão dược sư.

Đứng trước cửa lều của ông lão dược sư Trần Vũ Phong thắc mắc không biết ông đã về chưa, nhưng cậu đứng cũng không quá lâu liền biết được đáp án.

“Vào đi.” Giọng nói khàn khàn từ bên trong lều vọng ra.

Trần Vũ Phong nghe thấy liền vén cửa lên rồi đi vào.

“Ồ, hôm nay là thịt Ma Lạt à, mỗi ngày đều không trùng lặp, thức ăn thật phong phú.” Lão dược sư nhìn con mồi trên tay Trần Vũ Phong liền cười nói.

“Do Đại Bạch bắt đó ạ.” Trần Vũ Phong gãi đầu thành thật nói.

“Ai bắt cũng được, miễn ta có lộc ăn.”

Trần Vũ Phong chẳng biết nói gì chỉ đành cười ngu ngơ sau đó để con mồi vào một góc lều rồi cầm cuốn sách đi lại bàn để lên.

“Nhớ hết chưa.” Lão dược sư cầm cuốn sách lên rồi hỏi.

“Rồi ạ.”

“Tốt, ngày mai trời vừa lặn lại đến đây, đem theo các loại cây viết trong tờ giấy này.” Lão dược sư chỉ vào một tờ giấy trên bàn.

Trần Vũ Phong cầm lên sau đó khó hiểu, đây là một tờ về tên các loại thảo dược cùng cây để chế tạo thuốc, cậu không phải dược sư vậy tại sao ông lại làm thế.

Tuy thắc mắc nhưng Trần Vũ Phong không hỏi, dù thế nào ông lão dược sư cũng không hại cậu vậy tại sao lại không làm theo ông, con người biết thêm vài kiến thức thì sẽ sống lâu hơn một chút, không phải sao.

“Đúng rồi ngày mai đến đây dùng bữa luôn đi, đỡ tốn thêm thời gian.” Lão dược sư giả vờ ho vài tiếng rồi nói thêm.

Trần Vũ Phong mỉm cười gật mạnh đầu “Được ạ, vậy cháu xin phép về trước ngày mai lại đến làm phiền ông rồi.”

“Đi, đi.” Lão dược sư khoát tay.

Trần Vũ Phong cúi đầu chào sau đó ra khỏi lều, nghĩ lại ông lão cũng chỉ có một thân một mình ăn uống cũng buồn chán nếu thêm cậu thì đông vui thêm, dù sao bây giờ bên cậu có đến ba người thế nào ông cũng không cô đơn.

Về đến lều Trần Vũ Phong liền không nhịn được mà chia sẽ với Đại Bạch cùng Tiểu Pi.

“Ngày mai chúng ta có thêm một người tham gia vào đại tiệc đó, ông ấy chỉ có một mình nên chúng ta phải ăn vui vẻ cùng với ông ấy.”

“Đại Bạch, ngày mai nhớ bắt con nào to to một chút nha, như vậy mới giống như mở tiệc chứ.”

“Với lại chuỗi ngày ăn thịt nướng của chúng ta cũng sẽ chấm dứt, chắc chắn trong lều của ông lão có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn mà nhỉ, nếu có cơm thì càng tốt, lâu rồi chưa ăn được một miếng cơm nào, thật là thèm.”

“Mong sao ông lão cho mình sử dụng nguyên liệu nhỉ.”

Trần Vũ Phong nghĩ thế thôi mà hưng phấn không chịu được, cậu thật mong ngày mai mau mau đến.

Đại Bạch cùng Tiểu Pi nghe Trần Vũ Phong nói liên tục liền khinh bỉ liếc nhìn, rốt cuộc cậu không phải thấy người ta cô đơn liền muốn ăn chung mà do cậu ngấp nghé dụng cụ bếp núc trong nhà người ta mới sảng khoái đồng ý á, đúng là đáng khinh bỉ mà.

Bầu trời đêm đầy sao, mọi người say giấc ngủ trong những cơn gió nhẹ nhàng, một đêm không mộng mị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.