Diệp Tịch Vụ nghĩ anh cũng xem như từng lo liệu hàng trăm đám cưới lớn nhỏ nhưng lần đầu tiên làm đám cưới của chính mình lại có cảm giác chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Không phải kiểu lý do hoàn mỹ như lần đầu làm “cô dâu” thì nhất định phải tổ chức một đám cưới trong mơ, từng khâu nhỏ nhất cũng phải thật tỉ mỉ.
Mà là ngược lại, bởi chẳng bao giờ nghĩ tới nên mới không biết làm thế nào.
Nếu so sánh thì Giản Tinh Lai lại rất có ý tưởng.
Tuy khách sạn Tinh Lai là địa điểm tổ chức tương đối thích hợp nhưng rõ ràng Giản Tinh Lai mong muốn có thể trang trọng và riêng tư hơn một chút.
Cuối cùng hắn quyết định tổ chức nghi lễ ở nhà cũ, Diệp Tịch Vụ cảm thấy kinh ngạc.
“Sức khoẻ ông nội không tốt, tổ chức ở nhà cũng tiện cho ông hơn.” Sau khi Giản Tinh Lai khôi phục lại giờ làm việc bình thường thì chỉ có thể gọi điện cho Diệp Tịch Vụ vào giờ nghỉ trưa.
Có đôi khi Chương Vị Niên còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, da mặt Giản Tinh Lai dày, chẳng quan tâm nhưng Diệp Tịch Vụ thì lại không đủ dũng khí chim chim chuột chuột nhiều với hắn.
Thật ra thư ký Chương không cố ý nhìn chằm chằm vào sếp đâu, chỉ là thân là cấp dưới nên luôn có lòng tò mò hớt chuyện cấp trên thôi.
Đặc biệt sếp còn sắp cưới.
Đám cưới này dự định tổ chức ở đâu, mời ai chủ trì nghi lễ, sính lễ nhiều ít ra sao, đồ cưới thế nào, y thân là thư ký sao có thể không nhọc lòng?!
Giản Tinh Lai ngẩng đầu lên khỏi tài liệu báo cáo nhiều lần, lần nào cũng thấy Chương Vị Niên mang vẻ mặt ai oán “liếc mắt đưa tình” với mình.
Hắn phải đặt bút xuống, mười ngón giao nhau đặt trước ngực, hơi hất cằm: “Rốt cuộc cậu muốn biết gì?” Hắn hỏi.
Chương Vị Niên cũng không khách khí: “Sếp, anh đặt tiệc cưới ở đâu vậy?”
Giản Tinh Lai thờ ơ: “Đến lúc đó sẽ mời cậu đến.”
Chương Vị Niên được yêu thương mà sợ hãi: “Thật ạ?!”
Giản Tinh Lai: “Đưa tiền mừng đây.”
Chương Vị Niên: “…”
Sao y lại quên mất cái này được nhỉ?!
Ngày cưới ngày càng gần nhưng Diệp Tịch Vụ vẫn không đưa ra được một kế hoạch tổ chức đàng hoàng, đến cả Trần Lai cũng bồn chồn không yên theo.
“Rốt cuộc là anh định thế nào?” Trần Lai vừa tỉa hoa vừa hỏi.
Chậu hoa này của cô là đặc biệt chuẩn bị cho đám cưới Diệp Tịch Vụ nhưng bởi mãi chưa quyết định xong mà hoa sắp bị cô sửa trụi hết rồi.
Diệp Tịch Vụ đành phải mang hoa từ chỗ cô đi.
“Không phải anh không vội.” Diệp Tịch Vụ hơi bất đắc dĩ, “Là thật sự không có ý tưởng… Cũng không phải hồi hộp mà là cảm thấy mọi chuyện tốt đẹp quá, không có cảm giác chân thực chút nào.”
Diệp Tịch Vụ nhìn kĩ lại hoa của Trần Lai một lần.
Dáng hoa lá cây Thiên điểu màu đỏ xòe ra vừa tự nhiên vừa lộng lẫy.
Kỹ thuật của Trần Lai nhẹ nhàng mà tinh tế.
Cô tạo hình những bông hoa thành một thế bất quy tắc, điểm xuyết hoa cúc nhỏ, dùng Văn trúc dài nhỏ bao quanh và lấp kẽ hở giữa các bông hoa, nom hệt như loài thiên điểu rực lửa được mây mù vây quanh.
thiên điểu văn trúc
Thiên điểu và Văn Trúc
Diệp Tịch Vụ nhìn Trần Lai một cái, cười bảo: “Em tốt nghiệp được rồi.”
Trần Lai tức giận đòi lại chậu hoa: “Đừng nói em, nghĩ đến đám cưới của anh kìa, dù sao cả đời chỉ có một lần, anh cũng không muốn làm hỏng đúng chứ?”
Diệp Tịch Vụ vẫn nhàn nhã như cũ.
Anh cắt rễ của bó hoa trong tay, nụ cười rất xán lạn: “Sao lại hỏng được? Dù cho chẳng có bất kỳ quy trình đám cưới nào, miễn là ở cạnh người yêu, thậm chí chỉ cần mặt đối mặt nói một câu “Anh đồng ý” thôi đã là một đám cưới hoàn mỹ nhất rồi.”
Dù cho không có ý tưởng thế nào đi nữa thì ngày cưới đã định, sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Những người có mặt trong đám cưới riêng tư chỉ có người nhà hai bên và bạn bè thân thiết.
Địa điểm tổ chức là nhà cũ, toàn bộ khách mời vào trong đều đã được quản gia dặn trước, truyền thông dù có nghe phong thanh cũng chẳng dám đụng đến vảy ngược của Giản Thế.
Hiếm khi Giản Bạch Tú có tinh thần tốt, ngồi trên xe lăn, được Liên Kiều đẩy ra sân.
Trần Lai đang trang trí địa điểm, thấy ông cụ tới thì vội vàng chào hỏi: “Sao ông lại tới đây?”
Giản Bạch Tú khoát tay, ông cụ không nói nhiều nhưng biểu cảm trên mặt rất điềm đạm, hòa trong không khí vui mừng.
Liên Kiều cười bảo: “Ông cụ ở trong lâu buồn chán quá nên để tôi đưa ra ngoài đi dạo.” Cô nhìn xung quanh, dường như hơi kinh ngạc vì quá đơn giản, không khỏi hỏi, “Chỉ… Có ngần này hoa thôi sao?”
Trần Lai cười bảo: “Vấn đề này cô phải hỏi tổng giám đốc Giản và ông chủ Diệp của chúng tôi rồi.
Đây là chủ ý của hai người họ.”
Diệp Tịch Vụ từng tổ chức vài đám cưới ngoài trời trước đây, đều là đám cưới nhỏ theo phong cách gia đình ấm áp.
Bởi vì địa điểm tổ chức ở ngay nhà cũ Giản Thế, khách mời không nhiều nên Diệp Tịch Vụ làm rất thuận buồm xuôi gió.
Chỉ là có một vài đạo cụ nho nhỏ tốn khá nhiều thời gian và công sức, ví như hàng trăm bông hoa Tịch Vụ được cài trong quả cầu sao thuỷ tinh này là do Diệp Tịch Vụ mấy ngày nay suốt đêm làm ra, trang trí trong khu vườn.
Mặc dù không nhiều hoa tươi ở địa điểm tổ chức nhưng toàn bộ sân nhà đều không có cảm giác đơn điệu hay trống trải, bày ba hàng ghế dài bằng gỗ cổ xưa, xung quanh bục nghi lễ được rèm trắng mỏng giới hạn ranh giới.
Quả cầu sao thuỷ tinh rực rỡ sắc màu được điểm xuyết ở các ngõ ngách, bên trong chứa tấm thẻ nho nhỏ ghi tên viết tắt của Diệp Tịch Vụ và Giản Tinh Lai.
Liên Kiều đẩy Giản Bạch Tú dạo một vòng, cảm thấy vừa xúc động vừa có chút hâm mộ.
Cô không lên tiếng, Giản Bạch Tú vỗ mu bàn tay đang đẩy xe lăn của cô.
“Cô cũng nên lấy chồng thôi.” Ông cụ chậm rãi bảo, “Nếu không của hồi môn ta chuẩn bị cho cô sẽ lãng phí lắm.”
Giản Tinh Lai đứng trước cửa sổ.
Hắn vừa thay một bộ vest trắng, đang cài nơ, mái tóc hiếm khi được chải chuốt chỉnh tề, càng làm tôn lên ngũ quan lập thể tuyệt sắc của hắn.
Ôn Hoa cầm hoa cưới ngồi trên giường.
Nó không hiểu rõ quy trình cưới hỏi ở phương Đông lắm nên liên tục hỏi Giản Lâm Chiêu tại sao họ cứ phải ngồi đần trong phòng như thế.
Giản Lâm Chiêu đành phải kiên nhẫn giải thích: “Để chờ chú rể khác đến, cái này gọi là First Look*.”
*First Look được dịch nôm na là “cái nhìn đầu tiên”.
Đây là thời điểm chú rể lần đầu tiên được nhìn thấy cô dâu trong bộ váy cưới, thường là khoảng thời gian ngay trước khi diễn ra đám cưới.
Trong trường hợp này là chú rể nhìn thấy một chú rể khác trong bộ vest cưới.
Ôn Hoa: “Vậy tại sao lại là Diệp Tịch Vụ tới mà không phải chúng ta qua?”
Giản Lâm Chiêu: “…”
Ôn Hoa không vui: “Đã bảo là kiệu tám người khiêng cơ mà?!”
Giản Lâm Chiêu nổi giận: “Thời đại nào rồi! Làm gì mà lắm quy củ thế chứ!”
Ôn Hoa tỏ vẻ “nhà giàu cũng chỉ đến thế thôi” rồi nhìn Giản Tinh Lai cài măng sét.
Chẳng nhìn ra người đàn ông có căng thẳng chút nào hay không nhưng biểu cảm trên mặt vẫn nhạt nhẽo như cũ.
Trong phòng có thêm Chương Vị Niên, tổng cổng bốn người đàn ông, đều ở đây đợi anh.
Giản Tinh Lai hắng giọng, xoay người, bỗng hỏi: “Thế nào?”
Ba người còn lại đểu có biểu hiện ngơ ngác, không hiểu hắn đang muốn hỏi gì.
Giản Lâm Chiêu mở miệng trước: “Cái gì thế nào?”
Giản Tinh Lai nhíu mày: “Quần áo thế nào?”
Giản Lâm Chiêu khó hiểu: “Quần áo đặt làm riêng giá sáu chữ số, không đẹp thì còn thế nào nữa?”
Biểu cảm Giản Tinh Lai dường như thả lỏng không ít.
Ôn Hoa nhìn hắn, bỗng hỏi: “Anh đang căng thẳng à?”
Hai người Chương Vị Niên và Giản Lâm Chiêu đồng thời nhìn sang Giản Tinh Lai, ánh mắt như laser quét tới, có vẻ hả hê khi người gặp hoạ, đặc biệt là Chương Vị Niên, loại khói súng “Cuối cùng anh cũng có ngày hôm nay” trong lòng chỉ hận không thể dán hết lên mặt.
“Anh không căng thẳng.” Giản Tinh Lai lạnh lùng bảo, “Đưa hoa cưới cho anh.”
Trần Lai bố trí sân ổn thoả rồi mới vào phòng Diệp Tịch Vụ, Hoàng Đoá Đoá và Mục Viễn Chi đã ở đây.
Cô chủ lớn nhà họ Hoàng bởi vì vẫn chưa dùng hết phí học cắm hoa nên ngày ngày đều bị Mục Viễn Chi bắt luyện tập, trốn học sẽ bị gọi điện truy hỏi, đúng là muốn trốn cũng chẳng xong.
Diệp Tịch Vụ mặc một bộ vest đen, mái tóc xoăn dài tự nhiên được buộc lại rơi trên bờ vai.
Anh cầm một tờ phao nhỏ, như đang gánh vác điều gì, biểu cảm tương đối căng thẳng.
“Anh sợ anh hồi hộp quá quên hết.” Diệp Tịch Vụ giải thích.
Anh đã thay giày xong, cuối cùng quay sang soi gương sửa soạn lại dáng vẻ của mình, “May mà bọn anh không có quy trình trao nhẫn, nếu không tay run quá không đeo được thì xấu hổ chết.”
Ánh mắt Hoàng Đoá Đoá rơi vào ngón áp út trên tay anh, quả nhiên đã đeo nhẫn rồi.
Cô hơi ngạc nhiên: “Thế đến lúc đó hai người trao gì?”
Diệp Tịch Vụ chớp mắt.
Anh chạm nhẹ đôi môi mình, cười bảo: “Bọn anh trao nụ hôn.”
First Look nhất định là thời gian chỉ thuộc về Diệp Tịch Vụ và Giản Tinh Lai.
Sau khi Giản Lâm Chiêu đuổi hết người trong phòng Giản Tinh Lai ra liền quay đầu lại trêu: “Hai người kiềm chế một chút, quần áo mà lộn xộn là nghi thức khó làm lắm đấy nhé.”
Cũng may là hai chú rể không bén lửa phừng phừng thật sự làm tới bến, chỉ là lúc đi ra, môi Diệp Tịch Vụ rõ ràng sưng lên.
Giản Lâm Chiêu không còn gì để nói: “Đằng nào lát nữa chả hôn, chú thế này là tiêu hao hơi nhiều đấy.”
Câu trả lời của Giản Tinh Lai đương nhiên là coi như không nghe thấy.
Tất cả khách mời đã ngồi vào vị trí, Liên Kiều đẩy Giản Bạch Tú tới ngồi ở phía trước, mọi người cùng nhìn chăm chú vào Diệp Tịch Vụ và Giản Tinh Lai đang tay trong tay bước trên con đường rải đầy hoa hồng.
Rất nhiều người đứng dậy vỗ tay.
Trần Lai vừa vỗ tay vừa lau nước mắt, Hoàng Đoá Đoá khóc sắp không thở nổi, Mục Viễn Chi đành phải cống hiến áo vest của mình.
Hai người đứng trên bục nghi lễ.
Ôn Hoa nhận hoa cưới trong tay Giản Tinh Lai.
Mắt thằng nhóc hơi đỏ, nhanh chóng ôm Giản Tinh Lai và Diệp Tịch Vụ.
Giản Lâm Chiêu mỉm cười: “Còn muốn nói gì nữa không?” Anh hỏi.
Tay Giản Tinh Lai khẽ run.
Thật ra hắn không nói nên lời, trong mắt chỉ có một mình Diệp Tịch Vụ.
Vì vậy, đứng trước mặt người đàn ông của hắn nở một nụ cười tươi như hoa.
Tiếng Diệp Tịch Vụ, rõ ràng, ấm áp truyền tới tai Giản Tinh Lai: “Có lẽ cậu không biết, anh đã yêu thầm cậu rất nhiều năm.”
“Tình cảm của cậu lớn lao, sâu sắc, vĩnh hằng, cao cao tại thượng.
Tình cảm của anh trong mắt cậu có lẽ chẳng đáng một đồng.”
“Nó chỉ là một đóa hoa, nở rộ nhất thời.”
“Nhưng vậy thì sao.” Diệp Tịch Vụ tiến lên trước, hôn lên môi Giản Tinh Lai một cái.
Anh dán lên trán đối phương, thầm thì, “Từ khi sinh ra tới khi lụi tàn nó vẫn mạnh mẽ nở rộ.
Đó chính là cách anh yêu cậu, tựa một đoá hoa.”.