Bên trong nhà cũ của đệ nhất gia tộc Hồng Gia tại thành Quảng Lăng quận, Hồng đại thiếu gia đi tới một gian phòng, nha hoàn canh giữ ngoài phòng hướng về phía Hồng đại thiếu gia khẽ gật đầu. Hồng đại thiếu gia đứng trước cửa phòng nói:
– Cửu đệ, ta có thể vào không?
– Vào đi.
Bên trong phòng vang lên một giọng nói lạnh nhạt
Két…
Hồng đại thiếu gia lúc này mới đẩy cửa bước vào, sau khi bước vào liền nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đang khoanh chân ngồi trên giường. Thiếu niên chậm rãi mở mắt, có một tia sáng hiện lên trong đáy mắt, hắn nhìn Hồng đại thiếu gia nói:
– Đại ca, mọi chuyện đều làm xong rồi chứ?
– Xong rồi, xong rồi.
Hồng đại thiếu gia liên tục gật đầu.
Người này vốn là Cửu đệ của hắn, lại là thứ xuất, địa vị ở Hồng Gia vốn thấp vô cùng. Thế nhưng Cửu đệ cực kỳ thông minh, bái một tán tu làm thầy, sau này hắn cũng mở được Tiên môn, trở thành một kẻ tu hành.
Đây là tin mừng lớn của Hồng Gia, bọn họ lập tức đưa Hồng Gia Lão Cửu trở thành trụ cột mà bồi dưỡng. Hồng Gia nổi dậy nguyên do cũng bởi vì sau lưng có Châu Mục đại nhân, nhưng dựa vào người khác cũng không bằng dựa vào chính mình. Hồng Gia Lão Cửu, là người tu hành đầu tiên ở Hồng Gia, bọn họ lúc trước đều cung phụng kẻ tu hành bên ngoài.
– Tốt rồi.
Thiếu niên tuấn tú lúc này bước xuống giường.
– Việc này không nên chậm trễ, hiện tại ta liền xuất phát đi gặp Tần đạo hữu.
– Gấp như vậy sao?
Hồng đại thiếu gia nhịn không được hỏi.
– Cửu đệ, Tần gia hai ngày nữa sẽ mở tiệc chiêu đãi quần hùng, chúng ta hay là đợi thêm hai ngày nữa đi?
– Muộn rồi, sợ là lúc đó đã bị kẻ khác thế chỗ rồi.
Thiếu niên tuấn tú lắc đầu.
– Bây giờ lập tức xuất phát.
– Được được.
Hồng đại thiếu gia cũng không dám nói nhiều, hắn mặc dù là con trưởng ở Hồng Gia, nhưng Hồng Gia Lão Cửu chính là trụ cột tương lai của cả Hồng Gia.
Một đoàn người đông đúc của Hồng Gia diễu qua phố, người xung quanh nhìn thấy Hồng Gia liền tránh dạt sang một bên, không dám đắc tội.
Một vị trung niên mặc cẩm bào chủ động tiến lên, sau đó quỳ xuống nói:
– Hồng đại thiếu gia, Hồng đại thiếu gia.
Hồng đại thiếu gia ở trong đội ngũ cưỡi ngựa khẽ nhíu mày nhìn qua:
– Lưu chưởng quỹ, ngươi đây là có ý gì?
– Ta sai rồi, là ta say rượu lỡ lời, là ta ngu xuẩn, kính xin Hồng đại thiếu gia giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ.
Vị trung niên mặc cẩm bào đang cầu xin tha thứ.
– Không biết ngươi đang nói cái gì.
Hồng đại thiếu gia cười lạnh.
– Chỉ cần Hồng đại thiếu gia trả lại tửu lâu cho ta, bạc còn thiếu ta nhất định trả, ta tuyệt không quên đại ân đại đức Hồng đại thiếu gia.
Vị trung niên mặc cẩm bào luôn miệng cầu xin.
Lúc này có tiếng nói truyền ra từ cỗ xe phía sau Hồng đại thiếu gia:
– Đại ca, nhanh lên.
– Đuổi đi!
Hồng đại thiếu gia quát lớn, lập tức có hai hộ vệ tiến lên, túm người trung niên kia ném sang một bên.
Người xung quanh đều bàn tán:
– Nghe nói Lưu chưởng quỹ ở sòng bạc đã thua cả tửu lâu nhà mình.
– Tự mình đi cá cược, trách được ai?
– Ta lại nghe nói hắn say rượu lỡ lời đắc tội Hồng đại thiếu gia, Hồng đại thiếu gia có lẽ cũng không biết việc này, nhưng sòng bạc Thượng Quan Cửu Chỉ muốn lấy lòng Hồng đại thiếu gia, khiến Lưu chưởng quỹ mơ hồ liền thua cả một tửu lâu.
– Ta lại thấy hắn thật can đảm, ở Quảng Lăng mà dám đắc tội Hồng Gia? Đây là hắn muốn chết sao?
Lúc này đội ngũ tiếp tục bước đi, Hồng đại thiếu gia chẳng thèm liếc mắt nhìn. Ở Quảng Lăng quận, hắn chỉ kết giao với công tử nhà quận thủ, đám Tu Tiên giả Tần công tử, một ít phú hào muốn lấy lòng… còn người như Lưu chưởng quỹ, chỉ có bọn thủ hạ vì nịnh nọt hắn, mà chủ động làm mà thôi.
Rất nhanh đã tới Tần phủ ở Tiểu Kính Hồ.
Hồng Gia Lão Cửu từ trong cỗ xe ngựa bước xuống.
– Tần phủ thật đẹp.
Hồng đại thiếu gia nhìn bao quát, nhịn không được nói:
– Cửu đệ, ta nghe nói Tần phủ này là do quận thủ đại nhân tự mình mua, gồm năm trạch viện thông với nhau, Tiểu Kính Hồ có nhiều phủ đệ, so với Hồng Gia của chúng ta chỉ nhỏ hơn một chút. Nhưng vì sao một phủ đệ lớn thế này, lại không có thủ vệ nào canh cửa?
Thiếu niên tuấn tú không đáp, chủ động bước tới cửa lớn, gõ mấy tiếng.
Cửa lớn mở, một người gác cổng gọi là Lý bá bước ra.
– Hồng Gia Lão Cửu Hồng Lăng Thông đến bái kiến Tần nhị công tử, xin nhờ chuyển lời.
Thiếu niên tuấn tú mỉm cười nói.
– Được, được, được.
Lý bá cười ha hả đáp, lập tức an bài người đi truyền lời. Hồng Lão Cửu đứng ngoài cửa chờ đợi, Hồng đại thiếu gia cũng đứng ở một bên.
Một lát sau cửa mở, Tần Vân mặc áo bào màu ghi bước ra, cười nói:
– Xin chào Hồng đại thiếu gia, vị này hẳn là Hồng Lăng Thông Hồng Cửu thiếu gia phải không?
– Đúng vậy, đây là Cửu đệ của ta.
Hồng đại thiếu gia nhếch miệng cười nói.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tần Vân, Hồng Lão Cửu trong lòng rung động, bởi vì trong đan điền của hắn vốn có một mai rùa cổ xưa treo lơ lửng, trên mai rùa có một vết nứt, lúc này mai rùa chấn động, Hồng Lão Cửu không khỏi kính sợ:
– Người này không nên là kẻ địch? Vì nếu là địch, sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Với bản lĩnh của ta, nếu như Tần Vân này cùng với Bạch Hổ Đại Yêu trong truyền thuyết thực lực tương đương, ta tuy đánh không lại, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ tính mạng mình. Chẳng lẽ thực lực của hắn, so với lời đồn còn đáng sợ hơn?
– Bái kiến Tần công tử.
Hồng Lão Cửu hơi khom người, tỏ vẻ kính trọng.
Tần Vân đỡ dậy, liền nói:
– Đều là đạo hữu tu hành, ta không nhận nổi đại lễ này.
– Tần công tử vì Quảng Lăng quận của chúng ta làm việc, lễ này có thể nhận.
Hồng Lão Cửu dùng chân nguyên truyền âm nói.
Tần Vân kinh ngạc, chuyện hắn và Y Tiêu giết Thủy Thần đại yêu không hề công khai, nhưng dù sao Hồng Gia biết được, cũng là chuyện bình thường.
– Mời!
Tần Vân đi phía trước dẫn đường.
Hồng Lão Cửu, Hồng đại thiếu gia đi theo, phía sau có nha hoàn xinh đẹp bưng theo hộp lễ vật.
Tới một mảnh sân nhỏ vắng vẻ, Tần Vân, Hồng Lão Cửu, Hồng đại thiếu gia liền ngồi xuống.
– Hồng đại thiếu gia, ngài cùng Cửu đệ tới tìm ta không biết có chuyện gì?
Tần Vân cười nói.
– Ta nghe nói Tần huynh cùng đệ tử Thần Tiêu môn liên thủ giết chết Thủy Thần đại yêu, vì Quảng Lăng quận trừ hại, trong lòng ta khâm phục không thôi.
Hồng Lão Cửu nói:
– Nói thật, điều ta muốn nhất là sau khi ta khai mở Tiên môn có thể diệt trừ Thủy Thần đại yêu, chỉ là thực lực có hạn. Về phần hôm nay tới đây, không dám dối gạt Tần huynh, ta thực có việc muốn nhờ.
– Chuyện gì?
Tần Vân chăm chú nhìn Hồng Lão Cửu, hắn từng nghe nói Hồng Lão Cửu là bái một người Tán Tu tu hành làm thầy, đã mở được Tiên môn, đạo pháp, trận pháp đều tinh thông.
– Ta được biết Thủy Thần đại yêu sau khi chết, Tác Vân Liên đang ở trong tay Tần huynh?
Hồng Lão Cửu nói.
Tần Vân gật đầu:
– Đúng vậy.
– Ta chính là muốn Tác Vân Liên.
Hồng Lão Cửu thẳng thắn nói.
– Thế nhưng Tác Vân Liên là pháp bảo bát phẩm.
Tần Vân trả lời.
Bất kỳ một pháp bảo nào đều vô cùng quý giá, cứ lấy tài sản toàn bộ Hồng Gia tích luỹ mà nói, e là dùng toàn lực cũng cũng chỉ có thể mua được một món pháp bảo bát phẩm, cửu phẩm mà thôi. Hơn nữa còn phải xem người tu hành có muốn bán hay không!
Hồng Lão Cửu mỉm cười nói:
– Ta tự nhiên sẽ không lấy không của huynh.
Ba ba ba!!!
Hồng Lão Cửu vỗ tay nhè nhẹ, hai nha hoàn xinh đẹp từ ngoài viện đi vào, bọn họ đều mang theo hộp lễ vật, sau đó đặt chúng trên bàn đá, chậm rãi mở ra. Trong một hộp là hoả san hô tinh xảo, trong hộp còn lại là trân châu to hơn nắm tay, đều là trân bảo hiếm thấy.
– Ta biết Tần huynh vừa mới chuyển nhà, sợ là thiếu người hầu, hai nha hoàn này để ở chỗ Tần huynh, bọn họ vẫn còn thân xử tử.
Hồng Lão Cửu mỉm cười, hai nha hoàn này là mỹ nữ được Hồng Gia tuyển chọn kỹ càng, không kém hơn những danh kỹ nổi tiếng.
– Đương nhiên những thứ này cũng chỉ là lễ vật.
Hồng Lão Cửu cười khẽ nói thêm.
– Ta muốn dùng thêm một pháp bảo phi kiếm cửu phẩm, cùng với năm mươi vạn lượng bạc để đổi lấy Tác Vân Liên của huynh!
– Pháp bảo phi kiếm?
Tần Vân trong lòng khẽ động.