Cơm nước xong, Trang Lộ đứng lên thu dọn bát đũa, trong đầu đang nghĩ xem lát đi ra ngoài tản bộ phải làm sao để hỏi Phí Nam chuyện Chu Nhạc Nhạc giới thiệu bạn gái cho anh một cách tự nhiên nhất.
Không ngờ lúc cậu rửa bát xong thì Phí Nam nghe điện thoại rồi định ra đường, nói là phòng trọ của Chu Nhạc Nhạc hỏng đèn, mua cái mới rồi nhưng cô và bạn cùng phòng nghiên cứu một lúc lâu cũng không biết lắp, nhờ Phí Nam qua làm hộ.
Trang Lộ nghe đã biết là mượn cớ, đèn hỏng không gọi thợ điện mà gọi Phí Nam làm gì? Tối đêm còn đi đoạn đường xa như vậy là muốn làm gì???
Trang Lộ càng nghĩ càng phát điên, Phí Nam không hề phát hiện, thay áo khoác xong liền chuẩn bị đi.
“Phí Nam!” Trang Lộ gọi anh lại.
“Hả?” Phí Nam quay đầu nhìn cậu.
“…Anh lái xe em mà đi, tối rồi.” Trang Lộ nghẹn một lúc lâu mới nói ra.
Phí Nam cũng không khách khí với cậu, cầm chìa khóa xe đi.
…
Trang Lộ nhìn điện thoại di động, mười một giờ.
Đi từ lúc ăn cơm xong là bảy giờ, giờ đã mười một giờ mà Phí Nam còn chưa về.
Mấy lần Trang Lộ đã cầm điện thoại di động lên, lại thả xuống, mở tin nhắn, rồi lại thôi.
Cậu dùng tư cách gì để giục Phí Nam về??
Một đêm này, thời gian tựa như dừng lại, trôi qua cực kỳ chậm.
Trang Lộ lúc thì nghĩ Phí Nam có lẽ đang trò chuyện vui vẻ với cô gái mới quen, lúc sau lại nghĩ có lẽ hai người đang cùng đi ăn khuya, lúc sau nữa lại nghĩ chắc chắn là đang trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Đến giờ khắc này, Trang Lộ không thể không thừa nhận, không thể không tỉnh táo: Cậu thích Phí Nam mất rồi.
Trang Lộ: Người đâu? Bà muốn phát điên!
Tạ Thần Duyệt nhanh chóng xuất hiện: Nói!
Trang Lộ: Phí Nam bị gái gọi đi sửa đèn, giờ mười một giờ rồi còn chưa về!
Tạ Thần Duyệt:…… emmmmmm
Trang Lộ: Mười một giờ!!!
Tạ Thần Duyệt: Cưng làm sao vậy? Rốt cuộc cưng cũng thừa nhận rồi?
Trang Lộ: Tớ thích Phí Nam đấy! Thì sao nào! Tớ thích anh ấy!! A a a a a a a!
Tạ Thần Duyệt: Thằng nhóc này điên rồi.
Tạ Thần Duyệt lập tức gọi video cho cậu.
Trang Lộ nhận, không nói tiếng nào.
Tạ Thần Duyệt vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu làm sao thế? Bình thường tớ tưởng chỉ là nói đùa thôi, thích thật à? Anh ta là trai thẳng cơ mà?”
Trang Lộ không nói lời nào, không biết nói như thế nào, không muốn nói.
“Đừng có giả chết. Thích thì tán đi, bẻ cong anh ta đi, bị từ chối thì thôi, nhưng tốt nhất là đừng thích anh ta nữa, thích trai thẳng không có tương lai đâu.”
“Tán như nào bây giờ… Cậu nói thì dễ lắm, còn đang ở chung mà, bị từ chối ngại chết.” Trang Lộ nhăn nhó.
“Sao cậu mất giá đến vậy!” Tạ Thần Duyệt dí tay vào màn hình, tựa như đang dí trán Trang Lộ “Bị từ chối thì chuyển đi.”
“Tớ không đi!” Trang Lộ gào.
“Người ta là trai thẳng thì cậu làm gì được? Không có tương lai thì đừng lãng phí thời gian. Nhưng mà cậu không thử thì làm sao biết ——”
Ở đầu dây bên kia Tạ Thần Duyệt còn đang nói, Trang Lộ đột nhiên nghe thấy tiếng vặn chốt cửa, Phí Nam về, lập tức cậu nhanh như chớp mà tắt video.
Vừa mới tắt video thì Phí Nam vào đến nhà.
Trang Lộ tắt điện thoại, không muốn nói gì, trốn vào phòng. Phí Nam nghi hoặc không hiểu cậu làm sao, thay quần áo xong liền đến gõ cửa phòng cậu.
“Sao đấy? Em ngủ rồi.” Trang Lộ trốn trong chăn nói.
“Ngủ thật?” Phí Nam đứng ngoài cửa hỏi, nghe thanh âm tựa hồ đang cười.
“Thật!”
“Sao lại giận rồi? Ngoan, mua đồ ăn cho em nè, ra nào.”
Trang Lộ cảm thấy mình xong đời rồi, vừa nghe câu “Ngoan” kia liền mềm lòng, tay chân không khống chế được, ngoan ngoãn xuống giường mở cửa.
Phí Nam cũng thật là, sao có thể nói như vậy với một thằng con trai khác chứ!
Trai thẳng đều như vậy à?!
Phí Nam đứng ở ngoài cửa cười híp mắt nhìn cậu, nói: “Tiện đường mua bánh nướng cho em nè, không phải em thích ăn của hàng này nhất sao?”
Bánh vẫn còn ấm, bên trên là rất nhiều khoai sọ viên.
Lúc Trang Lộ và Phí Nam cùng đi dạo phố, có đi qua hàng này, Trang Lộ khen ăn ngon. Nhà hàng mới mở, rất đông người xếp hàng.
“Xếp hàng lâu lắm à?” Trang Lộ đâm khoai sọ viên hỏi.
“Không lâu lắm, buổi tối ít người.” Phí Nam chỉ ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn.
Phí Nam vẫn đang giảm béo, anh không ăn miếng nào, làm sao phải cố tình mua đồ cho cậu chứ.
Lúc này Trang Lộ quên sạch sẽ oán hận cả đêm, múc một viên khoai sọ nói: “Anh ăn một miếng này đi, ngon lắm, chỉ một miếng thôi.”
Phí Nam không cưỡng được cậu, hé miệng, ăn.
“Ăn ngon phải không?” Trang Lộ lại bắt đầu không tự chủ được mà dùng giọng làm nũng để nói chuyện.
“Ngon.” Phí Nam tựa hồ cũng choáng váng, không phát hiện đối phương là một thằng con trai, nhẹ giọng dỗ dành.
Trang Lộ từ từ gặm bánh, Phí Nam ở bên cạnh nhìn cậu, cũng không nói gì, chỉ nhìn vậy.
Đột nhiên, điện thoại của Phí Nam “Ting ——” một tiếng, là có tin nhắn mới. Anh mở weibo, nhìn một cái, nhắn tin lại.
Trang Lộ tâm lý đau xót: “Ai vậy?”
“Bọn Chu Nhạc Nhạc, hỏi anh về đến nhà chưa.”
Trang Lộ xoắn nát cái bánh.
Cậu muốn cướp điện thoại của Phí Nam, xóa hết weibo của cô ta!
Trang Lộ nghĩ, xong đời thật rồi, thích Phí Nam thật rồi.
– —–oOo——