Phía Bên Kia Nửa Đêm

Chương 6: Washington 1940



Washington, đặc khu Columbia, là thành phố hấp dẫn nhất từ xưa đối với Catherine Alexander. Trước đây nàng thường cho rằng Chicago là mảnh đất lý tưởng thì đến Washington nàng mới tỉnh ngộ. Đây mới thực sự là hạt nhân của nước Mỹ, là trung tâm điều hành quyền lực.

Thoạt đầu Catherine thấy lúng túng trước vô vàn các sắc phục khác nhau tràn ngập đường phố nào là bộ binh, hải quân, nao không quân, thủy quân lục chiến vân vân. Và cũng lần đầu tiên Catherine mới cảm thấy khả năng u ám của cuộc chiến là điều có thật.

Ở Washington, chỗ nào cũng thấy có sự có mặt của chiến cuộc thể hiện ra trên thực tế. Đây là thành phố mà nếu xảy ra chiến tranh thì chiến tranh sẽ bắt đầu từ đây. Và nàng, – Catherine Alexander – sẽ là một bộ phận trong cuộc chiến tranh đó.

Nàng đã chuyển đến ở cùng với Susie Roberts, cô ta đang sống trong một căn hộ sáng sủa, vui mắt ở tầng bốn một chung cư không có thang máy. Căn hộ gồm một phòng khách cỡ trung bình, hai phòng ngủ nhỏ thông nhau, một phòng tắm và một bếp con xây dựng cho người chim chích.

Susie tỏ ra rất mừng khi gặp lại nàng. Câu đầu tiên của cô bé là:

– Nhanh lên, thay đồ ra, lấy bộ váy sang nhất đem ra mà là. Tối nay mày có cuộc hẹn hò ăn tối đấy.

Catherine nháy mắt.

– Vậy lý do gì mà mày độc thân lâu thế?

– Cathy ạ, ở Washington, con gái đứa nào cũng có một cuốn sổ đen nhỏ. Thành phố này đầy những thằng đàn ông cô độc, thật là đáng tiếc.

Tối đầu tiên họ ăn tối tại khách sạn Willard. Người hẹn hò với Susie Roberts là một nghị sĩ Indiana, còn người hẹn với Catherine là một nhân vật chuyên vận động ngoài hành lang nghị trường thuộc bang Orgen, cả hai ông đang sống ở thành phố, không có vợ đi cùng. Ăn tối xong, họ đi nhảy ở Câu lạc bộ Washington Country. Catherine hy vọng nhà vận động hành lang có thể giao cho nàng một việc làm nào đó. Song nàng được ông ta hứa cấp cho một chiếc ô tô và một căn hộ riêng. Nàng đã ngỏ lời cảm ơn và từ chối không nhận.

Susie đưa ông nghị sĩ trở về nhà, còn Catherine đi ngủ ngay. Chỉ một lát sau nàng nghe tiếng họ đùa giỡn ở phòng ngủ của Susie, lò xo giường rung lên bần bật. Catherine lấy một chiếc gối bịt tai để khỏi nghe thấy những âm thanh đó, song vẫn không tài nào tránh được. Đến sáng khi Catherine thức dậy ăn sáng đã thấy Susie dậy rồi. Cô ta có vẻ vui mừng, hào hứng chuẩn bị đi làm. Catherine cố tìm trên mặt Susie những vết nhăn ưu tư hoặc dấu hiệu gì đó của một kẻ phóng đãng, song nàng không hề tìm thấy. Ngược lại, cô ta có vẻ tươi tắn nước da rất mịn màng.

Catherine nghĩ: “Lạy chúa, nó là một Dorian Gray nữa rồi. Đến một ngày nào đó nó sẽ rực rỡ còn mình thì già khú đế, tới một trăm mười tuổi”.

Vài ngày sau, đang ăn sáng, Susie bảo:

– Này, tao nghe có một việc may ra hợp với mày. Đêm qua trong bữa tiệc có một đứa con gái bảo rằng nó sắp trở về Texas. Chưa biết được tại sao một đứa đã bỏ Texas đi, nay lại muốn quay trở lại là nghĩa thế nào. Tao nhớ cách đây vài năm hồi tao ở Amarillo…

– Thế nó làm việc ở đâu? – Catherine ngắt lời.

– Ai?

– Đứa con gái ấy – Catherine tỏ ra kiên nhẫn.

Nó đang làm cho William Fraser. Ông ta phụ trách các quan hệ với dân chúng thuộc Bộ Ngoại giao. Tháng trước tạp chí Newsweek đã dành cả một câu chuyện về ông. Có lẽ công việc đó cũng thích hợp với mày. Tao mới nghe lỏm tối hôm qua, nếu mày đến ngay, mày có thể ăn đứt được tất cả những đứa con gái khác.

– Cảm ơn – Catherine nói – Được, tao sẽ đến chỗ William Fraser.

Hai mươi phút sau Catherine đang trên đường tới bộ ngoại giao. Khi nàng tới nơi, người gác chỉ cho nàng tới văn phòng của Fraser và nàng đáp thang máy lên lầu. Quan hệ với công chúng. Xem ra đây đúng là công việc nàng đang tìm.

Catherine dừng lại ở ngoài hành lang, bên ngoài văn phòng, rút ra chiếc gương tay để kiểm tra lại việc trang điểm của nàng. Nàng thường làm như vậy. Chưa đến chín rưỡi, vì thế nàng còn đủ thì giờ cho việc này. Nàng mở cửa, bước vào bên trong.

Văn phòng bên ngoài đầy những cô gái, người đứng, kẻ ngồi, kẻ đang dựa vào tường và tất cả hầu như đang cùng chuyện trò huyên náo. Chị nhân viện đón tiếp như phát cuồng đằng sau chiếc bàn đang bị vây kín. Chị ta cố gắng một cách tuyệt vọng giữ trật tự.

– Lúc này ông Fraser đang bận – Chị nhắc đi nhắc lại – – Tôi không biết bao giờ ông ấy tiếp được các chị.

– Thế ông ấy có định phỏng vấn tìm thư ký không đấy? – Một cô gái hỏi.

– Có chứ, nhưng? – Chị nhìn quanh, bất lực – Lạy Chúa tôi! Thật là nực cười?

Cửa hành lang bật mở, có thêm ba cô gái nữa xô vào, gạt Catherine sang một bên.

– Công việc đó đã có ai nhận chưa? – Một người trong số họ hỏi.

– Có lẽ ông muốn cả một khuê phòng – Một cô gái nói – Vậy thì tất cả bọn mình cứ ở lại đây!

Cửa văn phòng bên trong bật mở, một người đàn ông bước ra. Ông ta cao đến sáu bộ, thân hình mảnh mai của một vận động viên nghiệp dư, sinh hoạt ở câu lạc bộ điền kinh mỗi tuần ba buổi sáng để giữ cho vóc dáng thon thả. Ông có mái tóc vàng xoăn tít, hai bên thái dương đã điểm bạc, đôi mắt xanh sáng và chiếc cằm với vẻ rắn rỏi, cương nghị.

– Chuyện quái quỷ gì ở đây thế, Sally? – Giọng ông trầm và oai vệ.

– Các cô gái này nghe tin có một chỗ khuyết, ông Fraser ạ.

– Lạy Chúa? Tôi cũng mới chỉ biết tin đó cách đây một giờ – Đôi mắt ông lướt qua một lượt khắp phòng – Cứ như chợ vỡ – Khi ông đưa mắt về phía Catherine, nàng đứng thẳng người, mỉm cười rất đằm thắm với một ẩn ý rằng “Em sẽ là một thư ký xuất sắc đây”, nhưng đôi mắt ông cũng chỉ lướt qua chỗ nàng. Ông quay lại chị nhân viên giao dịch.

– Tôi cần một tạp chí Life. Số cách đây độ ba, bốn tuần gì đó. Có ảnh Stalin ở ngoài bìa.

– Tôi sẽ cho đặt mua, ông Fraser ạ – người nhân viên đáp.

– Tôi cần ngay bây giờ – Ông quay trở vào văn phòng của mình.

– Tôi sẽ gọi sang cho Văn phòng tạp chí Time Life để hỏi xem họ có thể tìm cho một bản được không?

Fraser dừng lại ở cửa:

– Sally, tôi đang nói chuyện với Thượng nghị sĩ Borah trên điện thoại. Tôi muốn đọc cho ông ta nghe một đoạn trích trong số báo đó. Chị chỉ có vài phút tìm số báo cho tôi thôi đấy – Rồi ông đi vào văn phòng và khép cửa lại.

Các cô gái đang đứng trong phòng nhìn nhau, nhún vai. Catherine đứng lặng, suy nghĩ lao lung. Nàng quay lại và lách ra khỏi phòng.

– Tốt. Một đứa bỏ cuộc rồi – Một cô gái bảo.

Chị nhân viên giao dịch nhấc máy điện thoại, quay số để hỏi thăm tin tức.

– Số điện thoại của Bộ biên tập tạp chí Time Life. – Chị ta hỏi. Các cô gái trong phòng im lặng, quay nhìn chị ta – Cảm ơn – Chị ta đặt máy xuống rồi lại nhấc lên và lại quay số.

– Alô. Văn phòng của ông William Fraser, Bộ ngoại giao. Ông Fraser cần ngay một số Life. Số đó có ảnh Stalin ở ngoài bìa… Các ông không giữ lại một số cũ nào cả? Vậy tôi có thể nói chuyện với ai được?… Vâng. Cảm ơn – rồi chị ta gác máy.

– Gay go rồi, cưng ơi – Một cô gái bảo.

Cô gái khác thêm:

– Người ta chỉ mê gái đẹp thôi. Nếu ông ấy đến chỗ tớ tối nay, tớ sẽ đọc đoạn đó cho ông ấy nghe. Rồi họ cười ầm lên.

Máy đàm thoại nội bộ kêu ro ro. Chị nhân viên nhấn phím bấm. Tiếng Fraser vang lên.

– Hai phút của chị hết rồi đấy.

Chị nhân viên hít một hơi thật sâu:

– Tôi vừa gọi đến toà soạn Time Life, song họ bảo không thể…

Cửa phòng bật mở, Catherine bước vào. Nàng cầm trong tay số tạp chí Life có hình Stalin ở ngoài bìa. Nàng lách người đi tới bàn làm việc và đặt cờ tạp chí vào tay chị nhân viên giao dịch. Chị ta nhìn tờ tạp chí, kinh ngạc.

– Tôi…tôi có tờ tạp chí ấy đây rồi, ông Fraser ạ. Tôi sẽ mang vào ngay – Chị ta đứng dậy, mỉm cười với Catherine đầy vẻ biết ơn rồi vội vã bước vào căn phòng bên trong.

Các cô gái kia quay lại nhin Catherine, mắt bỗng long lên hằn học.

Năm phút sau cửa văn phòng Fraser mở ra, Fraser cùng chị nhân viên xuất hiện. Chị ta chỉ vào Catherine:

– Cô gái đó đây ạ.

William Farser quay sang nhìn Catherine, dò xét:

– Mời cô vào trong này.

– Dạ, vâng – Catherine bước theo Fraser vào văn phòng, nàng cảm thấy những cặp mắt của các cô gái kia nhìn đâm vào sau lưng nàng. Fraser khép cửa lại.

Văn phòng của ông có thể coi là một phòng làm việc bàn giấy điển hình ở Washington, song ông vẫn cho trang trí kiểu cách và chọn những đồ đạc, tranh nghệ thuật theo sở thích riêng của ông.

– Mời ngồi, cô…

– Alexander, Catherine Alexander.

– Sally có cho tôi biết rằng cô đã mang tờ tạp chí Life đến.

– Dạ vâng.

– Tôi chắc không phải tình cờ mà cô có được tờ tạp chí cũ cách đây ba tuần trong ví của cô.

– Vâng, đúng thế?

– Thế làm sao cô lại kiếm được nó nhanh thế?

– Dạ, tôi chạy xuống hiệu cắt tóc. Hiệu cắt tóc và chữa răng bao giờ cũng giữ nhiều tạp chí cũ.

– Ra thế – Fraser mỉm cười, bộ mặt gồ ghề của ông càng trở nên dễ sợ – Thế mà tôi không nghĩ ra đấy. Chuyện gì cô cũng ứng trí nhanh như thế chứ?

Catherine bỗng nhớ lại Ron Peterson, rồi đáp:

– Không phải thế đâu, thưa ngài.

– Cô đang tìm việc làm thư ký?

– Cũng không hẳn như vậy – Catherine nhận thấy ông ta có vẻ ngạc nhiên, nên cô nói thêm luôn – Nhưng tôi sẵn sàng nhận, thật ra tôi muốn làm trợ lý cho ông.

– Thì cứ cho là cô có đủ khả năng làm thư ký hôm nay rồi xem sao – Fraser nói, vẻ mặt rúm ró – Ngày mai cô có thể làm trợ lý cho tôi.

Nàng nhìn ông chan chứa hy vọng:

– Nghĩa là tôi được tiếp nhận?

– Còn thử thách đã – Ông bấm phím máy đàm thoại nội bộ và ghé vào chiếc hộp đó nói:

– Sally, chị hãy cảm ơn các cô gái trẻ đó giùm hộ tôi và nhắn với họ rằng chức vụ đó đã có người đảm nhiệm rồi.

– Dạ vâng, thưa ông Fraser.

Ông bấm cho phím bật lên:

– Ba mươi đô-la một tuần, cô đồng ý chứ?

– Dạ vâng. Xin cảm ơn ông Farser.

Cô có thể bắt đầu ngay sáng ngày mai, lúc chín giờ, Sally sẽ đưa cô một chiếc phiếu cá nhân để cô “điền” vào.

Sau khi Catherine rời văn phòng, cô đi tới toà soạn báo Washington Post. Người cảnh sát ngồi ở bàn gác ngoài sảnh đã chặn nàng lại.

– Tôi là thư ký riêng của ông William Farser – Cô nói, vẻ kênh kiệu – Công tác bên Bộ ngoại giao. Tôi cần một số thông tin trong kho của các ông.

– Loại tin gì?

– Tin về William Fraser.

– Suốt cả tuần nay lần đầu tiên tôi thấy một yêu cầu kỳ cục như vậy đó. Ông chủ của cô làm cô bực mình hay vì ìý do gì?

– Không phải – Cô giãy bày – Tôi định viết một bài trần tình về ông ấy.

Năm phút sau, một nhân viên đưa cô vào kho lưu trữ. Anh ta rút hồ sơ về William Fraser ra, Catherine bắt đầu ngồi đọc.

Chỉ một giờ sau Catherine trở thành một trong những người nắm lý lịch Fraser vững nhất trên đời. Năm nay ông bốn mươi tuổi, tốt nghiệp hạng ưu trường đại học Princeton, khởi nghiệp một công ty quảng cáo mang tên Fraser Associater và đã trở thành một trong những công ty thành đạt nhất trong ngành dịch vụ này. Cách đây một năm theo yêu cầu của Tổng thống, ông đã gác công việc đó lại để chuyển sang làm việc cho Chính phủ. Ông đã thành hôn với Lydia Campion, một phụ nữ giầu có thích hoạt động xã hội. Họ đã ly dị bốn năm nay và không có con với nhau. Fraser là một nhà triệu phú, có nhà riêng ở Georgetown và một nhà nghỉ hè ở Bar Harbor, bang Maine. Sở thích của ông là tennits, bơi thuyền và pôlô. Nhiều bài tường thuật trên báo gọi ông là “một trong những chàng độc thân dễ ưa nhất nước Mỹ”.

Catherine về đến nhà báo cho Susie biết tin vui trên.

Susie nhất định bảo hai người phải đi dự cuộc vui. Hiện có hai chàng học viên trường võ bị giàu sụ người ở Annapolis đang sống ở thành phố này.

Anh chàng cặp bồ với Catherine tỏ ra là một tay dễ thương song suốt cả buổi tối đó nàng luôn chỉ thầm so sánh anh ta với William Fraser. So với Fraser anh ta có vẻ ngây ngô, khờ khạo. Phải chăng nàng đã đem lòng yêu ông chủ mới của nàng rổi? Khi nàng ở gần ông nàng không hề có một cảm xúc rạo rực, mà có một loại tình cảm khác, đó là sự mến mộ đối với một người có tư cách. Nàng cho rằng thứ tình cảm rạo rực kia có lẽ chỉ tồn tại trong các tiểu thuyết tình dục của Pháp mà thôi.

Hai chàng học viên võ bị đưa các cô tới một nhà hàng Italia nhỏ ở ngoại ô Washington, họ đã ăn một bữa tuyệt vời sau đó họ đi xem một bộ phim mà Catherine rất thích.

Tối vui kết thúc, hai chàng trai đưa hai cô về nhà, Susie mời họ vào làm một chầu rượu tối. Đến khi Catherine cảm thấy họ sắp ghé lại cả đêm nàng vội cáo lui, nói rằng muốn đi ngủ ngay.

Anh bạn trai của nàng phản đối:

– Chúng ta chưa làm gì với nhau cả. Cô hãy coi xem họ làm gì kia.

Susie và anh bạn cô ta đang ngồi trong tràng kỷ ôm hôn nhau thắm thiết.

Vệ sĩ của Catherine chụp lấy tay nàng, da diết:

– Sắp chiến tranh đến nơi rồi – Catherine chưa kịp ngăn y lại thì y đã cầm lấy tay nàng, đặt vào đùi y – Em đừng để một chiến binh ra trận trong tình trạng như vậy, phải không em.

Catherine rụt ngay tay lại, cố nén giận, nàng đáp đều đều:

– Tôi đã nghĩ nhiều đến chuyện đó rồi và tôi quyết định sẽ chỉ ngủ với chàng thương binh nào còn đi lại được – nàng quay gót, đi vào và khoá ngay cửa lại. Nàng thấy rất khó ngủ. Nàng trằn trọc nghĩ đến William Fraser, đến công việc mới và lại nghe thấy tiếng chiếc giường lò xo của Susie run lên bần bật. Từ đó nàng không thể ngủ được nữa.

Tám giờ rưỡi sáng hôm sau Catherine đến nơi làm việc mới của nàng. Cửa phòng đã mở khoá, đèn ở phòng giao dịch đã bật. Nghe có tiếng đàn ông ở văn phòng bên trong, nàng liền bước vào.

William Fraser đang ngồi bên bàn, đọc vào một chiếc máy ghi. Ông ngẩng lên thấy Catherine bước vào ông liền tắt máy.

– Cô đến sớm thế? – Ông hỏi.

– Tôi muốn tham quan một lượt trước khi bắt tay vào làm việc.

– Mời cô ngồi – Giọng ông là lạ, khiến cô lúng túng. Ông có vẻ cáu bẳn. Catherine ngồi xuống ghế.

– Tôi không thích nhưng kẻ rình mò đâu, cô Alexander ạ.

Catherine đỏ bừng mặt:

– Tôi… tôi không hiểu.

– Washington chỉ là một tỉnh nhỏ. Thậm chí không phải là một tỉnh mà chỉ là một làng quê. Không một chuyện gì xảy ra ở đây mà sau năm mười phút mọi người không ai là không biết.

– Tôi vẫn không…

– Hai phút sau khi cô tới đó, chủ báo Post đã phôn đến tôi hỏi tại sao cô thư ký của tôi lại nghiên cứu về tôi để làm gì.

Catherine ngồi ngây người, kinh ngạc, không biết đáp sao.

– Cô có tìm được những tin tào lao mà cô muốn biết không?

Sự lúng túng của nàng nhanh chóng chuyển sang giận dữ, nàng nói:

– Tôi không dò la – Nàng đứng dậy – Lý do duy nhất tôi cần những tin tức về ông chính là vì muốn biết rõ tôi sắp làm việc với người như thế nào – Giọng nàng run run, đầy phẫn nộ – Theo tôi, một thư ký cần phải hợp với ông chủ và tôi cần biết tôi phải làm gì.

Fraser ngồi yên, vẻ mặt hầm hầm.

Catherine nhìn ông, căm ghét ông đến mức sắp bật khóc.

– Ông khỏi phải lo về chuyện đó nữa, ông Fraser ạ. – Tôi xin rút lui – Cô xoay người định bước ra cửa.

– Ngồi xuống – Fraser ra lệnh, giọng như roi quất, Catherine quay lại sững sờ – Tôi không chịu được những người nhõng nhẽo như cô.

Nàng nhìn ông:

– Tôi không phải là người…

– Thôi được. Vậy tôi xin lỗi. Mời cô ngồi xuống.

– Thế nào? – Ông rút một chiếc tẩu từ trong ngăn bàn ra và châm lửa hút.

Catherine đứng ngây ra không biết làm gì bây giờ, nàng cảm thấy nhục nhã:

– Tôi thấy công việc bắt đầu không thluận – Nàng nói – Tôi…

Fraser lại rút tẩu ra và bật diêm.

– Tất nhiên rồi đâu sẽ vào đấy, Catherine ạ – Ông phân bua – Cô không bỏ đi được. Mới xích mích có thế thôi mà tôi phải sa thải một cô thư ký mới ư?

Catherine nhìn ông và nhận thấy trong đôi mắt xanh sáng của ông ánh lên những tia vui đùa. Ông đang tủm tỉm cười, và miễn cưỡng nàng cũng nhếch miệng cười.

Nàng ngồi sụp xuống ghế tựa.

– Như thế tốt hơn. Đã có ai nhận xét rằng cô là người quá nhạy cảm chưa nhỉ?

– Có lẽ có rồi.

Fraser ngả lưng vào ghế của mình.

– Mà có thể tôi là người quá nhạy cảm cũng nên. Nhức cái lỗ đít lắm vì bị người ta gán cho cái tên “một trong những chàng trai độc thân dễ ưa nhất nước Mỹ”.

Đáng tiếc là ông dùng những từ ngữ thô như vậy. Song cái gì làm nàng băn khoăn nhất. Nàng tự hỏi? Lỗ đít hay gã độc thân?

Có lẽ Fraser nói đúng. Có lẽ sự quan tâm của nàng đối với ông không thông phàm như nàng tưởng.

– Một đối tượng của mọi phụ nữ ngu xuẩn nhất không chồng trên thế giới này – ông nói tiếp – Có lẽ nếu như tôi bảo cô rằng phụ nữ là rất hay gây gổ thì chưa chắc cô đã tin tôi đâu.

Nàng ư? Cử thử coi thủ quỹ xem sao? Catherine đỏ bừng mặt khi nhớ lại chuyện cũ.

– Biến một người thành ông bụt còn dễ hơn – Fraser thở dài – Có lẽ cũng đúng như tờ Tuần nghiên cứu quốc gia ấy, cô hãy cho tôi biết về cô đi. Có bạn trai chưa?

– Chưa ạ. – Nàng đáp – Đúng ra là không có bạn trai nào đặc biệt cả – Nàng vội nói thêm.

Ông nhìn nàng, dò xét:

– Hiện nay cô sống ở đâu?

– Tôi đang ở chung một căn hộ với cô bạn học hồi học ở đại học.

– Trường Northwestern?

Nàng ngạc nhiên nhìn ông, sau đó chợt hiểu rằng chắc chắn ông đã đọc tờ khai lý lịch của nàng.

– Dạ, vâng.

– Tôi sẽ cho cô biết thêm một điều về tôi mà cô đã không tìm thấy trong kho lưu trữ của toà báo. Tôi là một gã rất khó cộng tác. Cô sẽ thấy là tôi biết điều, song đồng thời tôi cũng rất kỹ tính. Chúng ta sẽ khó sống với nhau đấy. Cô có tìm được cách nào thích nghi với tôi được không?

– Tôi sẽ cố gắng – Catherine đáp.

– Tốt. Sally sẽ giúp cô làm quen với guồng máy ở đây. Điều quan trọng nhất là cô cần phải nhớ rằng tôi là một người uống cà phê liên tục. Tôi thích cà phê đen, nóng rãy.

– Tôi sẽ nhớ kỹ – Nàng đứng dậy, đi ra cửa.

– Kìa, Catherine?

– Còn chuyện gì, thưa ông Fraser?

– Tối nay có về nhà, cô hãy đứng trước gương tập nói một ít lời tục tĩu đi. Cứ mỗi lần tôi nói từ gì bậy mà cô lại nháy mắt như vậy, tôi không thể chịu được.

Ông lại giở giọng lên lớp cô như với con nít. Nàng lạnh lùng đáp:

– Dạ, vâng – Rồi cô đóng cửa mạnh đến “sầm” một tiếng khi đi ra.

Cuộc gặp mặt không diễn ra như Catherine mong muốn. Nàng không còn thấy mến ông Fraser nữa. Nàng cho rằng ông là một người cục cằn thô lỗ, đầy kiêu căng, tự mãn. Vợ ông ta bỏ ông ta cũng đáng. Thôi đành vậy, nàng đã đến đây thì cứ phải bắt tay vào công việc, song nàng xác định rằng nàng sẽ đi tìm một việc làm khác, việc gì đó với một con người chứ không phải với một hôn quân bạo chúa.

Sau khi Catherine bước ra khỏi phòng, Fraser ngả lưng vào ghế tựa, nụ cười thoáng hiện trên môi. Liệu những cô gái trẻ trung, năng nổ và tận tâm như cô này có nhiều không? Trong lúc giận dữ, đôi mắt nàng sáng lên, đôi môi run run, Catherine dường như không có gì che chở khiến cho Fraser muốn giơ tay ra ôm lấy nàng mà bảo vệ cho nàng. Và chống lại chính ông, ông chợt đau khổ nhận ra điều này. Ở nàng có một phẩm cách rực rỡ theo kiểu cổ điển mà ông hầu như quên mất là các cô gái thường có.

Nàng thật đáng yêu, thông minh, đồng thời lại có bản lĩnh riêng. Nàng sẽ trở thành thư ký loại cừ mà ông có được từ trước tới nay. Và trong thâm tâm, Fraser có cảm giác rằng nàng còn hơn thế nữa. Đến mức độ nào thì ông không khẳng định được. Tình cảm của ông đã từng nhiều lần sôi sùng sục khiến cho hệ thống báo động tự động ở ông làm việc ngay khi những tình cảm của ông bị một người phụ nữ nào đó chạm tới. Những giây phút như thế rất ít xảy ra. Chiếc tẩu thuốc của ông đã tắt. Ông châm lại và nụ cười vẫn chưa biến đi trên môi. Một lát sau Fraser gọi nàng vào để đọc cho nàng chép. Catherine tỏ ra lich thiệp nhưng lạnh lùng. Nàng đợi Fraser nói một điều gì đó có tính chất riêng tư để nàng có dịp bộc lộ rằng nàng giữ thái độ xa lánh, song chính ông vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nghiêm túc, Catherine cho rằng ông tỏ ra là quyết gạt bỏ sự kiện buổi sáng ra khỏi đầu óc. Con người này lại ít tình cảm đến vậy ư?

Tuy nhiên Catherine thấy công việc mới đầy cuốn hút. Điện thoại réo liên tục, họ tên những người gọi đến khiến nàng thấy rất hào hứng. Trong một tuần đầu tiên, phó Tổng thống Mỹ đã gọi điện đến hai lần, nửa tá thượng nghị sĩ bộ trưởng ngoại giao và một nữ diễn viên nổi tiếng đang có mặt ở thành phố gọi đến, giới thiệu bộ phim cô ta mới đóng. Cú điện thoại quan trọng nhất trong tuần là của Tổng thống Roosevelt. Catherine thấy hồi hộp quá, nàng đã để rơi ống điện thoại và đứt liên lạc với viên thư ký của Tổng thống.

Ngoài những cú phôn gọi tới, Fraser còn hàng chục cuộc hẹn làm việc tại văn phòng, tại câu lạc bộ ở vùng quê và ở một trong những nhà hàng nổi tiếng. Sau vài tuần Fraser cho phép Catherine được bố trí lịch các cuộc hẹn và đặt trước các loại dịch vụ cho ông. Nàng biết được Fraser thích gặp những ai và tránh gặp những ai. Công việc đã cuốn hút nàng đến mức khi hết tháng đó, nàng hoàn toàn quên hẳn việc đi tìm công việc khác.

Quan hệ giữa Catherine và Fraser vẫn ở mức độ hết sức lạnh nhạt, song nàng hiểu rõ ông, từ đó nhận thấy rằng thái độ lạnh lùng ở ông không phải là vì ông thiếu thân thiện, mà chính sự nghiêm nghị giữ ý đã trở thành bức tường ngăn ông với thế giới bên ngoài. Catherine có cảm giác rằng Fraser thật ra là một người hết sức cô độc.

Công việc đòi hỏi ông phải có thái độ cộng đồng, song về bản chất ông là một người cô đơn. Cô còn cảm thấy một điều nữa, đó là việc William Fraser không thuộc loại người mà nàng mơ tưởng. Nàng cho rằng về chuyện đó thì đa số đàn ông nước Mỹ đều như vậy thôi.

Thỉnh thoảng, nàng lại cùng Susie lại hẹn hò đi chơi với hai gã đàn ông, song đa số các vệ sĩ của nàng là những người đã có vợ, đòi hỏi tình dục mạnh mẽ, cho nên nàng thường thích đi xem phim hoặc xem kịch một mình. Nàng đã xem Gertrude Lawrence và một diễn viên hài mới nổi là Dannye Kaye trong phim “Bà phu nhân trong bóng tối”, “Sống với người bố” và “Alice cầm vũ khí” với một diễn viên mới tên gọi là Kitr Douglas. Nàng thích phim Kitty Foyle với diễn viên Ginger Rogers bởi phim này gợi nàng nhớ đến cuộc đời nàng. Một buổi tối trong buổi diễn Hamlet nàng trông thấy Fraser ngồi trong ngăn riêng với một cô gái kiều diễm vận một chiếc áo dài đắt tiền đúng như Catherine đã thấy trong tạp trí Vogue. Nàng không biết cô gái đó là ai. Fraser tự bố trí những cuộc hẹn hò cá nhân của ông cho nên nàng không biết ông đi đâu và đi với ai. Ông nhìn lướt qua phòng khán giả và trông thấy nàng. Sáng hôm sau ông không hề nhắc chút gì về chuyện đó cho mãi đến khi ông đọc cho nàng ghi hết các thư từ giao dịch buổi sáng.

– Cô có thích Hamlet không? – Ông hỏi.

– Vở kịch cũng thành công đấy, song tôi không quan tâm lắm đến phần diễn xuất.

– Tôi rất thích các diễn viên – Ông nói – Theo tôi, cô gái đóng vai Ơphelia rất tốt.

Catherine gật đầu, định bước ra.

– Cô có thích vai Ơphelia không? – Fraser hỏi với theo.

– Nếu ông muốn tôi nói thực ý nghĩ của tôi – Catherine thận trọng đáp – Theo tôi, cô ta không có khả năng ngoi đầu lên khỏi mặt nước được – Nàng quay gót, tháo lui.

Tối hôm đó khi Catherine về đến nhà, Susie đang đợi nàng bảo rằng:

– Hôm nay mày có khách.

– Ai vậy?

– Một nhân viên FBI. Người ra điều tra về mày.

– Lạy Chúa, Catherine nghĩ. Người ta đã phát hiện ra mình là gái đồng trinh, có lẽ Washington có một loại luật gì đó phạt vạ chuyện này chăng. Rồi nàng nói to:

– Tại sao nhân viên FBI lại điều tra về tao?

– Bởi vì bây giờ mày làm cho cơ quan nhà nước.

– À ra vậy.

– Ông Fraser của mày thế nào?

– Ông Fraser rất tốt – Catherine đáp.

– Theo mày thì ông ấy có thích loại người như tao không?

Catherine nhìn lại cô bạn cao ngẳng, da ngăm nâu, mềm oặt, đáp:

– Để điểm tâm thì được.

Trong tuần tiếp theo, Catherine dần dần làm quen với đám các cô thư ký khác làm việc ở các phòng bên cạnh. Vài ba cô cũng có quan hệ bồ bịch với ông chủ của họ, song hình như họ coi việc đàn ông có vợ hay độc thân không là vấn đề gì cả. Họ ghen tị với Catherine về việc nàng được làm việc cho William Fraser.

– Chàng trai vàng đó ra sao? – Một buổi đang lúc ăn trưa một cô đã hỏi nàng – Ông đã qua tay cậu chưa?

– Chà, chuyện đó ông ấy không quan tâm – Catherine chân thực đáp.

– Nghiêm túc nhé, cậu thấy ông ta thế nào?

– Có thể chịu được!

Catherine nói xạo như vậy. Từ lần đầu tiên họ va chạm với nhau, tình cảm của nàng với Fraser đã thay đổi đáng kể, khi ông bảo ông là người kỹ tính, ông đã cho nàng biết rõ một sự thật. Mỗi khi nàng mắc khuyết điểm, nàng đều bị quở trách ra trò, song nàng thấy rằng ông công bằng và biết điều. Nàng để ý thấy ông gác cả công việc riêng của mình, dành thì giờ giúp đỡ người khác, tuy những người này không đem lại lợi lộc gì cho ông và cũng thường thụ xếp sao cho người ta khỏi phải chịu ơn.

Có một buổi họ mắc nhiều việc bận giải quyết cho kịp Fraser đã mời Catherine đến ăn tối ở nhà mình để họ có thể làm việc khuya cùng nhau. Talmadge, anh tài xế của Fraser, ngồi đợi trong xe đỗ ngay trước toà nhà công sở.

Nhiều cô thư ký lúc bước ra khỏi cửa được chứng kiến, với cái nhìn thông tỏ, cảnh Fraser đưa Catherine vào ngồi ghế phía sau, rồi lách mình vào ngồi cạnh nàng. Chiếc xe hơi lướt nhẹ, bay hoà nhập vào dòng xe cộ lúc cuối chiều.

– Tôi sắp làm cho tiếng tăm của ông bị xói mòn – Catherine bảo.

Fraser cả cười:

– Tôi sẽ cho cô một lời khuyên. Một khi cô muốn bồ bịch với một nhân vật quảng giao nào đó thì cô cứ tiến hành công khai ngoài trời.

– Thế nếu cảm hàn thì sao?

Ông cười hề hề.

– Tức là cô cứ đưa nhân tình của cô – nếu như ngày nay người ta vẫn còn dùng cái từ đó – đến những nơi công cộng, các nhà hàng, rạp hát nổi tiếng.

– Những vở kịch kiểu Shakespeare? – Catherine ngây thơ hỏi.

Fraser cứ lờ như không, nói tiếp:

– Người đời luôn luôn tìm kiếm những động cơ bất chính. Họ sẽ nhủ thầm rằng “Hừ, đấy, gã ấy đưa con nọ con kia đến nơi công cộng. Không biết hắn đi ngầm với đứa nào vậy”. Người đời thường không bao giờ tin những điều hiển nhiên.

– Lý thuyết của ông thật là thú vị.

– Arthur, Conan Doyle có viết một truyện dựa trên việc lừa dối người khác bằng một sự kiện hiển nhiên.

– Đó là truyện “Bức thư bị đánh cắp” của Edgar Allen Poe – Catherine bật nói ra, nhưng ngay lúc đó nàng lại thấy ân hận. Đàn ông không thích loại con gái trí lự. Nhưng liệu ở đấy có vấn đề gì không? Nàng đâu có phải là bồ của ông, nàng là thư ký cơ mà.

Họ im lặng trong toàn bộ đoạn đường còn lại.

Ngôi nhà của Fraser ở Georgetown đẹp như trong tranh. Đó là là một ngôi nhà Georgian bốn tầng, chắc tuổi thọ cũng đã phải trên hai trăm năm. Có một gia nhân mặc áo khoác trắng ra mở cửa. Fraser bảo với anh ta:

– Frank, đây là cô Alexander.

– Chào anh Frank. Chúng ta đã có dịp nói chuyện với nhau qua điện thoại – Catherine nói.

– Vâng ạ. Thật vinh hạnh được gặp cô tại đây, thưa cô Alexander.

Catherine đưa mắt ngắm gian phòng tiếp tân. Có một cầu thang cổ, đẹp, dẫn lên tầng hai, tay vịn bằng gỗ sồi lên nước bóng lộn. Sàn nhà lát bằng đá cẩm thạch, trên trần có đèn chùm lóng lánh.

Fraser quan sát nét mặt nàng, hỏi:

– Cô có thích không?

– Dạ thích lắm.

Ông mỉm cười, Catherine suy nghĩ: Không biết nàng có tỏ ra quá vồ vập như một thiếu nữ bị giàu sang hấp dẫn, hay là giống như trong số những người đàn bà hung hăng đã từng săn đuổi ông… Nàng tiếp lời, không ăn nhập.

– Thật… thật là thú vị.

Fraser nhìn nàng giễu cợt. Catherine thấy choáng váng khi cho rằng ông đã đọc những những ý nghĩa của nàng.

– Mời cô vào phòng đọc sách của tôi.

Catherine bước theo ông vào một căn phòng rộng đầy những giá sách làm bằng các khung màu sẫm. Nó mang phong cách của một lứa tuổi khác, một lối sống thoải mái, thân ái, hấp dẫn hơn.

Fraser vẫn đang theo dõi nàng, ông nghiêm nghị hỏi:

– Thế nào?

Catherine lại một lần nữa ứng phó ngay:

– Nhỏ hơn thư viện Quốc hội – Nàng đáp, đã có chuẩn bị trước.

Ông cười ha hả.

– Cô nói đúng.

Frank bước vào phòng, mang theo một chiếc xô bằng bạc đựng nước đá. Anh ta đặt chiếc xô lên mặt quầy ở góc phòng.

– Thưa ông Fraser, mấy giờ thì ông dùng cơm tối?

– Bảy giờ rưỡi.

– Tôi sẽ báo lại cho anh bếp biết – Frank rời khỏi phòng.

– Tôi lấy gì cho cô uống đấy?

– Thôi ạ, xin cảm ơn.

Ông nhìn nàng:

Cô không uống rượu sao, Catherine?

– Tôi không muốn uống rượu trong lúc làm việc – Nàng đáp.

– Tôi sẽ lẫn lộn P với O.

– Cô bảo chữ P với chữ Q à?

– P với O ạ. Hai chữ đó đứng cạnh nhau trên máy đánh chữ.

– Thế mà tôi không biết.

– Ông không hề quan tâm. Bởi vậy ông mới trả cho tôi một món hậu hàng tuần.

– Tôi trả cho cô bao nhiêu nhỉ? – Fraser hỏi.

– Ba mươi đô-la với một bữa ăn tối trong một ngôi nhà đẹp nhất Washington.

– Cô vẫn giữ ý định không uống rượu?

– Đúng thế, xin đa tạ ông – Catherine đáp.

Fraser pha một ly Martini cho bản thân ông, trong lúc đó Catherine đi quanh phòng ngắm nhìn những quyển sách. Ở đây có toàn bộ những tên sách cổ điển truyền thống, ngoài ra còn có cả những bộ sách bằng tiếng Italia và một bộ nữa bằng tiếng Ả Rập.

Fraser tiến đến bên cạnh cô. Catherine hỏi:

– Ông nói được tiếng Ý và tiếng Ả Rập?

– Phải. Tôi đã ở Trung Đông một vài năm và đã học nói tiếng Ả Rập.

– Thế còn tiếng Ý?

– Tôi có đi lại với một cô nữ diễn viên người Ý một thời gian.

Nàng bừng đỏ mặt:

– Xin lỗi. Tôi không có ý tọc mạch.

Fraser nhìn nàng, lấy làm thú vị vì nàng có vẻ như một cô trò nhỏ. Nàng không xác định được là nàng yêu hay ghét ông Fraser. Nàng chỉ biết một điều rằng ông là một người dễ thương nhất mà nàng từng gặp từ trước đến nay.

Bữa ăn thật thịnh soạn. Tất cả các món ăn đều theo kiểu Pháp với những loại nước sốt tuyệt vời. Món tráng miệng là mứt anh đào. Thảo nào mỗi tuần ba buổi ông Fraser lại đi sinh hoạt câu lạc bộ thể thao.

– Thế nào, cô? – Fraser hỏi nàng.

– Không giống thức ăn ở trại lính – Nàng tủm tỉm cười đáp Fraser cả cười.

– Một ngày nào đó tôi sẽ phải ăn ở nhà ăn của lính.

– Tôi mà là ông thì không đời nào phải như vậy.

Ông nhìn nàng:

– Ăn uống tồi thế sao?

– Không phải chuyện ăn uống. Vì chuyện con gái cơ. Người ta sẽ động viên ông đấy.

– Vì sao cô lại nghĩ như vậy?

– Người ta bàn về ông luôn.

– Nghĩa là họ căn dặn cô về tôi chứ gì?

– Rồi ông sẽ rõ – Nàng cười hinh hích.

– Tôi tin rằng một khi họ chuyện trò với cô, họ ắt cảm thấy thất vọng vì thiếu thông tin.

Nàng lắc đầu:

– Ông nhầm. Tôi đã dựng nên đủ mọi thứ chuyện về ông.

Fraser ngả lưng vào ghế tựa, thoải mái bên ly rượu Brandy.

– Những loại chuyện gì vậy?

– Ông có thực sự muốn nghe không?

– Thực chứ sao.

– Tôi kể với họ rằng ông là một bà la sát, hét la tôi suốt ngày.

Ông cười hề hề:

– Đâu có suốt ngày.

– Tôi kể với họ rằng ông là một lão khùng luôn luôn xách theo súng đã lên đạn để đi săn lùng quanh phòng trong lúc ông đọc cho tôi chép và tôi luôn luôn hoảng sợ vì súng cướp cò thì đời tôi tiêu.

– Chuyện đó chắc hấp dẫn họ lắm!

– Họ có dịp thoả sức hình dung xem con người đích thực của ông thế nào.

– Thế cô đã hình dung ra con người đích thực của tôi chưa – Giọng của Fraser trở nên nghiêm túc.

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt xanh sáng của ông một lúc, sau đó quay đi và đáp:

– Tôi đã làm rồi.

– Vậy thế tôi như thế nào?

Catherine bỗng cảm thấy căng thẳng đầu óc. Đã hết lúc đùa cợt và bây giờ câu chuyện giữa họ chuyển sang một phong thái mới. Một phong thái khiến nàng bị kích động, lúng túng. Nàng im lặng. Fraser nhìn nàng một lát, rồi mỉm cười:

– Đề tài về tôi thật nhạt nhẽo. Cô dùng thêm chút tráng miệng?

– Dạ xin đủ, cám ơn ông. Tôi sẽ còn no cả tuần này.

– Nào bây giờ ta vào việc.

Họ làm việc đến tận nửa đêm. Fraser tiễn nàng ra tận cửa, anh tài xế Talmadge đang đợi bên ngoài để đưa nàng trở về nhà.

Suốt trên đường đi nàng cứ nghĩ hoài về Fraser. Nào là sức mạnh, tính hài hước đến lòng trắc ẩn của ông. Ai đó có lần nói người ta cần phải hết sức cứng rắn trước khi tự cho phép mình trở thành hiền lành. William Fraser rất cứng rắn. Tối nay là một tối tốt đẹp nhất trong đời Catherine và có điều khiến nàng băn khoăn day dứt rằng nàng có thể sẽ trở thành một trong những cô thư ký thích đố kỵ ngồi trong văn phòng, suốt ngày chỉ thù oán các thiếu nữ gọi điện thoại đến cho ông chủ nhà mình. Không, nàng nhất định sẽ không cho phép tình trạng đó xảy ra.

Bất kỳ phụ nữ nào ở Washington có tư cách đều để lại ấn tượng trong tâm trí Fraser. Nàng không muốn nhập bọn với họ.

Catherine về đến nhà, Susie vẫn thức đợi nàng. Cô nhào tới, ngay lúc Catherine bước vào phòng, hỏi ngay:

– Thế nào? Có xảy ra chuyện gì không?

– Không có gì cả – Catherine đáp – Chúng tôi đã ăn tối với nhau.

Susie nhìn nàng không tin.

– Hắn thậm chí không đụng đến mày ư?

– Tất nhiên là không.

Susie thở dài:

Thật tình tao không hiểu nổi. Chắc hắn sợ?

– Mày nói thế nghĩa là thế nào?

– Con khờ này, tao nói nghĩa là mày cứ đeo cái mác Đức mẹ Đồng trinh chứ sao. Có lẽ hắn sợ rằng nếu hắn đụng đến mày, mày lại kêu rầm lên là hắn hiếp mày, rồi ngất xỉu thì nguy.

Catherine cảm thấy hai má nàng đỏ bừng.

– Tao không quan tâm đến ông ta theo kiểu đó – Nàng đáp, vẻ cứng rắn – Mà tao chẳng đeo cái mác Đức mẹ Đồng trinh.

Mình đeo cái mác Catherine Đồng trinh. Ôi nữ thánh Catherine Đồng trinh đáng thương. Nàng mới làm được có mỗi một việc duy nhất là chuyển thánh địa của nàng về Washington, mọi việc như trong một ngôi nhà thờ cũ vậy. Trong sáu tháng sau đó Fraser liên tiếp đi vắng. Lúc thì đi Chicago, lúc đi Francisco, có khi sang châu Âu, Catherine vẫn có nhiều việc làm đến bù đầu, tuy nhiên văn phòng thiếu Fraser có vẻ trống trải, cô đơn rất nhiều.

Những vị khách hấp dẫn thường xuyên đổ về như suối không ngừng chảy, đa số họ là nam giới, song Catherine luôn từ chối những lời mời mọc. Người ta tạo cho nàng những cơ hội như đi ăn trưa, ăn tối, du lịch sang châu Âu và vào phòng ngủ. Nàng không hề chấp nhận một lời mời nào cả, một phần là bởi lẽ nàng không gặp một người đàn ông nào hấp dẫn, song chủ yếu vẫn là việc nàng cảm thấy ông Fraser không tán thành để cho nàng lẫn lộn giữa công việc với những lạc thú riêng. Nếu ông Fraser biết là nàng đã liên tiếp từ chối các cơ hội người ta nêu ra với nàng, ông sẽ không có ý kiến gì. Ngay hôm sau nàng ăn tối với ông tại nhà riêng của ông, ông đã nâng lương cho nàng mỗi tuần thêm mười đô-la.

Catherine cảm thấy nhịp độ thành phố đã có thay đổi. Người ta đi lại nhanh hơn, trạng thái trở nên căng thẳng hơn. Báo chí đăng to những tiêu đề lớn về hàng loạt vụ xâm lăng và khủng hoảng đang xảy ra bên châu Âu. Sự sụp đổ của Pháp đã gây ra chấn động mạnh đối với người Mỹ hơn bất kỳ một sự kiện nào khác diễn ra chớp nhoáng ở châu Âu bởi họ cảm thấy họ bị xúc phạm đến cá nhân, bị mất tự do trên một đất nước vốn coi là một cái nôi của Tự do.

Na Uy đã sụp đổ. Nước Anh đang chiến đấu để bảo vệ sống còn ở chiến trường ngay trên đất nước của họ và một minh ước đã được ký kết giữa ba nước Đưc, Ý, Nhật.

Mọi người dần dần cảm thấy rõ ràng trước sau nước Mỹ cũng sẽ nhập cuộc. Một hôm Catherine có hỏi Fraser về chuyện này.

– Theo tôi, vấn đề chúng ta tham chiến chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi – Ông nói, vẻ trầm tư – Nếu nước Anh không ngăn chặn được Hitler thì chúng ta phải…

– Nhưng ông Thượng nghị sĩ Borah có nói…

– Biểu trưng của các ông Thượng nghị sĩ Mỹ cần phải là con đà điểu – Fraser cáu kỉnh nhận xét.

– Ông sẽ làm gì nếu xảy ra chiến tranh?

– Sẽ trở thành anh hùng – Ông đáp.

Catherine thử hình dung ông oai hùng trong bộ quân phục lên đường ra trận mạc, rồi lại ngán với cái ý nghĩ đó.

Nàng cảm thấy thật là ngu xuẩn, vì trong một thời đại văn minh như thế này mà người ta lại nghĩ đến chuyện giải quyết những bất đồng bằng các cuộc chém giết lẫn nhau.

– Đừng lo, Catherine ạ – Fraser bảo – Hiện nay chưa xảy ra chuyện gì cả. Mà cho rằng có chuyện gì đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ sẵn sàng ứng phó với tình hình đó cơ mà.

– Thế còn nước Anh? – Nàng hỏi – Nếu Hitler quyết định xâm lược Anh, thì Anh liệu có đủ khả năng chống trả lại không? Hắn nhiều xe tăng, máy bay lắm mà người Anh lại chẳng có gì cả.

– Họ sẽ có – Fraser nói để nàng yên tâm – Chẳng còn lâu nữa đâu.

Ông chuyển qua chuyện khác, và họ lại quay về với công việc.

Một tuần sau đó các tít báo đưa tin về quan điểm mới của Roosevelt về chuyển giao vũ khí cho đồng minh. Điều này Fraser đã biết rồi và ông giải thích cho nàng hiểu song cũng không hề tiết lộ tin tức gì thêm.

Ngày tháng trôi qua mau lẹ. Thỉnh thoảng Catherine lại có một cuộc hẹn hò, nhưng mỗi lần như vậy nàng lại thầm so sánh vệ sĩ của nàng với ông Fraser, nàng cũng không rõ vì sao nàng lại dễ dãi nhận lời với người ta như vậy. Nàng nhận thấy nàng ở vào một tâm trạng bế tắc, nhưng cũng không còn biết làm cách nào thoát ra được.

Nàng tự nhủ rằng nàng đã phải lòng Fraser và cần tìm cách vượt qua tình cảm đó, song đồng thời nàng vẫn không bị cuốn hút say sưa trong quan hệ với những người đàn ông khác, bởi lẽ tất cả bọn họ còn xa mới sánh kịp với ông.

Một lần Catherine nán lại làm việc đến tối khuya, Fraser bất ngờ quay lại văn phòng sau khi xem một vở diễn trở về. Nàng hoảng hốt ngước lên nhìn khi ông bước vào ông lầm bẩm:

– Sao ở đây lại lắm việc đến thế! Một tàu chở nô lệ chứ chẳng chơi.

– Tôi muốn hoàn thành cho xong bản báo cáo này – nàng bảo – Để đến mai ông kịp mang đi San Francisco.

– Cô có thể gửi qua bưu điện cho tôi cũng được cơ mà – Ông đáp, rồi ngồi xuống chiếc ghế tựa đối diện với Catherine để ngắm nàng – Cô không có việc gì làm thú vị hơn trong những buổi tối thế này để dứt ra khỏi những bản báo cáo tẻ ngắt đó sao?

– Tình cờ tối nay tôi được rỗi rãi đấy thôi.

Fraser dựa lưng và ghế, khoanh hai tay lại, rồi chống cằm nhìn nàng.

– Cô có còn nhớ cô đã nói gì cái hôm đầu tiên cô bước vào phòng này không?

– Tôi đã nói rất nhiều chuyện ngớ ngẩn.

– Cô nói rằng cô không muốn làm thư ký mà muốn làm trợ lý cho tôi.

Nàng mỉm cười:

– Em không biết thế nào thì hơn.

– Bây giờ cô biết rồi đấy.

Nàng ngẩng nhìn ông.

– Em vẫn không hiểu.

– Rất đơn giản thôi, Catherine ạ – Ông nói nhỏ nhẹ – Trong ba tháng gần đây, cô thật sự là trợ lý của tôi rồi. Nhưng bây giờ tôi sắp chính thức tuyên bố ra điều đó.

Nàng trân trân nhìn ông, hoài nghi:

– Có thực là ông…

– Tôi không nêu ra cho cô cái chức danh đó cũng như không tăng lương cho cô sớm hơn bởi tôi không muốn làm cô sợ hãi. Còn bây giờ thì cô biết rằng cô có thể làm được rồi.

– Em không biết nói sao đây – Catherine lắp bắp – – Em… à, ông sẽ không phải ân hận về chuyện đó đâu, ông Fraser ạ.

– Tôi thấy buồn đấy. Các trợ lý của tôi thường gọi tôi là Bill theo cách thân mật.

– Vâng, anh Bill.

Đêm đó khi Catherine đã nằm trên giường, nàng vẫn nhớ rõ cảnh tượng ông đã nhìn nàng như thế nào, nàng đã có cảm xúc ra sao, và cứ thế nàng nằm thao thức mãi khá lâu.

Đã mấy bận Catherine viết thư cho bố nàng, mời ông có dịp tới Washington chơi với nàng. Nàng háo hức muốn có dịp đưa cha đi khắp thành phố và giới thiệu ông với bạn bè và với Bill Fraser. Hai lần thư vừa đi rồi, nàng không được đáp lại Bồn chồn quá, nàng đã gọi điện về nhà chú nàng ở Omaha. Ông chú trả lời điện thoại.

– Cathy à? Chú… chú định gọi cho cháu đấy. Tim Catherine thót lại.

– Bố cháu thế nào?

Ngừng một giây.

– Ông mới bị một cơn đau tim. Chú định gọi cho cháu sớm hơn, song bố cháu yêu cầu chú hãy chờ cho đến khi ông thấy khá hơn.

Catherine nắm chặt ống nói:

– Bố cháu đã khá hơn chứ ạ?

– Rất tiếc là chưa, Cathy ạ. Ông ấy bị liệt rồi.

– Cháu sẽ đến đó ngay – Catherine nói.

Nàng đến chỗ Bill Fraser thông báo lại tin này.

– Xin chia sẻ với cô – Fraser bảo – Cô có cần tôi giúp gì không?

– Em không rõ. Em chỉ muốn đến ngay với bố em, anh Bill ạ.

– Được thôi – Ông nhấc điện thoại và gọi đi mấy nơi.

Người tài xế của ông lái xe đưa Catherine trở về nhà, nàng thu xếp ít quần áo bỏ vào vali, sau đó anh ta đưa nàng ra sân bay, tại đây Fraser đã thu xếp giữ chỗ cho nàng.

Khi máy bay hạ cánh xuống phi trường Omaha chú Catherine đã có mặt tại đó, đón nàng. Thoáng nhìn qua nét mặt họ, nàng biết là đã quá muộn. Họ im lặng lái xe đưa nàng đến nơi quan tài thi hài bố nàng và khi Catherine bước vào toà nhà, nàng thấy trào lên một cảm giác mất mát, đơn côi không tả xiết. Một phần con người nàng đã mất đi không bao giờ lấy lại được nữa. Nàng được đưa vào một ngôi nhà thờ nhỏ. Thi hài bố nàng vận com lê sang nhất đặt nằm trong một cỗ hòm đơn giản. Thời gian làm cho thân hình ông quắt queo, như thể cuộc sống đã bào mòn ông liên tục và biến thành một người nhỏ nhắn. Chú nàng trao lại cho nàng những tài sản cá nhân của ông, tiền bạc dành dụm và những vật dụng tích cóp cả cuộc đời, trong đó có năm chục đô-la bằng tiền mặt, vài tấm hình cũ, vài tấm hoá đơn, một chiếc đồng hồ đeo tay, một con dao gọt bút chì bằng bạc sáng bóng và một bó thư nàng gửi về cho ông được buộc ngay ngắn bằng một sợi dây, thư đã quăn góc vì được đọc đi đọc lại nhiều lần. Di sản để lại như vậy thật đáng mủi lòng, dù cho bất kỳ ai cũng thế. Tim Catherine quặn đau vì thương cha. Những hoài bão của ông to lớn thế, mà thành công thì thật quá nhỏ nhoi. Nàng nhớ lại hồi nàng còn bé, bố nàng thật linh hoạt, sống động, mỗi khi ông đi xa trở về nhà, túi quần áo rủng rỉnh đầy tiền, tay ôm đầy quà, sao mà phấn khởi, náo nức thế? Nàng nhớ lại những phát minh kỳ diệu của ông, song tiếc là không bao giờ được đưa vào sử dụng. Hồi ức không nhiều nhặn, nhưng đó là tất cả những gì ông để lại cho nàng. Bất ngờ nàng có vô vàn điều muốn tâm sự với ông, vô vàn việc nàng muốn làm cho ông. Song hỡi ơi, đã muộn quá rồi.

Họ mai táng cha nàng trong một nghĩa địa nhỏ bên cạnh nhà thờ. Catherine đã dự định ở lại một đêm với cô chú, rồi đi xe lửa trở về nhà ngay hôm sau, song bất đồ nàng cảm thấy không thể chịu đựng nổi thêm một giây phút nào nữa, nàng đã gọi điện ra phi trường, đặt một vé vào chuyến bay sắp tới để trở lại Washington. Bill Fraser ra tận phi trường đón nàng. Dường như một điều hết sức tự nhiên trên đời này đối với ông là lúc này cần phải có mặt tại đó, đón đợi nàng và phải chăm sóc nàng một khi nàng cần đến.

Ông đưa Catherine tới một quán trọ vùng quê, ở Virginia để ăn tối. Ông ngồi lắng nghe nàng kể về bố nàng. Lúc nàng đang kể đến giữa chừng một câu chuyện khôi hài về người bố, Catherine bật oà khóc, song thật là lạ, nàng lại chẳng cảm thấy gì là ngượng ngùng trước mặt Bill Fraser.

Ông gợi ý cho Catherine nghỉ một thời gian song nàng muốn có nhiều công việc bận rộn, để đầu óc nàng luôn luôn làm việc không còn thì giờ nhớ đến cái chết của bố nàng.

Nàng bắt đầu có thói quen đến ăn bữa tối với Fraser mỗi tuần một hai lần. Và Catherine cảm thấy gần gụi với ông hơn trước.

Sự việc diễn ra không hề theo ý kế hoạch vào hoặc một dự định trước. Họ đã làm việc khuya tại văn phòng.

Catherine đang kiểm tra lại một số giấy tờ thì có cảm giác Bill Fraser đang đứng ngay sau lưng nàng. Những ngón tay ông chạm vào cổ nàng, từ từ, mơn trớn.

– Catherine…

Nàng quay lại nhìn ông và chỉ một thoáng sau nàng đã trong vòng tay ông. Dường như trước đây họ đã hôn nhau đến hàng ngàn lần, dường như động tác này nàng đã từng làm và sẽ làm nữa trong tương lai giống như trước đây nàng đã làm.

Catherine nghĩ: Động tác này thật là đơn giản. Nó bao giờ cũng đơn giản có vậy thôi, thế mà mình không biết.

– Mặc áo khoác vào, cưng – Bill Fraser bảo – Ta về nhà thôi. Trên chiếc xe hơi chạy về Georgetown họ ngồi nép sát vào nhau. Vòng tay Fraser ôm lấy Catherine, dịu dàng chở che. Nàng chưa từng biết đến niềm hạnh phúc này bao giờ. Nàng tin rằng nàng đã yêu ông, mà nếu như ông không yêu nàng thì cũng chẳng hề gì. Ông chỉ mến nàng thôi và nàng sẽ chấp nhận như vậy. Rồi khi nàng nghĩ đến việc nàng đã từng tự giác chấp nhận trước đây với Ron Peterson, nàng ràng mình.

– Sao vậy? – Fraser hỏi.

Catherine nhớ lại căn phòng ở motel với tấm gương rạn nứt, bẩn thỉu. Nàng nhìn lại bộ mặt cương nghị, thông minh của người đàn ông đang ôm nàng trong cánh tay.-

– Bây giờ chưa phải lúc – Nàng nói với vẻ hàm ơn. Rồi nuốt nước bọt – Em cần phải nói với anh một điều. Em là một cô gái đồng trinh.

Fraser mỉm cười, lắc đầu suy nghĩ

– Thật khó tin. Làm sao anh giải quyết được với cô gái đồng trinh duy nhất ở thành phốWashington này?

– Em đã cố tìm cách uốn nắn chuyện đó, nhưng không kết quả – Nàng nói một cách chân thành.

– Anh mừng là việc đó không kết quả – Fraser bảo.

– Nghĩa là anh không băn khoăn gì?

Ông lại mỉm cười châm chọc nàng.

– Em có nắm được nhược điểm của em không?

– Em cũng biết.

– Em đã quá lo lắng về chuyện đó chứ gì?

– Em biết.

– Thủ pháp là phải để cho đầu óc được thoải mái.

Nàng lắc đầu khe khẽ.

– Không anh ạ. Phương pháp là cứ yêu thôi.

Nửa giờ sau chiếc xe hơi đỗ lại trước nhà ông, Fraser đưa Catherine vào nhà, lên phòng thư viện.

– Em có uống không?

Nàng nhìn ông:

– Ta lên gác đi.

Ông ôm choàng lấy nàng và hôn mãnh liệt, nàng cũng ghì lấy ông thắm thiết và muốn kéo ông sát lại với nàng.

Catherine nghĩ: Nếu đêm nay không được suôn sẻ, mình sẽ tự sát. Nhất định mình tự sát.

– Ta đi nào – Ông nói, rồi nắm lấy tay nàng.

Phòng ngủ của Bill Fraser rất giống dáng vạm vỡ đàn ông, với một chiếc tủ nhiều ngăn kiểu Tây Ban Nha kê sát một bức tường, ở phía xa cuối phòng có một vòm hõm với một chiếc lò sưởi và đằng trước là bàn ngồi ăn điểm tâm. Kê giáp bức tường là một chiếc giường đôi lớn. Phía bên trái có một phòng trang điểm và cạnh đó là buồng tắm.

– Em nhất định không uống chút rượu – Fraser hỏi.

– Em không cần uống.

Ông lại ôm ghì lấy nàng và hôn. Nàng cảm thấy hơi ấm dễ chịu từ người ông toả khắp người nàng.

– Anh quay lại ngay bây giờ – Ông nói.

Catherine nhìn theo ông đi vào phòng thay quần áo.

Đây là con người dễ thương và tuyệt vời nhất nàng biết từ trước tới nay. Nàng đứng ngây ra suy nghĩ về ông, rồi bỗng nhiên hiểu ra lý do vì sao ông bỏ ra khỏi phòng. Ông muốn để cho nàng có dịp cởi xống áo một mình, để nàng khỏi bị bối rối. Lập tức Catherine bắt đầu cởi quần áo. Nàng đứng ngẩn người trong phút chốc, trần truồng, nàng nhìn xuống cơ thể mình và nghĩ Vĩnh biệt Thánh Catherine. Nàng tiến lại giường, kéo tấm mền ra và chui vào giữa tấm mền và khăn giường.

Fraser bước vào, ông mặc một chiếc áo choàng bằng lụa óng ánh, ông tiến lại phía giường, ngắm nhìn nàng.

Mái tóc nàng đen nhánh ôm tròn lấy khuôn mặt đẹp của nàng, mái tóc đó xoã tơi trên nền gối trắng muốt. Điều đó làm ông thêm rạo rực bởi ông nhận thấy nó hoàn toàn không được chuẩn bị gì trước.

Ông rũ khỏi chiếc áo ngủ và chui vào giường nằm bên nàng. Nàng đột nhiên nhớ ra một điều.

– Em không phòng ngừa gì cả. Liệu có bị mang thai không?

– Anh hy vọng như vậy.

Nàng nhìn ông lúng túng, định mở miệng để hỏi xem ông nói như vậy là nghĩa thế nào thì ông đã áp đôi môi lên môi nàng và đôi tay bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động trên thân hình nàng. Nàng quên hết thảy trừ những gì đang xảy đến với nàng.

– Em chuẩn bị xong chưa?

Nàng cũng không rõ là nàng cần phải chuẩn bị như thế nào, nhưng nàng vẫn cứ đáp là xong rồi. Nàng cảm thấy tràn trề sung sướng vì nàng mang lại cho ông hạnh phúc, và nàng cố quên đi một sự thất vọng trước đây. Có lẽ nó cũng giống như những trái ôliu, người ta cần phải biết mùi vị của nó. Nàng đang nằm trong cánh tay ông để mặc cho giọng nói của ông ta an ủi, vỗ về nàng. Nàng nghĩ: Hai con người yêu nhau và chia sẻ mọi thứ với nhau, hai con người đó được gần gụi nhau, đó chính là điều có ý nghĩa quan trọng. Nàng đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết hoa mỹ nghe quá nhiều những bản tình ca nỉ non. Nàng đã từng hy vọng quá nhiều rồi. Hoặc có lẽ nàng là người lãnh cảm, và nếu thật sự như vậy thì nàng phải gánh chịu chứ sao. Dường như đọc được ý nghĩ của nàng, Fraser kéo nàng lại sát hơn và bảo:

– Em thấy thế nào?

– Thật là tuyệt – Nàng đáp vội, rồi mỉm cừời – Anh là người tình tốt nhất của em.

Nàng hôn ông, ghì chặt ông và cảm thấy ấm áp an toàn bên ông. Nàng thấy hài lòng.

– Em uống một ly Brandy nhé? – Ông hỏi.

– Thôi, xin cảm ơn.

– Anh phải uống một ly đây. Có phải đêm nào người ta cũng được ngủ với một gái đồng trinh đâu.

– Anh nghĩ thế ư? – Nàng hỏi.

Ông nhìn lại nàng, cái nhìn lạ lùng, tỏ ra thạo đời, sau đó ông lảng qua chuyện khác, đáp:

– Không.

Giọng nói của ông có một sắc thái gì đó nàng không hiểu được.

– Em thế nào? – Nàng nuốt nước bọt – Được không?

– Em rất đáng yêu.

– Thật không?

– Anh có biết tại sao em hầu như không muốn ăn nằm với anh không? – Nàng hỏi.

– Tại sao?

– Bởi vì em sợ rằng anh không còn muốn được gặp em nữa.

Ông cười ha hả:

– Đó là thứ chuyện về các cô gái già lại được bà mẹ nhút nhát đơm đặt thêm vì muốn giữ cho các cô con gái của mình trong sạch. Tình dục không đẩy người ta đến chỗ xa nhau đâu, Catherine ạ. Mà trái lại nó càng đưa người ta lại gần nhau.

Và đúng thế. Nàng chưa từng thấy gần gũi với ai bao giờ. Bề ngoài dường như nàng vẫn thế, song Catherine biết rằng nàng đã thay đổi nhiều.

Cô thiếu nữ trẻ trung tới ngôi nhà này lúc đầu hôm đã biến mất vĩnh viễn, và thế vào chỗ đó là một người đàn bà.

Người đàn bà của William Fraser. Cuối cùng nàng cũng đã tìm thấy chiếc chén thánh bí hiểm bấy lâu nay nàng vẫn tìm mà chưa thấy được. Cuộc tìm kiếm đến đây chấm dứt.

Lúc này thậm chí Cục Điều tra Liên bang cũng thấy thoả mãn yên tâm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.