Phía Bên Kia Nửa Đêm

Chương 8: Washington - hollywood 1941



Catherine Alexander có cảm giác rằng cuộc đời nàng dường như đã chuyển sang một giai đoạn mới, dường như nàng đã đạt tới một mức cảm xúc cao hơn, tới một đỉnh cao khoái hoạt đến chóng mặt. Khi Bill Fraser ở thành phố, tối nào họ cũng đi ăn với nhau, đi nghe ca nhạc, xem kịch hoặc xem opera. Ông đã kiếm cho nàng một căn nhà nhỏ nhưng dễ chịu ở gần Arlington. Ông muốn trả tiền thuê nhà, xong Catherine nhất định đòi nàng để trả. Ông mua cho nàng quần áo và đồ trang sức. Lúc đầu nàng phản đối, nàng cảm thấy đạo đức của người đạo Tin lành ăn sâu ở nàng khiến nàng lúng túng, xong Fraser rõ ràng là tỏ ra rất thích thú khi cuối cùng Catherine thôi không phản đối chuyện đó nữa.

Nàng nghĩ, dù gì thích hay không thích, mi cũng là một nhân tình. Trước đây cái chữ đó với nàng thật nặng nề, nó ám chỉ những hạng đàn bà rẻ tiền, vụng trộm sống trong những căn nhà khuất nẻo, với những tình cảm chán chường thất vọng. Song bây giờ việc đó lại đang xảy ra với nàng. Catherine cảm thấy không giống như vậy chút nào. Nó chỉ có nghĩa là nàng đang ngủ với một người đàn ông nàng yêu. Không có gì là bẩn thỉu, nhơ nhớp, mà hoàn toàn tự nhiên. Nàng nghĩ: Kể cũng thật là thú vị, có những việc mà đối với người khác thì dường như đáng ghê tởm, vậy mà khi đến lượt mi thì lại không sao cả. Khi mi đọc những chuyện trai gái của người khác thì đó chính là “Những lời bộc bạch” thực sự, nhưng đến lượt mi, chẳng qua nó như Tạp chí viết chuyện gia đình dành cho phụ nữ vậy.

Fraser là một người bạn sâu sắc, biết nghĩ và ông cư xử như thể họ sẽ còn chung sống với nhau mãi mãi.

Catherine có thể lường trước những phản ứng của ông hầu như với mọi tình huống, và nắm được từng tâm trạng của ông. Trái với điều Fraser tuyên bố, chuyện tình dục đối với ông không phải là điều hấp dẫn gì, còn Catherine tự nhủ rằng tình dục chỉ là một phần nhỏ trong quan hệ giữ hai người. Nàng không còn là cô học trò nhỏ cần phải được kích thích thường xuyên, nàng đã là một phụ nữ trưởng thành. Vì vậy nàng nghĩ chua chát: “cho” hay “nhận” cũng chỉ một chút đỉnh thôi.

Trong lúc Fraser đi vắng, công ty quảng cáo của ông do Wallace Turne, một nhân viên kế toán cao cấp điều hành công việc. William Fraser hạn chế đến mức thấp nhất việc ainh vào kinh doanh, để ông có thể dành mọi tâm sức vào công việc của ông tại Washington, song mỗi khi có một vấn đề gì quan trọng phát sinh ở công ty và khi người ta cần đến ý kiến của ông, Fraser có thói quen trao đổi công chuyện với Catherine và dùng nàng như một nơi thăm dò ý kiến. Ông phát hiện ra rằng nàng có một khiếu bẩm sinh về kinh doanh. Catherine cũng thường có những ý kiến về vận động tranh cử, tỏ ra rất hữu hiệu.

Trong một bữa ăn tối, Fraser nói:

– Catherine ạ, tiếc rằng anh quá ích kỷ, nếu không anh đã để em vào làm công ty, cho em được thoả sức trong những công việc tính toán giấy tờ – Ông đặt bàn tay mình trên bàn tay nàng – Anh sẽ nhớ em qua đỗi. Vì vậy anh muốn em luôn luôn ở đây với anh.

– Em cũng chỉ muốn ở đây thôi, anh Bill ạ. Em rất mãn nguyện với tình hình hiện nay ở đây.

Và quả thực là như vậy. Nàng đã từng cho rằng nếu nàng rơi vào một tình thế như thế này, nàng sẽ có đòi hỏi bức thiết là lấy chồng, nhưng tình hình như chưa có gì là khẩn thiết cả. Xét trên mọi khía cạnh quan trọng họ đã là vợ chồng với nhau rồi.

Một buổi chiều, khi Catherine gần xong công việc thì Fraser bước vào văn phòng của nàng.

– Em có thích tối nay ta đi chơi xa ra vùng nông thôn không? – Ông hỏi.

– Có chứ. Thế ta đi chơi đâu?

– Đi Virgima. Chúng mình sẽ về ăn tối với bố mẹ của anh.

Catherine ngạc nhiên nhìn ông:

– Họ có biết quan hệ giữa chúng ta không?

– Cũng không hoàn toàn – Ông cười – Họ chỉ biết là anh có một cô trợ lý trẻ rất tuyệt vời và anh sẽ đưa nàng về ăn tối nay.

Cho dù nàng có vẻ thất vọng thì lúc này nàng cũng không để lộ ra trên nét mặt, nàng bảo.

– Được! Em sẽ ghé về nhà, thay xiêm áo.

– Bảy giờ anh sẽ tới đón em.

– Thế nhé.

***

Ngôi nhà của ông bà Fraser nằm ở vùng đồi chập chùng Virginia, đó là kiểu nhà trại lớn với vạt cỏ xanh và đất trại rộng tới sáu chục acre bao quanh ngôi nhà. Ngôi nhà này xây dựng từ đầu thế kỷ mười tám. Catherine trầm trồ thán phục.

– Em chưa từng thấy ngôi nhà nào như thế này.

– Đây là một trong những trại chăn nuôi tốt nhất ở Mỹ đấy – Fraser thông báo cho nàng biết như vậy.

Chiếc xe hơi chạy qua một bãi đất chăn nuôi đầy những con ngựa đẹp, qua những bãi thả gia súc, được chăm sóc cẩn thận và một ngôi nhà dành cho người trông gia súc. Catherine thốt lên:

– Cứ như ở một thế giới khác vậy. Anh đã lớn lên ở đây à? Em ghen với anh đấy.

– Có thực sự em thích sống ở nông trại không?

– Đây không hẳn là một trang trại. Đây gần như mảnh đất riêng của anh.

Họ đến trước ngôi nhà.

Fraser quay sang, bảo nàng:

– Bố mẹ anh hơi kiểu cách đấy, song em cũng đừng quá bận tâm. Cứ xử sự bình thường. Hồi hộp lắm phải không?

– Không – Catherine đáp – Em sợ lắm.

Khi nàng nói vậy, nàng tự thấy ngạc nhiên là nàng đã nói dối. Theo nếp truyền thống của mọi cô gái sắp sửa gặp bố mẹ của người mình yêu, lẽ ra nàng phải thấy hoảng sợ mới đúng. Song ở đây, nàng chỉ thấy tò mò mà thôi. Bây giờ cũng không còn thời gian để tự hỏi xem tại sao. Họ ra khỏi xe hơi, một người quản gia mặc lễ phục tiến ra mở cửa, y nở nụ cười tươi chào đón họ.

Ông đại tá Fraser cùng phu nhân như đang sống trong những trang sách truyện trước thế kỷ thứ nhất.

Điều đầu tiên khiến Catherine chú ý là tuổi tác và vẻ yếu ớt của họ. Trước đây đại tá Fraser đẹp trai linh hoạt vậy, thế mà nay trở thành xanh xao, ốm yếu. Ông già gợi cho Catherine rất nhớ đến một người, rồi bất ngờ nhận ra con người đó. Đây chính là hình ảnh người con trai của ông ta khi già yếu. Ông đại tá tóc bạc thưa bước đi lòng khòng, đau đớn. Đôi mắt ông xanh nhạt, hai bàn tay đã từng một thời cứng cáp nay đã nổi cục vì bệnh sưng khớp. Bà vợ ông ta có phong thái của một nhà quý tộc, những nét xuân sắc của thời con gái vẫn còn lưu lại trên nét mặt. Bà rất nồng nhiệt, vui vẻ với Catherine.

Bất chấp những lời Fraser đã dặn dò nàng, Catherine vẫn có cảm giác là nàng về đây để cho ông bà lão này tìm hiểu. Ông đại tá và bà vợ thay nhau thẩm vấn nàng suốt cả buổi tối. Họ tỏ ra rất ý tứ, song cũng hết sức tỉ mỉ.

Catherine kể hết cho họ nghe về gia cảnh và thời thơ ấu của nàng và khi nàng nhắc lại chuyện nàng phải chuyển hết trường này qua trường nọ, nàng cố làm cho việc đó mang tính màu sắc phiêu lưu, thú vị chứ không phải là một nỗi tra tấn dày vò nàng. Trong lúc nàng kể, nàng nhận thấy Bill Fraser mắt sáng lên, đầy tự hào nhìn nàng.

Bữa ăn tối thật thịnh soạn. Họ ngồi ăn dưới ánh sáng của những ngọn nến trong một gian phòng ăn kiểu cổ, rộng rãi, với một lò sưởi bằng đá cẩm thạch thực, với những người đầy tớ vận lễ phục. Tiền bạc cũ và rượu vang cũ.

Nàng nhìn Bill Fraser và nàng cảm thấy tràn trề một niềm biết ơn chồng cuồng nhiệt. Nàng có cảm giác rằng nếu nàng muốn nàng có thể được hưởng một cuộc sống như vậy. Nàng biết Fraser yêu nàng và nàng cũng yêu ông ta. Tuy nhiên vẫn thiếu một cái gì đó. Đó chính là cảm xúc hứng khởi: Nàng nghĩ: Có lẽ mình trông đợi quá nhiều. Có lẽ mình phải tìm ngay ở Gary Cooper, Humphrey Bogart và Spencer Tracy những thứ đó. Tình yêu đâu phải là một hiệp sĩ với vũ khí sáng loáng. Nhiều khi chỉ là ở một người chủ trại quý phái vận bộ com lê bằng vải tuýt màu xanh.

Vứt mẹ những bộ phim và cuôn sách đó đi cho rồi! Khi nàng nhìn sang ông đại tá, nàng có thể hình dung ra con người Fraser hai chục năm sau, cũng sẽ giống hệt như cha nàng. Nửa cuối buổi tối nàng hoàn toàn im lặng.

Trên đường về, Fraser hỏi:

– Em có thích buổi tối hôm nay không?

– Rất thích. Em thấy mến hai cụ nhà anh.

– Hai cụ cũng mến em đấy.

– Em mừng lắm – Nàng đã nói thật, trừ một ý băn khoăn mơ hồ ẩn rất sâu trong đầu óc vẫn nhắc rằng lẽ ra nàng cần phải lo lắng đến vậy trước khi đi gặp họ.

Tối hôm sau, khi Catherine và Fraser đang ngồi ăn tối ở Câu lạc bộ Jokey, Fraser có báo cho nàng biết rằng ông sẽ phải đi London một tuần. Ông nói:

– Trong lúc anh đi vắng, anh có một công việc rất lý thú cho em. Người ta yêu cầu cơ quan chúng ta giám sát việc quay một bộ phim về tuyển mộ phi đoàn không quân đang được thực hiện tại các trường quay của hãng MGM ở Hollywood. Anh muốn em phụ trách việc theo dõi làm phim này trong lúc anh đi vắng.

Catherine nhìn ông, vẻ hoài nghi:

– Em ư? Thậm chí đến lắp phim vào chiếc máy ảnh rẻ tiền em còn không biết, huống hồ làm sao biết được việc làm phim huấn luyện thế nào?

– Thì người khác cũng thế thôi – Fraser cười rộ. – Đây là một việc khá mới mẻ, song em khỏi phải bận tâm. Họ sẽ có đạo diễn và những người trợ giúp cả rồi. Quân đội định sẽ sử dụng các diễn viên vào bộ phim này.

– Tại sao?

– Theo anh thì họ cảm thấy rằng lính đóng lính lại không đủ sức thuyết phục.

Nghe cứ như chuyện quân sự ấy.

– Chiều nay anh đã trao đổi rất lâu với tướng Mathews. Ông ấy nhắc đến “tính hấp dẫn” có lẽ hàng trăm lượt. Bởi vì họ muốn bán được phim này. Họ sắp mở một chiến dịch tuyển lính rất lớn nhằm vào đám thanh niên ưu tú ở Mỹ. Đây là một trong những đợt khai hoả.

– Thế em cần phải làm những gì – Catherine hỏi.

– Em chỉ cần theo dõi xem mọi việc tiến hành có suôn sẻ không, em sẽ đưa ra ý kiến cuối cùng duyệt được hay không. Em đã có vé đi Los Angeles vào chuyến bay chín giờ sáng ngày mai.

– Vâng – Catherine gật đầu.

– Có nhớ anh không?

– Nhớ lắm chứ – Nàng đáp.

– Anh sẽ mang quà về cho em.

– Em không cần quà gì cả. Chỉ mong anh trở về bình an vô sự – Nàng ngập ngừng – Tình hình đang ngày một xấu đi có phải không, anh Bill?

– Phải – Ông gật đầu – Chúng ta sắp tham chiến rồi.

– Kinh khủng thật?

– Nếu chúng ta không tham chiến, tình hình còn kinh khủng hơn kia – Ông nói nhỏ nhẹ – Nước Anh đã thoát khỏi Dunkirk một cách lạ lùng. Nếu giờ đây Hitler quyết định vượt qua eo biển Mache, theo anh người Anh không chặn nổi Hitler.

Họ im lặng uống nốt cà phê rồi ông trả tiền.

– Tối nay em có muốn anh đến với em không?

– Tối nay không được – Catherine bảo – Sáng mai anh phải dậy sớm, mà em cũng vậy.

– Thôi được.

Sau khi ông đưa nàng về nhà, nàng chuẩn bị đi ngủ ngay. Catherine tự hỏi tại sao nàng lại không về cùng Bill trước khi họ chia tay vào ngày mai. Song nàng cũng không tự giải đáp được câu hỏi đó.

***

Catherine đã lớn lên ở Hollywood cho dù nàng chưa từng bao giờ tới đó. Nàng đã bỏ ra hàng trăm giờ đồng hồ trong phòng chiếu bóng tối tăm, đắm mình trong những giấc mộng kỳ ảo mà các nhà tư bản làm phim của thế giới đã tạo nên, và bao giờ nàng cũng thấy thầm cảm ơn vì có được những giờ phút sung sướng như vậy.

Khi chiếc máy bay chở Catherine hạ cánh xuống phi trường Burbank, nàng tràn ngập một niềm phấn khởi. Một chiếc xe hơi đã trực sẵn để đưa nàng trở về khách sạn.

Họ đi theo những phố rộng rãi, tràn ngập ánh nắng. Ấn tượng đầu tiên Catherine lưu ý chính là những cây cọ. Nàng đã từng đọc về chúng và đã từng xem nhiều phim về chúng, song hình ảnh thực tế đã gây ấn tượng mạnh. Những cây cọ của chúng trơ trụi, còn phần trên thì xanh tốt tuyệt đẹp ở giữa mỗi cây có một vòm lá rũ rượi trông chẳng khác một chiếc váy rách tả tơi.

Xe của họ chạy dọc một cao ốc trông giống một nhà máy. Có một tấm bảng treo trên cổng vào “WARNER BROS” và dưới đó là hàng chữ “Kết hợp phim có ehất lượng tốt với tư cách công dân tốt”. Khi xe chạy qua cổng, Catherine nghĩ đến James Cagney trong bộ phim Dâu tây vàng và Bette Davis trong phim Chiến thắng bí ẩn và nàng mỉm cười sung sướng.

Họ đi qua Hollywood Boul, và từ bên ngoài nhìn vào nó rất kỳ vĩ, quẹo qua đại lộ Highland và đi về hướng đông trên Đại lộ Hollywood. Họ đi qua nhà hát Ai Cập và qua hai khối nhà, về hướng tây là nhà hát Trung Quốc của Gauman. Tinh thần Catherine phấn khởi hẳn lên. Nàng như vừa gặp lại hai người bạn cũ của nàng. Người lái cho xe chạy trên Đại lộ Sunset, rồi hướng tới khách sạn Beverly Hills và nói.

– Cô sẽ hài lòng với khách sạn này. Đây là một trong những khách sạn tốt nhất trên thế giới.

Có điều rõ ràng đây là khách sạn đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy. Nó nằm ở phía bắc đại lộ Sunset, giữa một hình bán nguyệt trồng rải rác những cây cọ và bao quanh là một khu vườn rộng. Một con đường xe hơi duyên dáng uốn lượn dẫn tới cổng chính của khách sạn sơn màu hồng trang nhã. Một người giúp việc cho quản lý trưởng còn trẻ, năng nổ đưa Catherine về tận phòng nàng ở, thực ra đó lại là một ngôi nhà trệt sang trọng nằm phía sau toà nhà chính của khách sạn. Trên bàn đã thấy có một bó hoa với tấm thiếp chào mừng của ban giám đốc cùng với một bó hoa khác to hơn, đồng thời đẹp hơn với tấm thiếp: “Ước gì anh ở đó hoặc em ở đây cùng anh. Thương yêu. Bill”.

Người trợ lý trao cho Catherine ba tin nhắn qua điện thoại. Các tin này đều của Allan Benjamin mà nàng được biết ông ta là nhà sản xuất bộ phim huấn luyện tân binh.

Khi Catherine đang đọc tấm thiếp của Bill, chuông điện thoại réo vang. Nàng chạy vội tới, nhấc ống nói lên, hỏi ngay:

– Anh Bill?

Song té ra là Allan Benjamin.

– Xin chào cô Alexander tới California! – Giọng ông ta choe chóe trong ống nói – Hạ sĩ Allan Benjamin, nhà sản xuất chiếc bánh lương khô nhỏ đây(1).

Sao lại hạ sĩ? Nàng cứ tưởng người ta phải giao việc này cho một đại uý hoặc đại tá phụ trách mới đáng.

– Ngày mai chúng tôi bắt đầu ngay. Có phải người ta đã cho cô biết rằng, chúng ta sẽ dùng diễn viên thay cho các binh sĩ không?

– Tôi nghe nói như vậy – Catherine đáp.

– Chúng tôi bắt đầu quay vào lúc chín giờ sáng. Nếu cô đến đây khoảng tám giờ, tôi muốn cô sẽ nhìn qua họ một lượt. Chắc cô hiểu Phi đoàn không quân yêu cầu gì rồi đấy.

– Được – Catherine đáp nhanh. Thực ra nàng chưa có khái niệm gì về yêu cầu của Phi đoàn Không quân, song nàng cho rằng nếu như người ta có ý thức đúng đắn mà sử dụng loại diễn viên có tác phong phi công thì cũng được chứ sao.

– Bảy rưỡi sáng mai tôi sẽ đưa xe đến đón cô. Cô đến cơ sở của Metro cũng chỉ mất có nửa giờ thôi. Nó nằm ở Culver City. Tôi sẽ đón cô ở Sân khấu Mười ba.

Gần bốn giờ sáng Catherine mới thiếp ngủ được và dường như cô vừa chợp mắt thì chuông điện thoại lại réo vang và người trực điện thoại báo cho nàng biết đang có một chiếc xe hơi đợi nàng ở bên ngoài.

Ba mươi phút sau Catherine đã trên đường tới hãng Metro Goldwyn Mayer.

Đây là hãng phim lớn nhất trên thế giới. Khu đất chính của nó gồm có ba mươi hai sân khấu, toà nhà quản trị Thalberg trong đó có Louis B. Mayer, hai mươi năm uỷ viên trị sự, một số đạo diễn, nhà làm phim và nhà biên kịch nổi tiếng lừng lẫy làm việc tại đây. Khu hai gồm có những bối cầnh lớn đứng ngoài trời, thường xuyên được tân trang để phục vụ cho những bộ phim khác nhau. Chỉ trong khoảng ba mươi phút bạn có thể đi xe vượt qua rặng Alpơ của Thuỵ Sĩ, qua một thị trấn miền tây, một khu cư xá ở Manhaltan và một bờ biển trên đảo Hawaii có những cảnh trang trí căn nhà và tường dựng với giá trị nhiều triệu đô-la, dùng để quay những cảnh trong nhà.

Một cô gái trẻ được chỉ định làm hướng dẫn viên đưa nàng tới sân khấu 13 đã giải thích mọi chuyện kể ở trên cho nàng nghe.

– Đây chính là một thành phố – Cô ta nói đầy tự hào – – Chúng tôi tự sản xuất lấy điện, chế biến đủ thực phẩm trong kho lương thực để cung cấp cho sáu ngàn người mỗi ngày và chế tạo lấy các phong cảnh ngay ở khu đất phía sau. Chúng tôi hoàn toàn tự lực không cần đến ai khác.

Trừ khán giả ra chứ?

Khi họ đi bộ dọc trên phố, họ đi ngang qua một toà lâu đài chỉ có mặt tiền. Bên kia lâu đài là một hồ nước và phía cuối khối cảnh này là khu tiền sảnh của một nhà hát ở San Francisco. Chỉ có phần sảnh không có phần nhà hát.

Catherine cười rũ rượi, khiến cho cô gái quay nhìn nàng.

– Có chuyện gì vậy? – Cô ta hỏi.

– À không có gì cả – Catherine đáp – Mọi thứ ở đây thật kỳ ảo.

Hàng chục diễn viên quần chúng đang đi dạo trên phố, dân cao bồi và người da đỏ vừa đi về phía các sân khấu vừa chuyện trò thân mật. Một người đàn ông vụt xuất hiện ở một góc quẹo và khi Catherine bước lùi lại để tránh anh ta, nàng nhận ra người đó là một hiệp sĩ đang mặc áo giáp trụ. Phía sau anh ta là một đoàn các thiếu nữ mặc áo tắm. Catherine nhận thấy nàng sắp bị nghệ thuật điện ảnh cuốn hút mất rồi. Giá như bố nàng được thấy những cảnh này, hẳn ông sẽ thích thú vô cùng.

– Chúng ta đến nơi rồi – Người hướng dẫn nói.

Họ đang đứng trước một toà nhà to lớn bằng đá xám. Tấm biển gắn ở một bên ghi rõ “SÂN KHẤU 13”.

– Tôi phải chia tay với cô đây. Cô đi một mình được chứ?

– Được Catherine đáp – Xin cảm ơn.

Cô hướng dẫn viên gật đầu chào rồi tháo lui.

Catherine quay lại phía khu sân khấu, nơi có tấm biển ghi trên cửa: “Khi có đèn đỏ xin đừng vào”. Không thấy đèn đỏ cho nên Catherine đẩy tay nắm để mở của, đúng ra là nàng phải rán hết sức. Cánh cửa nặng vô cùng, nàng phải lấy hết sức mới đẩy ra được.

Khi đã vào bên trong, Catherine lại gặp một cửa thứ hai cũng bề thế và nặng nề như tấm cửa đầu tiên. Thật chẳng khác nào bước vào một phòng nén khí vậy.

Bên trong, sân khấu như một cái động lớn hàng chục người đang chạy đi chạy lại: người nào cũng như bận bịu với một công việc bí ẩn. Một nhóm đàn ông vận quân phục phi đoàn không quân mà Catherine nhận ngay ra là họ là diễn viên sẽ xuất hiện trong bộ phim. Ở phía góc xa của sân khấu là một văn phòng có đủ bàn làm việc, ghế ngồi và một tấm bản đồ quân sự cỡ lớn treo trên tường. Các kỹ thuật viên đang chiếu sáng cảnh trí đó.

– Xin lỗi, ông cho hỏi – Nàng nói với một người đang đi ngang qua – Ông Allan Benjamin có ở đây không?

– Ông hạ sĩ người nhỏ thó phải không? – Anh ta chỉ – Ở đằng kia.

Catherine quay lại, thấy một người vẻ yếu ớt mảnh dẻ, vận một bộ quân phục rộng thùng thình mang lon hạ sĩ ông ta đang quát mắng một người mang lon đính sao cấp tướng.

– Dẹp mẹ nó cái ý kiến của gã giám đốc phân vai đó lại ông ta ré lên – Tôi cần đếch gì các ông tướng. Tôi cần đám hạ sĩ quan kia – Ông lại giơ cao tay lên vẻ tuyệt vọng – Thằng nào cũng thích làm tướng, chẳng thằng khỉ nào thích làm dân thường.

– Xin lỗi ông – Catherine nói – Tôi là Catherine Alexander.

– Trời đất ơi? – Con người nhỏ thốt lên. Ông quay sang mấy người kia, giọng đay nghiến.

– Lũ mặt dày kia, đủ đởn thế là đủ rồi nhé. Người Washington có mặt ở đây rồi đấy?

Catherine nháy mắt. Và chẳng để nàng kịp nói viên hạ sĩ nhỏ thó nói luôn:

– Tôi không biết tôi đang làm gì ở đây nữa. Tôi có một công việc kiếm được ba ngàn năm trăm đô-la mỗi năm ở Derborn, làm biên tập cho một tạp chí của ngành buôn bán đồ gỗ thì tôi bị động viên vào Binh chủng thông tin rồi được phân công viết kịch bản phim huấn luyện. Tôi có biết sản xuất với đạo diễn phim là quái gì đâu. Đây đúng là một mớ hổ lốn lộn xộn nhất tôi thấy từ xưa đến giờ. Tôi đang đau dạ dày đây – Ông ta rên rỉ – Mà tôi cũng chẳng làm cái nghề điện ảnh này đâu. Xin lỗi cô nhé.

Ông ta quay người, đi vội ra phía cửa, bỏ mặc Catherine đứng trơ ở đó. Nàng nhìn quanh, bất lực. Mọi cặp mắt dường như đổ dồn về phía nàng, chờ đợi nàng một hành động gì đây.

Một người đàn ông gầy gò, tóc mối tiêu, vận một chiếc áo thun bước về phía nàng, vẻ mặt đầy đắc ý, hỏi nhỏ:

– Cô cần giúp gì không?

– Tôi cần một phép thuật – Catherine chân thực đáp.

– Tôi được phân công phụ trách vụ này, song tôi không biết cần phải làm gì đây.

Y cười toét với nàng.

– Chúc mừng cô đã đến Hollywood. Tôi là Tom O Brien Trợ lý đạo diễn.

Nàng nhìn y, lúng túng.

– Trợ lý đạo diễn. Ông bạn của cô, viên hạ sĩ đó, được cử đạo diễn phim này, song tôi có cảm giác ông ấy không “đậu” được.

Ở con người này có vẻ gì đó bình thản quả quyết mà Catherine thấy mến.

– Anh làm ở Metro Goldwyn Mayer đã lâu chưa?

– Hai mươi năm rồi.

– Theo anh, anh có thể đạo diễn được phim này không?

Nàng thấy y bặm môi.

– Để tôi thử xem – Y nói nghiêm túc – Tôi đã làm sáu phim với Willie Wyler – Đôi mắt y trở lên nghiêm nghị – Tình hình không đến nỗi tồi tệ như ta tưởng đâu. Cái chính là cần tổ chức lại một chút. Kịch bản viết rồi, việc phân cảnh đã làm xong.

– Đó mới chỉ là bước đầu thôi – Catherine nói – Nàng nhìn những người mặc quân phục trong khu vực sân khấu. Phần lớn họ mặc không vừa, trông lúng ta lúng túng. – Catherine bình luận. – Họ đi làm quảng cáo cho Hải quân có lẽ hợp hơn.

O Brien cả cười, tâm đắc.

– Những bộ quân phục này may ở đâu thế?

– Ở Western Costume. Bộ phận trang phục của chúng tôi hết quần áo rồi. Chúng tôi đang quay ba bộ phim chiến tranh cùng một lúc.

Catherine quan sát mấy người kia, rồi nhận định.

– Có độ nửa tá anh chàng quả là dở ẹt. Ta hãy trả họ về để xem chúng ta có khá hơn không.

O Brien gật đầu, tán thành:

– Đúng thế?

Catherine và O Brien tiến về nhóm người đóng vai quần chúng. Sân diễn to lớn đang vang lên tiếng chuyện trò ầm ầm váng cả đầu.

– Giữ trật tự nào – O Brien la toáng lên – Đây là cô Alexander. Cô ấy sẽ phụ trách ở đây.

Có vài tiếng huýt gió, rừ rừ đáp lại.

– Xin cảm ơn – Catherine mỉm cười, nói – Đa số các bạn đều đẹp cả, nhưng một số người phải trở về Western Costume để lấy những bộ quân phục khác. Xếp hàng lại, chúng tôi sẽ điểm qua các bạn một lượt.

– Tôi muốn điểm qua cô trước đã. Cô sẽ ăn gì tối nay? – Một gã vọng ra.

– Tôi sẽ ăn tối với chồng tôi – Catherine đáp – Ngay sau khi anh ấy thi đấu về.

O Brien tập hợp toán người lại thành một hàng rời rạc. Catherine nghe thấy tiếng cười nói vang vang ở khu bên cạnh, nàng xoay qua phía đó, tỏ ý khó chịu. Một diễn viên quần chúng đứng gần bên một phông cảnh cảnh nói chuyện với ba cô gái, ba cô nàng đang như nuốt từng lời của anh ta, chốc chốc lại cười rú lên trước những câu nói của anh ta. Catherine nhìn họ một lúc, rồi nàng tiến về phía người đàn ông mà bảo:

– Xin lỗi. Mời anh đứng xuống cuối hàng.

Người đàn ông từ từ quay lại, cất tiếng hỏi:

– Cô nói với tôi đấy à?

– Phải – Catherine đáp – Chúng ta sẽ bắt tay vào việc.

Nàng bỏ đi.

Y quay lại thì thào điều gì đó với mấy cô gái làm cho bọn họ cười rộ lên, sau đó mới từ từ tiến đến phía sau Catherine. Y có khổ người cao gầy, nét mặt khắc khổ, y rất đẹp trai, tóc đen nhánh, đôi mắt đen dữ dội. Mỗi khi y nói giọng y trầm có vẻ nhâng nhâng vui vẻ. Y hỏi Catherine.

– Cô cần gì ạ?

– Anh có muốn làm việc không? – Catherine đáp.

– Có chứ, có chứ – Y khẳng định.

Đã một lần Catherine đọc được một bài báo viết về các diễn viên đóng vai quần chúng. Họ là loại người đặc biệt, họ sống một cuộc đời ẩn danh trên các sàn diễn, tạo không khí cho những cảnh đông người, trên đó các diễn viên minh tinh xuất hiện. Họ là những người, không có bộ mặt, không có tiếng nói, một cách tự nhiên họ cũng không có tham vọng tìm kiếm một loại việc làm gì có ý nghĩa hơn.

Người đàn ông đứng trước nàng thật đúng là một thí dụ điển hình. Bởi y là một kẻ đẹp trai dữ dội, có lẽ y đã nghe theo lời khuyên của ai đó ở quê hương y rằng cứ đến Hollywood khắc trở thành minh tinh màn bạc, và y biết rằng cần phải có tài năng cùng với mẽ bề ngoài, vì thế y đã chấp nhận việc bắt đầu làm diễn viên phụ vì đó là cách giải quyết dễ dàng nhất.

– Chúng ta cần phải thay một số bộ quân phục – Catherine kiên nhẫn giải thích.

– Quần áo của tôi đã được chưa? – Y hỏi.

Catherine ngắm kỹ lại bộ quân phục của y. Nàng phải công nhận là vừa như in, làm nổi bật đôi vai rộng đến quá mức, và thót lại ở co lưng gầy của y. Nàng nhìn chiếc áo y mặc. Trên cầu vai có dải băng đại uý. Bên ngực y, gắn những cuốn huân chương nhiều màu lấp lánh.

– Bà chủ thấy có oai không? – Y hỏi.

– Ai bảo anh đóng vai đại uý?

Y nhìn nàng, nghiêm túc:

– Đấy là ý kiến của tôi. Theo cô, tôi không đóng nổi đại uý sao?

Catherine lắc đầu:

– Không, không được.

Y bĩu môi, vẻ suy xét:

– Trung uý, được không?

– Không.

– Vậy thì thiếu uý?

– Theo tôi, anh không đáng mặt sĩ quan.

Đôi mắt đen của y nhìn nàng, lúng túng:

– Sao? Có gì không được nào? – Y hỏi.

– Phải. – Nàng đáp – Cái đám huân chương kia. Hẳn là anh phải hết sức dũng cảm.

Y cười.

– Tôi muốn làm cho cái bộ phim chết dẫm này có thêm chút màu sắc.

– Nhưng anh đã quên mất một điều – Catherine nói rành rọt. – Chúng ta đã đánh nhau đâu. Chắc anh vớ được những của này trong cuộc hội hè.

Gã kia cười, bẽn lẽn thừa nhận:

– Cô nói đúng. Tôi quên mất điều đó. Để tôi gỡ bớt đi vài chiếc.

– Phải gỡ hết – Catherine bảo.

Y lại nhìn nàng và từ từ nhăn nhở cười.

– Xong ngay, thưa Boss.

Nàng định độp ngay lại: “Không được gọi tôi bằng “boss” nữa, song lại nghĩ, thôi kệ mẹ hắn, và nàng quay gót đi ra nói chuyện với O Brien. Catherine ra lệnh cho tám người đi đổi quần áo và dành một giờ sau đó trao đổi về cảnh quay với O Brien.

Viên hạ sĩ nhỏ thó đã quay lại chốc lát, sau đó biến mất, Catherine cho rằng như vậy lại càng tốt. Ông ta có mặt ở đây chỉ để kêu ca và làm mọi người thêm bực dọc. Trước bữa ăn O Brien đã quay, xong cảnh đầu tiên và Catherine cảm thấy công việc diễn biến không đến nỗi quá tồi. Chỉ có một trục trặc khiến nàng khó chịu trong buổi sáng hôm đó Catherine đã phân công cho diễn viên phụ hay gây gổ kia đọc một vài dòng, nhằm làm hạ uy tín của y. Để trả giá cho sự xấc xược của y, nàng muốn y phải được xuất hiện trong cảnh quay. Nhưng y đã đọc phần y được giao hoàn toàn trôi chảy và y xuất hiện trong cảnh quay với vẻ đầy tự tin. Sau khi y làm xong phận sự, y quay lại phía nàng, nói:

– Làm như thế ổn chứ, thưa Boos?

Đoàn làm phim nghỉ để ăn trưa, Catherine đi về phía nhà ăn rất rộng ở trường quay và ngồi xuống chiếc bàn ở một góc phòng. ơ chiếc bàn bên cạnh có một tốp lính mặc quân phục. Catherine quay ra mặt ra cửa, thấy gã diễn viên phụ nọ đang bước vào, bám quanh là ba cô gái, cô nào cũng tìm cách sán đến gần gã. Catherine cảm thấy mặt nóng bừng. Nàng nghĩ đó chẳng qua chỉ là một phản ứng hoá học bình thường. Có những kẻ cứ trông thấy mặt là ta đủ ghét, mà cũng lại có những người cứ trông thấy mặt ta lại mến ưa. Trong cái thái độ xấc xược đến khó chịu của y có một nét gì khiến cho nàng phải nghĩ khác đi Hẳn y phải là một tay chơi có hạng, mà có lẽ đúng là như vậy đấy.

Y ngồi xuống với mấy cô gái quanh chiếc bàn đưa mắt nhìn quanh bắt gặp Catherine, sau đó y ghé sát vào nói điều gì với mấy cô gái. Họ quay cả sang nhìn về phía nàng, đoạn cười rộ lên. Thằng khốn nạn. Nàng theo dõi y đi về phía nàng. Y nhìn xuống nàng, nụ cười thông cảm từ từ xuất hiện trên môi.

– Tôi ngồi với cô một lát được không? – Y hỏi.

– Tôi…

Song y đã ngồi xuống, nhìn nàng chăm chú, cặp mắt bắt đầu dò xét vẻ thích thú.

– Anh muốn gì? – Catherine sẵng giọng hỏi.

Y lại cười nhăn nhở:

– Có thực cô muốn biết không?

Môi nàng mím chặt, giận dữ:

– Này, nghe đây…

– Tôi muốn hỏi cô – Y nói nhanh – Sáng nay tôi đóng như vậy có được không? Yvươn người ra phía trước, vẻ chân thành, hỏi – Diễn xuất của tôi có sức thuyết phục không?

– Có thể là anh thuyết phục nổi họ đấy – Catherine đáp, gật đầu về phía mấy cô gái – Còn nếu như anh muốn biết ý kiến tôi ư? Anh là một cái máy nói mà thôi.

– Tôi đã làm gì để cô phải phật ý.

– Chuyện gì của anh cũng đều khiến tôi phật ý – Nàng nói đều đều – Tôi không không ưa kiểu người như anh.

– Kiểu người như tôi thì sao?

– Anh là một thứ đồ rởm. Anh thích diện bộ quận phục này để trưng với các ả chứ gì, thế đã bao giờ anh nghĩ đến việc đăng lính chưa?

Y nhìn nàng, vẻ nghi ngờ, hỏi:

– Cả việc bị bắn chết? Chuyện đó để dành cho bọn khờ khạo – Y nghiêng người về phía trước, cười nhăn nhở – Việc này kể cũng vui đấy chứ.

Catherine bặm môi, giận dữ:

– Anh không đủ điều kiện để đăng lính sao?

– Về kỹ thuật, tôi đủ điều kiện, song một người bạn tôi quen một ông “cốp” ở Washington và… – Y hạ giọng – Theo tôi, họ sẽ không lấy tôi đâu.

– Anh là đồ để tiện – Catherine bật ra.

– Tại sao?

– Nếu anh không rõ tại sao thì tôi cũng chẳng bao giờ giải thích cho anh được.

– Cô cứ thử xem nào. Trong bữa ăn tối nay ở phố cô nhé. Cô có nấu nướng được không?

Catherine đứng phắt dậy, hai má nàng đỏ bừng vì giận dữ.

– Anh đừng trở lại trường quay làm gì nữa – Nàng nói – Tôi sẽ bảo ông O Brien gửi phiếu thanh toán tiền công sáng nay cho anh.

Nàng quay đi, chợt nhớ ra điều gì, nàng hỏi:

– Anh tên gì?

– Douglas. Larry Douglas – Y đáp.

***

Đêm hôm sau, từ London, Fraser gọi điện thoại cho Catherine hỏi về tình hình vừa qua. Nàng thông báo cho ông biết mọi chuyện xảy ra ban ngày, song không hề đề cập đến sự kiện với Larry Douglas. Khi nào Fraser trở lại Washington, nàng sẽ kể lại chuyện đó cho ông sau để hai người có dịp cười hể hả với nhau.

Sáng sớm hôm sau, Catherine đang mặc quần áo để ra trường quay thì chuông ở cửa réo vang. Nàng mở cửa ra đã thấy một chú bé làm việc chuyển tin đứng ngoài cửa tay ôm một bó hoa hồng lớn.

– Catherine Alexander? – Nó hỏi.

– Phải.

– Mời chị ký vào đây.

Nàng ký vào tờ giấy hắn trao cho nàng, rồi đón lấy bó hoa, nàng nói:

– Đẹp quá nhỉ.

– Phải mất mười lăm đô-la.

– Sao?

– Mười lăm đô-la ạ. Bó hoa này do người nhận trả tiền đấy ạ!

– Tôi không hiểu…

Môi nàng mím lại. Catherine cầm lấy tấm thiếp gắn ở bó hoa, rút khỏi chiếc phong bì đựng thiếp. Nàng đọc dòng chữ: “Lẽ ra tôi trả tiền bó hoa này, song tôi đã mất việc rồi. Chào thân ái. Larry”.

Nàng ngây người ra nhìn tấm thiếp, không tin được.

– Chị có nhận bó hoa này không? – Cậu bé phát tặng phẩm hỏi.

– Không – Nàng nói vội, đoạn dúi hoa trở lại tay đứa bé.

Nó nhìn nàng, lúng túng:

– Anh ấy bảo rằng thể nào chị cũng sẽ cười rộ. Đây là trò đùa riêng mà thôi.

– Tôi không cười – Catherine nói rồi giận dữ đóng sầm cửa lại.

Suốt ngày hôm đó, câu chuyện này cứ ám ảnh làm nàng khó chịu. Nàng đã gặp những người rất ích kỷ, song chưa từng thấy ai lại dương dương tự đắc như cái gã Larry Douglas này. Nàng tin rằng y đã từng có hàng loạt chiến công giòn giã với những cô ả tóc vàng đầu óc trống rỗng, những cô da ngăm đen ngực căng đầy sẵn sàng lăn vào giường của y. Chỉ riêng việc y xếp nàng cùng hạng với bọn con gái đó cũng đủ khiến nàng thấy bị rẻ rúng, nhục mạ rồi. Càng nghĩ đến y nàng càng thấy sởn gai ốc. Nàng quyết gạt y ra khỏi đầu.

Lúc bảy giờ tối hôm đó Catherine sửa soạn rời sàn diễn ra về. Một người phụ tá tay cầm một chiếc phong bì, tiến lại chỗ nàng.

– Cô Catherine, cô đã tính tiền cái này rồi ư?

Đó là tấm phiếu thanh toán của bộ phận phân vai gửi đến.

– Một bộ quân phục (đại uý).

– Sáu dải dây băng.

– Sáu huân chương (có liệt kê).

Tên diễn viên: Laurence Douglas… (tính vào khoản riêng của Catherine Alexander. MGM).

Catherine ngẩng lên, mặt đỏ bừng.

– Không?

Ông ta nhìn nàng:

– Vậy tôi nói với họ sao đây?

Ông báo cho họ rằng tôi sẽ trả tiền huân chương cho hắn nếu như hắn được truy tặng.

Ba ngày sau bộ phim được quay xong. Ngày hôm sau nàng xem bản nháp và duyệt y. Bộ phim chắc sẽ không giật được giải thưởng nào, song rất giản dị và có hiệu quả.

Tom O Brien đã hoàn thành tốt công việc.

Sáng thứ bảy Catherine đáp chuyến máy bay trở về Washington. Nàng bao giờ cũng thấy lưu luyến khi phải giã từ bất kỳ một thành phố nào. Sáng thứ hai tới nàng sẽ quay lại với văn phòng của nàng và cố gắng thanh toán các công việc đang chất thành đống trong lúc nàng đi vắng.

Ngay trước giờ ăn trưa, Annie cô thư ký của nàng báo qua máy đàm thoại nội bộ.

– Có một ông Larry Douglas nào đó đang gọi điện từ Hollywood, California tới. Chị có trả lời cú điện thoại này không?

– Không – Nàng gạt phắt đi – Bảo với ông ta rằng tôi… thôi được, tôi sẽ nói thẳng với ông ta – Nàng hít một hơi dài sau đó ấn vào núm điện thoại.

– Ông Douglas đấy à?

– Chào cô – Giọng của y có vẻ nôn nóng – Tôi phải vất vả lắm mới dò tìm ra được cô. Cô không thích hoa hồng ư?

– Ông Douglas ạ…

Giọng nàng run run vì bực bội.

Nàng lại hít một hơi thật dài rồi nói tiếp:

– Ông Douglas ạ, tôi rất thích hoa hồng. Song tôi không ưa gì ông, tôi cũng chẳng ưa bất kỳ cái gì có liên quan đến ông. Ông rõ rồi chứ?

– Cô không hiểu gì về tôi cả.

– Tôi hiểu hơn những gì tôi cần hiểu. Ông là loại người hèn nhát, để tiện và tôi không muốn ông gọi điện thoại cho tôi nữa.

Run rảy, nàng đặt mạnh ống nghe xuống, đôi mắt nàng ánh lên giọt nước mắt giận dữ. Hắn vẫn còn mặt dày thế ư? Khi Bill trở lại, nàng cảm thấy vui mừng.

Ba ngày sau Catherine nhận được tấm chân dung của Larry Douglas cỡ 10×12 inch trong đống thư từ gởi đến.

Tấm ảnh có ghi rõ dòng chữ: “Tặng bà chủ, Larry gửi lời chào thân ái”.

Annie chòng chọc nhìn vào tấm ảnh, vẻ kinh hãi.

– Lạy Chúa? Đúng hắn đây không?

– Giả mạo hết – Catherine đáp – Chỉ có mỗi tờ giấy in tấm hình này là có thực mà thôi – Nàng xé tan tấm hình ra thành nhiều mảnh.

Annie nhìn nàng, hoảng hốt:

– Sao lại phí thế. Em chưa từng bao giờ được gặp một người như vậy bằng xương bằng thịt.

Catherine nói ngao ngán:

– Ở Hollywood người ta có những cảnh trí chỉ có bề mặt mà không có nền cơ bản đằng sau. Cô vừa mới được thấy một trong cảnh đó.

Trong suốt nửa tháng sau đó, Larry Douglas gọi điện thoại tới ít nhất cũng hàng chục lần. Catherine đã chỉ thị cho Annie báo cho y biết đừng gọi điện lại nữa và cô cũng khỏi cần phải cho nàng biết tình hình y gọi điện đến làm gì.

Một buổi sáng trong lúc Annie đang nghe nàng đọc cho viết lại cô ta ngẩng lên hỏi một cách thẹn thùng:

– Tôi biết là chị đã dặn tôi không cần phải báo cho chị biết về các cú phôn của ông Douglas, song ông ta gọi lại, giọng ông ta tỏ ra tuyệt vọng và… có vẻ ngỡ ngàng.

– Y đang ngỡ ngàng – Catherine lạnh lùng đáp – Và nếu cô là người đứng đắn cô sẽ không cần phải tìm hiểu y làm gì.

– Y nói năng hấp dẫn lắm.

– Y đã “thuốc” cô rồi đấy.

– Y có hàng loạt câu hỏi về chị – Cô ta thấy Catherine nhìn mình trừng trừng, vội chống chế ngay. – Song tất nhiên, em không kể gì về chị đâu.

– Em làm như vậy là rất khôn ngoan đấy. Annie ạ.

Catherine lại tiếp tục đọc cho Annie chép, song tâm trí nàng không còn tập trung vào việc này nữa. Nếu trên đời này toàn là những gã như Larry Douglas cả thì nàng thấy William Fraser là quý giá.

Sáng chủ nhật sau đó Bill Fraser đã trở về. Catherine ra tận phi trường đón ông. Nàng quan sát ông làm thủ tục hải quan xong và đi về phía cửa ra, nơi nàng đang đứng chờ. Nét mặt ông rạng ngời khi trông thấy nàng.

– Cathy? – Ông thốt lên – Thật là bất ngờ, anh không nghĩ đến việc em sẽ ra đón anh.

– Em không chờ được nữa – Nàng mỉm cười và thân mật ôm chặt lấy ông khiến ông phải quay nhìn nàng, lúng túng.

– Em nhớ anh lắm sao? – Ông hỏi.

– Anh không thể tưởng tượng được.

– Tình hình ở Hollywood thế nào? Ổn cả chứ?

Nàng ngập ngừng:

– Tốt. Mọi người đều hài lòng với bộ phim đó.

– Anh cũng được biết như vậy.

– Bill, lần sau anh có đi đâu, anh cho em đi theo cùng – nàng nói.

Ông nhìn nàng, vừa lấy làm hài lòng lại vừa cảm động.

– Đồng ý – Ông nói – Anh nhớ em quá. Anh nghĩ đến em không phút nào ngơi.

– Thật không?

– Em có yêu anh không?

– Nhiều lắm, anh Fraser ạ.

– Anh cũng yêu em. Tối nay chúng ta phải đi đâu để kỷ niệm cuộc tái ngộ chứ?

Nàng mỉm cười:

– Tuyệt?

– Chúng ta sẽ đi ăn tại nhà hàng Câu lạc bộ Jefferson.

Nàng chia tay với Fraser ở nhà ông. Ông bảo:

– Anh hiện có vài ngàn cú điện thoại gọi đi. Tám giờ tối em đến câu lạc bộ nhé.

– Vâng – Nàng đáp.

Catherine trở về nhà nàng, giặt giũ, là quần áo. Cứ mỗi lần nàng đi ngang qua máy điện thoại, nàng lại có ý chờ đợi một tiếng chuông reo, song nó vẫn cứ im ắng như không. Nàng nghĩ đến việc Larry Douglas cố tìm cách gặng hỏi Annie tin tức về nàng, và phát hiện ra nàng đang bực bội nghiến răng kèn kẹt. Có lẽ nàng sẽ nói với Fraser về việc cần đưa tên Douglas vào danh sách quân dịch. Rồi nàng tự nhủ: Thôi đi, mình đừng có bận tâm. Có thể họ sẽ gạt hắn ngay. Họ sẽ thử thách và phát hiện ra rằng hắn chỉ là kẻ phóng đãng.

Nàng gội đầu, tắm táp rất lâu và cầu kỳ, đến lúc đang lau khô người thì chuông điện thoại kêu vang. Nàng ra nhấc máy lên, hỏi lạnh lùng:

– Chuyện gì vậy?

Tiếng Fraser vang lên:

– Chào em. Sao thế?

– À không có gì đâu Bill ạ – Nàng nói nhanh – Em… em vừa mới tắm xong đấy mà.

– Xin lỗi em nhé – Giọng Fraser có vẻ đùa giỡn, – À, ý anh nói là anh xin lỗi về việc anh không tới đó để đón em được.

– Em cũng vậy – Nàng đáp.

– Anh muốn gọi để bảo với em rằng anh nhớ em lắm.

– Đừng đến chậm đấy.

Catherine mỉm cười:

– Vâng.

Nàng từ từ gác máy, vừa nghĩ đến Fraser. Lần đầu tiên nàng cảm thấy ông sẵn sàng hỏi cưới nàng làm vợ. Ông sắp sửa yêu cầu nàng trở thành bà William Fraser.

Nàng nhắc to cái tên “bà Fraser”. Kể nghe cũng cao sang đấy chứ. Nàng nghĩ: Lạy Chúa! Mình đang thấy ngán lắm rồi. Giá như cách đây sáu tháng thì mình đã thấy buồn nôn thế mà bây giờ mình lại thấy cái tên đó nghe cao sang cơ đấy! Nàng đã thay đổi nhiều đến thế rồi ư? Ý nghĩ đó chẳng khiến nàng dễ chịu chút nào. Nàng nhìn đồng hồ, rồi nhanh chóng mặc xiêm áo.

***

Câu lạc bộ Jefferson nằm ở phố “F” trong một toà nhà bằng gạch khiêm tốn, lùi xa mặt phố, có rào sắt bao quanh. Đây là một trong những câu lạc bộ rất khắt khe trong một thành phố có những câu lạc bộ khắt khe. Điều kiện dễ dàng nhất để có một người gia nhập câu lạc bộ là phải có ông bố trước cũng đã từng là hội viên rồi. Nếu ai không có điều kiện này thì cần phải có được ba hội viên đứng ra giới thiệu. Việc kết nạp hội viên mới được tổ chức mỗi năm một lần và mỗi lần bị khai trừ khỏi câu lạc bộ

Jefferson là coi như bị khai trừ vĩnh viễn, bởi vì quy định chặt chẽ của câu lạc bộ là không ai được kếp nạp hai lần.

Ông bà William Fraser là một sáng lập viên của câu lạc bộ này vì thế Fraser và Catherine hàng tuần có thể đến ăn tối tại đây ít nhất là một lần. Bếp trưởng đã từng phụ trách món ăn Pháp trong nhà hàng Rothschilds hai chục năm. Bếp núc của ông rất tuyệt, còn hầm rượu vang đứng vào hạng nổi tiếng thứ ba của nước Mỹ. Câu lạc bộ này được trang trí bởi một hoạ sĩ trang trí hàng đầu thế giới. Người ta đã chú ý đến màu sắc và ánh sáng đến mức phụ nữ vào đây được ánh đèn nến chiếu vào, dung nhan càng được tôn thêm lên. Vào bất kỳ tối nào, thực khách đều có thể gặp tại đây ông Phó Tổng thống, các thành viên của Nội các hoặc Toà án tối cao, những thượng nghị sĩ và các nhà tư bản công nghiệp thần thế đang kiêm soát các lãnh vực công nghiệp trên khắp thế giới.

Khi Catherine tới. Fraser đang đứng ngoài sảnh đợi nàng.

– Em đến có muộn không đấy? – Nàng hỏi.

– Dù em có đến muộn cũng không hề gì – Fraser đáp ngắm nhìn nàng với vẻ thán phục công khai – Em có biết rằng em đẹp tuyệt vời không?

– Có chứ. Ai cũng biết em là Catherine Alexander xinh đẹp tuyệt vời – Nàng nói.

– Anh nói thực đấy, Cathy ạ – Giọng ông tỏ ra nghiêm trang khiến cho nàng đâm lúng túng. Nàng đáp vụng về.

– Cảm ơn anh Bill. Thôi anh đừng nhìn em chằm chằm như vậy nữa.

– Anh không thể không ngắm em – Ông nói, đoạn khoác tay nàng.

Bếp trưởng Louis đưa họ tới một góc.

– Xin chúc cô Alexander và ông Fraser ăn ngon miệng.

Catherine rất thích thú khi thấy ông bếp trưởng của Câu lạc bộ Jefferson cũng biết tên nàng. Nàng hiểu rằng nàng thật là ngây thơ, vớ vẩn, song dù sao điều đó cũng gây cho nàng cảm giác nàng là người có vai vế, có tông tích. Nàng ngồi xuống, thư giãn và thoả mãn quan sát toàn bộ gian phòng.

– Em có uống gì không? – Fraser hỏi.

– Không, cảm ơn anh – Catherine đáp.

Ông lắc đầu:

– Anh cần phải luyện cho em một số thói quen xấu mới được.

– Thì anh đã làm rồi đó thôi – Catherine thì thào.

Ông cười khích nàng và rót lấy một ly rượu Scotch pha soda.

Nàng ngắm nhìn ông và cảm thấy ông là người thân thiết dịu hiền với nàng. Nàng tin rằng nàng có thể mang lại cho ông rất nhiều hạnh phúc. Và nàng sẽ hạnh phúc khi lấy ông. Rất hạnh phúc, nàng tự nhủ một cách kiên quyết như vậy. Hãy hỏi bất kỳ ai. Hãy hỏi tạp chí Time đi.

Nàng bực mình vì đầu óc nàng lúc này làm sao ấy. Nàng khó chịu vì chuyện gì vậy?

– Anh Bill ạ… – Nàng mào đầu… đột nhiên sững người lại.

Larry Douglas đang tiến lại phía họ, môi nở một nụ cười khi trông thấy và nhận ra Catherine. Anh ta đang mặc bộ quân phục của Binh đoàn Không quân lấy ở phòng phân vai trung tâm. Nàng không thể tin được khi anh ta tiến lại phía bàn của họ, cười hớn hở, nói:

– Xin chào.

Song anh ta không nói với Catherine mà nói với Bill vì ông ta đang đứng dậy, bắt tay anh ta.

– Tuyệt quá, lại được gặp cậu ở đây, Larry ạ.

– Rất mừng được gặp cậu ở đây, Bill.

Catherine nhìn hai người chòng chọc, đầu óc nàng mụ mị không còn biết phản ứng ra sao nữa.

Fraser bảo:

– Cathy, đây là đại uý Laurence Douglas. Và đây là cô Alexander… Catherine.

Larry Douglas cúi xuống nhìn nàng, đôi mắt đen của y giễu cợt. Y trịnh trọng nói:

– Thật là diễm phúc được gặp cô đấy, cô Alexander.

Catherine định mở miệng nói, nhưng rối bỗng nhiên nàng nhận ra nàng chẳng biết nói gì bây giờ, Fraser nhìn nàng, đợi nàng lên tiếng. Nàng chỉ biết lặng lẽ gật đầu, vì không còn làm chủ được giọng mình nữa.

– Larry, ngồi cùng bàn với bọn mình nhé – Fraser bảo.

Larry nhìn Catherine rồi khiêm tốn đáp.

– Nếu như anh chắc chắn rằng tôi không làm phiền.

– Ồ, không hề gì. Ngồi xuống đây.

Larry ngồi xuống ghế, bên cạnh Catherine.

– Anh muốn uống gì? – Fraser hỏi.

– Wishky soda – Larry đáp.

– Em cũng thế – Catherine nói liều – Cho xuất đúp.

– Không thể tin được – Fraser nhìn nàng, ngạc nhiên.

– Anh chẳng nói là anh muốn dạy em một số thói quen xấu đấy ư – Catherine bảo – Em nghĩ em muốn bắt đầu từ bây giờ.

Sau khi Fraser gọi rượu xong, ông quay sang nói với Larry:

– Qua tướng Terry mình được biết một số chiến công của cậu… cả ở trên trời lẫn dưới đất.

Catherine nhìn Larry chằm chằm, đầu óc nàng đang bối rối, nàng cố định thần lại hỏi:

– Thế những huân chương đó…

Chàng nhìn nàng, vẻ chân thật:

– Sao cơ?

Nàng nuốt nước bọt:

– À thế ông kiếm chúng ở đâu?

– Tôi giành được trong cuộc vui chơi đấy – Chàng nghiêm trang đáp.

– Trong cuộc vui chơi – Fraser cười ha hả – Vừa qua Larry đã bay trong Không lực Hoàng gia Anh. Anh ấy là chỉ huy Phi đoàn Mỹ bên đó. Người ta phải thuyết phục anh trở về chỉ huy một căn cứ phi công chiến đấu ở Washington để đào luyện một số phi công chúng ta sẵn sàng chiến đấu.

Catherine quay nhìn Larry chằm chằm. Chàng mỉm cười hồ hởi với nàng, đôi mắt đưa đẩy. Như trong một cảnh quay lại ở một cuốn phim cũ. Catherine lại nhớ rành rọt từng lời nàng đã nói trong lần gặp nhau đầu tiên. Nàng đã ra lệnh cho chàng phải gỡ bỏ rải băng đại uý và các huân chương của chàng đi, và chàng đã làm một cách vui vẻ. Nàng đã lên mặt hách dịch… và nàng gọi chàng là thằng hèn? Bây giờ thì nàng chỉ muốn trốn xuống dưới gầm bàn.

Giá như cậu cho mình biết trước rằng cậu về thành phố này – Fraser nói tiếp – Mình sẽ đi lùng một cô bê béo cho cậu. Chúng ta sẽ làm một bữa tiệc thật to mừng cậu trở về.

– Mình thích thế này hơn – Larry đáp, Chàng nhìn sang Catherine, nàng quay đi chỗ khác, không dám bắt gặp cái nhìn của chàng.

Larry tiếp tục một cách thật thà:

– Thực ra khi mình đang ở Hollywood nghe tin cậu sản xuất một bộ phim huấn luyện Binh đoàn Không quân mình đã đi tìm cậu.

Chàng dừng lại, châm điếu thuốc, rồi thận trọng thổi tắt que diêm.

– Mình đã tới chỗ làm phim nhưng không thấy cậu ở đó.

– Mình phải bay đi London công tác – Fraser đáp – Catherine tới đó. Mình rất ngạc nhiên sao hai bạn lại không gặp nhau.

Catherine ngẩng nhìn Larry, lúc này chàng đang chăm chú quan sát nàng, đôi mắt nàng lộ vẻ thích thú.

Bây giờ là lúc nhắc lại những chuyện đã xảy ra. Nàng sẽ kể hết cho Fraser nghe, rồi cả ba cùng cười ha hả, coi như một giai thoại lý thú. Song không biết làm sao cổ họng nàng cứng lại không thốt được nên lời.

Larry nấn ná đợi nàng một lát rồi mới lên tiếng:

– Đoàn làm phim đông quá. Có lẽ chúng tôi không gặp được nhau.

Nàng thấy ghét Larry đã tìm cho nàng một lối thoát như vậy, song cũng đồng thời lại biến họ thành đồng loã chống lại Fraser.

Khi bồi mang rượu đến. Catherine uống hết ngay xuất rượu của nàng và lại gọi một xuất mới. Tối nay sẽ là tối kinh khủng nhất trong đời nàng. Nàng không tài thoát khỏi nơi đây, thoát khỏi Larry Douglas.

Fraser hỏi chàng về những chuyện chiến đấu đã qua. Larry kể lại với vẻ dễ dàng, lý thú. Rõ ràng chàng chẳng coi việc gì là nghiêm túc cả. Chàng vốn là người thích thoải mái, song Catherine phải miễn cướng lắm mới chịu thừa nhận rằng một người thích thoải mái, vẫn có thể tình nguyện sung vào Không lực Hoàng gia Anh và trở thành anh hùng chiến đấu chống không quân Đức Luftwaffe. Và thật phi lý nàng càng thêm căm thù khi thấy y là một vị anh hùng. Thái độ của nàng tự phản lại nàng, nàng ngồi suy nghĩ mãi bên ly rượu Scotch thứ ba. Y là anh hùng hay tên hèn nhát, có gì là khác nhau đâu? Sau đó nàng nhận thấy nếu như y là một tên hèn nhát, y mới đúng là hình ảnh mà nàng có thể hiểu được. Nàng ngồi ngà ngà vì men rượu, lắng nghe hai người đàn ông trò chuyện. Khi Larry nói, chàng bộc lộ một nhiệt tình sôi nổi và cái nhiệt tình sôi nổi đó dường như sờ mó thấy được và nó lây lan sang cả nàng. Dường như chàng là người đàn ông sống động nhất mà nàng từng gặp từ trước tới nay. Catherine có cảm giác như nàng không hề giấu giếm một chuyện riêng gì, chàng nhiệt thành bộc lộ ra hết cả và chàng còn châm chọc những ai e ngại không dám bộc bạch tâm tư mình. Thì ai sợ ai nào? Như nàng chẳng hạn.

Nàng hầu như không đụng tới các món ăn, nàng không biết nàng đang ăn gì. Nàng lại bắt gặp cái nhìn của Larry, như thể chàng đã là nhân tình của nàng từ lâu rồi, rằng họ đã từng ở bên nhau thuộc về nhau song nàng biết rõ điều đó là ngu muội. Y giống như một cơn lốc, một sức mạnh ngông cuồng của tủ nhiên và bất kỳ người đàn bà nào bị cuốn vào giữa cơn lốc người đó sẽ bị tiêu diệt.

Larry mỉm cười với nàng.

– Tôi e rằng chúng ta đã gạt cô Alexander ra khỏi cuộc nói chuyện này – Chàng nói một cách lịch thiệp – Tôi tin rằng nàng còn hấp dẫn hơn cả hai thằng chúng ta gộp lại.

– Anh nhầm đấy – Nàng thân mật đáp – Cuộc sống của tôi rất tẻ. Tôi làm việc với Bill – nàng nói đến đây thì cảm thấy không ổn, mặt đỏ bừng – Song ý tôi nói không hoàn toàn như vậy. Tức là…

– Tôi hiểu cô định nói gì rồi – Larry bảo.

Nàng thấy càng căm ghét y hơn khi y quay sang Bill nói:

– Anh đã kiếm được nàng ở đâu vậy?

– Tôi cũng số hên đấy – Fraser nồng nhiệt bảo – Rất hên. Cậu vẫn chưa lấy vợ?

Larry nhún vai.

– Ai thèm lấy cái thứ tôi?

Đồ xỏ lá, Catherine nghĩ thầm. Nàng nhìn, quanh căn phòng. Nửa tá phụ nữ đang chằm chằm nhìn Larry, người thì công khai, kẻ thì kín đáo. Y là một cái nam châm rất gợi dục. Catherine đánh bạo hỏi:

– Các cô gái nước Anh ra sao?

– Rất tuyệt – Y đáp lịch sự – Tất nhiên tôi cũng không có nhiều thời giờ cho loại gái đó. Tôi còn bận với việc bay.

Mi nói xạo, Catherine nghĩ thầm. Ta có thể đánh cuộc là trong vòng một trăm dặm cách chỗ mi đứng không còn lấy một cô gái đồng trinh nào. Rồi nàng nói to:

– Tôi thấy tiếc cho các cô ấy. Họ đã bỏ lỡ bao cơ hội đấy! – Giọng nàng có vẻ đây nghiến hơn so với nàng dự định lúc đầu.

Fraser nhìn nàng, lúng túng trước sự sỗ sàng thô lỗ của nàng. Ông nhắc:

– Kìa Cathy.

– Ta làm một chầu nữa nhé – Larry vụt cắt ngang.

– Có lẽ Catherine uống như vậy đủ rồi – Fraser bảo.

– Không phải thế – Catherine lên tiếng, rồi nàng thấy hoảng sợ vì nhận ra rằng nàng đã nói nhịu – Có lẽ tôi phải về thôi.

– Được Fraser quay sang Larry – Thường ngày Catherine không uống rượu đâu – Ông chống chế như vậy.

– Theo tôi, có lẽ nàng quá phấn khởi vì lại được gặp anh đấy – Larry bảo.

Catherine muốn cầm lên một chiếc ly và ném thẳng vào mặt gã. Lúc y tỏ ra hèn nhát nàng thấy ghét y. Bây giờ nàng càng ghét y hơn. Không rõ lý do vì sao như vậy.

Sáng hôm sau Catherine thức dậy, đầu váng vất mà nàng tin là cần phải đến bác sĩ để khám bệnh. Nàng cảm thấy trên đôi vai nàng có ít nhất đến ba cái đầu, tất cả đang đập theo nhịp của mấy người đánh trống khác nhau. Nằm trên giường đã khó chịu, song trở dậy, đi lại, lại thấy còn khó chịu hơn. Nàng nằm trên giường cố nén cơn buồn nôn ập tới, toàn bộ sự việc diễn ra tối hôm trước hiện lên trong ký ức và cơn đau tăng lên bội phần. Một cách vô cớ nàng cho rằng sở dĩ nàng váng đầu là vì Larry Douglas, bởi lẽ nếu không có y xuất hiện ở đó thì việc gì nàng phải uống rượu. Catherine đau đớn quay đầu lại chiếc đồng hồ bên cạnh giường. Nàng đã ngủ quá giờ.

Nàng phân vân không biết nên ở lại giường hay gọi xe cấp cứu Nàng thận trọng ra khỏi giường, đi vào buồng tắm. Nàng lần tới chỗ vòi sen, vặn vòi nước lạnh để cho những tia nước chảy xuống khắp người. Nàng rên lên khi dòng nước lạnh chạm vào người, và khi bước ra khỏi vòi sen nàng cảm thấy đầu óc khá hơn. Không hết hẳn, song cũng khá hơn, nàng nghĩ thầm.

Bốn mươi lăm phút sau, nàng đã có mặt tại bàn làm việc. Cô Annie, thư ký của nàng bước vào với vẻ đầy phấn khích bảo:

– Chị có đoán được gì không?

– Sáng nay thì chịu – Catherine thì thào – Cô làm ơn nói nho nhỏ một chút xem nào.

– Đây này? – Annie ấn vào tay nàng tờ báo buổi sáng – Hắn đấy!

Trên trang nhất có tấm hình của Larry Douglas mặc quân phục, đang nhâng nhâng cười với nàng. Dòng chữ chú thích có ghi: “Người anh hùng Mỹ trong không lực hoàng gia Anh đã trở về Washington để lãnh đạo một đơn vị không quân chiến đấu mới”. Tiếp đó là một bài tường thuật chiếm hai cột báo.

– Hấp dẫn không? – Annie kêu lên.

– Quá quắt – Catherine đáp, rồi nàng vứt xoạch tờ báo vào sọt giấy lộn – Thôi ta vào công việc đi.

Annie ngạc nhiên nhìn thẳng nàng, nói:

– Xin lỗi chị… Tôi… tôi cứ tưởng anh ta là bạn của chị nên chị quan tâm đến anh ta.

Catherine uốn nắn lại:

– Y không phải là bạn, là kẻ thù thì đúng hơn – Nàng thấy vẻ mặt băn khoăn của Annie – Chúng ta hãy quên cái gã Douglas đó đi.

– Vâng – Annie lúng túng đáp – Tôi nói với anh ta rằng theo tôi nghĩ thì chị sẽ hài lòng về bài báo này.

Catherine trừng trừng nhìn cô ta:

– Bao giờ vậy?

– Sáng nay, lúc anh ta gọi điện tới đây. Anh ta đã gọi ba lần rồi.

– Thế sao cô không cho tôi hay?

Chị chẳng đã dặn tôi là không cần phải báo chị biết khi anh ta phôn tới đây – Cô Annie nhìn nàng, vẻ mặt đầy bối rối.

– Y có để lại số điện thoại không?

– Không.

– Thôi được – Catherine nhớ lại bộ mặt của y, đôi mắt to và đen, đầy vẻ châm chọc – Thôi được, nàng nhắc lại lần nữa, khẳng định hơn.

Nàng đọc nốt vài lá thư cho Annie chép và khi Annie ra khỏi phòng, nàng đi ra chỗ sọt giấy lộn, nhặt tờ báo lên. Nàng đọc bài viết về Larry kỹ càng từng chữ một. Y là một phi công chủ bài đã có chiến tích hạ máy bay Đức. Y đã bị bắn rơi hai lần trên biển Manche. Nàng báo gọi Annie – Nếu ông Douglas có gọi đến thì cho tôi nói chuyện với ông ta.

Đầu dây kia gần như đáp lại ngay:

– Vâng thưa chị Alexander.

Xét cho cùng, việc gì mà phải đối xử thô bạo với con người đó làm gì. Catherine chỉ việc xin lỗi về hành vi cư xử của nàng tại xưởng phim, rồi yêu cầu chàng đừng gọi điện thoại nữa, thế là xong. Nàng sắp kết hôn với William Fraser rồi kia mà.

Suốt cả buổi chiếu hôm đó nàng đợi một cú phôn nữa. Song tới sáu giờ vẫn không thấy chàng gọi đến. Việc gì y phải gọi cơ chứ? Catherine tự nhủ. Y còn đi ra ngoài tiệm cùng với sáu cô gái khác chứ. May cho mi đó. Nếu mi dính với hắn mi sẽ chẳng khác nào rơi vào tay một tên đồ tể. Mi phải đi lấy số và chờ đến lượt.

Trên đường ra phố, nàng dặn Annie:

– Nếu ngày mai ông Douglas có gọi đến, cô nhớ bảo là tôi đi vắng nhé.

Annie ngó nàng trân trân.

– Vâng, thưa chị Alexander. Chào chị.

Catherine đáp thang máy xuống lầu, đầu óc vẫn chìm trong suy nghĩ. Nàng tin rằng Bill Fraser muốn kết hôn với nàng. Tốt nhất là nàng nên cho ông hay rằng nàng muốn làm đám cưới ngay lập tức. Tối nay phải nói với ông chuyện này. Họ sẽ đi xa hưởng tuần trăng mật. Đến khi họ quay về. Larry Douglas có lẽ đã rời khỏi thành phố rồi, hoặc tình hình có thể khác trước.

Cửa thang máy mở ra phía sảnh. Larry Douglas đang đứng đợi ở đó, lựng dựa vào tường. Chàng đã gỡ bỏ hết các huân chương và cuống đeo ở ngực, chỉ còn để lại những rải đeo của thiếu uý. Chàng mỉm cười tiến lại phía nàng.

– Thế này đã khá hơn chưa? – Chàng hỏi săng sái.

Catherine nhìn chàng, tim nàng đập mạnh.

– Đeo sai phù hiệu có phải là trái với điều lệnh quân đội không?

– Tôi không rõ – Chàng chân thành đáp – Tôi tưởng cô phụ trách cả việc đó chứ.

Chàng cứ đứng trân trân nhìn nàng khiến cho nàng nói nho nhỏ.

– Anh đừng làm như vậy nữa. Tôi muốn anh để cho tôi yên. Trái tim tôi đã thuộc về Bill rồi.

– Thế nhẫn cưới của cô đâu?

Catherine đi lướt qua chỗ chàng, hướng về phía cửa ra phố. Nàng gần tới nơi thì Larry đã đến trước mở cửa cho nàng.

Ra đến ngoài, chàng nắm lấy cánh tay nàng, nàng cảm thấy toàn thân như bị điện giật. Đó là thứ điện truyền từ người chàng sang nàng, làm nàng cháy bùng.

Chàng lên tiếng:

– Cathy.

– Vì chúa… – Nàng tuyệt vọng – Anh còn muốn gì ở tôi nữa nào?

– Muốn mọi thứ – Chàng nói khẽ – Anh muốn có em.

– Không thể được – Nàng rên rỉ – Anh hãy tìm đến người khác mà dày vò họ – Nàng quay gót và chàng kéo nàng lại.

– Em nói thế nghĩa là thế nào?

– Không biết – Catherine đáp, nước mắt lưng tròng – Em cũng không biết em đang nói gì nữa. Em… em bị váng đầu. Em muốn chết quách cho rồi.

Chàng nhoẻn cười thông cảm.

– Anh có một phương thuốc thần diệu để chữa bệnh váng đầu. Nói rồi chàng đưa nàng tới gara của toà nhà.

– Ta đi đâu thế này? – Nàng hoảng hốt hỏi.

– Đi lấy ô tô của anh.

Catherine nhìn thẳng vào mặt chàng, cố tìm kiếm một vẻ vênh vang thắng lợi trên mặt chàng, song nàng chỉ nhận thấy một bột mặt điển trai, rắn rỏi đến khó tin với nhịết tình hồn hậu và lòng thương hại.

Người nhân viên lấy ra chiếc xe thể thao mui trần màu nâu. Larry đỡ Catherine vào xe và chàng từ sau cánh cửa xe lách mình chui vào xe. Nàng ngồi ngây, đăm đăm nhìn về phía trước, cảm thấy nàng đã vứt cả cuộc đời nàng đi và hoàn toàn không thể chặn bản thân lại được. Tất cả những sự việc này dường như đang diễn ra với một người khác. Nàng muốn bảo với cô gái ngốc nghếch lầm lạc đang ngồi trong xe là hãy chạy trốn đi.

– Đến chỗ em hay chỗ anh? – Larry nhẹ nhàng hỏi.

Nàng lắc đầu, tuyệt vọng:

– Thế nào cũng được.

– Vậy thì tới chỗ anh nhé.

Nghĩa là y không phải là hoàn toàn vô tri vô giác… Vả chăng có thể y sợ phải ganh với cái bóng của William Fraser.

Nàng theo dõi chàng khéo léo điều khiển chiếc xe đi giữa dòng xe đông đúc lúc đầu hôm. Không, chàng chẳng hề e ngại một điều gì. Sự hấp dẫn của chàng một phần là ở chỗ đó.

Nàng cố trấn tĩnh để lên tiếng bộc lộ quyền được tự do từ chối chàng, tự do chạy trốn. Làm sao nàng yêu William Fraser mà lại còn có tình cảm như vậy với Larry được.

Larry lặng lẽ bảo:

– Anh cũng thấy hồi hộp chẳng kém gì em đâu.

Catherine nhìn chàng đáp:

– Cảm ơn.

Tất nhiên y đang nói xạo. Có lẽ y nói như vậy với mọi cô ả là nạn nhân của y khi y đưa họ tới giường của y nhằm quyến rũ họ. Song chí ít y cũng không tỏ ra quá háo hức.

Chỉ có điều khiến nàng băn khoăn nhất là việc nàng đang phản bội Bill Fraser. Ông là người rất thân thiết với nàng, nàng không thể làm ông đau khổ được, mà việc này chắc sẽ khiến ông đau khổ rất nhiều. Nàng nhận thức ra điều đó nàng còn hiểu rằng việc nàng sắp làm đây là một sai lầm hết sức vô nghĩa, song hình như nàng không còn ý chí nữa rồi.

Họ đã đến một khu dân cư đầy thú vị với những cây cao bóng cả chạy dọc hai bên phố. Larry dừng xe lại trước một cư xá nhiều căn hộ, chàng nói nhỏ nhẹ.

– Ta đến nơi rồi.

Catherine cảm thấy đây là cơ hội cuối cùng để nàng cự tuyệt để nàng bảo cho chàng buông tha nàng. Nàng lặng lẽ ngó nhìn Larry đi quanh xe, sang bên phía kia mở cửa xe cho nàng. Nàng bước ra và đi vào trong cư xá.

Căn nhà của Larry được trang trí cho một người đàn ông, với màu sắc khoả khoắn và đồ đạc cũng giống như nam phái.

Họ bước vào phòng, Larry giúp Catherine cởi áo khoác. Nàng run lên bần bật.

– Em lạnh? Chàng hỏi.

– Không.

– Em có uống gì không?

– Không.

Nhẹ nhàng, chàng ôm nàng trong cánh tay và họ hôn nhau. Người nàng như bốc lửa. Không một lời, Larry đưa nàng vào phòng ngủ. Sự hối thúc ngày càng tăng khi hai người cùng lặng lẽ cởi áo quần. Nàng nằm ra giường và chàng tiến lại gần bên.

– Larry… – Nhưng đôi môi chàng đã áp sát môi nàng và đôi tay chàng nhẹ nhàng lần lần trên khắp người nàng.

Catherine quên hết thảy, trừ một niềm hoan lạc đang xảy ra với nàng. Tất cả những gì nàng đã từng đọc và từng nghe thấy đều không nói được những cảm xúc của nàng lúc này. Khó có thể tin được rằng thân thể một người khác lại mang lại cho nàng một niềm khoái lạc đến như vậy.

Nàng nằm đó, thanh thản với tâm trạng của một người đàn bà. Và nàng cho rằng nếu như nàng không bao giờ gặp lại chàng lần nữa, nàng sẽ thấy thầm cảm ơn chàng vì toàn bộ quãng đời còn lại của nàng.

– Cathy?

Nàng xoay lại nhìn chàng, chậm chạp và lười nhác:

– Sao cơ?

Giọng nàng lúc này có vẻ trầm hơn, chín chắn hơn.

– Em bỏ cái bàn tay đầy móng nhọn ra khỏi lưng anh đi.

Nàng bỗng nhận ra rằng mình đang như muốn cào cấu và da thịt chàng.

– Ồ, em xin lỗi.

Nàng định vuốt ve tấm lưng của chàng, song chàng đã nắm lấy tay nàng và kéo nàng lại sát mình.

– Không hề gì. Em có thấy sung sướng không?

– Sung sướng? – Môi nàng run rảy và nàng bỗng hốt hoảng oà khóc. Tiếng khóc nức nở rền rĩ làm cho toàn thân nàng quằn quại. Chàng ôm nàng trong tay, vuốt ve, cố cho cơn xúc động chóng qua.

– Em xin lỗi – Nàng bảo – Em không hiểu vì sao em lại làm như vậy.

– Thất vọng ư?

Catherine nhìn chàng và định tỏ ý phản đối, song lại thấy chàng đang châm chọc mình. Chàng ôm nàng và họ lại làm tình. Lần này còn mãnh liệt hơn trước nhiều. Sau đó họ nằm lại trên giường, chàng cứ kể lể và nàng chẳng chú ý nghe gì. Nàng chỉ muốn được nghe giọng nói của chàng còn không cần biết nội dung chàng nói gì. Nàng nhận thấy người đàn ông dành cho nàng đây rồi, không còn phải là ai khác.

Và nàng cũng thấy rằng con người này sẽ không thuộc về bất kỳ người đàn bà nào khác. Nàng thấy có thể rồi đây nàng sẽ không còn gặp lại chàng nữa và nàng chẳng qua chỉ là một cuộc chinh phục nữa đối với chàng. Nàng nhận thấy chàng đã ngừng nói và đang nhìn mình.

– Em chẳng nghe anh nói một lời nào cả.

– Xin lỗi – Nàng bảo – Em còn đang thả hồn suy nghĩ.

– Anh tự ái đây. Em chỉ quan tâm đến thân thể anh thôi – Chàng nói, vẻ phật ý.

Nàng lấy tay vuốt ve bộ ngực và cái bụng rám nắng của chàng.

– Em không có kinh nghiệm nhưng em nghĩ cơ thể của anh đẹp lắm – Nàng mỉm cười – Mà đẹp thật.

Nàng định hỏi cảm tưởng của chàng đối với nàng, song lại thấy ngại ngùng.

– Em xinh đấy, Cathy ạ.

Nàng thấy xúc động, nhưng đồng thời lại thấy tự ái khi nghe chàng nói vậy. Bất kỳ điều gì chàng nói với nàng, chàng cũng đã từng nói hàng ngàn lần với những phụ nữ khác. Không biết lúc chia tay chàng sẽ nói sao đây. Thỉnh thoảng em ghé thăm anh nhé. Hay thỉnh thoảng anh sẽ đến chỗ em. Có lẽ thậm chí chàng sẽ còn muốn gặp nàng đôi ba lần nữa trước khi chàng bỏ đi với người đàn bà khác. Nàng biết trước hậu quả của việc nàng sắp hứng chịu. Mình đã bước vào đây, đôi mắt mở to, chân dạng rộng. Vậy dù có xảy ra chuyện gì chăng nữa, mình cũng không bao giờ được đổi lỗi cho y.

Chàng choàng tay ôm lấy nàng và kéo sát lại gần.

– Em có biết rằng em là một cô gái rất đặc biệt không, Cathy?

Em có biết rằng em là một cô gái rất đặc biệt không… Alice, Susan, Margeret, Paggy, Lena…

– Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã có cảm giác đó. Anh chưa từng có cảm giác như vậy với ai trước đây.

Janet, Evelyn, Ruth Georgia vân vân và vân vân.

Nàng vùi đầu vào ngực chàng, không còn dám lên tiếng nữa. Khi xiết chặt lấy chàng, nàng đã thầm nói lời tạm biệt rồi.

– Anh đói rồi – Larry bảo – Em có biết anh đang cảm thấy ra sao không?

Catherine mỉm cười:

– Có em biết.

Nàng dẫn chàng vào chỗ tắm gương sen và mở nước ra. Chàng lấy cái mũ gương sen gài lên móc treo ở trên tường xuống, đặt nó lên đầu Catherine để cho nước chảy trên khắp mái tóc của nàng.

Nào, lại đây! – Chàng nói vào kéo nàng đến chỗ những tia nước đang phun ra xối xả.

Sau đó họ mặc quần áo trèo lên chiếc xe của chàng và lái về Maryland. Ở đây họ tìm ra một tiệm ăn nhỏ còn mở cửa, họ ăn món tôm hùm và uống sâm banh.

Đến năm giờ sáng, Catherine gọi điện thoại tới nhà riêng của William Fraser và đứng đợi, lắng nghe tiếng chuông reo từ cách xa tám mươi dặm vọng lại. Cuối cùng giọng ngái ngủ của Fraser trả lời qua máy:

– Alô.

– Chào anh Bill, Catherine đây.

– Catherine? Suốt buổi tối anh đã cố tìm cách gọi cho em mà không được. Em đang ở đâu vậy? Vẫn bình thường chứ?

– Em vẫn khỏe. Em đang ở Maryland với Larry Douglas. Chúng em đã lấy nhau rồi.

Chú thích:

(1) Ám chỉ bộ phim đang làm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.