Ra khỏi ga Shinozaki thuộc tuyến Toei Shinzuku, Kusanagi lấy điện thoại di động gọi cho Yugawa Manabu. Vừa áp điện thoại vào tai, Kusanagi vừa đưa mắt nhìn quanh. Mặc dù đang khoảng ba giờ chiều nhưng ở đây rất đông người. Có rất nhiều xe đạp để trước cửa siêu thị.
Có tín hiệu kết nối, Kusanagi đợi đầu dây bên kia đổ chuông. Nhưng ngay sau đó anh vội ngắt điện thoại. Anh đã thấy người cần tìm.
Yugawa đang đứng tựa vào lan can cầu thang trước cửa hiệu sách, tay cầm cây kem. Anh mặc quần trắng, áo thu đen, đeo một chiếc kính râm nhỏ.
Kusanagi băng qua đường, tiến lại gần Yugawa từ đằng sau. Yugawa vẫn đang chăm chú quan sát xung quanh khu vực siêu thị.
– Thầy Galileo!
Kusanagi định dọa Yugawa nhưng phản ứng của Yugawa chậm đến ngạc nhiên. Miệng vẫn mút kem, Yugawa từ từ ngoảnh đầu lại như trong một thước phim quay chậm.
– Mũi cậu thính thật! Giờ tôi mới hiểu sao người ta lại ví điều tra viên giống như chó săn. – Yugawa nói mà nét mặt hầu như không thay đổi.
– Cậu làm gì ở đây thế? Tôi không muốn nghe cậu bảo là đang ăn kem đâu đấy.
Yugawa cười:
– Tôi cũng đang muốn hỏi xem cậu làm gì ở đây. Nhưng câu trả lời đã rõ mồn một đây rồi. Cậu đến tìm tôi? À, nói đúng hơn là cậu đến xem tôi làm gì.
– Nếu cậu biết thế rồi thì hãy trả lời thành thật đi. Cậu đng làm gì ở đây?
– Đợi cậu.
– Đợi tôi? Cậu đùa đấy à?
– Tôi nói nghiêm túc đấy. Ban nãy tôi có gọi điện về phòng nghiên cứu thì sinh viên ở đó nói cậu đến tìm tôi. Hình như tối qua cậu cũng tới. Sinh viên chỗ tôi bảo cậu là tôi đang ở Shinozaki đúng không?
Đúng như Yugawa nói. Kusanagi vừa tới phòng nghiên cứu của Yugawa và được biết Yugawa đang đi ra ngoài giống như hôm qua. Tối qua anh có nghe cậu sinh viên ở đó nói Yugawa đến Shinozaki nên anh đoán chắc là Yugawa đang ở Shinozaki.
– Tôi đang hỏi là cậu đến đây làm gì? – Kusanagi hơi lên giọng. Anh đã quen với cách nói vòng vo của nhà vật lý này rồi nhưng lần này anh không thể kìm lòng được.
– Đừng có vội thế. Làm cốc cà phê đã nhé. Cà phê mua từ máy tự động thôi nhưng chắc chắn là ngon hơn cà phê ở phòng nghiên cứu của tôi đấy. – Yugawa đứng dậy vứt vỏ kem vào một thùng rác gần đó.
Yugawa mua cà phê lon ở máy tự động trước cửa siêu thị. Sau đó, anh ngồi lên một chiếc xe đạp ở ngay cạnh và bắt đầu uống. Kusanagi vẫn đứng, mở nắp hộp cà phê và đưa mắt nhìn xung quanh.
– Đừng có tự tiện ngồi lên xe đạp của người khác như thế.
– Không sao đâu. Chủ của cái xe này không quay lại đâu.
– Sao cậu biết?
– Sau khi để xe ở đây, chủ cái xe này đi vào ga tàu điện ngầm. Cứ cho là đến ngay ga cạnh đây đi nữa thì làm xong việc rồi quay về cũng phải mất ba mươi phút.
Kusanagi nhấp một ngụm cà phê, nét mặt tỏ vẻ chán chường:
– Hóa ra cậu tới đây ăn kem để quan sát việc đó hả?
– Quan sát người khác là sở thích của tôi mà. Rất thú vị.
– Cậu không phải tự quảng cáo đâu, cho tôi biết đi nào. Sao cậu lại ở đây? Đừng có mà nói dối trắng trợn là việc này chẳng liên quan gì tới vụ án kia đấy.
Yugawa xoay người, đưa mắt nhìn vào gác đờ bu trên lốp sau chiếc xe anh đang ngồi.
– Gần đây càng ngày càng có ít người ghi tên mình lên xe. Họ lo người khác biết thì nguy hiểm chăng? Ngày xưa thì cứ nhất thiết là phải ghi tên lên xe. Thời đại thay đổi, thói quen cũng thay đổi.
– Cậu có vẻ quan tâm đến xe đạp nhỉ. Hình như trước cậu cũng có nói thế.
Từ những hành động ban nãy của Yugawa, Kusanagi đã hiểu Yugawa đang quan tâm tới điều gì. Yugawa gật đầu.
– Về chuyện chiếc xe đạp ở bên cạnh xác nạn nhân, hôm trước cậu bảo có ít khả năng đó là để tạo hiện trường giả đúng không?
– Tôi bảo là chẳng có ý nghĩa gì khi tạo hiện trường giả cả. Nếu cố tình để lại dấu vân tay của nạn nhân trên xe thì cần gì phải đốt hết vân tay ở cái xác. Thực tế là từ dấu vân tay trên xe đạp mà tìm ra được tung tích nạn nhân.
– Đúng thế, nhưng giả sử trên xe đạp không có dấu vân tay thì sao? Chắc các cậu sẽ không thể tìm được tung tích nạn nhân đúng không.
Trước câu hỏi của Yugawa, Kusanagi im lặng chừng mười giây. Đây là câu hỏi anh chưa từng nghĩ tới.
– À không… Cuối cùng chúng tôi tìm ra tung tích nạn nhân là do dấu vân tay trên chiếc xe trùng với dấu vân tay của người đàn ông biến mất ở phòng trọ. Nhưng nếu không có dấu vân tay đó thì cũng có sao đâu. Trước tôi có nói với cậu là bên tôi cũng đã đi xác định AND rồi nhỉ.
– Có, tôi có nghe nói. Nghĩa là bản thân việc đốt vân tay của nạn nhân cuối cùng chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng giả sử, thủ phạm tính cả đến việc đó thì thế nào?
– Nghĩa là vẫn đốt dù biết là sẽ chẳng ích gì ư?
– Tất nhiên việc đó có ý nghĩa đối với thủ phạm. Tuy nhiên, việc đó không phải là để che giấu tung tích nạn nhân. Có thể việc đốt vân tay là do thủ phạm muốn cảnh sát nghi ngờ rằng không biết cái xe đạp để cạnh đó có phải là để dựng hiện trường giả hay không.
Kusanagi không nói được lời nào trước ý kiến hoàn toàn bất ngờ này.
– Cậu muốn nói chiếc xe đạp vẫn là để tạo hiện trường giả?
– Nhưng để làm gì thì chưa rõ. – Yugawa nhảy khỏi chiếc xe đạp. – Có vẻ hung thủ muốn cho ta thấy là nạn nhân tự mình đi xe đạp tới hiện trường. Nhưng nếu thế thì việc tạo hiện trường giả như vậy có ý nghĩa gì?
– Để che giấu thực tế là nạn nhân không thể tự mình di chuyển được. – Kusanagi nói. – Nạn nhân đã bị giết từ trước và được chở đến đấy. Đội trưởng của tôi cho là như vậy.
– Và cậu phản đối ý kiến đó. Tôi cho rằng lý do phản đối của cậu là vì người hiện đang bị tình nghi nhất hiện nay, Hanaoka Yasuko, không có bằng lái xe.
– Nếu như chị ta có đồng phạm thì lại khác. – Kusanagi trả lời.
– Thôi, tạm dừng chuyện đó ở đây. Tôi muốn bàn về thời điểm chiếc xe đạp bị mất cắp. Khoảng thời gian đó được cho là từ mười một giờ trưa đến mười giờ tối. Tôi thấy hơi khó hiểu trong chuyện này vì thấy xác định được giờ quá rõ.
– Thì chủ của chiếc xe nói thế mà. Thực ra việc đó cũng chẳng khó khăn gì.
– Điều lạ là ở đó. – Yugawa chĩa lon cà phê về phía Kusanagi. – Sao các cậu lại tìm được chủ chiếc xe ngay thế?
– Có khó gì đâu. Chủ nhân chiếc xe thông báo bị mất trộm, chúng tôi đối chiếu là tìm được ra.
Nghe Kusanagi trả lời, Yugawa khẽ rên lên. Có thể nhận ra ánh mắt anh đang trở nên sắc lạnh sau cặp kính râm.
– Sao thế? Cậu thấy không vừa lòng ở điểm gì à?
Yugawa nhìn chằm chằm vào Kusanagi.
– Cậu biết chỗ chiếc xe bị mất cắp chứ?
– Tôi biết. Chính tôi đến hỏi chủ chiếc xe mà.
– Phiền cậu dẫn tôi tới đó nhé. Gần đây đúng không?
Kusanagi quay lại nhìn Yugawa. Anh muốn hỏi Yugawa đến đó để làm gì nhưng lại thôi. Mắt Yugawa ánh mắt lên vẻ sắc sảo thường thấy mỗi khi anh chú tâm suy đoán điều gì.
– Ở đằng này.
Chiếc xe bị mất cách chỗ họ vừa uống cà phê chưa đầy năm mươi mét. Kusanagi đứng trước một hàng xe đạp dựng san sát.
– Chủ chiếc xe đã xích nó vào hàng rào này.
– Thủ phạm đã cắt dây xích?
– Có vẻ là như vậy.
– Nghĩa là thủ phạm mang theo cả kìm để cắt dây xích…- Yugawa chăm chú nhìn dãy xe đạp xếp cạnh nhau. – Chẳng phải là có nhiều xe khác không bị khóa xích à? Tại sao thủ phạm lại mất công làm một việc như vậy nhỉ?
– Tôi không biết. Có thể đúng chiếc xe hung thủ thích thì lại bị xích?
– Thích? – Yugawa lẩm bẩm như thể nói một mình. “Thích ở điểm gì mới được?”
– Ý cậu là sao? – Kusanagi hơi nóng ruột.
Yugawa quay lại nhìn Kusanagi.
– Cậu biết là hôm qua tôi cũng đến đây. Tôi cũng quan sát xung quanh như hôm nay. Người ta để xe đạp ở đây cả ngày. Có khá nhiều xe. Có xe được khóa cẩn thận, có xe để như thể biết trước là sẽ bị mất vậy. Tại sao thủ phạm lại chọn chiếc xe đó?
– Chưa thể kết luận là thủ phạm đã ăn cắp chiếc xe.
– Thế nào chẳng được. Cứ cho là chính nạn nhân ăn cắp chiếc xe đó đi. Dù là ai đi nữa thì tại sao lại là chiếc xe đó?
Kusanagi lắc đầu.
– Tôi không hiểu cậu muốn nói gì. Chiếc xe bị ăn cắp chẳng có gì đặc biệt cả. Có thể thủ phạm chỉ chọn đại lấy một cái thôi.
– Không phải. – Yugawa giơ ngón trỏ lên rồi xua xua sang hai bên. – Tôi nói cho cậu nghe suy đoán của tôi. Chiếc xe đó là xe mới hoặc gần như mới. Đúng không?
Kusanagi có cảm giác như bị đánh trúng chỗ sơ hở. Anh nhớ lại cuộc nói chuyện với người phụ nữ là chủ chiếc xe đạp.
– Đúng thế. – Anh trả lời. – Xe vừa mua tháng trước.
Yugawa gật đầu với vẻ mặt như thể đó là điều đương nhiên.
– Phải vậy rồi. Vì thế người ta mới khóa xích cẩn thận, xe mất là vội vàng đến báo cảnh sát luôn. Thủ phạm đã định lấy một chiếc xe như thế. Cho nên dù biết là có rất nhiều chiếc xe khác không bị xích nhưng vẫn mang theo kìm cắt xích.
– Nghĩa là hắn cố tình nhắm vào xe mới?
– Đúng thế.
– Để làm gì?
– Vấn đề là ở chỗ đó. Nếu nghĩ theo hướng này thì chỉ thấy được duy nhất một mục đích mà thôi. Hung thủ muốn chủ chiếc xe sẽ thông báo với cảnh sát. Có thể điều này sẽ tạo một thuận lợi nào đó cho hắn. Cụ thể, nó sẽ có tác dụng dẫn cảnh sát đi sai hướng.
– Thời điểm chiếc xe bị lấy cắp được xác định là khoảng từ mười một giờ trưa tới mười giờ tối. Cậu muốn nói điều đó là không đúng? Nhưng thủ phạm làm sao mà biết được chủ chiếc xe đạp sẽ khai thế nào.
– Về mặt thời gian thì đúng là thế. Nhưng có một điều mà chủ chiếc xe không thể khai sai: nơi chiếc xe bị đánh cắp là ga Shinozaki.
Kusanagi nín thở nhìn nhà vật lý.
– Cậu muốn nói thủ phạm làm thế để hướng cảnh sát tới ga Shinozaki?
– Có thể cho là như vậy.
– Đúng là bọn tôi đã mất nhiều thời gian và nhân lực để điều tra quanh khu vực ga Shinozaki. Nếu suy luận của cậu là đúng thì tất cả những thứ đó đều mất công vô ích?
– Không phải là mất công vô ích đâu. Vì việc chiếc xe bị mất ở đây đúng là sự thật. Tuy nhiên sự việc không đơn giản đến mức có thể thu được điều gì từ việc đó. Vụ này được sắp đặt khéo léo, cẩn thận hơn rất nhiều. – Yugawa quay đi.
Kusanagi vội vàng đuổi theo: “Cậu đi đâu đấy?”
– Đi về. Tất nhiên rồi.
– Đợi đã. – Kusanagi nắm lấy vai Yugawa. – Tôi chưa hỏi cậu điều quan trọng nhất. Lý do cậu quan tâm tới vụ này là gì?
– Tôi không được phép quan tâm à?
– Đó không phải là câu trả lời.
Yugawa hất tay Kusanagi ra khỏi vai:
– Tôi bị tình nghi đấy à?
– Bị tình nghi? Làm gì có chuyện đó.
– Nếu thế thì tôi làm gì mà chả được. Tôi không có ý định làm phiền các cậu đâu.
– Vậy thì tôi hỏi cậu điều này, có phải cậu lấy tên tôi để nói dối anh giáo dạy toán cạnh nhà chị Hanaoka Yasuko không? Cậu bảo với anh ta là tôi muốn nhờ anh ta hợp tác điều tra vụ án. Tôi có quyền được biết lý do.
Yugawa chằm chằm nhìn Kusanagi. Nét mặt anh trở nên lạnh lung mà bình thường hiếm khi nhìn thấy.
– Cậu đã đến chỗ anh ấy?
– Tôi đã đến đó. Vì cậu chẳng nói gì với tôi cả.
– Anh ấy đã nói gì?
– Đợi đã. Người đặt câu hỏi là tôi. Cậu nghĩ thầy giáo dạy toán đó có dính líu đến vụ án à?
Yugawa không trả lời, đưa mắt nhìn ra chỗ khác rồi tiếp tục đi về phía ga.
– Này đợi đã! – Kusanagi gọi với theo.
Yugawa dừng bước rồi ngoảnh lại.
– Tôi nói trước với cậu, chỉ riêng lần này thôi, tôi không thể hợp tác hoàn toàn với cậu được. Tôi theo đuổi vụ này vì có lý do riêng. Cậu đừng trông đợi gì ở tôi.
– Nếu thế thì tôi cũng không thể cung cấp thông tin cho cậu như mọi khi đâu.
Yugawa nhìn xuống rồi khẽ gật đầu.
– Vậy thì chẳng còn cách nào khác. Lần này chúng ta hãy làm việc độc lập. – Nói rồi Yugawa tiếp tục bước đi. Dáng vẻ nhìn từ đằng sau của anh như nói lên ý định mạnh mẽ đó. Kusanagi thôi không gọi nữa.
Hút xong điếu thuốc, Kusangi đi về phía ga. Anh đứng chờ vì không muốn lên xe điện cùng với Yugawa. Anh không biết lý do tại sao nhưng Yugawa tham gia vụ án lần này vì có vấn đề riêng và anh ấy muốn tự giải quyết vấn đề đó. Kusanagi không muốn làm ảnh hưởng tới Yugawa.
Ngồi trên xe điện Kusanagi vừa nghĩ: “Yugawa đang lo lắng điều gì? Chắc chắn là về anh giáo đó? Anh ta tên là Ishigami. Cho đến bây giờ, cái tên Ishigami chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc điều tra của cảnh sát. Anh ta chỉ là người hàng xóm sống cạnh nhà Hanaoka Yasuko. Tại sao Yugawa lại quan tâm đến anh ta?”
Trong đầu Kusanagi hiện lên hình ảnh ở cửa hàng cơm hộp. Đó là vào tầm xế chiều, Yugawa cũng xuất hiện ở đó với Ishigami. Theo lời Ishigami thì Yugawa muốn tới quán Mỹ Nhân.
Yugawa không phải là người mất công làm việc gì mà không có mục đích. Việc Yugawa đến đó với Ishigami chắc hẳn có lý do nào đó. Nhưng lý do đó là gì?
Ngay sau đấy Kudo xuất hiện. Việc Yugawa đến đó là do đoán trước Kudo sẽ xuất hiện là điều không thể.
Kusanagi nhớ lại rất nhiều chuyện nghe được từ Kudo. Anh ta không hề nhắc đến Ishigami. Nói đúng hơn là anh ta chẳng nhắc đến tên ai cả. Kudo đã tuyên bố thẳng rằng mình không phải người mách lẻo.
Một điều gì đó chợt nảy ra trong đầu Kusanagi. “Tôi không phải là người mách lẻo.” Kudo nói ra câu ấy khi hai người đang nói về chuyện gì? “Có cả khách hàng đến mua cơm hộp chỉ vì muốn gặp cô ấy thôi đấy.” Anh nhớ lại gương mặt sắp nổi khùng lên của Kudo.
Kusanagi hít thở thật sâu, ưỡn thẳng người. Người phụ nữ ngồi đối diện nhìn anh với vẻ mặt khó chịu. Kusanagi nhìn lên bản đồ tuyến tàu điện ngầm. Anh sẽ xuống ở ga Hamacho.
Lâu lắm mới ngồi sau tay lái nên phải mất ba mươi phút anh mới quen được. Việc đỗ xe tại nơi cần đến mất khá nhiều thời gian do anh thấy dừng chỗ nào cũng làm ảnh hưởng tới các xe khác. Thật may, một chiếc xe tải nhỏ từ đâu tới nhẹ nhàng tấp vào lề đường nên anh quyết định đỗ xe ngay sau đó.
Đây là lần thứ hai anh thuê xe. Hồi còn làm trợ giảng ở đại học, khi dẫn sinh viên tới tham quan nhà máy phát điện, anh thuê ô tô do bắt buộc phải đi xe đến đó. Hồi đó anh thuê một chiếc Wagon bảy chỗ, còn hôm nay anh thuê một chiếc xe nội địa nhỏ, loại thông dụng. Do vậy việc lái xe khá là thoải mái.
Ishigami nhìn về phía tòa nhà nhỏ chênh chếch bên tay phải. Một tấm biển đề “Công ty trách nhiệm hữu hạn Đồ họa Hikari”. Đây là công ty của Kudo Kuniaki.
Tìm ra công ty này không phải là một việc khó. Tay điều tra viên Kusanagi đã cho anh biết họ của người đàn ông này và thông tin anh ta đang điều hành một công ty in ấn. Ishigami tìm thấy trên mạng một trang Web có đường link của các công ty làm về in. Anh tìm trong số các công ty ở khu vực Tokyo thì thấy duy nhất công ty Đồ họa Hikari là có giám đốc mang họ Kudo.
Hôm nay, ngay sau khi dạy học xong, Ishigami đến thẳng hãng cho thuê xe để lấy chiếc xe anh đã đặt trước. Anh lái chiếc xe đó dến đây.
Việc thuê xe bên ngoài đương nhiên là nguy hiểm vì nó sẽ để lại mọi dấu vết. Nhưng anh đã suy nghĩ rất kỹ và vẫn quyết định làm như vậy.
Đồng hồ điện tử gắn trên xe báo năm giờ năm mươi phút. Từ cửa chính của tòa nhà, một vài người đi ra. Sauk hi nhìn thấy có Kudo Kuniaki trong số họ, Ishigami ngồi thẳng người. Anh với tay lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số để ở ghế bên cạnh. Anh bật máy và nhìn vào ống kính rồi đặt tiêu điểm vào Kudo và bật zoom lên.
Kudo, như thường lệ vẫn mặc một bộ quần áo rất thời trang. Ishigami thậm chí còn không biết những bộ quần áo như vậy được bán ở đâu. “Yasuko thích người đàn ông như thế này à? Không chỉ riêng Yasuko mà rất nhiều phụ nữ trên thế giới này, nếu phải chọn một trong hai, mình hoặc Kudo thì chắc chắn họ sẽ chọn Kudo.”
Anh bấm máy với một cảm giác ghen tị bóp chặt lồng ngực. Anh đã đặt chế độ không nháy đèn flash. Tuy vậy, trên màn hình máy ảnh, hình ảnh Kudo vẫn hiện lên rất rõ vì lúc này vẫn còn nắng và xung quanh khá sáng.
Kudo vòng ra phía sau tòa nhà. Ishigami đã tìm hiểu trước rằng ở đó có bãi đỗ xe. Anh ngồi đợi Kudo lái x era.
Một chiếc Benz đi ra. Chiếc xe màu xanh lá cây. Sau khi thấy người ngồi sau tay lái là Kudo, Ishigami vội vàng nổ máy. Anh vừa lái xe vừa quan sát phía sau chiếc Benz. Do không quen lái xe nên việc bám theo xe Kudo tahatj chẳng dễ dàng gì. Một xe khác bỗng len vào giữa làm anh suýt mất dấu. Khó nhất là ở những đoạn phải chờ đèn đỏ. Thật may là Kudo lái xe khá cẩn thận. Kudo không đi quá nhanh và dừng xe ngay mỗi khi có đèn vàng. Vậy nhưng Ishigami vẫn rất lo không biết liệu có bị Kudo nhận ra mỗi khi xe anh tới quá gần. Anh không thể bỏ cuộc giữa chừng. Trong đầu Ishigami đã tính trước trường hợp xấu nhất là bị Kudo phát hiện.
Vừa lái xe, thỉnh thoảng Ishigami lại nhìn bản đồ điện tử trên xe. Anh không thông thạo đường lắm. Có vẻ như xe của Kudo đang đi về phía Shinagawa. Xe ngày một nhiều hơn nên việc đi theo chiếc Benz cũng khó hơn. Ishigami mới hơi lơ đãng một chút thì có chiếc xe tải chen vào. Anh không thấy chiếc Benz đâu nữa. Đang phân vân không biết liệu có phải chiếc Benz chuyển sang làn đường khác thì đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. Chiếc xe tải đứng ở đầu tiên. Như vậy là chiếc Benz đã đi mất.
“Mất dấu ở đây rồi!” Ishigami tặc lưỡi.
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh. Ishigami chạy được một đoạn tới ngã tư tiếp theo thì thấy chiếc Benz đang bật xi nhan để rẽ phải. Đó là xe của Kudo. Phía bên phải đường có một khách sạn. Có vẻ Kudo định rẽ vào đó.
Ishigami không ngần ngại cho xe tiến tới ngay sau xe của Kudo. Có thể anh đã bị phát hiện nhưng đã đến đây rồi thì chẳng còn gì để mất nữa.
Đèn giao thông báo hiệu cho phép rẽ phải, chiếc Benz chuyển bánh. Ishigami cũng rẽ sang theo. Bên trong cổng khách sạn, phía tay trái có một lối xuống tầng hầm. Có vẻ như đó là lối vào bãi đỗ xe. Ishigami theo chiếc Benz đi vào trong.
Lúc dừng lại lấy vé xe, Kudo khẽ ngoái lại đằng sau. Ishigami hơi cúi đầu xuống. Anh không rõ có phải Kudo nhận ra điều gì đó.
Bãi đỗ xe rất vắng. Chiếc Benz đỗ ở gần lối vào khách sạn. Ishigami cho xe đỗ hơi xa chỗ đó một chút. Ngay khi vừa tắt máy, anh vội vàng chuẩn bị máy ảnh.
Kudo bước xuống xe. Ishigami chụp luôn cảnh đó. Kudo có vẻ hơi để ý tới phía Ishigami. Đúng là Kudo đã thấy có gì đáng nghi. Ishigami cúi thấp đầu hơn nữa.
Tuy vậy Kudo vẫn tiếp tục đi vào cửa khách sạn. Sau khi thấy Kudo đã đi khuất, Ishigami cho xe nổ máy.
“Trước mắt, hai tấm này là đủ.”
Do thời gian đỗ xe trong bãi không lâu nên khi ra khỏi cửa, Ishigami không bị tính tiền gửi. Ishigami cẩn thận nắm chặt tay lái, cho xe đi khỏi lối đi hẹp.
Anh suy nghĩ xem nên ghi gì vào hai bức ảnh này. Trong đầu anh hiện lên những câu đại khái như sau:
“Tôi đã tìm ra danh tính người đàn ông mà em thường xuyên gặp gỡ. Tôi nghĩ em sẽ hiểu khi xem những bức ảnh này. Tôi rất muốn hỏi em: Em có quan hệ như thế nào với người đàn ông này?
Nếu là mối quan hệ yêu đương thì đó sẽ là hành động phải bội vô cùng tồi tệ. Em có biết tôi đã làm điều gì vì em không?
Tôi có quyền được ra lệnh cho em: Hãy từ bỏ người đàn ông này ngay lập tức. Nếu không cơn tức giận của tôi sẽ chuyển sang anh ta.
Đối với tôi, việc cho anh ta một kết cục giống như Togashi là điều vô cùng đơn giản. Tôi đã chuẩn bị rồi, thậm chí còn chuẩn bị cả cách thức tiến hành nữa.
Tôi nhắc lại, nếu em có mối quan hệ nam nữ với người đàn ông này, tôi sẽ không tha thứ cho hành động phản bội đó. Chắc chắn tôi sẽ trả thù.”
Ishigami lẩm bẩm những lời đó trong miệng. Anh muốn kiểm tra lại xem nó có tác dụng đe dọa hay không.
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, anh chuẩn bị cho xe ra khỏi cổng khách sạn. Đúng lúc đó anh nhìn thấy bong Hanaoka Yasuko đi vào khách sạn. Mắt anh nhìn trừng trừng vào Yasuko.