Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt

Chương 27: Ba ngày phá án



Cô phải nghĩ cách lấy được bằng chứng trước cô ấy!

Tang Cẩn vừa vào khách sạn liền có một đoàn người từ thang máy bước ra. Cô hòa vào dòng người đi sau Tiêu Vũ San.
“Đồ biến thái kia, anh đi chết đi! Anh rốt cuộc đang làm cái quái gì hả? Còn muốn bà đây tới giải quyết cục diện rối rắm cho anh nữa sao?” Tiêu Vũ San nói chuyện điện thoại nhưng giọng rất lớn, bộ dáng nhìn vào vô cùng tức giận, cô ấy hoàn toàn không bận tâm ánh mắt của mọi người xung quanh.
Đầu bên kia điện thoại cũng đáp trả lại, tuy rằng không rõ nội dung cụ thể nhưng có hai chữ lại vô cùng to: “Tiện nhân…”
“Chồng à, không được gọi em là tiện nhân! Nếu để em tìm được, em sẽ trực tiếp xử lý nó ngay lập tức.” Tiêu Vũ San hét lớn vào điện thoại, sau đó dập máy.
Tiêu Vũ San tới trước cửa thang máy, thang máy vừa mở, cô ấy lập tức vào trong, dùng sức nhấn nút đóng cửa. Trong một khắc đó, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhưng đưa mắt nhìn kỹ thì thang máy đã đóng.
Bên ngoài, Tang Cẩn hòa theo dòng người đi vào thang máy bên cạnh. Cô không nhấn lầu 10, mà lại nhấn lầu 11. Tối thứ tư hôm đó, bốn phòng của bốn nữ sinh nằm ngay lầu 10, nếu Tiêu Vũ San tới phòng 1004 mà Đàm Tuyết Thiến từng ở, nhất định sẽ tới lầu 10. Cho nên, cô phải đi trước một bước, tìm được đồ vật đó trước Tiêu Vũ San.
Tiêu Vũ San muốn tìm gì? Người cô ấy nói chuyện trong điện thoại rốt cuộc là ai?
Tang Cẩn cố gắng trong thời gian ngắn nhất sắp xếp lại các mối quan hệ cô biết.
Nếu người vừa rồi là bạn trai của cô ấy Lý Nguyên Lãng, vậy theo cách nói chuyện, ngày đó bọn họ tới cửa hàng sửa chữa lấy bằng chứng, thấy bọn họ ân ân ái ái hoàn toàn không phải sự thật. Có lẽ bọn họ của ngày hôm đó chỉ là diễn kịch. Quan hệ giữa Tiêu Vũ San và Lý Nguyên Lãng cũng có khả năng bằng mặt mà không bằng lòng, hoặc là tồn tại quan hệ lợi có lợi gì đó. Từ nội dung cuộc nói chuyện, đối phương gọi cô ấy là “Tiện nhân” nhưng dưới cơn thịnh nộ cô ấy vẫn gọi đối phương là “Chồng”, rõ ràng địa vị trong tình cảm giữa hai người không hề cân bằng.
Chẳng lẽ hung thủ thật sự là Lý Nguyên Lãng và Tiêu Vũ San sao? Lý Nguyên Lãng có quan hệ mờ ám với Đàm Tuyết Thiến nên khiến Tiêu Vũ San ghi hận, cô ấy giết Đàm Tuyết Thiến, sau đó hai người hợp mưu đưa thi thể về ký túc xá, làm giả hiện trường tự sát sao?
Lúc này, bọn họ phát hiện Đàm Tuyết Thiến đã để lại bằng chứng gì đó trong phòng nên Lý Nguyên Lãng mới kêu Tiêu Vũ San tới lấy sao?
Như vậy dường như cũng có tính thuyết phục. Nhưng vấn đề là, vì sao cô lại cảm thấy trong điện thoại, Tiêu Vũ San hình như còn nhắc tới một người khác với Lý Nguyên Lãng chứ?
“Đinh!”
Thang máy tới lầu 11, suy nghĩ của Tang Cẩn cũng bị cắt ngang, cô nhanh chóng ra ngoài.
Trong đại sảnh giao hành lang hai bên có hai nhân viên khách sạn, một người là người dọn vệ sinh, một người hình như là quản lý tầng.
“Ngũ Hương Bình, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo chị, nếu còn xuất hiện loại tình huống như vậy, chị trực tiếp đóng gói về quê đi.”
“Vâng vâng, giám đốc, tôi xin lỗi, mấy ngày nay con tôi bị bệnh nằm viện mà không ai chăm sóc. Về sau tôi sẽ làm vệ sinh đúng giờ, đảm bảo sẽ không để xảy ra vấn đề này nữa.”
“Biết thì tốt.”
“…”
Tang Cẩn vừa xuất hiện, cuộc đối thoại của hai người lập tức dừng lại. Có lẽ vì thấy khách tới, hai người đồng loạt nhìn về hướng này, mỉm cười chào cô.
Tang Cẩn đối với người giám đốc này đương nhiên có chút ấn tượng. Cô đột nhiên nhớ lại, ông ta chính là người hôm qua cùng cô và Bàng Lỗi vào phòng xem xét, hơn nữa còn nói với bọn họ có một nhân viên vệ sinh xin nghỉ, chẳng lẽ là Ngũ Hương Bình này sao?
Cô vừ định mở miệng hỏi, kết quả, giám đốc khách sạn trực tiếp đuổi bà ấy đi, kêu bà nhanh chóng đi quét dọn phòng cho khách.
Sau đó, ông ấy quay đầu nói với cô, chuyện hôm qua vẫn chưa có tin tức gì mới, nếu có tin gì, ông ấy nhất định sẽ gọi điện báo cho cảnh sát.
Phản ứng đầu tiên của Tang Cẩn chính là ông ấy nói dối!
Cô không lật mặt giám đốc khách sạn mà tùy tiện bịa ra lý do, nói lần này cô cùng bạn tới đây du lịch. Sau đó cô trực tiếp quẹo trái đi vào hành lang, đi thêm một đoạn rồi dừng lại. Cô quay đầu lại, thấy giám đốc khách sạn đi về phía hành lang bên phải, tới cuối cùng thì đi vào phòng bên phải. Cô đoán, ông ấy có lẽ đi theo nhân viên vệ sinh vừa rồi.
Tang Cẩn chờ giám đốc khách sạn vào thang máy rồi mới đi ra, đi tới cuối hành lang bên phải, giả bộ tìm đồ.
“Cô ơi, cô mất thứ gì sao?” Ngũ Hương Bình thấy cô, lập tức dừng công việc trên tay lại, tận tình hỏi thăm.
“Chiếc nhẫn kim cương bạn trai tặng mấy ngày nay tôi không đeo nhưng đột nhiên biến mất, chắc chắn là rơi trong khách sạn. Chị có nhìn thấy hay không?” Tang Cẩn đem câu chuyện của cô gái váy đen trên máy bay sửa lại một chút.
“Sao có nhiều người mất đồ như vậy? Vừa rồi giám đốc có nói, khách phòng 1004 cũng làm mất đồ…” Ngũ Hương Bình nói được một nửa, lập tức im lặng.
“Không biết người ta có như tôi không. Tôi báo cảnh sát nhưng bọn họ lại nói mình bận, không có cách giúp tôi tìm đồ, cho nên tôi đành một mình tới tìm. Tìm không ra, việc kết hôn của tôi sẽ gặp rắc rối. Chị, chị nhất định phải giúp tôi.”
Tang Cẩn đột nhiên bị khả năng diễn xuất của mình hù dọa. Sao cô có thể nói dối mà mặt không đỏ, lời nói chắc chắn như vậy chứ? Điểm mấu chốt chính là, chị làm vệ sinh này lại hoàn toàn tin cô, còn quan tâm hỏi rất nhiều vấn đề, khi nào mất, nhẫn có hình dạng gì. Cuối cùng, chị ấy đề nghị cô tới phòng chứa đồ tìm thử, còn chỉ cô phải đi hướng nào.
Cô rối rít cảm ơn rồi xoay người rời đi, phía sau lại đột nhiên truyền tới tiếng người gọi lại: “Cô gái, tôi đi cùng cô. Xém chút là tôi quên phải giặt sạch bộ rèm dơ kia.”
“Vì chuyện này mà chị bị mắng sao?” Tang Cẩn thăm dò.
“Đúng vậy, cô gái như cô thật cẩn thận.” Chị làm vệ sinh này dường như đã không còn cảnh giác với Tang Cẩn.
“Chị đừng để trong lòng, giám đốc khách sạn chắc cũng vì muốn tốt cho chị.”
“Tôi biết, đó là lỗi của tôi không sớm đi giặt rửa. Thật kinh tởm, ngay cả nghĩ tôi cũng không dám chạm vào. A, thật là, bây giờ lại phải cần tới nó.”
“…” Khóe miệng Tang Cẩn cong lên, cô đã xác định được thứ Tiêu Vũ San muốn tìm là gì, cũng chắc chắn rằng cô sẽ nắm được chứng cứ quan trọng này trước cô ấy.
…………..
Cục cảnh sát, trong phòng hợp, không khí vô cùng căng thẳng.
Xung quanh bàn hội nghị hình chữ nhật, tất cả mọi người dường như ngừng thở, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Bàng Lỗi tổng kết lại những tin tức có được, sau đó chốt bằng một câu: “Ba tháng, thành phố chúng ta xảy ra năm vụ nữ sinh đại học mất tích, thật là sỉ nhục của chúng ta!”
“Đội trưởng, việc này không thể trách chúng ta, trường học và gia đình không chịu phối hợp, chỉ có cha của Phùng Tiếu Tiếu là người báo án đầu tiên, vụ án mất tích mới biến thành án giết người.”
“Đây là vụ mất tích thứ năm, trừ Đàm Tuyết Thiến của trường đại học Thanh An, những vụ án khác, cách gây án, đối tượng đều tương tự nhau, điểm mấu chốt là, nơi cuối cùng nạn nhân xuất hiện đều phát hiện được hoa dâm bụt, điều này chứng tỏ là do một người gây án.”
“Có phải sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt của 15 năm trước lại xuất hiện không?”
“….”
Trong phòng họp bắt đầu xuất hiện tiếng động bàn tán.
Bàng Lỗi đứng dậy, hai tay chống lên bàn, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người: “Thứ nhất, năm vụ án mất tích này đều là án giết người cùng một hung thủ. Thứ hai, đừng đổ lỗi cho sát thủ liên hoàn hoa dâm bụt gì đó, tùy tiện rải hoa ngay cả đứa bé ba tuổi cũng có thể làm được. Thứ ba, trong vòng ba ngày phải phá được án. Tan họp, làm việc đi!”
Anh nâng tay nhìn đồng hồ, bổ sung một câu: “Ba ngày, đã qua hai ngày, hôm nay là ngày cuối cùng.”
Nói xong, anh lập tức xoay người rời khỏi phòng họp.
Những lời này chỉ có Khương Huy Dân, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt có thể nghe hiểu, bởi vì bọn họ cùng tham dự vụ án của Đàm Tuyết Thiến. Ba người đều không khỏi nhíu mày, ba ngày đã là rất khó, bây giờ lại biến thành một ngày, có khả năng sao?
“Trong vòng ba ngày phải phá được án.”
Những lời này như câu cửa miệng của đội trưởng Bàng anh dũng tuấn tú nhưng cũng là cơn ác mộng của các thành viên trong đội. Mỗi lần nghe câu này, bọn họ đều hiểu tất cả phải làm việc suốt ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ. Cũng vì câu này, trên dưới cục cảnh sát mới tôn xưng anh là “Bàng tướng quân”.
Lần này, ba ngày biến thành một ngày, anh ấy đang muốn nghịch lại ý trời hay sao?
Mọi người đều vô cùng tò mò, không biết “Bàng tướng quân” lần này định nghịch thiên thế nào?
Chu Tiểu Vạn bàn bạc với đồng đội một vài vấn đề, sau đó vội vàng lấy di động ra, lúc họp, điện thoại của cậu ấy run lên nhưng lại không kịp xem. Cậu vừa rời phòng họp vừa mở tin nhắn, phát hiện là một đoạn ghi âm của dãy số xa lạ. Số điện thoại này không ghi chú tên họ, cậu ấy đương nhiên không biết của ai.
Cậu trở về văn phòng, dùng tai nghe nghe xong nội dung, khuôn mặt lập tức như nở ra hoa, vội vàng chạy tới văn phòng mở cửa.
Bên trong, Bàng Lỗi còn đang trầm mặc suy nghĩ thì bị tiếng mở cửa cắt ngang, anh nhìn Chu Tiểu Vạn, ánh mắt sắc bén, biểu cảm trên mặt rõ ràng không hài lòng.
“Boss, chắc chắn là Tiêu Vũ San và Lý Nguyên Lãng. Tất Minh gọi điện cho cô Tang, cô Tang đã đem đoạn ghi âm cuộc trò chuyện gửi cho chúng ta.” Chu tiểu vương gỡ tai nghe ra, mở loa ngoài, phát lại nội dung đoạn ghi âm lần nữa.
Ghi âm phát xong, Chu Tiểu Vạn báo cáo tình hình theo dõi Tiêu Vũ San: “Cô gái này cứ lén la lén lút, vừa rồi có tin anh em báo lại, hôm nay cô ta lén lút chạy tới đảo Thanh An, không biết lại đang làm chuyện gì nữa. Còn một tin nữa, bên kỹ thuật đã điều tra, địa chỉ IP hack video giám sát của khách sạn là từ xưởng sửa xe của Lý Nguyên Lãng. Hiện tại, bọn họ đang tiếp tục theo dõi hoạt động của xưởng sửa chữa đó. Hung thủ nhất định là Tiêu Vũ San và Lý Nguyên Lãng. Boss, chứng cứ đã đầy đủ, chúng ta có trực tiếp đi bắt người chưa?”
“Chứng cứ đầy đủ?” Bàng Lỗi hỏi lại, “Tối thứ tư từ 16h30 tới trưa thứ năm 12h, Tiêu Vũ San đều ở trong phòng 1002, có video giám sát, cũng có nhân viên khách sạn làm chứng. Hôm đó, cứ khoảng một giờ cô ta lại gọi người phục vụ một lần. IP chỉ là vật vô tri vô giác, nếu có người muốn vu oan nên trộm IP của bọn họ hack vào hệ thống video giám sát là chuyện dễ như trở bàn tay. Như thế, những thứ này còn có thể làm bằng chứng sao?”
Vẻ mặt hưng phấn của Chu Tiểu Vạn trong nháy mắt bị dập tắt, cậu ta tiếp tục: “Địa chỉ IP có thể không tính, nhưng chuyện của Tiêu Vũ San cũng bỏ qua sao? Cô ta làm thế rõ ràng có chuyện che giấu.”
“Cô ta chắc chắn có điều che giấu, nhưng chúng ta không thể phủ nhận tối hôm đó cô ta ở lại khách sạn, không hề ra ngoài. Người phụ nữ xuất hiện ở ký túc xá của Đàm Tuyết Thiến bị Tất Minh nhìn thấy không phải cô ta.”
Ngữ khí của Bàng Lỗi vô cùng chắc chắn, nhưng anh đột nhiên phát hiện nửa ngày nay không ai tiếp lời mình khiến anh cảm thấy thiếu thiếu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.