Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 123: Rơi vào tình huống nguy hiểm



“No, chơi như vậy sẽ không còn vui nữa. Catherine, cô cứ đứng xem là được.”

Tang Cẩn ở cục cảnh sát cũng nôn nóng bất an.

Vị trí của hai nơi bị đánh bom cuối cùng hiện tại vẫn chưa có manh mối. Thân Đồ Toàn đương nhiên không thể tốt bụng nói cho bọn họ tất cả địa điểm, nhưng mục đích của hắn là gì? Hiện tại hắn đã bắt cóc Lý Vệ Vĩnh, Cung Lợi Nhàn và Kỳ Cương, vậy hai người còn lại là ai?

Vấn đề nghiêm trọng nhất là, cả một buổi sáng trôi qua, Bàng Lỗi và Khương Duy Dân vẫn chưa về, ngay cả tin tức cũng không có.

Tang Cẩn càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng. Cô từ phòng điều khiển về văn phòng muốn tìm tư liệu. Vừa vào phòng làm việc, chuông điện thoại của Bàng Lỗi vang lên. Cô vừa chạy tới thì tiếng chuông dừng, cô cầm lên xem, phát hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ, mà người gọi tới là Trâu Nhã Mai.

Đang do dự không biết có nên dùng điện thoại của anh trả lời Trâu Nhã Mai hay không, di động lại đột nhiên có tin nhắn mới. Cô không nghĩ nhiều, trực tiếp mở ra xem.

“Lỗi Lỗi, mẹ tới sân bay rồi, tiểu tử con sao không đến đón mẹ hả? Nếu muốn lấy lòng thì sao làm ra dáng một chút? Coi chừng mẹ tức giận đấy!”

Đọc xong tin nhắn, cả người Tang Cẩn rét run. Bàng Lỗi sao có thể chủ động kêu mẹ mình về nước? Chuyện này chắc chắn có vấn đề. Cô không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhắn tin hỏi gần bà có cảnh sát hay không, nếu có thì lập tức theo cảnh sát tới phòng an ninh sân bằng, đừng lộn xộn, “anh” sẽ lập tức tới đón.

Sau đó, cô lập tức cầm di động của Bàng Lỗi cùng chìa khóa xe chạy ra ngoài. Cô vừa chạy vừa gọi cho Chu Tiểu Vạn, kết quả điện thoại không ai bắt máy, chắc là đang có việc bận.

Chạy xuống đại sảnh lầu một, Tang Cẩn nhờ một đồng nghiệp nữ nghĩ cách tìm hai cảnh sát tới sân bay đón mẹ của Bàng Lỗi, bà Trâu Nhã Mai. Hiện tại cảnh sát hầu như đã ra ngoài tìm kiếm địa điểm giấu bom, những người còn lại đa phần là nhân viên văn phòng. Người ở đây đều biết Trâu Nhã Mai, nữ đồng nghiệp vừa nghe, lập tức đi làm.

Lòng Tang Cẩn nóng như lửa đốt, cô nhắn tin cho Chu Tiểu Vạn, kêu cậu lập tức phái người ra sân bay, còn mình tự mình tới đó trước. Cô nhanh chóng lên xe của Bàng Lỗi, mặc dù không thuận tay nhưng vẫn lập tức lên đường, vừa nhấn ga, tốc độ của xe khiến cô không dám tưởng tượng.

Cô vừa lái xe vừa dùng điện thoại của Bàng Lỗi gọi cho Trâu Nhã Mai, không biết điện thoại bà có phải hết pin không mà gọi không được.

Tang Cẩn chỉ đành dùng sức đạp ga, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới sân bay. Xe còn chưa kịp dừng thì cô đã thấy Trâu Nhã Mai đứng trước taxi. Cô hạ cửa sổ xuống, huơ tay hét to nhưng bà ấy vẫn không nghe thấy, cứ thế chiếc xe đã chạy đi. Cô chỉ có thể đuổi theo rồi nói tiếp.

Chiếc xe taxi đi dạo một vòng rồi rời khỏi thành phố. Vừa ra nội thành, như phát hiện có người theo dõi phía sau nên chiếc xe đột nhiên đổi hướng, dừng ngay giữa đường. Tốc độ của Tang Cẩn rất nhanh, xém chút đã tung phải chiếc taxi, may là cô phanh gấp, chiếc xe trượt một lúc rồi mới dừng lại.

Trâu Nhã Mai bị đưa xuống xe, hai tay bị trói, miệng bị băng kéo dán lại. Tang Cẩn cũng đi xuống thì lập tức có khẩu súng chỉa thẳng huyệt thái dương của cô.

“Xin chào, lady, nếu không muốn chết thì tự trói mình giống bà ta đi.” Giọng nói vừa xa lạ vừa cứng rắn, nhưng trong giây tiếp theo lại đột nhiên trở nên ôn hòa, “Sao? Tiểu Bạch Dương cô không đồng ý à? Giết bà ta lúc này sao? No, chơi như vậy sẽ không còn vui nữa. Catherine, cô cứ đứng xem là được.”

*Cách nói chuyện của hung thủ là nửa Anh nửa Trung nên khi dịch phần tiếng Anh mình sẽ để y nguyên, có thể hơi khó hiểu nhưng đó là tâm lý của nhân vật mà, mình không sửa được:( 

Tang Cẩn lặng lẽ quan sát người đang ông đang chỉa súng vào mình, vóc dáng trung bình, mặc áo phông màu đỏ, đây hình như là trang phục của các quán thức ăn nhanh. Cô đột nhiên nghĩ tới một người của 15 năm trước, mà người trước mặt là Thân Đồ Toàn này một lòng vì báo thù mà giết người không chớp mắt, sớm đã không còn giống người trong trí nhớ kia.

Trong miệng hắn luôn thì thầm, trong khoảng thời gian ngắn, cô đã nghe ra hai cái tên, Tiểu Bạch Dương và Catherine.

Hai tay Tang Cẩn bị hắn trói lại, trước khi miệng cũng bị dán thì cô lên tiếng: “Xin chào, gentleman. Nếu ông có thể vứt bà già khó chịu kia ở lại thì ông càng giống gentleman hơn. Catherin, ông cảm thấy thế nào?” Cô bắt chước cách nói chuyện, cũng thử tiến vào ảo giác của hắn nhưng kết quả lại trái với kỳ vọng.

“Cô cũng quen Catherine? Sao có thể? Cô ấy chết rồi!” Thân Đồ Toàn siết chặt khẩu súng, “Cũng có khả năng cô ấy chưa chết, cô ấy bị các người giấu đi rồi. Các người là ác quỷ!” Sau đó, Thân Đồ Toàn dùng băng kéo dán miệng cô lại.

Cuối cùng, Tang Cẩn và Trâu Nhã Mai bị đẩy lên xe, chiếc xe tiếp tục đi về phía trước.

Trâu Nhã Mai vô cùng sợ hãi, ánh mắt trống rỗng vô thần, hoảng sợ bất an. Tang Cẩn dùng chân đụng người bà, cho bà ánh mắt an ủi, kêu bà đừng sợ, nhất định sẽ có người tới cứu.

Người trên ghế điều khiển thông qua kính chiếu hậu quan sát hành động của bọn họ, chiếc xe đột nhiên dừng lại, hắn đi tìm hai cái bao màu đen trùm đầu hai người.

Trước mặt Tang Cẩn tối om, không thể thấy được cái gì. Thỉnh thoảng cô chỉ nghe người phía trước lầm bầm lầu bầu, cũng nhận ra chiếc xe chỉ dạo vài vòng, không hề có ý đưa bọn họ tới một nơi cụ thể.

Hắn định đưa bọn họ đi đâu? Nếu hai con tốt cuối cùng là cô và Trâu Nhã Mai, vậy hắn sẽ không trực tiếp giết mà đưa bọn họ tới nơi tụ tập, sau đó từ từ tra tấn.

Quả nhiên, chiếc xe đi một hồi cuối cùng cũng dừng lại, Tang Cẩn và Trâu Nhã Mai xuống xe, bị đẩy về phía trước.

Nghe tiếng sóng bên tai, Tang Cẩn phát hiện vị trí của bọn họ có lẽ là một hòn đảo nhỏ. Bọn họ đi thêm một lúc mới dừng lại, đột nhiên cô bị đẩy xuống một không gian chật chội lạnh lẽo, đưa tay sờ sờ, xung quanh đều là bùn đất.

Phần mộ sao?

Trực giác Tang Cẩn mách bảo như vậy, chẳng lẽ Thân Đồ Toàn muốn chôn sống tất cả như vậy? Nghĩ tới đây, sống lưng cô đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Cô thở dốc một lát, bao đen trên đầu cuối cùng cũng bị lấy ra, cô điều chỉnh ánh sáng cho mắt rồi mới đứng dậy. Hiện tại nơi cô đang đứng quả thật là một cái hố sâu, chiều cao ngang tới ngực cô.

Tang Cẩn nhìn xung quanh, bốn phía đều là cây, từ đây nhìn ra đã không thể thấy biển. Gần cô có bốn cái hố tương tự, xếp thành vòng tròn. Trong mỗi cái hố là một người, Trâu Nhã Mai, Lý Vệ Vĩnh, một người phụ nữ tuổi xấp xỉ Trâu Nhã Mai và một người đàn ông hơi kém tuổi so với Lý Vệ Vĩnh. Hai người đó cô đoán lần lượt là Cung Lợi Nhàn và Kỳ Cương.

“Thưa các quý ông, quý bà, hôm nay chúng ta tới đây để chơi một trò chơi.” Thần Đồ Toàn cầm cái xẻng trong tay đi qua đi lại, “Chơi như thế nào nhỉ? À, nếu thắng thì có chắc chắn có thưởng!”

Tất cả đều nhìn hắn, không biết hắn định làm gì.

“Quy tắc đương nhiên do tôi định ra, mỗi người các người có thể tiết lộ bí mật cho nhau nghe, mỗi một bí mật có thể đổi lấy một phần đất. Đất là dành cho người có bí mật, đương nhiên có những bí mật cần phải vùi lấp. Đây không phải chuyện mọi người giỏi nhất sao? Ai tiết lộ càng nhiều thì càng có cơ hội nhận thẻ bài miễn chết.” Thân Đồ Toàn càng nói càng cao hứng.

Tang Cẩn và Trâu Nhã Mai lạnh lùng nhìn tên điên này, còn ba người khác mặt xám như tro, ra sức giãy dụa, lắc đầu.

“Đừng nói vội, quy tắc tôi còn chưa nói xong. Là một sứ giả của chính nghĩa, tôi chắc chắn sẽ làm việc công bằng, cho nên…” Thân Đồ Toàn nhìn mọi người một vòng, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Tang Cẩn, “Các người có thể tứ cứu lấy nhau. Mọi người có thể vạch trần bí mật của mình, mình cũng có thể vạch trần bí mật của người khác, một bí mật đổi một miếng đất, tôi sẽ dùng đất của người nói chuyển qua người khác. Nói tóm lại, bí mật là vua!”

Cả người Tang Cẩn rét run, tên điên này, hắn rõ ràng là muốn mọi người tự mình nói ra chân tướng của vụ án năm xưa. Nhưng Trâu Nhã Mai vì sao cũng bị liên lụy? Cô nhìn Trâu Nhã Mai, thấy bà ấy cúi đầu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ áy náy.

Tang Cẩn không biết ánh mắt đó có ý nghĩa gì, cũng không biết Chu Tiểu Vạn có tìm được hai chỗ giấu bom cuối cùng không, có nhận được tin nhắn của cô chưa, Bàng Lỗi liệu đã về cục cảnh sát hay chưa.

Nhưng những vấn đề này hiện tại có suy nghĩ cũng vô dụng, cô chỉ biết bản thân phải thật bình tĩnh. Trước khi bọn họ tới đây, cô phải tìm cách cứu lấy mình, đương nhiên còn phải cứu Trâu Nhã Mai.

………………..

Giờ phút này, thành phố đang rơi vào giờ cao điểm lúc trưa.

Chu Tiểu Vạn thành công chặn đứng chiếc xe buýt màu vàng của trường học. Bọn họ lập tức kiểm tra, quả nhiên đúng với suy đoán của cậu, bom giấu trong xe, hơn nữa còn ngay dưới ghế của bác tài.

Nhớ lại lúc nãy tuần tra trong trường học, Chu Tiểu Vạn vô tình bắt gặp một kẻ đi qua bến xe. Người đàn ông đó vóc dáng trung bình, mặc áo phông màu đen, nói chuyện không đầu không đuôi, còn thường xuyên lầm bầm lầu bầu, thỉnh thoảng còn phun ra một hai chữ tiếng Anh.

Ban đầu cậu không quá để ý, nhưng sau khi chiếc xe đi rồi, cậu rời trường học, chuẩn bị về cục cảnh sát mới cảm thấy có gì khác thường. Nhớ lại bức họa tâm lý của Tang Cẩn, từ tuổi, thân hình… Tất cả chi tiết trùng hợp gần 90%. Cậu lập tức quay lại trường học, phát hiện hắn ta leo lên chiếc taxi màu xanh.

Cách cửa sổ Chu Tiểu Vạn nhìn thấy gương mặt của hắn, người này quả thật từng xuất hiện ở trung tâm thương mại bị giấu bom. Cậu lập tức xác nhận, người này nhất định là Thân Đồ Toàn.

Chu Tiểu Vạn muốn lập tức đuổi theo, nhưng giữa chiếc taxi và xe buýt của trường, cậu vẫn lựa chọn thứ sau, dù sao bên trên còn rất nhiều người. Cậu gọi về cục cảnh sát, đem biển số xe báo cho bọn họ, yêu cầu bọn họ truy bắt, còn cậu đuổi theo chiếc xe buýt.

Hiện tại, có cảnh sát giao thông hiệp trợ, cậu rốt cuộc cũng di dời học sinh trên xe, bên trong chỉ còn lại cậu và chuyên gia gỡ bom. Chuyên gia nghiên cứu cả nửa ngày, cuối cùng đưa ra kết luận, muốn gỡ quả bom này phải cần ít nhất hai tiếng.

Chu Tiểu Vạng nâng tay nhìn đồng hồ, không kịp rồi, nếu đợi tới giờ cao điểm mà chưa phá được bom, xe buýt lại nằm ngay trung tâm thành phố, vụ nổ xảy ra, hậu quả không thể tưởng tượng được. Hơn nữa, đồng hồ đếm ngược hiện tại chỉ còn 20 phút!

Lúc này cậu kêu chuyên gia gỡ bom đi xuống, còn mình điều khiển chiếc xe buýt nhanh chóng rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.