Câu chuyện diễn ra trong căn phòng nho nhỏ ấm áp vào buổi tối. Bàng Lỗi và Tang Cẩn đang ôm nhau.
“Em muốn nghe kể chuyện.”
Bàng Lỗi dùng giọng điệu cứng nhắc nhưng dịu dàng nói: “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải (1).”
(1) Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải: là cuốn sách ghi lại cuộc phỏng vấn sự sinh hoạt của những người mắc bệnh tâm thần hay sống tách biệt, quan điểm tư duy độc lập của họ để hiểu được sự hạn chế của người điên và thế giới nội tâm của thiên tài.
Không đợi Bàng Lỗi bắt đầu kể chuyện, Tang Cẩn đã cắt ngang: “Tối nay anh không muốn ngủ à?”
“Vậy thì nghe Thần khúc (2), khác biệt giữa thiên đường và thần khúc!”
(2) Thần khúc: là trường ca của nhà thơ Ý thời trung cổ Dante Alighieri, chia làm ba phần: Hỏa ngục, Luyện ngục và Thiên đường. Tác phẩm kể lại chuyến du hành của nhà thơ vào thế giới sau khi chết với sự trợ giúp từ hai người vô cùng đặc biệt, có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời và sự nghiệp của nhà thơ: Virgil và Béatrice.
“Trời ạ, chẳng lẽ Bàng tướng quân từ nhỏ tới lớn không nghe kể chuyện sao?”
“Có nghe chuyện lịch sử Hồng Quân trường chinh (3).”
(3) Hồng quân trường chinh: là một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa, với hành trình dài 25 ngàn dặm (12.000 km), bắt đầu từ Giang Tây lên Tây Tạng rồi tới Thiểm Tây.
“Anh nghe chuyện Hoàng tử bé bao giờ chưa?”
“Chưa?”
“Bàng tướng quân, vậy em kể chuyện trước, sau đó tới lượt anh được không?”
“Được.”
“Hoàng tử bé sống trên một hành tinh xa lạ, trên đó có ba ngọn lửa và một bông hồng. Một hôm, cậu rời khỏi hành tinh của mình để tới những hành tinh khác, trong mắt của cậu, bọn họ đều là những con người kỳ lạ. Khi đặt chân tới Trái Đất, hoàng tử bé nhìn thấy một khu vườn có rất nhiều hoa hồng và cậu cảm thấy đau khổ. Đoá hoa hồng của cậu đã kể rằng nàng là duy nhất trong khắp trong vũ trụ, thế mà ở đây lại có đến năm nghìn đoá giống hệt. Sau đó, có một con cáo xuất hiện, và đã giải thích rằng đóa hoa của cậu là duy nhất và đặc biệt vì bông hoa đó đã cảm hóa được cậu…”
Bàng tướng quân?
Bàng Lỗi không nói gì, chỉ ôm cô vợ của mình rồi hôn lên trán, từ trán di chuyển xuống mắt và lông mày, mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi quyến rũ. Anh từ từ cảm nhận vị ngọt bên ngoài, sau đó chậm rãi tiến sâu.
Tiểu Thạch Đầu từ bên ngoài chạy vào: “Sao bố lại cắn mẹ?”
Bàng Lỗi: “…”
Thấy chồng mình như vậy, Tang Cẩn đành phải lên tiếng trả lời: “Bởi vì bố yêu mẹ, bố mẹ cưới nhau rồi mới có con.”
Tiểu Thạch Đầu hí hửng nói: “Con cũng yêu mẹ, sau này con cũng sẽ cưới mẹ!”
Bàng Lỗi nhìn đứa con trai không biết sự đời của mình, khẽ quát: “Tiểu tử thúi, mẹ là của bố, tương lai lớn lên con sẽ tự có vợ của mình.”
Tiểu Thạch Đầu không chịu: “Con muốn cưới mẹ, bố, sau này con sẽ cưới mẹ.”
Bàng Lỗi cũng quyết không chịu thua: “Tiểu tử thúi, tự mình tìm vợ đi, mẹ là của bố rồi!”
Thấy hai bố con như vậy, Tang Cẩn đành phải giảng hòa: “Con trai, mẹ vốn là của con mà, sau này lớn lên con sẽ cưới một cô gái gần bằng tuổi mình.”
Bàng Lỗi thấy vậy liền hỏi: “Có phải Tiểu Thạch Đầu muốn em gái rồi không?”
Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác: “Em gái là gì? Có ăn được không?”
Bàng Lỗi bất lực, đành phải giải thích: “Không ăn được, nhưng có thể chơi với con.”
“Con muốn có em gái, bố ơi, con muốn có em gái!”
Bàng Lỗi liền nắm lấy cơ hội này: “Nếu muốn thì về phòng ngủ đi.”
“Vâng.” Nói xong, Tiểu Thạch Đầu liền rời khỏi phòng của hai người.
Bàng Lỗi khẽ cười: “Bà xã, chúng ta tiếp tục nào!”
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tiểu Thạch Đầu tự hỏi bố mẹ nó đang làm gì? Nghĩ mãi không ra, nó đành trở về phòng ngủ.
Tối rảnh rỗi ngồi lướt weibo thấy đoạn này, không biết là ngoại truyện hay fanfic nữa. Thôi có còn hơn không:) Tiện đây cho mình PR xíu nhé, mình đang edit bộ Danh môn nhất phẩm quý nữ (xuyên không, gia đấu) và Thanh xuân không ai hoang phí, nhà mình ai thích thể loại tương tự thì vào ủng hộ nha! Chúc cả nhà ngủ ngon.