Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 72: Ván cờ bí ẩn



Nghe giới thiệu như thế, cô bất giác nghĩ tới mấy con quỷ hút máu trong những bộ phim mà mình từng xem.

Bàng Miểu đương nhiên không biết Tang Cẩn vì sao lại đột nhiên khẩn trương như vậy.

Cô chỉ nghĩ cô ấy vì gặp người nhà Bàng Lỗi mà cảm thấy ngượng ngùng. Tuy rằng trước đây bọn họ đã gặp mặt, nhưng khi ấy hai người vẫn là người lạ, đương nhiên là không có áp lực.

Cô cười cười, đứng dậy vào nhà ăn, trên miệng không ngừng kêu đói.

Bàng Lỗi nhìn vào toilet, hai mắt nhíu lại. Anh cũng đứng dậy, đi tới bàn ăn: “Có thể đừng hỏi những chuyện như kết hôn kiểu này không? Khi nào đúng thời điểm rồi tự nhiên sẽ có.”

Anh hâm nóng đồ ăn lại một lần, Bàng Miểu ở cạnh giúp đỡ, cẩn thận hỏi anh: “Vừa rồi chị nói gì sai sao? Chị cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, ngay cả em cũng gọi cô ấy là vợ, chị còn tưởng hai người chỉ đợi ra mắt với gia đình thôi chứ. Hơn nữa, việc này nếu nói cho mẹ, bà ấy khẳng định sẽ rất vui. Nhưng hiện tại vì sao không được nói?”

Bàng Lỗi không tiếp tục thảo luận với cô về vấn đề này, chỉ thuận miệng hỏi tình hình trong nhà. Công việc của Bàng Miểu khá đặc biệt, cả ngày có thể bay qua các nước trên thế giới, đương nhiên sẽ có thời gian qua Mỹ thăm bọn họ nhiều hơn anh.

Chị em hai người cùng dọn đồ ăn lên bàn rồi ngồi xuống, hiện tại nơi này còn thiếu một người nên cả hai đều không động đũa.

Bàng Miểu kể chuyện nhà xong, cuối cùng nhịn không được mà hỏi vào vấn đề mấu chốt: “Lỗi Lỗi, căn biệt thự của nhà họ Bàng sao hai em không tới đó ở? Chuyện em mua biệt thự, ba mẹ thật sự không biết sao? Em trước nay đều không xin tiền gia đình, cô ấy thoạt nhìn cũng không giống con gái của gia đình giàu có, hai người lấy đâu ra tiền mua nhà mới vậy?”

“Nơi này vốn là biệt thự mà ba cô ấy để lại, chúng em không trả đủ một lần nhưng trong 30 năm chắc chắn sẽ hoàn tất, tiền lương của cô ấy lại không thấp, phép toán đơn giản thế mà chị không tính ra sao? Thật chẳng giống bà Trâu gì cả, chị nên tự lo cho mình thì hơn đi. Còn nữa, căn biệt thự đó vốn thuộc về bà Trâu và ông Bàng, sau này bọn họ nhất định sẽ trở về, em không để bọn họ đợi lâu đâu.” Nói xong, Bàng Lỗi lập tức đứng dậy rời khỏi nhà ăn, đi về phía toilet.

Bàng Miểu biết anh có chuyện gì đó đang giấu cô. Cô cũng mong góp chút sức lực, mặc dù chính cô cũng không có nhiều lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại đứa em trai này khẳng định sẽ không đồng ý. Nếu không phải có một người bạn làm bên bất động sản, cô thật sự không biết chuyện anh mua căn biệt thự này. Điều kỳ lạ nhất là, căn biệt thự anh mua, người bán và người mua lại cùng một người. Những chi tiết kỳ lạ này, cô cũng không rảnh mà truy cứu.

Giờ phút này, nhìn theo bóng lưng của anh, nhớ tới câu cuối cùng anh nói, Bàng Miểu không khỏi cảm thấy chua xót. Gia đình họ Bàng đã từng là một gia tộc lớn ở thành phố Thanh An, cha cô đã từng là thị trưởng vạn người tôn trọng, nhưng hiện tại thành phố này đã không thể chứa được bọn họ. Nói dễ nghe thì cha cô di cư tới Mỹ, an hưởng tuổi già, nhưng nói khó nghe lại là ông ấy bị trục xuất, cấm túc ở Mỹ.

Sự thật này Bàng Lỗi đã biết lúc anh mười một tuổi, cũng bắt đầu từ khi đó, anh liền cố chấp tin rằng, có một ngày anh sẽ đưa bọn họ trở về, chính anh cũng không muốn theo cha mẹ qua Mỹ sinh sống. Nhưng có một chuyện anh lại không biết, chuyện trên thế giới này vô cùng khó đoán. Tất cả mọi người đều đã chấp nhận sự sắp xếp của vận mệnh, duy chỉ có anh vẫn tiếp tục phản kháng. Kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, không ai biết được.

Bàng Miểu ngồi một lát thì chuông di động vang lên, cô bắt máy, không đợi bọn họ đi ra đã trực tiếp kéo hành lý rời đi.

Tang Cẩn ra khỏi toilet thì phát hiện Bàng Lỗi đang dựa ngay vách tường bên cạnh. Anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, hai tay đút vào túi quần, đầu dựa vào vách tường ngẩng đầu nhìn trần nhà, biểu cảm trên mặt vô cùng ngưng trọng.

“Sao anh lại để chị mình ngồi một mình thế? Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Cô tiến lại đẩy anh.

“Tại sao lại ở bên trong lâu như vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không?” Anh đứng thẳng người, không chờ cô trả lời đã vòng tay qua ôm lấy eo cô, chiếc cằm gác lên đỉnh đầu của cô.

Anh ôm cô như vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn một ít, từ nay về sau, anh đã không còn là một người nữa, cô chính là người nhà của anh, cô sẽ là người giúp anh bù đắp khoảng thời gian nuối tiếc không ở cạnh gia đình.

Trong một khắc đó, anh thiếu chút nữa đã bật thốt lên “chúng ta đừng bao giờ tách nhau ra nữa”, nhưng cuối cùng anh lại nói: “Chị anh chỉ thuận miệng nói thế thôi, em đừng để trong lòng. Sau này em cứ ở đây, anh về chung cư là được.”

Tang Cẩn buông hai tay anh xuống, chính mình bỗng nhiên ôm chặt lấy anh: “Em sẽ sợ, nơi này quá lớn.”

Một giọng nói lại từ đỉnh đầu truyền tới: “Vậy em qua chung cư của anh, anh ở bên này.”

“…” Trái tim Tang Cẩn như bị thứ gì chặn lại, tuy không hề tình nguyện nhưng bản thân lại không còn lời nào để phản bác, không phải chính cô là người nói bọn họ đừng ở chung hay sao? Suốt tuần nghỉ phép này bọn họ đã ở cùng nhau, cô biết thời gian càng kéo dài, cô sẽ cảm thấy càng luyến tiếc, hiện tại quả nhiên là như thế này.

Cô đẩy anh ra, giục anh đi ăn cơm trước. Khi hai người quay lại bàn ăn thì phát hiện bên trong đã không có ai.

Bàng Miểu gọi điện tới nói đồng nghiệp có việc bận, nhờ cô thay ca, cô có chuyến bay mới nên không cùng bọn họ ăn cơm, khi nào trở về sẽ qua thăm bọn họ.

Tang Cẩn không biết chị em bọn họ có phải đã nói gì không, cô hỏi anh, anh lại nói không có gì, kêu cô đừng nghĩ lung tung.

Bữa cơm này anh hầu như không nói chuyện, chỉ yên lặng gắp đồ ăn cho cô. Cơm nước xong, ai người thu dọn chén đũa, trở lại phòng khách, ngồi trên sô pha, bắt đầu nói chuyện về hành trình đi Mỹ.

Anh sẽ theo cô tới Washington gặp giáo sư Grosson trước để nghiên cứu những vụ án trước đây bọn họ tập phá trong thời gian học tập, thiết lập cơ sở dữ liệu về tội phạm, sau đó sẽ tới ngục giam tìm hiểu thực tế. Anh để cô ở Washington, còn mình thì bay tới New Jersey thăm người nhà, sau đó sẽ bay lại Washington với cô, cuối cùng hai người cùng nhau về nước

Cô lập tức phản đối: “Hiện tại chị anh đã gặp em rồi, em nhất định phải cùng anh đi thăm cha mẹ anh, còn anh trai anh nữa.” Nếu không đi, cô thật không chút tôn trọng bọn họ.

Lời của cô khiến anh bất ngờ: “Thời gian ngắn như vậy, từ Washington đến New Jersey, chạy tới chạy lui, cơ thể em chịu nổi sao?”

“Em không tờ giấy, nào lại yếu đuối như vậy?” Kỳ thật Tang Cẩn không nắm chắc người nhà anh liệu có tiếp nhận cô không, sớm gặp bọn họ cũng tốt, cô ít nhất sẽ có thời gian chuẩn bị tâm lý, xác nhận tương lai của bọn họ sẽ như thế nào.

Bàng Lỗi nghiêng đầu nhìn cô hồi lâu, sau đó duỗi tay xoa xoa đầu cô. Hành động này khiến cô căng lớn hai mắt, anh ấy không phải đang coi cô là đứa trẻ đấy chứ?

Cô còn chưa hoàn hồn, anh đã cầm điện thoại, bắt đầu gọi cho gia đình, nói chuyện bọn họ sắp qua Mỹ. Anh mở loa ngoài nên thanh âm từ đầu bên kia điện thoại cô đều nghe thấy.

Người nhà anh nghe anh nói sẽ mang cô qua đều tỏ ra hưng phấn, bọn họ dặn đừng mua quà, còn hỏi anh và cô muốn ăn cái gì để bọn họ chuẩn bị.

Giọng của mẹ anh cô biết. Lần đó ở trung tâm tập thể hình, khi chị cùng mẹ anh tới kiểm tra công việc thường ngày, bọn họ còn nói chuyện phiếm, khi đó cô cũng nghe được. Ngoài ra còn giọng của hai người đàn ông, một người trầm ổn, nói chuyện không nhiều, hẳn là ba anh.

Còn một giọng khác vẫn luôn kêu: “Lỗi Lỗi, mau trở về, nếu không về thì mẹ sẽ khóc đấy.” Thỉnh thoảng còn nói gì đó: “Điên rồi, không đến được, thật sự điên rồi”. Đôi lúc còn phát ra tiếng “Bạch bạch”, hình như là tiếng vỗ tay, không những vậy còn cười ha hả nữa.

Nghe âm thanh như vậy, trong lòng Tang Cẩn bỗng nhiên cảm thấy đau đớn. Cô thật không có cách nào tưởng tượng nổi tiếng động như vậy lại xuất phát từ một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, hơn nữa người đàn ông này lại là anh hùng đối với anh.

Thỉnh thoảng anh mới nhắc tới Bàng Hâm với cô, nhưng lần nào cũng thể hiện sự tự hào. Cô có thể cảm nhận được tình cảm anh em giữa hai người rất tốt. Cũng chính vì thế, anh mới quyết định lừa dối mẹ mình để tiếp tục đi con đường mà anh trai còn bỏ dở.

Gọi điện cho người nhà xong, Bàng Lỗi lại gọi cho cục trưởng Khương, bên cục cảnh sát gần đây không có vụ án nào lớn, ông ấy liền kêu bọn họ cứ qua Mỹ, không cần vội vã quay về. Anh cũng không từ chối, sắp xếp xong liền ngắt điện thoại.

Thời gian đã không còn sớm, bọn họ cùng lên lầu thu dọn đồ đạc. Thu dọn xong, hai người liền đi ngủ, vừa lên giường lập tức ra ước định tối nay chỉ ngủ, không làm gì khác.

Nhưng sự thật là, hai người ôm nhau chưa được bao lâu thì thân thể đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Bọn họ như vừa được lên dây cót, năng lượng cất giấu trong người nhất định phải tiêu hao. Cuối cùng, bọn họ không kiềm chế được lại lăn lộn một phen.

Sáng hôm sau, bọn họ khởi hành sang Mỹ.

Bọn họ tới Washington trước, giáo sư Grosson tự mình tới sân bay đón hai người. Tang Cẩn thụ sủng nhược kinh, trong lòng có chút bất an. Những học viên khác đã tới đây từ cuối tuần trước, cô và người đàn ông nào đó lại ở nhà nay tới xen vào.

Vốn dĩ một mình cô tới đây đã tạo ra sự bất tiện rất lớn, hiện tại lại còn chịu đãi ngộ cao như vậy.

Theo hành trình đã định, giáo sư Grosson sẽ dẫn bọn họ tham qua trụ sở FBI ở Washington. Vì thời gian khá gấp gáp, bọn họ chỉ đi dạo vài vòng, sau đó trực tiếp tới Blackpool. một thị trấn nhỏ nằm ở Đông Bắc nước Mỹ. Vị trí nơi này vô cùng hẻo lánh, Tang Cẩn dò trên bản đồ cả nửa ngày vẫn không tìm được.

Giáo sư Grosson rất giống những vị tiền bối trong lĩnh vực nghiên cứu tâm lý học tội phạm, bọn họ đặc biệt thích giao tiếp với tội phạm. Mục đích lần này tới Blackpool cũng chính là muốn đi tới ngục giam dò hỏi một tội phạm kỳ lạ, trước đây giáo sư Grosson đã tới đây rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ được gặp hắn, ngay cả tư liệu cá nhân, tên họ cũng không có. Hắn chỉ có một cái danh hiệu, 0110, mà lần này, tên tội phạm kia lại chủ động muốn gặp giáo sư Grosson.

Sau khi tới thị trấn Blackpool, thị trưởng tiếp đón bọn họ, còn tự mình dẫn đường tới gian ngục của tên tội phạm 0110. Vừa tới ngục giam, cai ngục thấy giáo sư Grosson như thấy bạn cũ, trên mặt lộ rõ sự cao hứng. Bọn họ vừa hàn huyên, vừa tiếp tục hành trình.

Tòa nhà Âu Châu này giống hệt ngục giam trong những toàn lâu đài thời âu cổ, bên ngoài có chút cũ nát, không khí bên trong cực kỳ u tối. Nghe nói nơi này do một quý tộc di dân tới đây cả tạo từ một trang viên mà thành. Sau đó hậu duệ của quý tộc vì tranh đoạt tài sản mà dẫn tới huyết án diệt môn, tất cả mọi người đều chết, trang viên này cũng từ đó mà bị vứt bỏ, khó mà bán đi. Cuối cùng, chính phủ quyết định cải tạo nó thành ngục giam.

Nghe giới thiệu như thế, lại đưa mắt nhìn xung quanh, trong đầu Tang Cẩn bất giác nhớ tới mấy con quỷ hút máu từng xem trong phim, công tước Dracula gì đó, sắc mặt tái nhợt như u linh xuyên qua đen tối. Bọn họ đi qua một căn phòng, biểu tình của tù nhân bên trong cơ hồ đều tối tăm. Có kẻ ý thức được có người tới liền đột nhiên nhào ra cửa sắt, bắt đầu la hét giống quỷ khóc sói gào.

Cô bất giác bắt lấy cánh tay Bàng Lỗi, nắm vô cùng chặt. Anh cúi đầu, dịu dàng hỏi cô: “Sợ sao? Anh đã nói em đừng tới mà.”

Cô lập tức lắc đầu: “Ai nói em sợ? Cơ hội tốt như vậy sao em có thể bỏ qua? Hơn nữa không phải giáo sư Grosson đã nói phạm nhân này là người Hoa sao? Chẳng lẽ anh không tò mò một người Trung Quốc vì việc gì lại bị giam trong ngục nước Mỹ suốt 15 năm hả?” Tang Cẩn đối với con số 15 này vô cùng nhạy cảm, thời điểm giáo sư Grosson vừa nhắc tới mốc thời gian cô liền nhịn không được mà muốn tới xem.

Bàng Lỗi nhìn bộ dáng sợ gần chết lại còn cãi bướng của cô, không còn cách nào khác, anh chỉ đành ôm lấy eo cô, để cô dựa vào gần anh. Mãi tới khi xuyên qua hành lang dài này đi vào một lối đi khác sáng hơn, anh mới buông cô ra, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt cô.

Tang Cẩn nhìn anh như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên có người lớn tiếng báo có kẻ vượt ngục. Cai ngục lập tức cầm súng nhanh chóng rời đi, cũng không nhàn rỗi tiếp đãi bọn họ.

Trong tình hình hỗn loạn, Bàng Lỗi liền kéo cô chạy về hướng giáo sư Grosson và thị trưởng. Bọn họ dừng trước cửa sắt của một gian nhà tù, bên trong đã không còn ai.

Cửa sắt đang mở, giáo sư Grosson trực tiếp đi vào, hai người bọn họ cũng đi theo, còn thị trưởng thì sợ hãi nên vẫn luôn đứng bên ngoài.

Không khí âm u của nhà tù bốc lên mùi mốc meo, bên trong chỉ có một chiếc giường không có chăn đệm, bên trên bày một bàn cờ tướng, các quân cờ được làm bằng gỗ, bên dưới là tấm lót bằng nhựa.

Ván cờ trên giường lộ ra hơi thở quỷ dị mà thần bí. Ba người đứng xung quanh giường, cùng nhìn bàn cờ, không ai lên tiếng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.