“Cái gì cơ?” Cơn giận Trần Mĩ Linh chưa tiêu, hoặc nói đúng hơn là vẫn luôn cáu giận.
“Người của cháu, cô tốt nhất nên khách khí một chút.” Trần Mục Dương không dài dòng, rõ ràng đáp.
“Người của cháu? Trần Mục Dương, rốt cuộc cháu cũng chịu thừa nhận rồi! Mà cháu đã từng nghĩ tới cậu ta cũng là đàn ông chưa? Trần Mục Dương, đến cuối cùng cháu lại tìm một đứa con trai.” Trần Mĩ Linh cực kỳ vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp hoạ.
“Tốt nhất là cô nên biết điều gì có thể nói, cái gì không.”
“Sao nào? Cô là cô của cháu, chẳng lẽ không thể nói chuyện của cháu mình?” Cô một chút cũng không sợ, dù sao cũng là người một nhà, trình độ bi3n thái đương nhiên tám lạng nửa cân.
“Nhà cháu còn đi theo cáo trạng?”
“Nếu là ‘cáo trạng’ thì cháu còn có thể thoải mái một chút.” Anh khinh bỉ đáp.
“Trần Mục Dương, có lúc cô thực sự không hiểu, vì sao lại không tìm người khác mà nhất định phải là nam? Lại còn bình thường, cái chính là ngốc không chữa được vậy?” Trần Mĩ Linh chê Tô Cách đến không còn điểm nào.
“Chuyện của cháu không đến phiên cô nhiều lời.” Trần Mục Dương không muốn nhiều lời nữa: “Sắp tới Tô Cách sẽ nhận một vai diễn mới, cô là quản lý của em ấy, cô nên đến đoàn làm phim bàn bạc cụ thể công việc.”
Nói xong, Trần Mục Dương định cúp điện thoại.
Trần Mĩ Linh ở đầu kia sốt ruột gào lên: “Trần Mục Dương! Cháu có nghĩ tới lúc bố mẹ biết chuyện thì sẽ ra sao không?”
“Nếu đã chọn em ấy, cháu sẽ không hối hận.” Trần Mục Dương nói xong, cúp điện thoại cái rụp.
Tô Cách và Dương Dương mãi mới chạy đến được phòng học trong thời gian yêu cầu. Trên thực tế, sinh viên tham gia cũng không nhiều, rất nhiều người kêu mình có việc, đến trường quay, không thể đi họp lớp.
Chủ nhiệm lớp tỏ ra rất thông cảm, không nói gì cả.
Nhưng đối với những sinh viên tới thì rất răn dạy cùng lên lớp, căn bản là vì toàn những đứa không có việc gì tử tế hết.
Dương Dương lén lút ghé vào tai Tô Cách bảo: “Sớm biết vậy thì chúng ta cũng nói là có việc cho rồi, đỡ bị nghe ổng lải nhải.”
“Dương Dương! Em đang thì thầm cái gì vậy?” Lỗ tai của chủ nhiệm lớp quả thực rất thính.
“Cho dù sau này các em nhận được kịch bản phim đi chăng nữa, nhưng tôi xin được nói rằng, cho dù có ra ngoài tích góp kinh nghiệm thì cũng không thể nào bằng bài học chuyên ngành trên ghế nhà trường. Chương trình học cũng vô cùng trọng yếu, vô cùng hệ thống, cẩn thận dạy dỗ các em để trở thành một diễn viên vừa giỏi vừa có tâm mà không bị những hào nhoáng nhất thời, sự yêu mến của fan quên đi mất mục tiêu ban đầu!” Chủ nhiệm lớp nói đến nghiện, bắt đầu loạn ngôn, mặt đỏ bừng: “Diễn viên bây giờ cần nhất là phải có một bằng cấp thật tốt. Lăn lộn nhiều năm hút fan vô số nhưng vẫn chỉ là cái bình hoa, cuối cùng sẽ có người kéo đầu cậu ta xuống rồi đưa người khác lên!”
“…” Tô Cách cũng là cạn lời bìnhh.
Rốt cuộc chờ chủ nhiệm lớp kết thúc bài điếu văn, Tô Cách và Dương Dương mềm nhũn ra khỏi lớp.
“Này đi canteen ăn cơm không? Tớ ch3t đói rồi này!” Dương Dương đề nghị.
Tô Cách đang định phụ hoạ thì tin nhắn được gửi tới: “Xong rồi thì đến đây.”
Trần Mục Dương gửi.
“Xin lỗi, tớ có chút việc, lần sau cùng đi nhé!” Cậu vỗ vỗ vai Dương Dương, xoay người bỏ chạy.
Dương Dương nhìn bóng dáng vội vã của cậu, hét lên: “Cái cậu này! Chạy nhanh như thỏ vậy! Chắc chắn là có bạn gái rồi!”
Trương Tiêu Nhiên nghênh ngang đi tới, thấy Tô Cách chạy qua chỗ mình, đang định chào hỏi thì cậu chạy vụt đi, không thèm nhìn hắn.
Nghe Dương Dương hét như thế, nét mặt Trương Tiêu Nhiên lập tức trở nên phức tạp.
Tô Cách vừa chạy vừa gọi cho Trần Mục Dương: “Trưa nay anh muốn ăn gì?”
“Tuỳ em.”
“Vậy em sẽ mua đồ ăn sẵn cho anh.”
“Không, tự em nấu.”
“Sao em lại phải nấu cho anh chứ?” Tô Cách bắt được nhược điểm của anh, đắc ý: “Là ai đã nói thà mua thức ăn ở nhà hàng còn hơn ăn đồ em nấu nhỉ?”
“Nhưng chính miệng em nói sẽ nấu cơm một tuần cho anh.” Trần Mục Dương đương nhiên sẽ không bị sự công kích yếu xìu của cậu làm cho lung lay.
“Anh…” Tô Cách đuối lý, Trần Mục Dương quá ngoan độc: “Nhưng tiền mua đồ là anh trả!”
Tô Cách mua đồ ăn khệ nệ mang tới nhà Trần Mục Dương.
Cậu phấn khởi bảo anh: “Nè! Em phát hiện ra dưới nhà có một cái xe rất mới, hơn nữa còn rất được!”
“Ồ.” Trần Mục Dương đọc sách, hiển nhiên không hứng thú gì với sự hào hứng của cậu.
“Cái xe màu lam đó, trông rất đắt tiền, biển số cũng thực sự trâu bò, gì mà I388 ấy! Vừa nhìn đã biết là của đại gia!” Tô Cách nghĩ, lại lập tức phủ nhận: “Không đúng, có lẽ ngay cả nhà giàu cũng không mua nổi đâu!”
Trần Mục Dương đóng sách lại, vỗ lên đầu cậu.
“A! Anh làm gì vậy hả?” Cậu đau đớm kêu lên.
“Đừng có rảnh rỗi sinh nông nổi, mau đi nấu cơm.”
Tô Cách không cam lòng cầm đồ ăn vào bếp. Khả năng nấu nướng của cậu có hạn, chỉ biết làm mỗi món củ mài hầm xương. Được rồi, món này cũng chẳng cần kỹ thuật cao siêu, chỉ cần rửa củ mài với xương, cắt miếng vừa ăn, bỏ vào nồi hầm là xong.
Từ bé Tô Cách đã thích ăn những món rau rau mềm mềm như chuối tiêu, xoài hay tỉ dụ là củ mài.
Vo gạo rồi cho vào nồi cơm điện, xào thêm mấy món nữa. Kỹ thuật cắt thái của cậu không được tốt lắm, khoai tây và cà rốt được cắt miếng rất thô, lúc xào lên thành một đĩa rau trông khá là… xấu…
Gọi Trần Mục Dương vào bày món ra bàn, anh sống lâu như thế cũng phải biết làm gì chứ!
Trần Mục Dương nhìn cái đĩa khoai tây xắt sợi đầy ụ, lông mày nhíu lại, không nói gì bỏ đi.
Lúc ăn cơm, anh chỉ ăn mỗi canh xương với rau xào, còn đĩa khoai thì không ngó ngàng.
“Sao anh không ăn khoai xào vậy? Ngon lắm đó! Em rất thích luôn!” Tô Cách kêu gọi.
“Nếu em đã thích thì ăn nhiều một chút.”
“Này! Em đau khổ nấu cơm cho anh thì mỗi món anh phải thử một chút, sau đó phải vì em mà tấm tắc cảm thán chứ!” Tô Cách mất hứng nhíu mày.
“Vậy sao em không ăn? Không tin tưởng tay nghề như thế à?” Tô Cách cũng không động đũa vào món đó.
“Được! Em ăn cho anh xem!” Tô Cách gắp một đũa khoai, nhìn nữa thì cũng chỉ có thế, run rẩy nhét vào miệng, cắn xuống, giòn giòn…
Vẫn sống!
“Hương vị thế nào?” Trần Mục Dương một mặt xem kịch vui hỏi.
Tô Cách vội vàng nhai rồi nuốt xuống, nheo mắt làm bộ mình ăn được mĩ vị, giả lả cười: “A~ Thực sự quá ngon~”
“Vậy em ăn hết đi.” Ai kia không hề trúng kế.
“Sao em phải ăn hết mà anh lại không?” Tô Cách hỏi vặn lại.
“Anh nghĩ em xào khoai tây, không phải mướp đắng.” Trần Mục Dương buồn cười đáp, Tô Cách lập tức 囧. Hoá ra anh đã sớm nghe thấy tiếng giòn giòn, đây là cố ý, cậu lại còn hỏi nữa.
“Anh…” Ăn có mỗi một bữa cơm thôi mà Tô Cách cũng bị trêu chọc nữa.
Cơm nước xong xuôi, cậu liền dọn bát đĩa đi rửa, lúc đi ra thì thấy ai kia đang thảnh thơi ngồi xem TV.
“Chẳng lẽ anh không có tiết sao? Anh là sinh viên của Z đại mà?” Cậu ngồi xuống cạnh anh, cảm thấy có phải ai kia đang quá an nhàn không.
“Ừ, năm tư không phải lên lớp.” Mắt anh vẫn nhìn chằm chằm TV.
“Vậy anh vẫn là diễn viên mà, thế kịch bản đâu?” Trần Mục Dương hẳn phải là tổng tài bá đạo đi, còn diễn viên thì chỉ là bình phong thôi đúng không?
“Tuỳ, cũng khó nói.”
Cậu cảm thấy, Trần Mục Dương đi đóng phim thì hẳn chỉ là vui thích nhất thời, bất kể làm cái gì, anh cũng đều làm rất tốt.
Cầm kịch bản của anh lên xem, bộ phim anh mới nhận có tên là: “Ánh nắng xuyên tán cây”. Tên nghe rất văn vẻ, xem giới thiệu thì không ngờ lại thuộc thể loại trinh thám.
Cốt truyện xoay quanh một tên thám tử lưu manh cùng một cảnh sát nhiệt huyết. Mà Trần Mục Dáong thủ vai nam thứ, cũng chính là người cảnh sát kia.
Trần Mục Dương, diễn vai cảnh sát?! Trời ơi!! Là cảnh phục hấp dẫn?!
Tô Cách lặng lẽ quay đầu ngắm ai kia, anh nhận thấy ánh mắt của cậu, liếc cậu xong lại chống cằm xem TV.
“Trần Mục Dương, anh sắp đóng vai cảnh sát hả?!”
“Không phải em đã thấy rồi sao?”
“Vậy lúc anh mặc cảnh phục có thể chụp với em một kiểu ảnh không?” Tô Cách chắp tay trước nguc, làm ánh mắt tội nghiệp nhìn Trần Mục Dương.
“Vì sao?”
Bởi vì lúc anh mặc cảnh phục nhất định sẽ rất đẹp trai! Đương nhiên phải chụp một kiểu làm kỷ niệm! Nhưng Tô Cách còn lâu mới nói thế.
“Đây là lần đầu tiên anh diễn một bộ phim chính kịch, lại còn là nam phụ! Đương nhiên phải có người chia sẻ sự kích động này với anh rồi! Mà người đấy! Chính là em!” Tô Cách đỡ trán, đắc ý nói.
“Ồ.” Trần Mục Dương không rõ ý tứ ừ một tiếng rồi lại không để ý tới cậu nữa.
“Thôi mà, cùng lắm lúc em quay phim mới cũng sẽ chụp với anh.” Tô Cách kéo kéo tay anh, làm nũng nói.
“Không cần, không bằng thế này đi…” Anh nghĩ nghĩ: “Vẫn là dùng thân, anh phải đi quay nửa tháng, còn nửa tháng, em phải cho anh làm ở bất kỳ chỗ nào.”
“Anh nói cái gì mà lưu manh vậy? Sáng nay em với anh thống nhất chỉ có một tuần thôi, bây giờ anh đã dùng công phu sư tử ngoạm hẳn một tháng là sao?” Tô Cách phì phò thở, chỉ thẳng mũi ai kia.
“Buổi sáng anh nói là một tuần, nhưng bây giờ phải là nửa tháng. Trên thực tế anh phải theo đoàn quay mất nửa tháng, cho nên không phải em thiếu anh một tuần sao?”
Trần Mục Dương nói quá nhanh, Tô Cách ngoắc ngoắc ngón tay suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy ai kia nói cũng có chút đạo lý.
Trần Mục Dương còn lâu mới để cậu nghĩ thông, lập tức xoay người đặt người xuống dưới thân.
“Anh… anh làm gì vậy?”
“Nhận công của mình.”
“Không cần… A…”
– —–oOo——