Edit: Z – Beta: Jung.
Hôm sau Trần Mục Dương xếp mấy bộ quần áo chuẩn bị vào đoàn, anh sẽ đến một phim trường ở thành phố H ở bên cạnh, chắc chắn là không về nhà hằng ngày, nên sẽ phải ở chỗ do đoàn làm phim chuẩn bị.
Tô Cách ngồi trên giường, nhìn người kia thu dọn này nọ, hỏi; “Anh mà đi thì có phải vài tháng sẽ không được gặp không?”
“Em đừng nói như thể ngày mai ông đây phải ch3t vậy!”
“Hứ~” Cảm khái một tí cũng không được nữa, Trần Mục Dương đúng là tên người yêu khô khan, Tô Cách thầm oán.
“Nghe nói công ty sắp xếp trợ lý cho anh à?”
“Ừ.” Trần Mục Dương gật đầu, không nhiều lời.
“Là nam hay nữ vậy?” Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
“Em hy vọng là nam hay nữ?”
“Em hy vọng…” Tô Cách nghĩ, không cần biết là nam hay nữ thì cũng nguy hiểm như nhau, cho nên cậu không nói gì nữa.
“Nếu em lo lắng thì có thể đến thăm.” Trần Mục Dương thuận miệng nói.
“Anh nói nghe dễ vậy, hôm nay anh đến đoàn, mai em bắt đầu bấm máy, đó còn phải đi học, sao có thời gian chứ. Em thấy khoảng cách của chúng ta quá lớn, xa mặt cách lòng. Em nghe nói nam chính là một ngôi sao rất đẹp trai, đến lúc đó anh gặp được người ta, nhất định sẽ cảm thấy em rất bình thường, rồi sẽ ghét bỏ em…” Tô Cách bắt đầu lải nhải, càng nói càng lệch trọng tâm…
Trần Mục Dương thở dài, buông quần áo, kéo mạnh Tô Cách vào lòng, cậu nhìn gương mặt đẹp đẽ của anh, ngậm miệng.
“Anh không ở nhà, phải ngoan nghe chưa?” Rất hiếm khi có lúc Trần Mục Dương dong dài dặn dò.
“Vâng, em nhất định sẽ ngoan, anh yên tâm đi!” Tô Cách đảm bảo.
Anh làm sao có thể yên tâm được, bàn tay anh xoa xoa mái tóc cậu, hôn một cái lên trán Tô Cách rồi tiếp tục thu quần áo.
Mà mặt Tô Cách đỏ ửng, cắn ngón tay, không thèm nói nữa.
Trần Mục Dương nhận điện thoại rồi nhấc hành lý đi ra ngoài.
Tô Cách liền giống một con cún Nhật theo sau m0ng anh, đối phương xoay người nói với cậu: “Trong khoảng thời gian anh đi làm, em có thể ở đây.”
Tô Cách lắc đầu: “Không cần, ở ký túc xá cũng được, ở đây em sợ… sẽ rất nhớ anh.”
Khoé miệng của Trần Mục Dương giương lên thành nụ cười khiến cậu mê muội.
Anh ôm chầm lấy cậu, theo sau đó là một nụ hôn sâu.
Anh buông Tô Cách, dặn dò: “Anh thực sự phải đi rồi, ở nhà ngoan, đừng tự gây phiền phức cho mình.”
“Em biết mà, anh mau đi đi.” Tô Cách ngượng ngùng đẩy ai kia, bắt đầu từ lúc nào mà Trần Mục Dương lại lề mề như vậy chứ!
Sau khi Trần Mục Dương rời đi, Tô Cách cũng về ký túc xá.
Dương Dương đang trang điểm, thấy Tô Cách liền bảo: “Tô Cách, chiều nay là thử tạo hình nhân vật rồi chụp hình, cậu không quên đấy chứ?”
“Hả!” Tô Cách thực sự quên thật, mấy ngày nay đầu cậu chỉ có chuyện Trần Mục Dương, hoàn toàn ném chuyện tạo hình qua sau đầu.
Dương Dương đứng dậy, lôi kéo cậu: “Đi nhanh thôi!”
“A?”
Tô Cách và Dương Dương đi tới studio chụp ảnh mà đoàn làm phim sắp xếp, mọi người đều đến đông đủ, staff đưa cho Tô Cách đồng phục đã được chuẩn bị riêng.
Đây là phim thần tượng vườn trường, đương nhiên phải mặc đồng phục, dù đại học trong nước không có màn này, nhưng stylist vẫn cố ý chuẩn bị đồng phục kiểu Hàn Quốc cho đẹp.
Tô Cách thay đồng phục xong liền nhìn mình trong gương, đúng là thêm vài phần học sinh thật.
Nữ chính Chu Chỉ Huyên đứng giữa, bên cạnh là Trương Tiêu Nhiên và Trịnh Diệc Hiên, sau đó là Tô Cách và Dương Dương.
Sau khi thay đổi tạo hình, thợ chụp ảnh chụp bốn nam sinh cùng nhau trước rồi nữ sinh chụp một mình.
Chờ đến lúc nụ cười của Tô Cách từ cười tươi biến thành cười mỏi, cuối cùng cũng được ngồi nghỉ.
Chán đến ch3t mở điện thoại lên nghịch Weibo, Tô Cách đột nhiên cảm thấy có người ngồi xuống cạnh mình, ngẩng đầu nhìn, là Trương Tiêu Nhiên. Cười với hắn một cái xong, cậu lại cúi xuống.
Thế nào cậu cũng bỏ qua ánh mắt của hắn.
“Tô Cách.” Trương Tiêu Nhiên nghĩ nghĩ, gọi tên cậu.
“Ừ?”
“Người đàn ông lần trước… là người em thích sao?”
Tô Cách nghĩ, rồi mỉm cười, gật đầu khẳng định: “Ừ.”
“Bởi vì hai người đóng phim cùng nhau đúng không?”
Không biết vì sao mà Tô Cách không thích cách nói chuyện của hắn.
“Anh xem trên Weibo thấy rất nhiều fan đều ghép hai người thành một đôi, hơn nữa khi ấy trong fan meeting cũng có nhiều fan đòi cả hai làm những động tác thân mật, không phải lúc đó em từ chối sao?” Trương Tiêu Nhiên ôm chút hy vọng rằng Tô Cách có thể nhìn nhận tấm lòng của mình.
Có lẽ cậu chỉ là vì dưới tác động của fan mà thôi, có lẽ cậu thực sự không thích người kia.
“Không phải đâu.” Tô Cách rất quả quyết nhìn hắn: “Bất kể phải nói mấy lần thì tôi vẫn sẽ khẳng định rằng tôi thích Trần Mục Dương. Có lẽ là do cùng đóng phim, nhưng tôi rất vui vì người đóng cặp với tôi là anh ấy, mà tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi.”
“Trương Tiêu Nhiên, anh là đàn anh, sắp tới cũng là đồng nghiệp hợp tác. Tôi hy vọng chúng ta có thể làm việc đến phút cuối cùng một cách vui vẻ nhất. Còn chuyện của tôi với Trần Mục Dương là việc cá nhân, tôi hi vọng anh có thể phân ranh giới rõ ràng.” Tô Cách nói vô cùng quyết đoán.
Ý của cậu là, Trương Tiêu Nhiên là người ngoài, chuyện của cậu với Trần Mục Dương không đến lượt hắn quản, nếu hắn cứ không ngừng dây dưa thì ngay cả quan hệ đồng nghiệp xã giao cũng không thể duy trì.
Đúng lúc này, staff gọi Tô Cách đi chụp tiếp, cậu được giải thoát khỏi bầu không khí xấu hổ này liền dạ một tiếng rồi đứng dậy đi qua.
Trương Tiêu Nhiên nhìn bóng lưng của cậu, ánh mắt trở nên phức tạp.
Dương Dương làm như không có chuyện gì đi tới, ngồi xuống cạnh Trương Tiêu Nhiên, cầm một bình nước trong tay, hỏi: “Anh có khát không?”
Hắn nhận lấy, lịch sự nói: “Cảm ơn.”
“Trương Tiêu Nhiên, em có thể hỏi anh một chuyện không?” Dương Dương nhìn hắn, cẩn thận hỏi.
“Đương nhiên.” Trương Tiêu Nhiên thu hồi ánh mắt, giương nụ cười công thức hoá lên.
“Có phải anh… thích Tô Cách không?”
Hắn ngẩn người, quay qua nhìn cậu ta.
Dương Dương vội vàng xua tay: “Đương nhiên đây là việc cá nhân của anh, nếu anh không muốn trả lời cũng không sao, xin lỗi, là do em đường đột.”
Trương Tiêu Nhiên lắc đầu: “Không sao.”
Nhưng hắn cũng không trả lời câu hỏi của cậu ta. Mà Dương Dương nhìn theo đôi mắt vẫn luôn dõi theo Tô Cách, trong lòng mơ hồ có đáp án, nhưng cậu ta một mực phủ nhận, cậu ta không dám nghĩ như vậy.
Chụp xong phần hình ảnh giới thiệu nhân vật, Tô Cách nhanh chóng đeo balo chạy biến, cậu không muốn bị Trương Tiêu Nhiên túm đi ăn cơm lần nữa. Trương Tiêu Nhiên nhìn cậu rời đi, đang định theo sau thì bị Chu Chỉ Huyên giữ chặt: “Tiêu Nhiên à, chúng ta sắp cùng nhau hợp tác rồi mà chưa từng đi ăn cùng nhau, hay hôm nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi?”
Trịnh Diệc Hiên đi tới nói: “Không bằng đi cùng đi, là tiền bối, tôi mời.”
Những người khác cũng tiện đến cọ cơm, còn Trương Tiêu Nhiên thì thấy Tô Cách đeo balo té thật nhanh.
————
Sau khi làm lễ khởi động máy, đoàn làm phim của Tô Cách chính thức làm việc.
Trong quá trình quay chia thành nhiều nhóm, đạo diễn sẽ chỉ đạo nhóm bên này, còn phó đạo diễn thì quay một cảnh khác ở bên kia, nghe nói làm vậy để đẩy nhanh tiến độ.
Bên này thì Chu Chỉ Huyên mặc đồng phục, ôm đầu gào khóc thảm thiết trước mặt Trương Tiêu Nhiên, lớn tiếng hét lên: “Em không nghe, không nghe! Em ghét anh!”
Sau đó là Trương Tiêu Nhiên một mặt không cam lòng, đuổi tới túm lấy tay cô ta, đau khổ nói: “Em nghe anh giải thích.”
Cậu liền hiểu ra, vì sao đạo diễn lại muốn đẩy nhanh tiến độ…
Loại phim thần tượng máu cún này bây giờ tuôn ra một đống một đống, bên ai có giá trị nhan sắc cao hơn, tiến độ của ai nhanh hơn thì sẽ chiếm được lợi. Về phần hành động và vân vân, biên tập cùng mây mây đều chỉ là gió thoảng mây bay thôi.
Nhất là Chu Chỉ Huyên, lời thoại có một chút thôi cũng sai, một câu cần nhịp điệu thì không có, lúc tự dưng lại vô cùng hăng hái, đôi lúc còn vô cùng hưng phấn hỏi: “Ăn cơm chưa?”.
Thật sự khiến người ta phải 囧 quỳ rạp xuống đất.
Tô Cách chỉ là một vai diễn nhỏ, không thể lắm lời được.
Cho nên lúc nào không cần đến mình, cậu không xem mấy người kia diễn hay dở ra sao mà trốn một góc nghịch điện thoại.
Từ lúc Trần Mục Dương tham gia diễn xuất trong phim điện ảnh, ngoài nhắn với nhau vài tin vào buổi đêm thì hai người không liên lạc nhiều. Tô Cách biết vai diễn này của anh có sức nặng rất lớn, thậm chí còn phải tham gia cảnh hành động, cho nên trước đó anh đã phải tập thể hình rất tích cực.
Nhưng nền tảng không tốt lắm, Trần Mục Dương so ra vẫn có chút vất vả, điều này Tô Cách hoàn toàn hiểu.
Cậu sẽ không phiền tới anh, bản thân mình cố gắng đóng phim thật tốt, rồi chăm chỉ lên lớp.
“Tô Cách!” Một staff đi tới, nói với cậu: “Phân cảnh chiều nay của cậu có chút thay đổi.”
“Dạ?” Cậu khó hiểu ngẩng đầu.
“Trạng thái của Chu Chỉ Huyên không được tốt lắm, mấy phân cảnh không diễn ra suôn sẻ theo kế hoạch, cho nên có thể sẽ kéo dài đến buổi chiều nên phần cậu sẽ bị lùi xuống đêm mới quay.” Nói rồi, staff quay đi luôn.
Lịch trình đang là chiều tốt đẹp, tự dưng bị lùi xuống nửa đêm, bởi vì diễn viên nữ không hoàn thành được phần của mình.
Lý do như vậy, cho dù hoang đường thì cũng không ai dám ý kiến.
Dương Dương cũng đang chờ đến lượt lập tức bật dậy thu dọn đồ đạc, nói với Tô Cách: “Nếu nửa đêm mới quay thì chúng ta về ngủ một giấc đi.”
Tô Cách đứng dậy, cậu cũng định quay về trường, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi đến bến xe.
Trong đầu cậu nhảy ra lời Trần Mục Dương trước khi đi nói với mình: “Nếu em nhớ anh thì có thể đến thăm.”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tô Cách biết thế nào là đi thăm người nhà.
Nói là đi thăm, không bằng đi giám sát xem Trần Mục Dương có trêu hoa ghẹo nguyệt không. Tự an ủi mình như thế, Tô Cách ngồi lên chuyến xe đi tới trường quay.
– —–oOo——