Sau khi trở về Thượng Hải, việc đầu tiên Phó Nhất Trác thực hành chính là sắp xếp một cuộc hẹn với ba mình, để anh ra mắt vợ sắp cưới, và cũng là con dâu của Phó gia.
Vốn dĩ anh không muốn có cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, nhưng vì chiều ý vợ mình nên buộc lòng phải thỏa hiệp.
“Lát nữa ông ấy có nói gì khó nghe thì em cứ trực tiếp đứng dậy, chúng ta cùng về. Không cần phải lệ thuộc vào ông ấy, anh không muốn nghe bất cứ ai nặng nhẹ em hết.”
Nghe anh dặn mà Triệu An Nghiên chỉ biết cười:
“Chúng ta là con, nhún nhường một chút là chuyện nên làm mà. Chả có ai lại dạy bạn gái làm phật ý ba mẹ mình như anh hết.”
“Anh vẫn chưa thể nguôi ngoai chuyện cũ, cũng không đủ lòng vị tha để tha thứ cho một người phải bội.”
Lúc này, cả hai đang đi trên hành lang đến phòng ăn đã hẹn thì Triệu An Nghiên chợt dừng bước. Cô quay lại nhìn người đàn ông của mình và tay vẫn đang nắm lấy tay anh, cô nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Có câu đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại. Dẫu biết ba anh đã từng có lỗi, nhưng nếu hiện tại ông ấy đã biết sai và hối hận thì anh nên cho ba một cơ hội. Dù sao ba cũng là người có công sinh thành với anh.”
Phó Nhất Trác nghe và hiểu, anh nhìn cô một chút sau đó đã mỉm cười và gật đầu đồng ý:
“Chỉ cần em nói thì cái gì anh cũng nghe!”
“Lỡ em nói sai thì anh cũng nghe theo luôn à?”
“Thì vốn dĩ anh luôn dung túng cho em mà!”
Anh cười nuông chiều, sau đó khoác tay qua vai cô gái, cả hai cùng vui vẻ bước vào phòng ăn đã hẹn trước tại nhà hàng WE.
*Cạch.*
Cửa phòng được phục vụ chu đáo mở ra, theo như giờ hẹn thì còn mười phút nữa mới tới, nhưng hai người họ vừa bước vào đã thấy Phó Hiên Trí ngồi chờ từ trước.
“Ba, sao tới sớm vậy?”
“Dạ, cháu chào bác!”
Phó Nhất Trác tuy hờ hững với câu hỏi nhưng Phó Hiên Trí vẫn cười hòa nhã, kể cả đối với Triệu An Nghiên, ông cũng dùng nét mặt điềm đạm nhất.
“Tiện đường đi công việc nên ba tới sớm, hai đứa ngồi đi. Thức ăn ba cũng gọi được một ít rồi, con xem tiểu Nghiên ăn gì thì gọi thêm cho con bé!”
“Dạ bác cứ tự nhiên, cháu thì không khách sáo đâu ạ!”
Triệu An Nghiên cười hòa nhã, cô ngồi vào bàn ăn thịnh soạn bên cạnh người đàn ông của mình, còn chưa được mấy giây thì Phó Nhất Trác đã lên tiếng:
“Chắc ba cũng biết Nghiên Nghiên là bạn gái của tôi rồi. Hôm nay tôi đưa cô ấy đến gặp ba là để thông báo chuyện tôi chuẩn bị kết hôn.”
“Anh nói chuyện nhẹ nhàng hơn một chút có được không?”
“Không, anh chỉ nhẹ nhàng được với riêng em thôi.”
Thấy anh ăn nói thô lỗ, Triệu An Nghiên đã khẽ nhắc nhở, kết quả lại nhận được câu trả lời thẳng thừng của anh, khiến cô chỉ biết cười trừ cho qua.
Bấy giờ, Phó Hiên Trí cũng cười trầm lặng.
“Ba biết con vẫn còn giận. Ba cũng không dám mong được con tha thứ cho lỗi lầm năm xưa, ba chỉ mong con hạnh phúc là ba vui rồi. Có lẽ cuộc hẹn hôm nay cũng là ý của Nghiên Nghiên, bác cảm ơn con!”
“Bác đừng nói vậy, thật ra Nhất Trác rất lo lắng cho bác, cuộc hẹn hôm nay cũng là chủ ý của anh ấy. Kể cả những chuyện trước đây anh ấy cũng nói là quên hết rồi, cho nên bác đừng suy nghĩ nhiều mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Con nói thật chứ? Trác nó chịu tha thứ cho bác rồi sao?”
“Dạ thật!”
Triệu An Nghiên gật đầu chắc nịch, sau đó quay qua nhìn Phó Nhất Trác, cô nhanh miệng nói tiếp:
“Em nói vậy đúng không, anh đã tha thứ cho ba rồi?”
Bị đưa vào thế đã rồi, dĩ nhiên Phó Nhất Trác đành phải nghe theo sự sắp xếp từ cô gái của mình, mặc dù trong lòng vẫn còn chút giận dỗi.
“Vâng, tôi chỉ sợ lúc ba chết không ai đưa tiễn nên mới tha thứ thôi.”
“A đau, sao em giẫm lên chân anh?”
“Ai kêu anh nói chuyện khó nghe.”
Câu trước vừa ngạo nghễ nói xong thì câu sau anh ta đã la lên trong đau đớn, khi vừa ăn trọn một cú giẫm lên bàn chân từ Triệu An Nghiên ban tới.
Lúc này, Phó Hiên Trí chỉ biết lắc đầu cười.
Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Phó Nhất Trác ngang tàn đã có Triệu An Nghiên chừng trị!
– —————
Thời gian vẫn trôi không ngừng nghỉ, trời vẫn xanh khi bình minh ngoi lên và vũ trụ vẫn đen khi ánh trăng vươn mình nhấp nhô giữa trời.
Và người phụ nữ mạnh mẽ ấy vẫn đắm mình vào công việc như thường lệ, chỉ là bên cạnh cô nay đã có một người luôn cận kề nhắc nhở, từ việc ăn cho đến giấc ngủ. Không chỉ Công ty ngày càng thăng tiến mà đến cô cũng được ai kia vỗ béo lên tận mấy cân chỉ trong ít tuần.
Hôm nay vẫn như thường lệ, Triệu An Nghiên trở về nhà khi đêm đen đã xuống, trăng và sao lơ lửng trên trời, nhưng căn hộ của cô lại chẳng có lấy một ánh đèn.
Cô xuống xe, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu, chân bước vào nhà, lúc đầu cô còn tưởng rằng Phó Nhất Trác đã ra ngoài, nhưng lúc đến gần cô mới biết cửa không khoá.
Tự dưng trong lòng có dự cảm chẳng lành, cô đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa gọi:
“Trác, anh đâu rồi? Sao không mở đèn lên?”
“…”
“Nhất Trác, em về rồi này…”
Đáp lời cô vẫn là một khoảng yên tĩnh, khiến cô càng chau mày.
“Anh ở đây!”
Đi cùng lời nói là cái ôm từ phía sau của người đàn ông dành tặng cho cô. Bấy giờ cả gian phòng khách cũng được thắp sáng bởi những dây đèn led trang trí, trước mắt cô cũng hiện ra một bàn ăn thịnh soạn, có rượu vang, có hoa hồng đỏ.
Một bữa tiệc lãng mạn đã được sắp xếp ngay tận mắt cô gái. Và người đứng sau tất cả chỉ có Phó Nhất Trác.
Trong khi Triệu An Nghiên vẫn còn bất ngờ thì Phó Nhất Trác đã đi vòng ra phía trước, anh đứng ngược chiều ánh sáng nên nét đẹp tiêu sái lúc này đã không được rõ ràng trong tầm mắt cô gái, nhưng cô vẫn biết anh đang nhìn mình với ánh mắt thâm tình và dịu dàng nhất.
Bấy giờ, người đàn ông ấy lại bất ngờ quỳ một chân xuống. Và chiếc nhẫn kim cương lấp lánh được anh nâng bằng hai tay, dâng lên trước mặt cô gái.
“Nghiên Nghiên, đồng ý làm vợ anh nhé!”
Cuối cùng thì màn cầu hôn tình cảm như phim cũng đã xuất hiện trong cuộc đời của Triệu An Nghiên. Sáu năm qua, cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc và xúc động như lúc này, khi luôn nghĩ rằng bản thân đã không còn có cơ hội được tôn trọng và yêu thương.
Nhưng rồi, Phó Nhất Trác đã xuất hiện làm thay đổi cuộc sống tẻ nhạt của cô. Anh vì cô mà nhiều lần bất chấp sức khỏe lẫn tính mạng. Một người đàn ông không màng đến tôn nghiêm của mình, lúc nào cũng nhường nhịn, chở che cho cô. Vì cô, anh nguyện làm tất cả, thì cô còn lí do gì để từ chối anh!
Trên môi cô là nụ cười hạnh phúc, và vẫn là một lời hồi đáp tinh nghịch vang lên sau đó:
“Sao không đeo cho em đi, anh quỳ mãi không biết đau chân à?”
Ý tứ trong lời nói của cô đã quá rõ ràng. Phó Nhất Trác trong lòng lâng lâng vui sướng, anh đeo nhẫn vào ngón áp út và đặt lên tay cô một nụ hôn ngọt ngào.
Từ nay em đã là vợ anh, và chúng ta chỉ còn nợ nhau một hôn lễ!