Phồn Hoa Ánh Tình Không

Quyển 2 - Chương 6: Chân tướng vị minh(sáu)



“Có chắc là, ngươi thật sự muốn đưa Cửu Hoa phái phát dương quang đại?”Biển Phong nói.

Phiền Tế Cảnh nói:”Đem bổn môn phát dương quang đại chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?”

“Vốn là chuyện tốt, nhưng lại chưa chắc là mọi người đều thích chuyện này. Mọi người thích chuyện này, lại chưa chắc là ngươi đã thích.”

Biển Phong miệng nói mặc dù quanh co, nhưng Phiền Tế Cảnh lại vừa nghe đã hiểu.

Hắn nói:”Sư thúc như thế nào biết ta không thích?”

“Bởi vì ngươi tuyệt đối không nghĩ đến việc biến thành Bộ Lâu Liêm thứ hai.”Biển Phong trong lời nói đối với Cố chưởng môn hiển nhiên cũng không có nhiều kính ý lắm.

Phiền Tế Cảnh trầm mặc.

“Ta cùng với hắn từ nhỏ cùng nhau ở Cửu Hoa sơn lớn lên, hắn từng ý chí chiến đấu dâng trào, thông minh sáng sủa, cũng không phải bộ dáng mà ngươi nhìn thấy.”Biển Phong khẽ thở dài nói:”Hăn sở dĩ có ngày hôm nay, bất quá là vì đã chọn lầm đường.”

Phiền Tế Cảnh cả người chấn động, trong mắt lệ quang chợt lóe rồi biến mất, phảng phất ngàn vạn cây châm từ trong đồng tử bay vụt ra,”Hắn giết cha mẹ ta trước, cộng thêm hại ta về sau. Nếu không có sư thúc ngươi âm thầm tương hộ, ta đã sớm người với đầu khác chỗ. Loại mất trí tâm địa điên cuồng như hắn căn bản là kẻ bại hoại, sao có thể chỉ dùng một câu chọn sai đường để giải thích!”Hắn thanh âm khàn khàn, từng chữ vang lên hữu lực, hận ý cuồn cuộn như nước sông dũng mãnh trở mình, ngay cả Hoa Hoài Tú thân người đang đứng ở ngoài cửa cũng nhìn không được mà đánh một cái rùng mình. Nhưng Hoa Hoài Tú càng khiếp sợ những gì hắn nói. Lời đồn vốn là cha mẹ Phiền Tế Cảnh không cẩn thận ngã xuống núi cốc chết thảm, không nghĩ ra lại có ẩn tình như thế này!

Biển Phong nói:”Ta đã nói trước cho ngươi nguyên nhân hậu quả, ngươi phải biết, hắn sở tác sở vi tất cả đều vì một chữ tình.”

“Tình?”Phiền Tế Cảnh cười lạnh nói,”Hắn nếu chân chính thích cha ta, lúc đầu nên cùng y cùng nhau rời khỏi Cửu Hoa sơn, song tê song túc (đại loại là cùng già, cùng ở, cùng đỗ lại). Nhưng hắn e sợ khó giữ được danh tiếng, vừa tham lam quyền thế, cuối cùng lựa chọn từ bỏ cha ta, kế thừa chức vị chưởng môn. Sau đó cha mẹ ta lưỡng tình tương duyệt, vốn là thần tiên quyến lữ, hắn thế nhưng lại hết lần này tới lần khác phá hư, hại cha mẹ ta chết thảm, khiến ta phải thành cô nhi. Như thế còn chưa đủ! Hắn càng đem hết thảy cừu hận đổ lên ta! Nếu không phải sư thúc ngươi cùng hắn ước định từ nay về sau bế quan không ra, không hỏi chuyện Cửu Hoa, hắn căn bản sẽ không bỏ qua cho ta.” Hắn nói một hơi nhiều như vậy, ngực phập phồng không ngừng.

Những lời này đã chôn dấu trong lòng hắn suốt vài chục năm, mà hôm nay, rốt cuộc hắn cũng có thể nói ra miệng.

Vài chục năm nhẫn nại nhịn nhục sống tạm bợ, giả bộ ngu rốt cuộc cũng có hồi báo.

Bộ Lâu Liêm đã chết.

Hắn đã lên làm chưởng môn phái Cửu Hoa.

Việc phải làm đã làm không có tiếc nuối, nhưng vì sao hắn lại một điểm cũng không thấy vui?

Phiền Tế Cảnh quay đầu, nhìn về phía cửa sổ.

Dù cách một cánh cửa sổ, hắn cũng có thể cảm nhận được ngoài cửa sổ người kia vì khiếp sợ và tiếng tim trở nên dồn dập.

Điều đó là khiến hắn thấy u ám nhất, khó mở miệng nói nhất, hắn chưa bao giờ nghĩ muốn bại lộ trước mặt người kia. Hắn muốn cho người kia xem, là hắn đôn hậu chính trực thiện lương khoan dung.

Đáng tiếc, không như mong muốn.

Hoa Hoài Tú cố chấp ngoài dự liệu của hắn, cho nên hắn không thể tự mình giải khai cái bí ẩn này.

——–dùng phương thức này. Ít nhất hắn không cần đối mặt với khuôn mặt người nọ, không cần chứng kiến vẻ mặt thất vọng cùng khinh bỉ của người kia.

“Ngươi đã tự tay báo thù.”Biển Phong an ủi nói.

“Này có lẽ vốn là thiên ý.” Phiền Tế Cảnh nói,”Năm đó hắn vì lấy lòng phụ thân, mà đem tiên liên kiếm pháp lén truyền cho y. Hôm nay, ta dùng kiếm pháp phụ thân truyền thụ khoác bên ngoài kiếm pháp của ta để giết hắn. Qủa thật là nhân quả tuần hoàn, luôn có hồi báo xác đáng.”

Biển Phông không trực tiếp nói tiếp:”Ngươi thật sự là võ học kỳ tài”

Phiền Anh Tử lúc dạy, Phiền Tế Cảnh mới sáu tuổi, tiên liên kiếm pháp học mới có mấy tháng. Nhưng chính mấy tháng này, đã làm cho hắn nhỡ kỹ tất cả kiếm pháp, cũng tại năm mười ba tuổi học thành.

Bỏ qua không nói đến ân ân oán oán, luận võ công nói về tâm cơ nói về trí tuệ, Phiền Tế Cảnh là người tốt nhất được chọn để kế thừa Cửu Hoa phái. Bởi vì Tống Bách Lâm, Ngô Thường Bác cùng Quan Tỉnh đều có cơ hội sàn sàn nhau vào lúc đó, ngươi nào cũng khó chịu nếu làm kẻ dưới phục tùng.

Biển Phong nói:”Bước tiếp theo ngươi muốn làm gì?”

Phiền Tế Cảnh quay đầu lại nhìn hắn, tiều tụy nói:”Tiếp ngươi xuất quan.”

Biển Phong nghe được hai chữ “Xuất quan” có chút mờ mịt.

Nhiều năm như vậy rồi, hắn rốt cuộc cũng nghe được hai chữ này từ miệng của chưởng môn phái Cửu Hoa nói ra. Lúc hắn bế quan, là lúc trung niên, trong lòng tự có một phen lý tưởng cùng khát vọng, nếu không vì chuộc tội với vợ chồng Phiền Anh bị hại do khi ấy đã nhất thời do dự mà khoanh tay đứng nhìn, nếu không vì bảo trụ giọt máu cuối cùng của Phiền gia, hắn tuyệt không đồng ý phải khuất phục như thế. Bao đêm, hắn khi ngủ cũng muốn rời khỏi căn phòng này, thậm chí rời khỏi Cửu Hoa sơn, từ nay về sau tiêu dao sung sướng, không còn bị chuyện của Cửu Hoa phái làm phiền nhiễu nữa.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể.

“Sư thúc?”Phiền Tế Cảnh thấy hắn xuất thần, nhẹ giọng kêu.

Biển Phong hồi thần, khoát tay nói:”Thôi, khi cần rời đi, ta sẽ đi.”Kỳ thật xiềng xích giam cầm hắn, cho tới bây giờ đều là do nhận lời giao hẹn với Bộ Lâu Liêm. Giờ Bộ Lâu Liêm đã chết, khóa đã mở, ly khai giờ ngược lại đã không còn là vấn đề trọng yếu.

Phiền Tế Cảnh nói:” Đã như vậy, ta liền ở Cửu Hoa Phái chờ sư thúc trở về.”

Biển Phong gật đầu, đầy thâm ý nói:”Chuyện của ta ngươi không nên quan tâm, quan tâm nhiều đến chuyện chính mình đi, ngẫm lại đến tột cùng là muốn chọn con đường nào mới là điều đúng đắn.”

Phiền Tế Cảnh yên lặng ứng với chấp nhận.

Cánh cửa cọt kẹt một tiếng mở ra.

Phiền Tế Cảnh đi lùi ra, đóng cửa lại.

Trong phòng ánh nến từ cửa sổ rọi đến, chiếu lên người Hoa Hoài Tú, khiến nửa bên mặt y được soi rõ thanh thanh sở sở.

Đau lòng, khiếp sợ, thất vọng…Phức tạp đến nỗi Phiền Tế Cảnh khó có thể nhìn ra.

Trái tim hắn đột nhiên trầm xuống, nhưng nét mặt vẫn bất động thanh sắc nói:”Đi thôi” Vừa nói, hắn quay mặt, nhìn về phía phòng xá nho nhỏ của Cửu Hoa Phái, giẩm lên Thạch bản lồi lõm trên đường mòn, từng bước một đi về phía trước.

Hoa Hoài Tú không nói một tiếng theo sát phía sau hắn.

Giày ma sát với mặt đất, thỉnh thoảng phát ra thanh âm lạo xạo lạo xạo.

Tựa như nghẹn lại, trong lòng hai người càng không ngừng qua lại lôi kéo.

Khi tới đêm khuya.

Phòng Phiền Tế Cảnh vẫn như cũ là nơi như ý, không có dời đến hậu viện.

Hắn đi tới trước, đẩy cửa ra, xoay người nhìn Hoa Hoài Tú.

Hoa Hoài Tú cũng dừng lại cước bộ nhìn hắn.

“Biểu ca, đi ngủ sớm một chút đi.” Phiền Tế Cảnh thản nhiên nói xong, xoay người vào nhà, đang muốn đóng cửa, đã bị tay Hoa Hoài Tú ngăn trở.

“Ta có lời muốn hỏi ngươi.” Con ngươi Hoa Hoài Tú đen như mực trong bóng đêm tỏa sáng.

“Biểu ca.” Hắn than nhẹ.

Hoa Hoài Tú hừ lạnh nói:”Ngươi làm cho ta biết được những điều này bất quá là muốn làm cho ta phải rời khỏi Cửu Hoa phái. Nếu muốn ta rời khỏi Cửu Hoa phái, phải làm cho ta biết rõ ràng.”

Phiền Tế Cảnh buông hạ viền mắt, yên lặng trắng đường.

Hoa Hoài Tú đường hoàng đi vào nhà, đốt đèn lên.

Phiền Tế Cảnh dựa vào cánh cửa, một bộ dạng tùy thời tiễn khách.

“Ta hỏi ngươi, ngươi rời đi khi cố ý cùng âm sơn phái Trịnh Phong đồng hành, có phải hay không vì chọc giận ta, để ta theo đuôi theo dõi ngươi, làm ngươi có nhân chứng không có mặt ở đây?”Hoa Hoài Tú trừng mắt nhìn hắn sẵng giọng ánh mắt như kiếm.

“Đúng vậy.”Phiền Tế Cảnh bình tĩnh mà trả lời.

Nguyên bản hờn giận trong ngực lại càng thêm điên cuồng mà đánh, Hoa Hoài Tú lại nói:”Cho nên, ngươi vừa vào Giang Châu liền không thấy bóng dáng cũng không phải vì bệnh nặng ở một tiểu khách điếm một hồi, mà là ngày đêm về Cửu Hoa sơn, giết Bộ Lâu Liêm, sau đó lại chạy về Giang Châu, cố ý ra vẻ ốm bệnh mà xuất hiện ở trước mặt ta?”

“Đúng vậy.”

“Từ đầu tới cuối ngươi đã tính toán thật tốt. Tính ra được ta sẽ lên Cửu Hoa Sơn, tính ra ta nhất định sẽ vì ngươi làm chứng?”

“Không. Ta cũng không ngờ tới ngươi lên Cửu Hoa sơn.” Nói đến tình trạng này, thật không cần phải lại che che giấu giấu, Phiền Tế Cảnh công khai nói,”Bất quá dù ngươi không đến, ta cũng có thể mời sư thúc phái đệ tử đi Hoa gia mời ngươi làm chứng.”

“Ngươi biết ta nhất định sẽ làm chứng?”Hoa Hoài Tú hừ lạnh nói,”Đừng quên rằng, ngươi mất tích hai mươi mấy ngày, ta vẫn không hề cùng ngươi một chỗ.”

“Ngươi sẽ làm.”Phiền Tế Cảnh không chút do dự nói.

Hoa Hoài Tú tức giận đến hai hàm răng run lên.

“Biểu ca.”Phiền Tế Cảnh thở dài nói.”Ta thề, từ nhỏ đến lớn, ta chỉ lừa ngươi lúc này.”

“Chẳng lẽ còn không đủ?”

Phiền Tế Cảnh nghẹn lời.

Hoa Hoài Tú đột nhiên xoay người, hai tay chống lên mặt bàn, âm thanh lạnh lùng nói:”Ngươi không sợ ta tố giác ngươi?”

“Dù ngươi làm như vậy, ta cũng sẽ không trách ngươi.”

Hoa Hoài Tú cười lạnh.

Tiếng cười lạnh của y chẳng những là đốt với Phiền Tế Cảnh, lại càng là đối với chính mình. Rõ ràng đối phương đã thanh thanh sở sở rõ ràng không do dự mà nói với chính mình, hắn lợi dụng y, nhưng vì sao y lại không sinh ra được nửa phần căm ghét, ngược lại còn vì hắn mà cảm thấy khổ sở đau lòng?

Đáng chết! 

Là chính hắn kiên trì giấu giếm huyết hải thâm cừu về cha mẹ, là chính hắn muốn một mình gánh lấy tất cả, vì sao hắn như thế này lại làm cho đau lòng khổ sở?”

“Ta hiểu rồi, ngươi yên tâm, ta sáng mai sẽ đi, đi thật xa!”Hoa Hoài Tú đấm bàn, “Bây giờ, ngươi đi ra ngoài cho ta!”

….

“Biểu ca, đây là phòng của ta.”

Trả lời hắn chính là tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng đá cửa.

Phiền Tế Cảnh dựa mặt vào nửa phiến cửa, nhìn bóng đêm bên ngoài, sâu kín mà chậm rãi thở ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.