Nửa tháng sau, đến lúc Long gia Thịnh Hội diễn ra. Nửa tháng này, Lý Hàn chỉ chuyên tâm tu luyện Thiểm Điện Kiếm Pháp và trong nửa tháng này, thực lực của hắn đã nhảy từ Tụ Linh tứ trong sơ kỳ lên hậu kỳ. Điều này cũng là vì hắn đồng tu nhiều hệ nên hắn tiến cảnh sẽ chậm chạm, nhưng đổi lại thì hắn có thực lực vượt xa cảnh giới cùng cấp, có thể vượt cấp chiến đấu. Có được tất có mất, nào có chuyện tình dễ dàng như vậy!
Sáng ngày xuất phát thì hắn tiện qua Tàng Thư Các để trả lại bộ kiếm pháp này, hắn đã thấu hiểu triệt để bộ kiếm pháp này rồi nên giữ lại không còn tác dụng gì, bây giờ hắn chỉ trải qua sinh tử chiến để có thể vận dụng bộ kiếm pháp này một cách triệt để. Lúc hắn đi đến thao trường thì ở đó có khoảng bốn mươi người.
Trong bốn mươi người này thì nữ nhân có đến mười người, từ đó có thể thấy trong giới võ đạo thì nam nhân chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, bởi vì nam nhân càng thêm khát vọng mạnh mẽ hơn nữ nhân, điều này ghi trong máu của bọn họ, khích lệ bọ họ càng thêm cố gắng.
Người dẫn đội của họ là một cường giả Linh Thiên Cảnh hộ tống, đó là một nữ linh giả, tướng mạo cực đẹp, càng có một loại phong tình diêm dúa lẳng lơ, làm cho phần lớn nam nhân đồng hành cùng thỉnh thoảng liền đem ánh mắt lửa nóng ngắm tới bộ ngực sữa cao ngất cùng mông lớn ngạo nghễ ưỡn lên của đối phương, nếu không phải thực lực sai biệt quá nhiều, đoán chừng những người này sẽ chạy tới xum xoe rồi.
Bất quá vị nữ cường giả này tựa hồ đối với Lý Hàn rất có ý kiến, căn bản không cầm con mắt xem hắn, ở bên trong ánh mắt đảo qua, càng là mang theo một loại địch ý, để cho Lý Hàn hoàn toàn bó tay, chẳng lẽ nữ nhân này tự kỷ đến tình trạng nam nhân không dòm trộm nàng ngược lại sẽ tức giận sao?
Hắn hỏi Liên Đào đứng ở bên cạnh về vấn đề này thì Liên Đào nói:
– Nàng ta là Đỗ Ngọc Trang, còn vì sao có địch ý với huynh là do Đỗ Long Anh là cháu trai bà con xa của nàng nên huynh đả bại hắn thì nàng ghi hận huynh. Huynh thấy tên kia không, đó cũng là cháu trai của nàng, tên là Đỗ Quân Lâm, có thực lực Tụ Linh đại thừa cảnh.
Lý Hàn nhìn theo tay Liên Đào chỉ thì thấy đó là một thiếu niên tuấn tú, cùng cô cô của hắn đồng dạng, chứng kiến Lý Hàn liền đem khóe miệng nhếch lên, một bộ không coi ai ra gì.
– Mà huynh đừng nhìn nàng một bộ trinh tiết liệt phụ, trên thực tế tao đến chảy nước! Chỉ cần đối với nàng có lợi, nàng có thể vì bất luận kẻ nào mà cỡi quần. Chỉ tiếc là thực lực của ta kém xa nàng, nếu không ta cũng muốn thử xem nàng tao một chút! Con mẹ nó, ngươi nhìn ngực nàng lớn như vậy, một tay khẳng định bắt không được!
Tuy trong miệng hắn là nói như vậy, nhưng thanh âm ép tới cực thấp, không dám để cho Đỗ Ngọc Trang nghe được chút nào, nếu không hắn sẽ chịu không nổi! Dù sao, hắn chỉ là Tụ Linh Cảnh, để nàng nghe được thì hắn chỉ có chết.
Lý Hàn không ngờ một đao khách như Liên Đào lại có sắc tâm như vậy, đúng là không thể đánh giá người khác qua bề ngoài mà.
Bất quá, Đỗ Ngọc Trang xác thực rất lẳng lơ tươi đẹp, ngay cả cháu trai bà con xa của nàng cũng dùng ánh mắt tràn ngập nhục dục nhìn chằm chằm vào nàng, lực hấp dẫn đối với nam nhân có thể thấy được lốm đốm rồi.
Đoàn người bắt đầu xuất phát, đi hơn năm ngày thì đi tới phía trước một tòa thành thị bỏ hoang.
Đây là một tòa thành thị chịu đủ tàn phá, khắp nơi có thể chứng kiến dấu vết của lực lượng cuồng bạo đứt gãy, mà cả tòa thành thị cũng cho người một loại cảm giác âm khí um tùm, tựa hồ một bước một sát cơ, vô cùng hung hiểm!
Mà ở chính giữa tòa thành thị này, rõ ràng là một công trình kiến trúc cự đại, phương viên chừng trăm dặm!
Xung quanh kiến trúc đều bị sương mù bao phủ, dùng mắt thường đều không thể nhìn xuyên qua được, nếu dùng thần thức cũng giống như gặp được một vách tường, lập tức bị bắn ngược trở về.
Bọn họ là nhóm người đến đầu tiên, nửa ngày sau thì một nhóm người lục tục đi đến.
– Ngọc Trang tiên tử, ngàn năm không thấy, ngươi là càng thêm xinh đẹp bức người rồi!
Người phát ra tiếng nói là trung niên nam tử dáng người thập phần thon gầy, quanh người ẩn ẩn có cổ hắc khí lượn lờ, có loại quỷ dị khó nói lên lời.
– Nguyên lai là Dương Thần Quân, Ngọc Trang hữu lễ.
Đỗ Ngọc Trang lộ ra một vòng tươi cười quyến rũ, mặc dù miệng nói hữu lễ nhưng thần sắc chẳng có chút thành ý gì cả.
– Ngọc Trang Tiên Tử lại dính vào vị đại thần nào sao?
Đỗ Ngọc Trang thu hồi nụ cười quyến rũ, hừ lạnh nói:
– Hừ, chớ đi theo ta làm cái bộ này, ta sớm nói ngươi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ít nằm mơ giữa ban ngày đi!
Lý Hàn nhìn qua liền biết rõ Dương Thần Quân là động hứng thú đối với Đỗ Ngọc Trang, mà Đỗ Ngọc Trang lại không hề có hứng thú với Dương Thần Quân, tựa hồ địa vị của đối phương không đáng nàng cởi quần nhếch mông lên.
Xác thực, cảnh giới của Dương Thần Quân cùng Đỗ Ngọc Trang đồng dạng đều là Linh Thiên Cảnh nhất trọng thiên, Đỗ Ngọc Trang ở trên người hắn không chiếm được chỗ tốt, há sẽ không công để cho hắn chơi mình?
Cái này là ăn không được bồ đào tự nhiên muốn nói bồ đào chua, hai người vừa thấy mặt đã môi thương lưỡi kiếm rồi.
Hai người đấu nhau đến khi một nhóm người nữa đến mới chịu dừng lại. Lại qua vài tiếng nữa thì tất cả những người tham gia đã đến đông đủ. Khi tất cả mọi người đã đến đông đủ thì có một vị lão đầu tóc trắng xoá phát biểu cho bọn hắn.
Đừng nhìn lão nhân này một bộ gió thổi liền bay, nhưng ánh mắt Lý Hàn phải nheo lại vì lão nhân này là Linh Địa Cảnh!
– Lão phu là Ninh Trí Viễn…
Lão nhân này lạnh lùng mà hừ một tiếng, ở dưới áp bách Linh Địa Cảnh, mấy trăm người lập tức lặng ngắt như tờ, đều có cảm giác tim và mật đều hàn.
– Kế tiếp, các ngươi sẽ tiến vào một tòa di phủ! Lão phu nhắc nhớ các ngươi trước thoáng một phát, đừng tưởng rằng trong di phủ khắp nơi trên đất là bảo, chỉ cần cúi người có thể nhặt được bảo vật! Trái lại, tuy cách mỗi ngàn năm uy lực của trận pháp sẽ yếu bớt đến thấp nhất, nhưng cấm chế trong đó y nguyên có được năng lực thuấn sát các ngươi! Tất cả mọi người là trụ cột tương lai của Thiên Long Thành, lão phu không hi vọng các ngươi vẫn lạc trong đó, các ngươi tự giải quyết cho tốt!
Ninh Trí Viễn khoát tay áo, lại nói:
– Đều theo lão phu đến!
– Tuân dụ!
Ninh Trí Viễn cùng các Linh Thiên Cảnh tứ gia nhao nhao trả lời, đều là kết lên thủ ấn, nhao nhao đánh vào trong sương mù.
Oanh, oanh, oanh!
Sương mù lập tức bị đánh thành một lối đi.
– Mau tiến vào!
Ninh Trí Viễn quát to, bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở ra thông đạo một lần ở cách mỗi mười tám năm trận pháp suy yếu kỳ.
Muốn duy trì “cửa vào” này cũng là tương đối tiêu hao lực lượng, tự nhiên không có người nguyện ý đem lực lượng hư tốn ở chuyện này.
Lý Hàn và mọi người nhanh chóng đi đi vào vụ động, rất nhanh biến mất vô tung. 200 người đi vào, căn bản không dậy nổi bọt nước gì.
– Dừng!
Ninh Trí Viễn lại hét lớn một tiếng, mọi người liền nhao nhao dừng tay lại. Lập tức cả tòa phủ để liền bị sương mù bao phủ lại, một tháng sau bọn hắn sẽ một lần nữa nhân lúc cấm chế trận pháp suy yếu, phá sương mù để cho người ở bên trong liền có thể đi ra.
Mà bỏ qua lúc này, cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại bên trong, chưa từng có người nào có thể sống thêm ở trong đó ngàn năm cả.
……..
Lý Hàn sau khi vào nhanh chóng thả thần thức của mình ra, sau khi khởi động trận pháp, tại đây khắp nơi đều có cấm chế tồn tại, có chút đã theo thời gian dài dòng buồn chán mà mất đi hiệu lực, có chút lại như cũ có được uy lực lập tức xóa đi Linh Địa Cảnh!
Bởi vì trận pháp mở ra, lúc bọn hắn tiến vào trong này cũng bóp méo không gian, rõ ràng đều là từ một chỗ không sai biệt lắm tiến vào, nhưng lúc Lý Hàn đi vào đến đến bây giờ cũng không có chứng kiến một người khác, có lẽ đều là tùy cơ hội truyền tống đến tất cả các địa phương trong phủ đệ.
Nhưng bất kể như thế nào, tất cả mọi người chỉ sẽ xuất hiện ở bên ngoài phủ đệ, không có khả năng tiến vào đến nội bộ phủ đệ.
Hắn đi ra sân nhỏ, ngoài cửa là một con đường, lúc này tự nhiên là không có một bóng người rồi, Lý Hàn cẩn thận tiến lên, miễn cho va chạm vào cấm chế.
XÍU…UU!!
Một đạo nhân ảnh ở phía trên Lý Hàn xẹt qua, còn cười ha ha một tiếng nói:
– Đồ nhát gan!
Nhìn thân ảnh nhanh chóng nhỏ đi của đối phương, Lý Hàn không khỏi lắc đầu, còn không có đợi hắn chuyển qua ý niệm, chỉ nghe một tiếng kêu thảm, một đạo hào quang đỏ tươi xẹt qua, người nọ phía trước lập tức bị gọt thành hai đoạn!
Vậy đạo hồng mang hiển nhiên có được lấy lực sát thương vô cùng khủng bố, quang ảnh hiện lên, một đoàn trùng thiên y hệt như vầng sáng lực lượng trong mắt của Lý Hàn cũng lập tức biến mất, đối phương bị một kích mất mạng rồi!
Cái đồ ngu xuẩn kia không biết trên không trung cấm chế càng nhiều hơn nữa sao?
Lý Hàn có loại cảm giác không biết nên khóc hay cười, không ngờ tiến vào Tụ Linh Cảnh lại có tên đần như vậy, tự nhiên đâm đầu vào chỗ chết. Đây chính là hậu quả của việc chỉ nằm dưới sự chở che của trưởng bối, không dám xông xáo ra ngoài nên không biết phân biệt thế nào là nguy hiểm.
Đã có ví dụ máu chảy đầm đìa trước mắt, Lý Hàn càng không dám khinh thường, một đường nhìn như nhàn nhã dạo chơi, nhưng thần thức lại mở ra, vận chuyển như ý, mỗi một bước đều đi được bốn bề yên tĩnh.
Suốt một ngày sau, hắn ngừng lại vì hắn đã đến cửa vào phủ đệ.
Lúc này Lý Hàn mới lách vào trong Âm Dương tháp đem Mị Nương và Hàn Vũ Liên ra, sở dĩ hắn không đem họ ra sớm là vì hắn sợ nếu hai nàng xuất hiện thì sẽ vượt qua số lượng người mà trận pháp có thể chịu đựng, khiến trận pháp bạo phát, đến lúc đó hắn khóc không ra nước mắt. Nhưng một ngày đã qua, theo Lý Hàn phỏng đoán thì ít nhất cũng có vài người đã chết do cấm chế giống tên ngu ngốc lúc trước Lý Hàn đã gặp nên hắn đánh liều đưa hai nàng ra.
Qủa nhiên, khi hai nàng đi ra thì mọi thứ xung quanh vẫn bình yên làm hắn thở phào nhẹ nhõm. Lúc này ba người mới chú ý đến cửa vào phủ đệ.
– Long phủ!
Trước cửa biển phủ đệ có hai chữ vàng y hệt cuồng Long, xem chữ thấy người, khoản lực cứng cáp này, Nhìn hai chữ Long phủ vô cùng đơn giản, nhưng lại lộ ra một cỗ ngạo khí không cam lòng ở dưới người, Lý Hàn chỉ là xem hai chữ đã có loại cảm giác này, huống chi là đối mặt bản thân của hắn?
Đại môn Phủ đệ rộng mở thẳng tắp, tại đây mấy ngàn năm trước không biết ra vào bao nhiêu người, dù cho trước kia có cấm chế cũng sớm bị người phá giải. Nhưng bọn họ vẫn là trước dùng thần thức cẩn thận tìm tòi một phen, lúc này mới giẫm chân đi vào.
Trước khi tiến vào, mỗi người bọn hắn đều có được một tấm địa đồ, chính là người mấy ngàn năm qua ra ra vào vào dựa vào trí nhớ vẽ ra, cơ bản có thể đem tình huống trọn cái phủ đệ ghi rõ.
Vào cửa là một hoa viên, xuyên qua hoa viên là đại sảnh, sau đó phân biệt thông hướng sáu phương hướng: Thần Đan điện, Linh Thảo viên, Binh Khí các, Vũ Kinh lâu, đại sảnh, chủ chỗ ở, khách viện.
– Căn cứ theo tài liệu, mấy địa phương có giá trị nhất theo thứ tự là Linh Thảo Viên, Trân Khí Các, Diệu Đan Các cùng Vũ Kinh Lâu!
Hàn Vũ Liên cầm lấy bàn một tấm bản đồ của Lý Hàn, nhìn một hồi, rồi lần lượt chỉ ra.
– Đi Linh Thảo Viên trước!
Lý Hàn lập tức nói.
Hai người đều đồng ý vì những vật khác đều là lấy đi một kiện thiếu một kiện, nhưng chỗ đặc biệt của linh thảo ở chỗ có thể sinh sôi không ngừng, nơi đây là ngàn năm mới mở ra một lần, đủ để cho một bộ phận linh thảo đạt tới dược linh có thể ngắt lấy!
Vì phòng ngừa chỉ thấy lợi trước mắt, tứ gia và học viện nghiêm cấm ra tay đối với linh thảo không có đạt tới dược linh, nếu không một khi phát hiện, sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt, ngay từ đầu còn có người không coi vào đâu, nhưng xử tử qua mấy người, thì không người nào còn dám như thế.
Bởi vậy, nếu vận khí của Lý Hàn tốt mà nói, nói không chừng có thể tìm được vài cọng linh thảo ngàn năm, mấy ngàn năm!
Vì thế Linh Thảo Viên chưa chắc là địa phương có giá trị lớn nhất của Long Phủ, nhưng tuyệt đối là địa phương dễ dàng đạt được ích lợi nhất.