Phong Lưu Thánh Vương

Chương 34: Giết chết U Linh Báo



– Phản ứng thật nhanh!

Lý Hàn ở phía sau nhìn thấy phản ứng nhanh nhạy của U Linh Báo khiến hắn phải mở miệng khen một tiếng. Tên đại ca cùng U Linh Báo nhây dưa một chỗ, U Linh Báo hoàn toàn bị nhân loại thấp kém này chọc giận, không để ý tới thương thế trên người, toàn lực đánh về phía trước, miệng máu hướng tên đại ca táp tới, nhất thiết phải một ngụm đem nhân loại đáng chết này ăn hết.

– Đệ đệ, giờ không ra tay còn chờ đến khi nào?

Tên đại ca bị U Linh Báo bức đến không có đường lui, mà lúc này U Linh Báo đã nhào tới trước mặt, khí thế cũng đã tập trung vào hắn, một cỗ uy hiếp tử vong để cho lông tơ của hắn đều dựng đứng lên.

– Nghiệt súc nhận lấy cái chết!

Tên đệ đệ cách đó không xa đã sớm chờ chực lâu rồi, linh lực toàn thân vận chuyển, cả người trở nên hỏa hồng chói mắt, trường kiếm xuất ra, một đạo hỏa mang giống như xà hướng vết thương cũ của U Linh Báo đánh tới.

U Linh Báo tựa hồ đặc biệt cơ cảnh, nó đột nhiên bỏ qua công kích tên đại ca, quay đầu lại, đồng thời liên tục thổ ra hai đạo phong nhận hướng hỏa xà của tên đệ đệ đánh tới.

Rầm rầm!

– Ta dựa vào, còn hiểu được năng lượng ngoại phóng.

Tên đệ đệ hiển nhiên không ngờ tới U Linh Báo có thể có loại thủ đoạn công kích này nhưng tên đại ca nhân lúc U Linh Báo đang phải đối phó chiêu thức với đệ đệ, một cỗ đao mang tụ tập linh lực toàn thân tên đại ca từ phía trên bổ xuống phía thương trên thân thể U Linh Báo.

– Phốc!

Đâm vào thịt ba phân, cư nhiên lại không đánh vào được nữa rồi.

– Hống!

U Linh Báo phát ra tiếng tê hống kinh thiên, đuôi báo giống như xà tiên vừa nhanh vừa độc quét qua.

– Ba!

– A!

Thân thể tên đại ca bị hung hăng quất trúng, cả người giống như diều đứt đây bay ra ngoài. Khi đang bay trên không trung thì tên đại ca phun ra một ngụm máu tươi và khi rơi xuống đất thì đã không còn thở nữa.

– Đại ca!

Tên đệ đệ giận dữ, kinh hô một tiếng, trường kiếm trong tay liên tục xuất ra mấy đạo hỏa mang, hùng hổ hướng U Linh Báo đánh tới.

Cỏ dại ở phụ cận đều bị hỏa mang đốt thành xám tro, không ít cây cối cũng dấy lên hỏa viêm.

Vết thương cũ của U Linh Báo chưa phục hồi tốt, lại bị một đao của tên đại ca, có thể nói là phong tuyết đan xen, đã thương còn thêm thương, động tác chậm trễ đi rất nhiều, tránh được hai đạo hỏa mang, còn có ba đạo hỏa mang trực tiếp oanh ở trên người nó.

Lại là một đạo tê hống, da lông trên người nó bị đốt cháy hơn phân nửa.

U Linh Báo lăng không nhảy lên, nhanh như thiểm điện hướng tên đệ đệ đánh tới, tên đệ đệ tránh không kịp, chỉ có thể lần nữa huy kiếm nghênh đón.

U Linh Báo tựa hồ quyết tâm muốn giết nhân loại đáng chết này, liều mạng lưỡng bại câu thương, một trảo chộp tới trước ngực tên đệ đệ, mà tên đệ đệ cũng đâm một kiếm về chỗ cổ họng của nó.

Phốc phốc!

Trước ngực của tên đệ đệ bị trảo một trảo, chết ngay đương trường. Mà một kiếm của hắn đã đâm vào cổ của U Linh Báo nửa phân, lại cũng không thể tiếp tục đâm sâu vào.

Thân thể của linh thú cường hãn đến đáng sợ!

Sau khi giết chết hai tên nhân loại đáng ghét này thì nó nghỉ ngơi một lát, rồi chuẩn bị ăn thịt hai tên này. Nhưng khi nó chuẩn bị nghỉ ngơi thì nó lại hiện lên vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm vào một hướng từ trong rừng cây.

– Chậc chậc, tiểu báo này cảnh giác cao quá.

Người đi ra dĩ nhiên là Lý Hàn, mọi việc xảy ra ở đây đều đã được thu hết vào mắt nhưng hắn không hề có ý định xen vào vì bài học lần trước đã khắc sâu trong tâm trí hắn. Hắn tính đợi hai người họ chạy trốn rồi mới ra nhưng không ngờ hai người đó lại chết luôn. Lý Hàn thấy như vậy thì thầm than một tiếng rồi nhảy xuống, tiến tới giết con U Linh Báo này xem như trả thù giùm hai người xấu số đó. Sau khi xuất hiện trước mặt U Linh Báo thì Lý Hàn nhanh chóng đạp Thất Tinh Bộ tiếp cận U Linh Báo. U Linh Báo không ngờ tên nhân loại này như vậy, phát hiện tên nhân loại này đã tiếp cận mình thì U Linh Báo muốn tránh đi nhưng đã trễ

– Toái cốt chưởng!

Lý Hàn dùng Toái Cốt chưởng đánh thẳng vào chân sau của U Linh Báo để phòng ngừa nó chạy trốn rồi hắn nhanh chóng lùi lại kế bên xác tên đại ca, sỡ dĩ hắn lùi lại ngay lập tức vì hắn phòng ngừa cái đuôi của con báo này. Nhưng cái chân U Linh Báo bị Lý Hàn đánh chẳng thấy bị gì cả nhưng nếu có mổ cái chân đó ra thì sẽ phát hiện xương cốt trong cái chân đó đều đã bị đánh nát vụn. Toái cốt Chưởng, chỉ có một chưởng đánh xuống, đầu xương vở vụn, nhưng bề ngoài lại như không bị tổn hại gì, đó mới là Toái cốt Chưởng a!

Xem ra ngộ tính của Lý Hàn là vô cùng cao mới có thể thấu hiểu hết và phát huy hết tinh hoa của trưởng pháp này. Sau khi lùi lại thì hắn không cho U Linh Báo cơ hội thở dốc, hắn nhanh chóng lượm lấy trọng đao của tên đại ca rồi tụ tập linh lực của cả bản thân vào trọng đao rồi hắn bổ xuống vết thương cũ của U Linh Báo.

Do xương cốt cái chân phía sau đã bị đánh nát nên U Linh Báo không trách được, trực tiếp ăn một đao của Lý Hàn.

Một đao kia không có bất kỳ trở ngại gì, trực tiếp chém vào trong bụng báo, máu tươi bắn ra đầy mặt Lý Hàn.

U Linh Báo phát ra tiếng hống kinh thiên, thân thể điên cuồng vặn vẹo, hất trọng đao ở trên người ra, mở ra miệng máu hướng Lý Hàn hung hăng táp tới.

Lý Hàn không ngờ con báo này hung hãn như vậy, nhanh chóng đạp Thất Tinh Bộ lùi lại phía sau đồng thời xuất ra Lam Tinh Kiếm sử dụng Phi Lộc kiếm pháp với U Linh Báo.

Đáng tiếc U Linh Báo hình như đã không để ý đến sinh tử, cho dù tất cả kiếm quang của Lý Hàn đánh tới nó vẫn hướng Lý Hàn mà giết tới.

Nhưng Lý Hàn cũng không phải là kẻ chờ chết, hắn đạp chân một cái phóng tới U Linh Báo. U Linh Báo thấy vậy liền trảo một trảo vào ngực Lý Hàn nhưng Lý Hàn cũng đâm một kiếm về đầu U Linh Báo.

Phốc phốc!

Trước ngực Lý Hàn bị trảo một trảo, bị trảo đi một khối thịt lớn, vạn hạnh chính là thương thế chưa chạm tới xương, hình như là do bị thương quá nhiều nên một trảo này của U Linh Báo không mạnh mẽ như lúc trước, nếu không thì Lý Hàn đã cùng chung số mệnh với tên đệ đệ rồi. Mà một kiếm cuả hắn cũng đã đâm xuyên qua đầu U Linh Báo, giết chết con báo này. Mặc dù đang mệt mỏi nhưng Lý Hàn vẫn dùng Lam Tinh Kiếm cắt lấy các thứ có giá trị trên người U Linh Báo rồi hắn cắt lấy phần thịt ngon nhất trên người U Linh Báo, cắt xong thì hắn nhanh chóng vận dụng Âm Dương Hỗn Độn quyết hấp thụ âm duông nhị khí trong người con báo. Hấp thụ xong thì hắn không vội luyện hoá mà ép dòng âm dương nhị khí này trong đan điền, làm xong thì hắn dùng một mồi lửa theo cái xác đã bị héo tàn của U Linh Báo để người khác không nhìn ra rồi hắn bắt đầu thu nhập mọi thứ xung quanh rồi hắn nhanh chóng rời đi vì lo sợ tiếng đánh nhau ở đây sẽ dẫn dụ linh giả khác đến. Qủa nhiên giống như lo sợ của Lý Hàn, hắn vừa rời đi một lát thì đã xuất hiện ba linh giả khác. Ba người nhìn hiện trường một lát rồi nhanh chóng rời đi, còn Lý Hàn mang theo vết thương do U Linh Báo gây ra nhanh chóng tìm được một hang động. Hắn nhanh chóng chạy vào hang động rồi lấy đan dược ra uống để chữa thương. Sau khi thương thế đã lành thì hắn bắt đầu luyện hoá số Âm Dương nhị khí trong cơ thể.

Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, Lý Hàn từ trong tu luyện tỉnh lại. Qủa không hổ là nhị giai linh thú, lượng âm dương nhị khí mà hắn hấp thụ lần này quả thật phong phú làm hắn từ Luyện Huyết sơ kỳ đạt đến đỉnh Luyện Huyết trung kỳ, hắn chỉ giết thêm một con linh thú nữa thì hắn sẽ đột phá lên Luyện huyết hậu kỳ. Sau khi kết thúc tu luyện thì hắn nhanh chóng rời khỏi hang động thì hắn tiếp tục đi săn linh thú.

Sơn mạch vô tận, cây cối chọc trời che nắng, một màu xanh thẳm, cỏ dại mọc thành bụi, trăm hoa đua nở, phi cầm tẩu thú đua tiếng.

……………..

Ở giữa ngoại vi cùng nội vi của Hòang Tung sơn mạch có chỗ giao tiếp, từ phía trên quan sát xuống, một đạo thâm uyên như thiên câu đem hai giới ngăn cách ra, phảng phất như là một đao hoặc một kiếm uy lực khôn cùng của thượng cổ thần ma bổ ra mà thành, lộ ra vẻ cực kỳ đáng sợ thâm sâu.

Hai đạo thân ảnh chật vật đang cùng một con linh thú dây dưa.

Nam chính là đoàn trưởng Bạch Qúy có thực lực Luyện Huyết trung kỳ đỉnh của Lãnh Xà dong binh đoàn, nữ chính là muội muội của hắn được xưng là Mỹ Nhân Bạch Ngọc Sương.

Cùng bọn họ triền đấu chính là một con nhất giai hậu kỳ Xuyên Sơn Thú có thực lực Luyện Mạch trung kỳ.

Con Xuyên Sơn Thú này thân hình cực ngắn, chỉ có hai thước, đầu hình mảnh dẹt, một cái miệng bén ngọn, thân thể cực kỳ mập mạp, thoạt nhìn cực kỳ kỳ dị, một thân hậu khải nặng nề, chồng chất lên nhau, giống như huyền thiết đao thương khó phá.

Xuyên Sơn Thú phòng ngự kinh người, Phàm binh nhị giai trở xuống khó có thể tạo thành thương tổn đối với nó, nhưng mà lực công kích của nó cũng không coi là mạnh, lúc này mới cùng hai huynh đệ Bạch gia chiến đấu nửa canh giờ mà vẫn không thể giết chết đối phương.

– Tiểu muội không nên công kích thân thể của nó, công kích vào mắt của nó!

Trải qua một phen đại chiến, Lãnh Xà biết được muốn đánh lui con Xuyên Sơn Thú này chỉ có chọc mù cặp mắt của nó, bọn họ mới có thể thoát khỏi dây dưa của Xuyên Sơn Thú.

Hai người buông tha công kích vào thân thể Xuyên Sơn Thú, đổi thành hỏa viêm cường chiêu ngoại phóng chuyên hướng tới đôi mắt của Xuyên Sơn Thú mà oanh đến.

Quả nhiên, sau khi Xuyên Sơn Thú liên tục phát ra thổ hoàng sắc quang mang triệt tiêu công kích, hai mắt bị hỏa mang đả thương, phải từ dưới đất tháo chạy.

Bạch Ngọc Sương vừa thấy Xuyên Sơn Thú bỏ chạy, lúc này hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất, tay đẹp càng không ngừng vỗ vỗ ngực của mình thở hào hển.

Bạch Qúy ở một bên cũng là mồ hôi đầm đìa, hắn đi tới trước mặt Bạch Ngọc Sương, một bả đỡ nàng dậy nói:

– Tiểu muội trước đừng nghỉ ngơi, Xuyên Sơn Thú kia nói không chừng đang ở dưới chân chúng ta, thừa cơ đánh lén, chúng ta trước tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.

Bạch Ngọc Sương thuận lòng gật gật đầu, khó khăn đứng lên, sau đó tìm một gốc đại thụ nhảy lên, trốn ở trên cành cây nghỉ ngơi.

Đang ở lúc tâm thần của hai người hết sức buông lỏng, Bạch Qúy thần sắc căng thẳng, chân mày cau lại, trường kiếm đột phá hướng Bạch Ngọc Sương đâm tới.

Bạch Ngọc Sương thần sắc hốt hoảng, nàng còn tưởng đại ca muốn giết nàng, lúc này nhắm mắt chờ chết.

Song, nàng nhưng không có nhận được cảm giác đau đớn gì, lần nữa mở mắt ra lại phát hiện trường kiếm trong tay hắn nhiều hơn một con trường xà thô to bằng cánh tay.

Bạch Qúy phá vỡ bùng rắn, móc ra mật rắn, đưa tới trước mặt Bạch Ngọc Sương nói:

– Tiểu muội, là một gã dong binh hợp cách, ở bất cứ lúc nào cũng không thể thiếu cảnh giác, nhất là lúc chính mình suy yếu nhất, càng cần thời khắc cảnh giác, bằng không chúng ta là chết như thế nào cũng không biết.

Bạch Ngọc Sương thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy mật rắn nói:

– Đại ca, ta biết rồi!

Nàng từ nhỏ cùng đại ca sống nương tựa lẫn nhau, đại ca từ nhỏ đối với nàng chiếu cố có thừa, còn thật không thể tin được đại ca sẽ giết nàng, nguyên lại đại ca nàng là đang cứu nàng, trong lòng nàng đối với đại ca lại càng tràn đầy cảm kích.

Bạch Ngọc Sương dùng thanh thủy rủa mật rắn một cái, sau đó trực tiếp nuốt vào trong bụng, một đoàn nhiệt lượng khiến cho nàng cảm thấy thoải mái, trạng thái cả người tốt hơn không ít. Bỗng nhiên nàng thấy sắc mặt của Bạch Qúy hiện lên vẻ căng thẳng, nàng muốn mở miệng hỏi chuyện thì Bạch Qúy đã nắm lấy tay nàng rồi chạy đi, nói:

– Truy binh tới!

Qủa nhiên, hai người vừa rời đi một lát thì tại chỗ của hai người xuất hiện một nhóm người. Người cầm đầu mặc một bộ thanh sắc vệ giáp, tướng mạo tục tằng, vóc người cực kỳ hùng vĩ, khí tràng quanh thân cường đại, người này chính là đoàn trưởng Thanh Lang của Thanh Lang đoàn.

Ở bên cạnh hắn đứng một gã hán tử gầy gò đầu tóc hỏa sắc, sau lưng cắm một cây giáo, toàn thân tảm ra khí tức nóng rực khi có khi không, khiến cho người ta không dám thân cận, người này chính là Hỏa Lang một trong hai gã Phó đoàn trưởng của Thanh Lang đoàn, thực lực gần với Thanh Lang nhất, ở trước đó không lâu vừa mới đột phá Luyện Huyết hậu kỳ.

Ở phía sau hắn còn đi theo hai tên cao thủ Luyện Huyết Cảnh có thực lực không tầm thường, hai người này chính là đội trưởng hai đại phân đội của Thanh Lang đoàn, ở phía sau mấy người đi theo hơn mười người khác, những người này ít nhất đều có thực lực là Luyện Cốt Kỳ sơ kỳ.

Thanh Lang đoàn là dong binh đoàn lớn nhất ở Vẫn Thạch thành, mấy tên cao thủ Luyện Huyết Cảnh, hơn năm trăm tên dong binh đi theo, để cho bọn họ có thể có thực lực so với tiểu gia tộc bình thường, song hôm nay dong binh đoàn cũng chỉ còn lại mười mấy người như vậy.

Đây hết thảy đều là Bạch Ngọc Sương dẫn dắt tới.

Đầu tiên là Huyết Lang ngoài ý muốn vẫn lạc ở Thiên Hương Lâu, Thanh Lang vì báo thù cho đệ đệ, suất lĩnh đoàn vây công Lãnh Xà dong binh đoàn có thực lực gần với bọn họ nhất. Mặc dù Thanh Lang đoàn cũng hủy diệt được hơn hai trăm dong binh của Lãnh Xà đoàn, đáng tiếc cũng phải bỏ ra cái giá không nhỏ.

Song hết thảy đây cũng không phải là thảm nhất, thảm nhất chính là trong đoàn tổn thất hai tên Luyện Huyết Cảnh, trừ Huyết Lang không được tính ra, thì tên còn lại là ở trong nửa tháng này đuổi theo Lãnh Xà huynh muội, trên đường bị linh thú quần công mà chết, chính là bởi vì hy sinh của vị huynh đệ kia mới để cho bọn họ từ trong bầy linh thú công kích mà trốn thoát, cuối cùng chỉ còn lại có một đám người nhỏ như vậy rồi.

– Hỏa Lang, ngươi tới.

Thanh Lang thần sắc lạnh lùng nói.

Hỏa Lang ở bên cạnh gật đầu, chẳng những gã là người có thực lực đoàn trưởng nhất và gã còn là người có khả năng truy tung ghê nhất của cả đoàn. Chỉ thấy Hỏa Lang tiến tới phía trước và loay hoay làm cái gì đó, sau đó hắn quay lại cung kinh nói với Thanh Lang:

– Đoàn trưởng, hai đứa nó vừa rời đi chưa được bao lâu. Theo ta đoán thì hướng hai người họ chạy đi chính là chạy vào nội vi sơn mạch.

Thanh Lang nghe Hỏa Lang nói xong thì lạnh lùng lên tiếng:

– Truy!

Nói xong thì gã là người dẫn đầu đi về phía trước, các người khác thấy vậy lập tức chạy theo Thanh Lang.

………………..

Hai ngày sau, trong sơn cốc cách nội vi không xa. Một gã thiếu niên trên người mặc da hổ, sau lưng treo một thanh kiếm, trong miệng ngậm lấy một cây cỏ khô, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh. Người này chính là Lý Hàn, sau mấy ngày săn giết linh thú thì thực lực của hắn đã là Luyện Huyết hậu kỳ. Bây giờ thì hắn muốn thử vào trong khu vực nội vi trong truyền thuyết để xem bên trong có cái gì và trên đường đi tới đầy thì hắn đã thu hoạch được ba gốc nhị giai linh thảo và một gốc tam giai thảo, đây cũng là thu hoạch phong phú a!

Đang đi thì trong mắt hiện lên vài tinh quang vì hắn phát hiện một đám linh thú đang hướng tới đây nên hắn ngay lập tức lên tinh thần cảnh giác. Sau khi nhìn thấy bóng dáng của đám linh thú đó thì hắn ngay lập tức quay đầu vắt giò lên cổ mà chạy, vừa chạy hắn vừa hét:

– Chỉ là một gốc tam giai linh thảo thôi mà, sao tụi bây lại đuổi nhây quá vậy?

Sỡ dĩ Lý Hàn phải chạy vì hắn phát hiện đám linh thú đó chính là một đám Hỏa Cự Tích!

Hỏa Cự Tích khi trưởng thành có thực lực Luyện Huyết sơ kỳ, một con Cự Tích khi trưởng thành dài năm, sáu thước, tích thân hiện lên từng đạo hoa văn, thoạt nhìn hết sức dữ tợn huyền ảo. Nếu chỉ một con thì hắn không sợ nhưng đằng này lại có hơn một trăm con đuổi theo hắn, hắn chưa muốn chết sớm nên chỉ còn cách bỏ chạy. Sỡ dĩ Lý Hàn không muốn trêu chọc tụi nó nhưng khi đó Lý Hàn phát hiện một gốc tam giai linh thảo nên hắn nhanh chóng hái xuống, hái xong thì hắn phát hiện linh thú thủ hộ gốc linh thảo này chính là một con Hỏa Cự Tích, do lấy được một gốc tam giai linh dược nên tâm trạng của hắn vô cùng tốt nên đã không giết con Hỏa Cự Tích này mà đánh cho nó chạy đi. Không ngờ con Cự Tích này lại mang thù hắn, nó kéo theo cả gia phả đi truy sát hắn khiến hắn phải bỏ chạy. Mà mấy con này đúng là lầy thiệt, mỗi khi Lý Hàn cắt đuôi được bọn chúng thì một lát sau bọn chúng lại xuất hiện. Do đám Cự Tích này mà Lý Hàn đã tiến vào nội vi Hoàng Tung Sơn Mạch.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.