Phong Lưu Thánh Vương

Chương 74: Thiên Vương Thành!



Một tháng rưỡi thấm thoát trôi qua, đã đến lúc xuất phát đi đến Thiên Vương Thành. Trong quãng thời gian này, Lý Hàn sáng thì tu luyện tối về làm chuyện nhân sinh, trôi qua vô cùng tự tai, thỉnh thoảng hắn cũng nhớ đến chúng nữ đang rèn luyện trong Hoàng Tung Sơn Mạch. Trước khi lên đường, Lý Chiến đã giảng dạy tình hình Thiên Vương Thành cho mọi người nghe. Ở Thiên Vương Thành do ba thế lực điều khiển, một là phủ thành chủ, hai là Bát Xà Bang, ba là gia tộc họ Hàn. Giống như bên trong gia tộc tranh quyền đoạt thế, ba thế lực tranh đấu càng thêm kịch liệt và máu tanh, thế lực nào cũng muốn tiêu diệt thế lực khác để độc tôn nắm quyền Thiên Vương Thành!

Nhưng ba thế lực lớn thủy chung thực lực tương đương nhau, người này cũng không thể làm gì được người kia, cũng chỉ có thể chia để trị, chia xẻ quyền lực. Và Lý Chiến cũng đã nói cho mọi người quy tắc Thiên Vương hội, đó chính là mọi người sẽ được phát một tấm thẻ sau đó dùng bất cứ cách gì cho dù là giết nhau để thu nhập thẻ của người khác, sau một tháng thì sẽ căn cứ vào số lượng người còn sót lại của các trấn để xếp hạng và phân phối tài nguyên.

Do trấn Vạn Liên cách Thiên Vương Thành hơn mười ngày đi đường nên phải xuất phát sớm trước nửa tháng. Sáng ngày xuất phát, trước cống trấn hơn hai mươi con Liệt Viêm Mã nhất giai hậu kỳ đã đứng đợi sẵn, dùng để chở các thí sinh và người bảo vệ. Lúc này ở cửa đã đứng hơn vài trăm người để tiễn các thí sinh lên đường, lúc Lý Hàn và người Lý gia đến thì hắn phát hiện những người bên cạnh Liệt Viên Mã chỉ có Vương gia, không thấy các gia tộc khác. Nhìn vẻ nghi hoặc của Lý Hàn thì Lý Chiến biết hắn đang nghĩ gì nên nói:

– Con không cần ngạc nhiên, Vương gia đã mua lại các danh ngạch từ gia tộc khác rồi.

– Vương gia có quyền làm vậy sao?

Lý Hàn nói. Lý Chiến nói:

– Đương nhiên rồi, Vương gia và Lý gia là hai gia tộc đứng đầu của trấn Vạn Liên nên những người tham gia Thiên Vương Hội đều phải người của hai nhà. Những người của gia tộc khác mà đoạt được danh ngạch thì cũng chỉ giúp gia tộc họ có thêm cơ hội kiếm thêm tài nguyên từ hai tộc chúng ta. Còn nếu không chịu giao ra thì sẽ dùng đến bao lực, đánh đến khi nào giao ra mà thôi

Lý Hàn gật đầu đã hiểu, xem ra cái danh đứng đầu không phải là hư danh. Tự nhiên hắn cảm thấy một ánh mắt địch ý nhìn vào hắn, hắn quay lại thì thấy người đó chính là Vương Thanh Thanh. Lý Hàn cười lạnh, lần trước để không giết được ả, lần này hắn nhất định sẽ cho ả xuống âm phủ. Một lát sau, Vương Nguyên Lân nói:

– Đến giờ rồi, xuất phát thôi.

Rồi lão tung mình lên ngựa, ngoài trừ mười hai thí sinh thì còn có tám cường giả Tụ Linh Cảnh để bao vệ họ. Hai tộc trưởng đương nhiên sẽ đi theo vì hai người chính là đại diện chính của trấn Vạn Liên. Theo Vương Nguyên Lân, lập tức những người khác đều leo lên ngựa sau đó hướng về Thiên Vương Thành mà đi.

……………

Mười ngày sau, trước một tòa cổ thành, hai chục thớt Liệt Viêm mã từ ngoài thành hướng đại môn chạy tới. Trên đường đi bốc lên một mảnh bụi đất tung bay.

– Phía trước chính là Thiên Vương thành rồi, mọi người trước vào trong thành nghỉ ngơi, năm ngày sau là Thiên Vương hội.

Lý Chiến cất cao giọng nói.

Lý Hàn nhìn về phía cổ thành nguy nga phía trước, trong lòng không khỏi khiếp sợ.

– Lớn!

Tường thành trăm dặm liên miên, cao nhất tới mấy chục thước, xa xa nhìn lại giống như một cơn rồng lớn nằm sấp, dường như sống lại bất cứ lúc nào vậy, vô cùng khí phách!

Vạn Liên trấn so sánh với nó quả thực kém xa!

Nhưng tòa thành trì khổng lồ này không ngờ ở Thiên Long Quốc còn có đến hơn mười tòa thành giống nó? Đế đô Thiên Long Thành của Thiên Long Quốc sẽ đồ sộ ra sao?

Lý Hàn không khỏi dâng lên một cỗ hào hùng, hắn muốn chu du toàn bộ thiên hạ, xem xét thế giới rõ ràng.

Bọn họ sau khi vào thành, tất cả các thí sinh vô cùng hưng phấn tò mò, mọi người vẫn là người trẻ tuổi, đối với hoàn cảnh lạ lẫm tự nhiên tương đối hiếu kỳ. Sau đó bọn họ liền đi đến tửu lâu đã sắp xếp trước để nghỉ ngơi. Sau khi đưa các thí sinh vào tửu lâu thì các cường giả Tụ Linh Cảnh đi đến tửu lâu khác để nghỉ ngơi, lúc đám Lý Hàn đi vào thì thấy nơi này đã tụ tập không ít thanh niên nam nữ, hiển nhiên những người này cũng sớm đã đi tới nơi này. Đám thanh niên đang nhàn rỗi ở bên trong nhìn đám người mới tiến vào nghị luận rối rít.

– Ơ, lại có một nhóm người tới, thật là đủ náo nhiệt.

– Nghe nói số người tham gia đã hơn một ngàn người rồi nên Thiên Vương Thành quyết định sẽ giảm bớt số lượng trước khi Thiên Vương Hội chính thức bắt đầu. Vậy trước khi tham gia Thiên Vương Hội thì sẽ có một nhóm lớn người rời đi.

– Ai biết, dù sao rời đi cũng không phải là ta, di, lại có năm đóa kiều hoa xinh đẹp, thật không sai, có thể so sánh với lão bản tửu lâu này.

– Haha, ngươi nói đúng. Năm người này cho dù không sánh bằng lão bản tửu lâu này nhưng chắc sẽ không kém hơn bao nhiêu.

………

Đám người Lý Hàn ở dưới sự hướng dẫn của hai gã hán tử đều được phân phối xong phòng ốc.

Mọi người một đường phong trần đã lâu như vậy, ai cũng cảm thấy mệt mỏi, đều vào gian phòng của mình nghỉ ngơi.

– Hô, mười ngày, mệt chết đi được.

Lý Hàn thở nhẹ một tiếng, sau đó ngã vào trên giường gỗ liền lăn ra ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, phía ngoài truyền đến thanh âm vội vàng xao động.

Lý Hàn mơ hồ bò dậy, khó chịu lẩm bẩm:

– Giở trò quỷ gì mà ầm ĩ như vậy.

Lý Hàn vốn muốn tiếp tục ngủ, nhưng mà ở bên ngoài thật sự quá ồn rồi, hơn nữa bụng cũng đã đói, liền đi ra khỏi gian phòng.

Đi tới trên đại sảnh tửu lâu, chỉ thấy một đám người đang vây xem ở chung một chỗ, tựa hồ đang nhìn trò hay gì đó.

Lý Hàn tò mò đi tới nhìn lại thì thấy hai thiếu niên đang đánh nhau, xem ra thiếu niên tranh cãi với nhau dẫn đến đánh nhau. Hắn không hứng thú nhìn hai người làm trò hề liền đi lấy cơm ngồi ăn nhưng hắn chưa kịp đi thì một tiếng quát kiều mỵ vang lên:

– Đủ rồi!

Chỉ thấy một bóng người xinh đẹp thân mình lung linh như rắn nước bước tới, đó là một mỹ phụ tuyệt sắc, dáng người vô cùng nóng bỏng, hai đỉnh núi mây như muốn căng phồng lớp vải nhảy ra bên ngoài, eo thon như rắn nước quả thật một tay có thể ôm lấy, kiều mông tròn trịa màu mỡ, hai chân dài đến kinh người. Yêu diễm, tiêu hồn, mỹ phụ này trời sinh như là yêu tinh hại người, mỗi một chỗ toàn thân đều toát ra phong tình quyến rũ, khiến người ta vừa thấy liền cả người nổi lửa, phát ra phản ứng nguyên thủy nhất.

Thấy nàng thì các thiếu niên tách ra một đường, lúc nàng bước qua thì thiếu niên nào cũng liên tiếp quét ánh mắt qua bộ ngực to lớn cùng cặp mông đầy đặn tròn xoe của nàng, sau đó mặt bọn hắn đỏ tới mang tai, đem hai tay chắn dưới bụng, che dấu trò hề của mình. Nhưng bọn hắn không dám có một lời trêu nghẹo nào vì từ thân nàng tỏa ra khí tức của cường giả Tụ Linh Cảnh. Lúc mỹ phụ lên tiếng thì hai thiếu niên kia đều dừng lại, mỹ phụ đi đến nói:

– Hai vị khách trẻ, có quy định không gây gỗ, ẩu đả trong khuôn viên tửu lâu. Lần này ta bỏ qua, mong là không có lần sau!

– Vâng ạ!

– Vâng ạ!

Mỹ phụ vừa nói xong thì hai thiếu niên liền nghe lời. Thấy hai người đã nghe lời thì mỹ phụ liền bước đi, để lại một mùi thơm thấm đẫm lòng người. Lúc mỹ phụ đi rồi thì mọi người mới sôi nổi bàn luận với nhau.

– Trời ạ, mỹ phụ kia là ai vậy? Bộ ngực đó, cặp mông đó, thượng nàng chắc là dục tiên dục tử quá.

– Im miệng, muốn chết hay sao mà nói vậy. Nàng chính là Hàn Vũ Liên, là chủ nơi này.

– Chỉ có vậy mà, cho dù nàng là cường giả Tụ Linh Cảnh thì làm gì mà các ngươi khiếp sợ thế.

– Huynh đệ, ngươi không biết rồi. Nếu nàng chỉ là cường giả Tụ Linh Cảnh thì đương nhiên cho dù không làm gì được nàng thì bọn ta cũng không sợ nàng nhưng ngươi có biết nàng chính là con gái của tiền bối Hàn long hay không?

– Hàn Long là ai? sao ta chưa nghe?

– Hàn Long là gia chủ Hàn gia, là siêu cấp cường giả Linh Hải Cảnh!

Lúc này các thiếu niên khác nghe vậy liền hút một hơi khí lạnh, cường giả Linh Hải Cảnh a! Đừng nói là gặp mà cho dù chỉ nghĩ đến cũng không dám, không ngờ bối cảnh của Hàn vũ Liên lại sâu như vậy. Đột nhiên có một người lên tiếng hỏi:

– Vậy Hàn tiểu thư đã có ai chưa?

– Khỏi cần nghĩ đến, nam nhân của Thiên Vương thành này không ai không muốn cưới Hàn Vũ Liên cả nên ngươi không có cơ hội đâu! Ngươi thử nghĩ xem, đừng nói nàng vốn đã sắc nước hương trời, chỉ nhìn lão cha Linh Hải Cảnh ở đằng sau, ngay cả nàng có xấu xí hơn nữa, người theo đuổi nàng cũng có thể chen đầy cả Thiên Vương Thành!

Quả thật, có thể cưới được Hàn Vũ Liên, dĩ nhiên sẽ một bước lên trời, cá vượt long môn!

Nói đến đây là mọi người tự giác ngậm miệng lại, không bàn về nàng nữa. Đừng nói đến lão cha Linh Hải Cảnh ở phía sau, chỉ với thực lực Tụ Linh Cảnh của nàng thì bọn họ vẫn chưa đủ tư cách để bàn về nàng!

Trong đầu Lý Hàn hồi tưởng bộ dáng Hàn Vũ Liên, hình ảnh mỹ phụ yêu diễm tận xương như sống lại, câu hồn đoạt phách làm hắn liên tục hô lợi hại, chỉ là tưởng tượng đã câu người như thế, đúng là họa thủy trong họa thủy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.