Sau khi tên đó rời đi thì hắn thử đóng cửa phòng lại thì quả thật nồng độ linh khí bắt đầu cao lên, xem ra trong phòng này bố trí một trận pháp Tụ Linh mới được như vậy. Lý Hàn ngồi trên giường gỗ, lấy xác của Ngân Huyết Địa Long Xà ra rồi hắn bắt đầu lột da, lột gân rồi hắn móc lấy túi mật của Ngân Huyết Địa Long Xà ra. Túi mật to khoảng bàn tay của trẻ nhỏ, trên đó tỏa ra âm khí vô cùng nặng nề. Thường là phải loại bỏ âm khí thì mới có thể dùng nhưng đối với Lý Hàn thì chỗ âm khí này chính là vật đại bổ. Hắn há miệng nuốt túi mật vào bụng rồi hắn bắt đầu vận Âm Dương Hỗn Độn Quyết hấp thụ chỗ âm khí đó, mười lăm phút sau thì hắn dừng lại.
Chỗ âm khí đó đã được hắn bồi bổ cho lốc xoáy âm dương, hắn nội thị thì thấy chỗ âm nơi lốc xoáy âm dương đã được lấp một tý. Hắn thu lại da rắn, gân vào túi trữ vật còn chỗ thịt rằn thì hắn để lại một nửa còn nửa kia thì hắn biến thành thịt khô.
Làm xong thì hắn đi đến chỗ Luyện Khí trong học viện, hắn giao chỗ da Hỏa hạt, da và gân rắn cho người phụ trách. Người phụ trách nhìn chỗ tài luyện mà Lý Hàn đưa hỏi:
– Muốn biến chúng thành gì? Phàm Khí hay Linh Khí?
– Chỗ này có thể chế tạo thành Linh khí sao, thưa lão sư?
Lão sư phụ trách gật đầu, nói:
– Chỗ tài luyện mà ngươi đưa có thể chế tạo Linh khí.
Nói rồi lão chỉ vào da Hỏa hạt nói:
– Da này có thể chế tạo thành Phàm Khí tam giai, còn chỗ da và gân này thì là Linh khí nhất giai trung cấp.
– Vậy người hãy chế tạo chúng thành Linh Khí giùm con.
Lý Hàn nói. Người phụ trách gật đầu, nói:
– Tiền công là hai trăm linh thạch hạ phẩm. Giao trước một nửa, khi nào đến lấy thành phẩm thì giao một nửa còn lại.
Chỗ linh thạch lần trước mà hắn tìm được trong bí cảnh thì ngoài trừ số linh thạch hắn đưa cho chúng nữ để tu luyện thì hắn còn giữ ba ngàn viên hạ phẩm, ba trăm viên trung phẩm còn linh thạch thượng phẩm thì hắn đưa hết cho Tần Liên nên hắn không tiếc con số hai trăm linh thạch này không làm khó hắn. Hăn lấy ra một trăm viên viên linh thạch hạ phẩm đưa cho người phụ trách, lão sư phụ trách nhận linh thạch xong thì đưa cho Lý Hàn một thẻ bài màu đen nói:
– Bảy ngày sau quay lại lấy.
Lý Hàn nhận thẻ bài rồi hắn hỏi người phụ trách:
– Cho đệ tử hỏi, ở đây có bán Dược đỉnh không lão sư?
Lão sư phụ trách nhìn Lý Hàn một cái thật sau rồi nói:
– Đi ra sau hậu viện, căn phòng cuối cùng phía bên trái sẽ có đồ vật mà ngươi cần, tự mình đi lấy, chọn tốt lại tới nơi này tính tiền.
Lý Hàn gật đầu chào lão sư rồi đi ra sau hậu viện, Lý Hàn sau khi tiến vào hậu viện thì thấy vài tên đàn ông đang cởi trần đang ra sức rèn sắt, xem ra là tạo vũ khí. Mấy tên hán tử này mỗi người thân thể đều cực kỳ cường tráng, hơn nữa mỗi người đều có tu vị Luyện Mạch Cảnh, thậm chí còn có một hai người có tu vị Tụ Linh Cảnh.
Lý Hàn đi đến gian phòng theo lời lão sư thì thấy bên trong đó đặt vài cái dược đỉnh cao hơn nửa thước, mỗi một cái dược đỉnh chế tác đều cực kỳ tinh tế, hoa văn kết cấu cũng rất hợp lý, chỉ là ở đây đều đỉnh Phàm binh không có đỉnh Linh khí.
Lý Hàn chọn lấy một cái dược đỉnh tương đổi nhỏ đi ra khỏi phòng. Lúc hắn cần dược đỉnh cho lão sư xem thì nói:
– Thanh Mộc Đỉnh, đỉnh phàm binh nhị giai, có giá hai mươi vạn kim tệ.
Lý Hàn trả tiền cho lão sư rồi hắn chào một cái rồi rời đi. Sau đó hắn ra khỏi học viện để đi ăn. Lúc vào tửu lâu thì hắn tìm một chỗ khuất để ngồi ăn, đang ngồi đợi món ăn lên thì đôi nam nữ đi vào trong tửu lâu mà người nữ lại là Hàn Vũ Liên. Còn người còn lại là một nam nhân anh tuấn khoảng 24, 25 tuổi có thực lực Tụ Linh tứ trọng đang liên tục nói chuyện. Trên mặt Hàn Vũ Liên thì tràn đầy sương lạnh và chán ghét, hiển nhiên bị tên nam nhân này làm phiền. Do bị làm phiền nên nàng không phát hiện Lý Hàn, lúc cả hai đi lên lầu thì Lý Hàn nghe được Hàn Vũ Liên lạnh lùng quát:
– Triệu Đống, ngươi mà còn lải nhải bên tai ta nữa thì đừng trách ta không nể mặt cha ngươi.
Lý Hàn nghe vậy liền biết lai lịch của nam nhân này, người này là Triệu Đống, con trai của Triệu Hải Sinh, bang chủ Hải Sa Bang. Hắn biết tên này vì lúc trước tham gia Thiên Vương Hội thì những tư luyện về ba cự đầu của Thiên Vương Thành đã được hắn xem thuộc. Xem ra tên này muốn kết thân với Hàn Vũ Liên nhưng Hàn Vũ Liên thì lại không có ý định đó. Lý Hàn mặc kệ vì chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, sau khi món ăn lên thì hắn chú tâm thưởng thức món ăn.
Ăn xong thì hắn đi mua đồ, hắn chạy đi mua giường. Lý Hàn mua năm cái giường có kích thước to nhất trong quán làm lão bản cứ nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ, rồi hắn mua thêm nhiều bộ chăn mềm rồi hắn trở về học viện, trên đường đi về thì hắn mua thêm một cái thùng gỗ to nữa. Lúc hắn vừa vào trong sân mình thì bên tai truyền đến một giọng nói lạnh lùng:
– Di? Là ngươi?
Lý Hàn quay đầu qua nhìn thì thấy Hàn Vũ Liên trong sân kế bên. Lúc này hai người cách nhau một bức tường thấp cỡ nửa người, bốn mắt giao nhau. Lý Hàn cười khổ, sao lại trùng hợp như vậy trời. Hàn Vũ Liên sau khi xác nhận mình không nhìn lầm thì nở nụ cười lạnh lùng nói:
– Lý Hàn, có nhớ lời nói lúc trước của ta hay không?
Lý Hàn sao mà không nhớ, hai người họ mới chia nhau ra chưa được ba ngày cơ mà. Nhưng hắn vẫn lắc đầu lia lia, Hàn Vũ Liên thấy vậy thì nở nụ cười càng tươi:
– Ngươi không nhớ à? Không sao, ta có thể nhắc lại cho ngươi nhớ. Nếu ngươi còn xuất hiện trước mặt thì ta…giết ngươi.
Nói rồi nàng lấy ngón tay quấn quấn lọn tóc, mở miệng tươi cười nói:
– Nói đi, ngươi muốn chết thế nào? Một kiếm chết luôn hay là muốn chết từ từ?
Lý Hàn biết nàng không dám giết mình vì trong học viện cấm các đệ tử giết hại lẫn nhau nhưng bị nàng đùa giỡn như vậy làm hắn cũng hơi bực mình nên hắn muốn trêu chọc ngược lại nàng, mắt hắn quét lui quét tới người nàng, đặc biệt là từ ngực đến bụng làm nàng nổi da gà.
Hàn Vũ Liên ra vẻ hung tợn mắng:
– Ngươi nhìn cái gì? Lại nhìn nữa móc mắt ngươi ra bây giờ!
Lý Hàn làm bộ lắc đầu thở dài nói:
– Ài! Thật sự sự nghĩ không ra!
– Không ra cái gì?
Lý Hàn thắc mắc hỏi:
– Mặc dù cô mặt mũi không tệ lắm nhưng muốn ngực không ngực, muốn mông không có mông, lại ngày ngày đòi chém đòi giết, thật tình không hiểu Triệu Đống thích cô ở chỗ nào. Không lẽ Triệu Đống có sở thích đặc biệt?
Thật ra hắn nói trái lương tâm thôi, dáng người của nàng thì nhấp nhô mỹ diệu, ngực thì to, mông thì cong vêu, đặc biệt có váy dài trắng dán sát bao bọc càng thướt tha hấp dẫn lòng người. Vốn Lý Hàn chỉ định giễu lại nàng thêm mấy câu nữa, nhưng thấy cô nàng ngực phập phồng kịch liệt, mắt rực lửa có xu thế tùy thời bùng nổ thì hắn biết khôn ngậm miệng, định bỏ chạy. Nhưng tiếc là hơi muộn. Chỉ nghe một tiếng bùm, khí thế trên người Hàn Vũ Liên bỗng bốc ra ngoài, phạm vi mấy trượng cát bụi bay đầy.
– Tên vô liêm sỉ chết tiệt kia! Bổn tiểu thư phải cho ngươi biết kết quả chọc giận ta!
Khi Hàn Vũ Liên dứt lời thì thân hình yểu điệu chợt vọt qua tường viện thấp bé nhào hướng Lý Hàn. Thân hình nhanh nhẹn như hồng, tốc độ nhanh chóng như gió, chớp mắt đã đến gần Lý Hàn, đôi tay ngọc thuôn dài vỗ ra hai chưởng phong mạnh mẽ đánh hướng hắn.
– Này! Mọi người đùa chút thôi mà, có cần xem là thật không!
Lý Hàn thấy chuyện không hay thì lập tức vận dụng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ chạy ra xa ba trượng, vừa lúc thoát khỏi chưởng phong của Hàn Vũ Liên.
Bùm! một tiếng vang, hai chưởng Hàn Vũ Liên đập hụt, vách tường cứng rắn để lại hai chưởng ấn sâu một thước, nguyên tòa nhà ầm ầm rung động, hấp dẫn nhiều người chú ý.
Lý Hàn nhìn chưởng ấn trên tường, con ngươi co rút, hét to nói:
– Tổ cha nó! Ngươi làm thật hả? Quy định của học viện điều thứ nhất là cấm đệ tử tương tàn! Ngươi…
Hàn Vũ Liên mắng to:
– Hừ! Đây là đồng môn luận bàn!
Nàng lại vung lên chưởng.
Nàng rất kinh ngạc Lý Hàn có thể trốn được một kích của mình, nhưng lửa giận càng nhiều. Nàng nhướng mày liễu, mặt đầy sát khí, xem ra không dùng chưởng đập Lý Hàn thì sẽ không bỏ qua.
Lý Hàn cũng tức chửi lại:
– Đồ đàn bà điên!
Nói rồi hắn vận dụng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ nhanh chóng chạy vào trong nhà rồi trốn vào phòng tu luyện. Hàn Vũ Liên đuổi theo không kịp, để cho Lý Hàn đóng cửa phong tu luyện lại. Lúc này thì nàng không thể làm gì Lý Hàn hết nên nàng chỉ có thể ở ngoài mắng to:
– Ngươi tốt nhất thì núp trong này luôn đi, nếu không thì chỉ cần ngươi bức ra ngoài một bước thì ngươi chết với ta.
Nói rồi nàng hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Sau khi đóng cửa được phòng tu luyện thì hắn thở ra một hơi, hắn lẩm bẩm:
– Đồ đàn bà điên, đợi sau khi thực lực của ta hơn ngươi rồi ta nhất định sẽ đánh nát mông ngươi.
Nói rồi hắn chui vào Âm Dương Tháp. Hắn vào trong tòa nhà rồi lấy giường trải xuống đất, kết quả số giường mà hắn mua chiếm đến tám phần mười diện tích, nhìn cái giường siêu to khổng lồ đủ cho chỗ mấy chục người nằm này làm hắn hài lòng, xem ra mong ước giường lớn cùng ngủ của hắn sắp thành hiện thực rồi.
Sau đó hắn trải chăn mềm lên giường, làm xong thì Ngọc Linh Nhi hoan hô một cái rồi nhào lên giường mà lăn qua lăn lại rồi nàng kéo hắn vào chơi cùng nàng. Chơi đùa với nàng một lát thì hắn ra ngoài, lấy cái thùng gỗ đã chứa đầy nước rồi hắn lấy Hỏa Tích Thảo, hắn tách Hỏa Tích Thảo ra làm năm phần rồi hắn thả một phần vào trong thùng gỗ. Ngay lập tức, nước lập tức chuyển sang màu đỏ và tỏa ra hơi nóng như được đun lên vậy.
Lý Hàn cởi đồ, chỉ mặc một cái quần rồi hắn bước vào. Hắn đang chuẩn bị tu luyện một bộ công pháp luyện thể có tên Hỗn Độn Thiên Thể Quyết, đây là sau khi chứng kiến sự cường hãn của thân thể linh thú thì hắn cũng muốn có được sự cường hãn đó nên hắn đã tìm kiếm trong nhẫn trữ vật mà Hoan Hỉ để lại, cuối cùng hắn tìm được bộ công pháp này, theo như công pháp thì luyện đến cùng thì người tu luyện sẽ có sức phòng ngự không có gì phá được.
Bộ công pháp này có bốn tầng tu luyện nhưng trước khi tu luyện tầng thứ nhất thì phải cải tạo lại thân thể mới được tu luyện nếu không thì thân thể sẽ không chịu nổi mà chết. Cải tạo thân thể thì được chia tương đương Luyện Thể Cảnh nhưng mỗi tầng lại có những yêu cầu khác nhau, phải đạt đủ những yêu cầu đó thì mới coi là luyện thành.
Bây giờ hắn đang luyện tầng luyện bì, luyện bì có hai yêu cầu đó chính là bên ngoài thì cứng như kim cương, bên trong thì đàn hồi như cao su. Lúc Lý Hàn bước vào trong thùng gỗ thì hắn chỉ cảm thấy nước hơi nóng, lúc hắn vận chuyển Hỗn Độn Luyện Thể Quyết thì hắn cảm thấy làn da của mình như bị mấy trăm triệu, hàng tỉ cây kim liên tục đâm vào vậy khiến hắn đau tới mức muốn hét lên
– AH!
Lý Hàn kêu la thảm thiết, mồ hôi thì không ngừng rời xuống nhưng hắn không chịu dừng lại mà vẫn tiếp tục vận chuyển công pháp. Ngọc Linh Nhi ngồi trong rừng nghe thấy tiếng hét của Lý Hàn thì nàng muốn đi qua xem hắn thế nào nhưng trước khi đi thì Lý Hàn đã dặn nàng cho dù nghe thấy cái gì thì cũng đừng qua chỗ hắn nên nàng chỉ có thể ngồi trong rừng mà ngồi đợi mà thôi. Theo Lý Hàn vận chuyển công pháp thì sắc đỏ trong nước dần dần bị phai nhạt và qua một hồi lâu sau thì nước trong thùng đã trở nên trong suốt. Lúc này thì Lý Hàn mới dừng lại, hắn lập tức phun ra một bụng máu, lau máu dính trên khóe miệng, hắn cười khổ:
– Công pháp gì đâu mà biến thái, đau thấy mẹ luôn.
– Hàn ca ca, huynh không sao chứ.
Ngọc Linh Nhi thấy Lý Hàn đã không kêu nữa liền bay tới hỏi thăm. Lý Hàn lắc lắc tay nói:
– Huynh không sao.
Nói rồi hắn đưa tay vuốt ve cánh tay của mình, chỉ cảm thấy như vuốt qua một khối gỗ vậy. Luyện bì này chia làm bốn cấp nên đến khi nào hắn da hắn cứng như một viên kim cương thì lúc đó hắn mới luyện thành tầng này, xem ra hắn phải chịu khổ dài dài rồi. Hắn quay qua hỏi tiểu tháp:
– Tiểu tháp, đã mấy ngày rồi?
– Thưa thiếu chủ, đã năm ngày trôi qua.
Tiểu tháp nói.
– Đã năm ngày rồi sao?
Lý Hàn kinh ngạc nói. Không ngờ thơi gian trôi qua mau như vậy, cũng may là lúc trước hắn kêu tiểu tháp phát động gia tốc thời gian nên năm ngày trong này thì bên ngoài mới trải qua mấy tiếng mà thôi. Lý Hàn mặc lại đồ rồi lấy thịt rắn ra ăn, ăn xong thì hắn chuẩn bị học luyện đan.