Khi tiếng của Ung công công vừa mới vang lên báo hiệu bãi triều, Phủ Viễntướng quân đã không kịp cáo từ Khang thân vương mà tức tốc tháo mũ quanxuống ôm trong tay, đi như bay tới Khôn Ninh cung.
– Nữ nhân đó thật rất cứng cổ, hơn nữa lại có thể chịu đựng mãi đến tậnbây giờ, nếu là ta và cô thì chắc sớm đi chầu Diêm Vương…
Đương sải bước trên hành lang, Dương Tiêu Phong vô tình nghe các a hoànđàm luận về cuộc tra tấn. Gương mặt phong trần tái hẳn, trong lòng cảmthấy bất mãn vô cùng. “Chỉ vì việc này xảy ra ngoài dự liệu,” chàng tựtrách “nếu biết trước vậy, ta thà không đến phiên triều trưa nay!”
Lương tâm cắn rứt đến độ bần thần, Dương Tiêu Phong cảm tưởng chính chàng tự tay dồn nàng vào tuyệt lộ.
Chàng đi mãi đi mãi, tai lắng nghe tiếng nước chảy trong thủy hồ mà ngỡrằng tiếng khóc ai oán. Trái tim cảm giác lộ trình như cứ dài thêm ra. Khôn Ninh cung vốn dĩ rộng lớn mênh mông, nay thành vô biên vô tận.
Thì thời lúc bấy giờ là xế chiều. Vầng thái dương đã ẩn mình sau ángmây. Hàng trăm ánh nến được thắp lên nhưng tia sáng vẫn yếu ớt và mờdần, khiến Khôn Ninh cung chìm trong cô tịch. Nến đỏ lung linh ghimchính giữa lồng đèn hoa đăng. Những chiếc lồng đèn trắng tinh in hìnhHằng Nga giáng phàm treo chông chênh trên cành dương liễu. Xen kẽ những cành liễu rũ buông nhành là hàng thông thưa thớt mênh mang niềm nhớ,màn chiều dần tím buồn nát con tim.
Lâu thật lâu, cuối cùng, tuyến đường vạn trùng cũng kết thúc.
Dương Tiêu Phong đặt chân vào khu đình viên, xuyên qua chiếc cổng xâyhình lục giác để tới một khoảnh sân nhỏ. Phía bên kia sân là thư phòngcó cánh cửa sơn son thép vàng, khung cửa điêu khắc hoa văn, nơi tháihoàng thái hậu thường hay đàm trà cùng các quý phi nương nương. Trênhành lang lúc bấy giờ có hai tên thị vệ vận y phục cấm vệ quân, tay cầmđoản đao đang canh gác nghiêm mật.
Dương Tiêu Phong định tấn bước thì từ đằng sau bụi thúy trúc, một a hoàn thình lình bước ra nhún chân thỉnh an. Thấy a hoàn cố tình chặn lối,Dương Tiêu Phong lạnh lùng nhìn nàng. Ánh mắt giá băng ý muốn ám chỉthoái bộ. A hoàn không tuân, linh quang không mảy may dao động, còn giơ tay ngăn:
– Thái hoàng thái hậu mời đại nhân đến hậu viên.
Mày chau lại, Dương Tiêu Phong hất tay a hoàn sang một bên, toan dấn thân tới thư phòng thì hai tên thị vệ xông đến cản:
– Tham kiến đại nhân! – Hai gã cúi đầu thi lễ xong nói nhanh – Mời ngàilui gót, ở đây là Khôn Ninh cung, nếu ngài không có lệnh bài hoặc làthiệp mời của thái hoàng thái hậu thì không được tự tiện ra vào.
– Bổn quan nhất định phải vào trong! – Dương Tiêu Phong quát to như sấm – Hai người không trấn áp nổi ta đâu!
Không dám thất lễ với võ quan nhất phẩm, lại là người mà bọn họ tôn kính nhất hoàng triều, hai tên thị vệ lia mắt ngó nhau thăm chừng ý kiến.
Và trước cặp mắt sửng sốt của Dương Tiêu Phong, hai tên thị vệ rút đaora khỏi vỏ, kề thanh sắc bén nhọn lên cổ, nhất loạt quỳ xuống nói:
– Nếu đại nhân quyết tiến vào thư phòng, nô tài đành chết tại đây!
Nghe hai tên thị vệ dùng tánh mạng uy hiếp, Dương Tiêu Phong nổi trận lôi đình, lập tức vận quyền vô lòng bàn tay, cau có hỏi:
– Các người thách ta không dám giết các người?
Ngữ khí cộc lốc làm hai tên thị vệ khiếp đảm, khổ sở đáp:
– Nô tài không dám. Nhưng đây là mệnh lệnh của thái hoàng thái hậu, bất kỳ ai cũng không được vào trong, ngay cả Diêm Vương lẫn Ngọc Hoàng ĐạiĐế!
Hai bên đôi co tới đây thì đột có tiếng ho khan phát xuất phía sau lưng. Dương Tiêu Phong quay phắt lại, nhận thấy thái hoàng thái hậu giá đáobèn nén phẫn nộ mà quỳ thi lễ:
– Tham kiến thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu cùng hai a hoàn đứng im ỉm tự bao giờ, mâu quang nghiêm nghị nhìn Phủ Viễn tướng quân, đoạn nói ngắn gọn:
– Tướng quân theo ai gia ra khuôn viên.
Lần đầu tiên trong đời, trung thần ái quốc lưỡng lự mệnh lệnh của tháihoàng thái hậu. Dương Tiêu Phong tuyệt nhiên tịnh, cứ quỳ gối dưới đất, tứ chi không màng xê dịch.
Ngộ giác đường nét khẩn trương biểu hiện rõ rệt trên gương mặt tuấnkiệt, thái hoàng thái hậu ngỡ đấng nam trang tính đánh ván bài liều,liền dịu giọng đảm bảo:
– Nữ nhân đó vẫn còn sống, tướng quân không cần lo âu. Hãy để cô ta một mình yên tịnh, vận dụng đầu óc trí tuệ mà suy nghĩ cho thật chín chắn.
Thái hoàng thái hậu đã phán vậy, thì dầu hàng vạn lần không muốn tuânchỉ cũng đành phụng mạng, cơ mà chưa nỡ lui gót ngay, Phủ Viễn tướngquân đứng dậy ngoảnh đầu nhìn lại.
Qua khe cửa điêu khắc hoa văn, Dương Tiêu Phong thấy người con gái chàng thương hãy còn nằm đó, khoảng cách vài ba bước chân. Nhưng lại xa đếntận phương trời, trong gang tấc mà gấp mười quan san.
Ở bên kia bến bờ hải lý, giai lệ nằm nghiêng e ấp trên sàn, đôi chân trần tuyệt đẹp thu sát ngực.
Dương Tiêu Phong trông cảnh tượng thê thảm đó, cõi lòng cảm xúc chợttrào dâng. Nhất là nhận biết ngọc thủ của nàng run run, dưng có lẽ dokêu gào đến đỗi tắt tiếng nên không la khóc nữa.
Trên sàn gạch men hoa lạnh lẽo, nàng im lìm khép hờ đôi mi. Y phục rách rưới tả tơi để lộ hình hài nhi nữ. Những đường cong tuyệt mĩ nổi rõmồn một, vòng eo thon gọn trắng như tuyết pha lê, ngọc dung xinh đẹpkhông gì sánh được khiến bản thân chàng dù có năng lực kiềm chế rất lớncũng phải rung động.
Chừng muốn tình hình tệ hại thêm thế nữa, Dung ma ma xoắn tay áo quỳ một chân, hất đầu ra hiệu cho một a hoàn tạt thau nước vào mặt nàng. Đôimắt lim dim liền mở toang lộ vẻ thống khổ, hoa dung ảm đạm nhìn xungquanh.
Chờ nàng trấn tĩnh dần, Dung ma ma cộc cằn hỏi:
– Thế nào, ngươi còn cứng đầu nữa không?
Chỉ chứng kiến bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Dương Tiêu Phong giận tím gan, tức thì thu nắm đấm, thanh âm phát xuất từ những lóng tay vangrăng rắc.
Rồi hít một hơi thật sâu, chàng quay lưng đi theo thái hoàng thái hậu, rẽ ngõ về phía hậu viên mà đầu nóng bừng bừng.
Phủ Viễn tướng quân đi được ba bước chân. Lý trí toan điều khiển hành động song không lung lạc nổi mối tư tình nhi nữ đang chất chứa trong lòngkhi một tiếng la thất thanh bất chợt vang lên.
Tiếng thét thảm thiết vọng đến tai Dương Tiêu Phong, khiến chàng cảmthấy tất cả sự bi thương thống khổ của nàng phát ra từ chân tâm, liềnkhông khỏi trỗi lòng trắc ẩn.
Trung thần ái quốc chưa bao giờ làm trái ý hoàng ân, nay bỗng tự tiện di chuyển chậm chạp rồi thình lình quay mình.
– Đứng lại! – Thái hoàng thái hậu thảng thốt nhìn trừng trừng bóng dángcủa vị quan ngang ngạnh, bất chấp lẽ phải, tỏ ra không kiêng nể gì bấtcứ ai.
Quả y dự đoán, Dương Tiêu Phong phớt lờ tiến tới thư phòng. Thái hoàng thái hậu liền đanh giọng:
– Nếu tướng quân còn bước thêm một bước nữa, cô ấy sẽ mất mạng ngay!
Sáu âm cuối cùng có hiệu nghiệm ngay tấp lự.
Tai nghe mệnh lệnh đầy đe dọa, Dương Tiêu Phong liền cảm giác rét khắpchâu thân. Tám phương thốt nhiên lộng gió, bốn hướng phát xuất mây mờ. Thâm tâm hiệp nghĩa hệt ánh đèn tắt nghẹn, lòng bỗng mất hết ý địnhthanh toán Dung ma ma.
Và lo tánh mệnh của người thương bấp bênh như ánh nến, Dương Tiêu Phongquyết định từ bỏ mưu đồ giải vây. Trong giây phút đó, chàng tự dưngchẳng muốn làm trái ý hoàng gia, chẳng muốn phóng mình vào giữa trận,đại triển thần uy cứu mỹ nhân, mà cứ ngẩn người ra đứng yên như trờitrồng.
Cơ mà toàn thân run rẩy. Âm ngao kêu gào thê lương của Nữ Thần Y khiếnchàng mất đi sự bình tĩnh và tự kìm chế lúc bình thường. Biểu cảm hoàntoàn khác lạ so với vẻ lạnh lùng trước đây.
Sự điềm tĩnh lúc mới đến Khôn Ninh cung dần dần trốn chạy cả, Dương Tiêu Phong không nói không rằng, quay mặt lại trân trân nhìn thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu tất hiểu trung thần ái quốc muốn cưỡng lại mệnh lệnh của bà, bất quá chỉ vì tánh mạng của một nữ nhi.
Quả nhiên, mỗi tiếng thút thít vang xa là một mũi dao đâm sâu vào ganruột. Dương Tiêu Phong chưa bao giờ cảm nhận nỗi thống khổ mà khiếnchàng phải vận hết sức lực bình sinh, gồng mình lắng nghe Dung ma ma tra tấn một nữ nhân như vầy.
Thái hoàng thái hậu dọa một câu rồi, thản nhiên nhìn thật sâu vào mắtngười đối diện thêm một hồi, xong thong thả quay mình bước đi trên conđường lát đá trứng ngỗng.
Dáng vẻ phụng hoàng hệt áng mây hồng thướt tha cất bước phía trước.Mãnh hổ tướng tâm trạng u ám, tay cầm mũ quan nối gót theo sau, bụngthầm đánh giá dáng dấp vô tư lự “lão phật bà thư thả ra vẻ không chấpnhứt sự đời cớ nhưng lại là mẫu người hết mực nghiêm khắc, rất khó hòađồng…”
Nhân sinh đa tình tự chuốc họa. Từ cổ chí kim thiên đình thích đùanghịch ý trần đời. Lòng buồn rười rượi mà thời gian cứ mặc tình trôi.
Gần một canh giờ, cả hai chủ tớ dắt nhau dạo một vòng khuôn viên.
Khôn Ninh cung thanh nhã vui tươi. Tứ phương nến giăng hoa kết, đèn lửa sáng ngời, lư đồng thạch cao bốc khói mang mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
Thêm một canh giờ nữa, họ vẫn thả bộ tà tà xuyên qua tiểu đình xinh xắntọa lạc hướng tây. Ba mặt trồng đầy thúy trúc, mặt còn lại là một hànhlang chạy dài, uốn lượn như hình con trăn. Có một pho tượng tiên nữ tạc bằng thạch ngồi trên ghế đá trong đình, lưng xoay về lan can, mặt hướng ra hàng trúc, tay chống cằm e lệ trông kiều diễm tuyệt trần.
Đợi tới trăng lên, thái hoàng thái hậu mới dẫn Dương Tiêu Phong đi vàomột căn phòng thiết kế đơn giản, trung tâm trưng bày bộ bàn ghế đóngbằng gỗ hoa lê. Trên chiếc án gần cửa ra vào có đặt hai bình sứ trắng,trong bình cắm vài cành cẩm chướng. Các cánh hoa nở lòa xòa tự nhiên.
Vì quá ngán ngẩm mớ cây kiểng đến tận xương cốt, Dương Tiêu Phong cứtưởng thái hoàng thái hậu định luận đàm phong thủy với chàng, bèn đánhbạo lên tiếng:
– Bẩm thái hoàng thái hậu…
Trang nam tử chưa thốt trọn câu thì thái hoàng thái hậu mau mắn ngắt lời:
– Tướng quân và ai gia lâu lắm mới có dịp tương phùng. Thôi thì đêm nay thay vì bàn tán chuyện đại sự quốc gia, hay là giang san với lại mỹnhân, khanh hãy đánh một ván cờ với ai gia đi.
Dương Tiêu Phong đang lo sốt vó dùm sinh mạng của Nữ Thần Y, bèn thu hết can đảm, trầm giọng nói:
– Nhưng mà…
– Tướng quân đừng nhưng nhị nữa – Thái hoàng thái hậu chen lời lần thứ hai – Đánh bại ai gia rồi hẳn nghị luận về cô ta!
Thái hoàng thái hậu đã sớm đoán biết lòng dạ của đấng nam trang thànhthử không hề kiêng dè, nói huỵch toẹt điều Dương Tiêu Phong khẩn thiết.
Rồi thì lời vừa mới dứt, chẳng cần biết đối phương có đồng ý hay chăng,thái hoàng thái hậu giơ tay ngoắc a hoàn đứng ngoài hành lang, mỉm cườisai khiến:
– Tiểu Nguyệt, ngươi đi lấy cờ vây đem vô đây.
Dương Tiêu Phong trông theo chiếc bóng kiều mỵ của a hoàn Tiểu Nguyệt,uể oải than thầm, bụng không muốn dây dưa ngồi chơi cờ vây trong khi NữThần Y vật vã giữa bến bờ sống chết. Sau hồi suy đi nghĩ lại, chàngliều mình dụng lời khiêm cung:
– Hạ thần từ nhỏ tới lớn trưởng thành trên lưng ngựa, ở ngoài thảonguyên chỉ quen nắm binh khí trong tay, thật không rành luật lệ cờ vâythưa lão phật bà…
Thái hoàng thái hậu tặc lưỡi lắc đầu. Song đôi với lời chàng nói, nụcười nơi khóe miệng của bà cũng tiêu tan. Dương Tiêu Phong linh quangtinh anh, biết người đối diện phật ý liền im bặt.
Khung cảnh chợt tẻ ngắt. Thái hoàng thái hậu tảng lờ vén áo choàng lông cừu màu vàng sang một bên, an tọa trên ghế gỗ, yên tịnh chờ a hoàn Tiểu Nguyệt bưng bàn cờ ra đặt lên bàn rồi phán:
– Tướng quân không cần khiêm nhượng. Ai gia đã từng nghe Khang thânvương khen khanh sở hữu thuật đánh cờ cao minh. Hơn nữa, giả sử khanhkhông rành, ai gia sẽ giảng sơ qua luật lệ. Khanh cứ việc học theo đấy, vừa chơi vừa hoàn thiện.
Đoạn ngẩng đầu nhìn Dương Tiêu Phong, thái hoàng thái hậu dịu dàng mời mọc:
– Tướng quân ngồi đi.
Dương Tiêu Phong biết làm sao hơn, đành vòng tay cúi đầu tạ ân, miễncưỡng ngồi xuống và đặt mũ quan lên trên mặt bàn. Chàng để thái hoàngthái hậu cầm quân đen đi trước.
Thời gian trôi qua khoảng vài chung trà. Sắc mặt kín như bưng, tháihoàng thái hậu chăm chú quan sát nước cờ của đối phương. Đôi mắt phụnghoàng tăm tối không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
Dương Tiêu Phong tuy lửa cháy trong lòng song cũng hết cách, đành kiênđịnh nhập tâm vào những con cờ trắng vì chỉ có thắng cuộc mới mong gặpđược Nữ Thần Y.
Gần nửa ván cờ, Dương Tiêu Phong cố tình không nhìn thái hoàng thái hậu. Chàng muốn tập trung suy nghĩ cho thật rạch ròi, xem bố cục nên làmthế nào để đạt kết quả nhất chiến bất bại. Thuở còn nhỏ vì phù phiếmnhất thời, chàng cũng từng nghiền ngẫm kỳ phổ, dần dà về sau do viễnchinh thành thử cứ bận bịu. Vả lại, chàng vốn dĩ không có hứng thú nêntừ bỏ môn cờ vây, họa chăng là đánh với Khang thân vương vài nước vàodịp tết Nguyên Tiêu vì bị ngài thúc ép.
Nay nhìn bàn cờ chằng chịt đường dây mối nhợ, Dương Tiêu Phong buộc tríóc nhớ lại yếu lĩnh “thắng thua phụ thuộc nước đi.” Chàng liền cân nhắc một góc, nhằm vào đó để triệt hạ quân cờ đen tinh nhuệ.
Thái hoàng thái hậu ung dung ngồi đối diện. Bà vốn có ý định giảng giải đôi chút và đề nghị chấp quân nhưng thấy Dương Tiêu Phong dửng dưng,lại có vẻ sành sỏi, đành thôi. Trong môn cờ vây thì chấp quân nghĩa làđấu thủ chơi cờ trên cơ sẽ nhường người chơi cờ kém hơn mình chín quân. Những quân được chấp thường có một số vị trí xác định. Sau khi nhữngquân cờ này được đặt lên bàn cờ, quân cờ của người thành thạo bắt đầu đi bước đầu tiên.
Hệt đang đứng trên chiến tuyến, Dương Tiêu Phong chẳng khác chi kì thủbố cục chặt chẽ từ giai đoạn khai quân vì đây là thời điểm quyết định cả bộ mặt của ván cờ sau này. Phủ Viễn tướng quân khai cuộc bằng cách ánngữ, khoanh vùng đất lớn trên bàn cờ bằng vài quân cờ trước khi pháttriển dần và chiếm góc.
Sang trung bàn chiến, Dương Tiêu Phong đem kinh nghiệm xương máu xôngpha sa trường ra thực hành, tập trung vào việc tranh giành đất đai, đaphần thanh toán các vùng lân cận, rồi thì tìm cách đặt quân như thế nàođể hạn chế sự bành trướng của địch nhân, xong lừa thế vây bắt quân đốiphương.
Thái hoàng thái hậu không ngớt mỉm miệng cười hài lòng, mắt sáng trưng nhìnDương Tiêu Phong thể hiện tận tụy sự tinh hoa của trí sáng tạo. Bằngmưu, dũng và bầu trí tuệ khôn ngoan cộng với sức cờ dẻo dai, bà cảmtưởng hình như chàng có khả năng dự đoán được điểm quan trọng của quânđến sáu mươi nước cờ kế tiếp.
Chẳng thiết gì đến thâu quan, giai đoạn tàn cuộc mà hai bên sắp xếp cácquân cờ để thuận tiện cho việc xác định lãnh thổ và tính điểm, tháihoàng thái hậu đặt tay lên vai Dương Tiêu Phong, cười nói:
– Âu Dương Tu đời nhà Tống có viết trong Tân Ngũ Đại Sử, không biếttướng quân có đọc hay chưa? Y bảo việc trị nước cũng không khác gìthuật đánh cờ vây. Ai biết cách dùng, biết cách đặt để cho đúng chỗ thì thắng, còn hễ ai không biết cách dùng, cách đặt thì thua.
Tới giây phút này, Dương Tiêu Phong mới thôi hồn lìa khỏi xác. Chàngchớp mắt nhìn xuống bàn cờ, phát hiện gần hết thảy là giang sơn của quân trắng, riêng đội quân ít ỏi màu đen nằm khép nép một góc.
A hoàn Tiểu Nguyệt đứng ngoài hành lang trông vào, thầm bảo “không thểthế được! Thái hoàng thái hậu chính là kỳ cựu của môn cờ vây tronghoàng cung này, tài nghệ còn hơn Khang thân vương!”
Bên trong căn phòng, để chứng minh sự hoài nghi của Tiểu Nguyệt không hẳn là không có lý, Dương Tiêu Phong liền vòng tay nói:
– Tạ thái hoàng thái hậu đã nhường nhịn hạ quan.
Thái hoàng thái hậu gật gù cảm thán:
– Ai gia vốn không hề nhún nhường. Thật ra thì trên cơ bản ai gia vốn không phải là đối thủ của tướng quân.
Nói rồi trìu mến nhìn người trước mắt, thái hoàng thái hậu tiếp lời:
– Tướng quân rất khôn ngoan, biết nhẫn nại, bỏ phụ giữ chính, nguyện nộp cái nhỏ để giành cái lớn, tự tiện hy sinh tiểu tiết để giành đại cục,không níu kéo lằng nhằng nhằm dẫn tới thắng lợi khiến ai gia tâm phụckhẩu phục. Xem chừng khanh thấu hiểu cốt lõi của thuật cờ vây này!
Dương Tiêu Phong vâng dạ, miệng tạ ơn mà tâm khảm chua chát không thểtả. Thái hoàng thái hậu cũng cùng chung tâm trạng đau đầu, miệng khenngợi mà tim nghĩ đến bệnh tình của hoàng đế Khang Hi. Dương Tiêu Phongthì liên tưởng những tiếng roi vút trên lưng Nữ Thần Y mà lục phủ ngũtạng của chàng buốt gan buốt ruột. Cả hai tâm hồn dằng dặc tâm sự, mỗingười một nỗi đau lòng.
Đột ngột, thái hoàng thái hậu chép miệng bâng quơ:
– Nữ nhân đó quả là cực phẩm trong nữ giới, là một mỹ nhân có phong cách cực kỳ độc đáo trên đời.
Dương Tiêu Phong đang phân chia các quân cờ đen trắng thành hai đống đểđặt vào hai hộp riêng biệt, nghe nhắc đến Nữ Thần Y thì bỏ trật con cờnọ vào hộp kia.
Thái hoàng thái hậu dùng hai ngón tay thon dài, nhón con cờ không hợp vị trí đó ra, từ tốn hỏi:
– Tướng quân đau lòng à?
Dương Tiêu Phong mắt nhìn trân trân bàn cờ, không đáp lời. Thái hoàng thái hậu lắc đầu nói:
– Không phải ai gia tự nhận bản thân có nhãn lực cao minh, mà lúc nãy ai gia nhìn qua thần thái của nàng ấy, ai gia dám khẳng định đó không phải là loại nữ nhân tầm thường, mà phải dùng bốn chữ “thâm bất khả trắc” để hình dung. Một vài trận roi không làm nàng ấy chết đâu. Tướng quânkhông cần đứt ruột.
Khuyên đến đoạn này thì mắt liếc chừng thái độ của Dương Tiêu Phong,biết chàng an lòng đôi chút, thái hoàng thái hậu an tâm nói thêm:
– Tướng quân cũng không cần thừa nhận ưa thích nàng. Ai gia hoàn toànbiết được nguyên nhân mà nàng chiếm một vị trí trong lòng khanh. Thực ra thì nữ tử đó rất đáng thương, bị Khẩu Tâm lập mưu ám hại thật thê thảm. Nay nợ máu quyết trả bằng máu, nàng vì hận mà nhất định không chuẩntrị dùm hoàng đế đương kim.
Dương Tiêu Phong vẫn chưa chịu nhúc nhích môi. Thái hoàng thái hậu chờ một lát đành dò hỏi:
– Chẳng lẽ ngoài cô gái đó, tướng quân không còn thấy hứng thú đối vớinhững nữ nhân xinh đẹp ở kinh thành nữa à? Chẳng hạn như Mẫn Mẫn tiểuthư, rồi Tân Nguyên cách cách…
Thái hoàng thái hậu tuy vòng vo cơ mà hàm ý cực rõ, muốn tác phối dùm vị công nương cành vàng lá ngọc đang an ngự nơi hậu cung. Khổ nỗi, DươngTiêu Phong nghe nhắc tánh danh Tân Nguyên cách cách liền cảm giác mâyđen vần vũ trên đỉnh đầu, lật đật xác nhận tình cảm dành cho Nữ Thần Y:
– Thật ra thì thần phát hiện bản thân bắt đầu có chút ưa thích nữ nhânđó, thích tính cách nàng hiểu ý người khác, cơ linh thông xảo.
Thái hoàng thái hậu nhìn sững Dương Tiêu Phong, không ngờ chàng có thểđiềm đạm ngồi đánh hết bàn cờ, mặc dù lúc bấy giờ bung dạ khẩn trương mà tâm bình định, quyết gắng gượng vì Nữ Thần Y mà đi nước cờ cao minh,đầu óc không để bị ai chi phối, tấm chân tình thật đáng ngưỡng mộ.
Dưng sực nhớ sự việc trọng đại, thái hoàng thái hậu thở dài:
– Cơ mà người có cơ linh thông xảo đó lại quá cứng cổ, không tỏ tường câu kẻ biết thời cơ mới là tuấn kiệt.
Dương Tiêu Phong đang thu dọn bàn cờ bỗng khựng lại, hơi chột dạ nhưng gắng giữ nguyên tư thế an nhiên tự tại, điềm đạm nói:
– Nếu như hạ thần có cách khuyên nhủ cô ta?
Thái hoàng thái hậu nhướng mắt:
– Tướng quân nghĩ rằng có thể sao?
– Thần muốn thử – Dương Tiêu Phong gật đầu – Mong thái hoàng thái hậu đồng ý khẩn cầu!
– Được! – Thái hoàng thái hậu nhịp mấy móng tay dài lên mặt bàn – Ai gia cho khanh cơ hội khuyên bảo, đến sáng sớm mai là thời hạn cuối cùng.Nếu như đối phương vẫn cứ cương quyết giữ vững lập trường thì Dung ma ma sẽ tiễn đưa nàng đi gặp tướng công một đoạn.
Dương Tiêu Phong tức tốc quay đầu ngó khoảng sân, nhẩm tính thì thờikhông còn bao lâu bèn nhấc mũ quan, rời ghế quỳ bái chào. Thái hoàngthái hậu đặt tay lên vai chàng, bảo:
– Đừng nói là ai gia không nhắc nhở tướng quân, là đại trượng phu muốnlàm việc lớn thì không được động tình vì tình cảm sẽ che mờ lý trí.Khanh chớ quên rằng người Mãn chúng ta có câu danh ngôn “ô vân cáinhật,” nghĩa là gì khanh còn nhớ không?
Dương Tiêu Phong chỉ tay lên không trung, đáp:
– Bẩm thái hoàng thái hậu, câu ô vân cái nhật có nghĩa là mây đen chemặt trời. Đại khái ám chỉ tình yêu nam nữ không những làm người ta chán nản sầu bi mà còn là một gánh nặng đè nén khiến họ nghẹt thở.
– Đúng vậy! – Thái hoàng thái hậu thu tay về, nghiêm giọng nói – Ai gianhìn nữ nhân đó, muốn khuyên tướng quân một câu thật lòng, tướng quânkhông nên quá gần gũi cô ta hầu tránh họa sát thân nơi tương lai!
Nói đoạn dìu Dương Tiêu Phong đứng lên, thái hoàng thái hậu dắt tay chàng ra khỏi phòng, dặn dò lần sau cùng:
– Ai gia nghĩ bây giờ tướng quân nên hít sâu một hơi, rũ bỏ hình ảnh yêu kiều hấp dẫn. Nữ tử đó có thể làm bất kỳ nam nhân nào mê mệt quaycuồng, đến đỗi không biết đông tây nam bắc nhất tề là đâu. Hạng mỹ nhântinh linh này giống như Thi Di Quang, e rằng mai đây lợi dụng tối đa sựmỹ lệ làm khanh không dễ đối phó.
Dương Tiêu Phong cùng thái hoàng thái hậu song bước đều đều trên hànhlang. Vừa đi, chàng vừa lắng tai nghe lời giáo huấn. Hồi còn nhỏ,ngạch nương của chàng mất sớm, a ma vì hết lòng yêu thương người vợ quácố nên nguyện không lập kế thất. Thành thử từ lâu, Dương Tiêu Phong đãxem thái hoàng thái hậu như thân mẫu của chàng.
Và trong hiện tại, thân mẫu bảo ban rằng chàng không nên đem lòng đem dạ giao tay Nữ Thần Y, dứt khoát không thể yêu nữ nhân ấy. Nếu còn dùngdằng, mai sau dù muốn rút lui cũng không kịp nữa. Bà bảo chàng nên đốixử nàng như người xa lạ, dùng thời gian để mọi chuyện nhạt phai, đểnhững lớp sóng tình bấy lâu nay lắng lại.
Tâm sầu trăm mối, và do mãi bận bịu suy nghĩ điềm tiên tri, Dương TiêuPhong không dè chàng đang đặt chân bước ra khỏi khu đình viên yên tịnh.
Trước phút chia tay ở cánh cổng hoa giăng, thái hoàng thái hậu quay sang trung thần ái quốc:
– Tướng quân chơi cờ vây giỏi như vậy thì bộ cờ này ai gia sẽ sai người mang đến phủ đệ trao tặng.
Lòng cảm động muôn phần, Dương Tiêu Phong vòng tay cung kính:
– Tạ chủ long ân.
Đợi chiếc bóng của Dương Tiêu Phong khuất dạng, thái hoàng thái hậu cùnghai a hoàn trở về thư phòng. Hai a hoàn mở cửa vén rèm, mời lão phật bà vào trong.
Dung ma ma đứng cạnh bàn trà nhún chân thỉnh an, đoạn đi lấy bộ quần áongủ màu hồ thủy. Bộ y phục đó đã được thượng cung trang phục tẩn mẩnthêu dệt bằng gấm hoa văn, vốn là cống phẩm mang đến từ Tân Cương, thuộc vùng biên giới tự trị.
Thái hoàng thái hậu tiến đến giữa gian, để yên cho Dung ma ma cởi áo choàng lông cừu, thay bộ đồ màu hồ thủy.
Một lát sau, tay nhấc tách trà gừng, thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng an tọa, hạ giọng hỏi:
– Nữ nhân đó thế nào?
Dung ma ma gấp áo choàng làm đôi ôm trong tay, khom mình đáp:
– Nô tì đã thuận theo ý của lão phật bà, để cho ả một con đường sống.
– Ngươi làm rất tốt – Thái hoàng thái hậu gật đầu hài lòng, xong tiếplời – Dương Tiêu Phong đã tự nguyện đi khuyên bảo ả dùm ai gia.
Ruột rối như tơ, Dung ma ma ngẫm mãi vẫn không thông. Lòng chỉ cảm thấy năm xưa tuy luận bàn nhiều chuyện ra ngoài khuôn khổ với thái hoàngthái hậu, nhưng chưa bao giờ lâm cảnh khó hiểu như vấn đề nan giải này.
Thái hoàng thái hậu cũng biết Dung ma ma không thông tỏ ý bà, bởi giữa họ là khoảng cách ba trăm năm tư tưởng, bèn nói:
– Ngươi thấy ai gia đi nước cờ này, ngạc nhiên lắm phải không?
Dung ma ma cả mừng khi phát hiện thái hoàng thái hậu không tỏ vẻ tráchcứ gì về sự ngu muội. Vả lại, lúc nhìn chủ tử, Dung ma ma ngộ giác nụcười thường trực vẫn đọng trên môi. Dưng đôi mắt phụng hoàng thì nhìnnhư khoan vào cánh cửa, tựa hồ muốn xuyên qua chúng để rọi thấu cảnhtượng ở thư phòng cách đó một quãng, nơi Nữ Thần Y đang nằm và DươngTiêu Phong có lẽ trên đường viếng thăm.
Dung ma ma bèn cất giọng hỏi điều mà nãy giờ chôn giấu:
– Nô tì thật không hiểu, tại sao lúc ban đầu lão phật bà không sai khiến Phủ Viễn tướng quân thẳng thừng, cứ triệu hắn vào Khôn Ninh cung, bảohắn thuyết phục nữ nhân đó. Cớ sao lại sắp đặt việc hoàng thượng thiếttriều trễ nải, cố tình vượt quá giờ Thân hòng giữ chân hắn để dụng hìnhcô ta?
Bằng điệu bộ trang nhã, thái hoàng thái hậu từ tốn đặt tách trà lên bàn, vừa khoan thai nhịp mấy ngón tay vừa lắc đầu tiết lộ:
– Ai gia thật ra không phải dụng hình Nữ Thần Y vì cô ta thốt lời ngông cuồng, mà trận đòn đó vốn dành cho Dương Tiêu Phong xem.
Ngưng vài giây, thái hoàng thái hậu nói tiếp dụng tâm thật sự:
– Ai gia muốn hắn biết ở chốn cung đình này ai là chủ tử.
Dung ma ma sực hiểu, mắt sáng trưng như đèn pha Khổng Minh:
– Vì Phủ Viễn tướng quân khẩn trương nha đầu kia?
– Phải – Thái hoàng thái hậu điềm nhiên gật đầu.
Dung ma ma sững sờ nét mặt:
– Lão phật bà e Phủ Viễn tướng quân tay nắm binh quyền, trong tương laitiêu trừ Ngạo đại thần xong có ngày cả gan tự mình xưng bá?
Xem chừng nội tâm sâu kín bị tên nô tì thân cận vạch trần, thái hoàng thái hậu gật đầu lần thứ hai:
– Trong hiện hữu thì Dương Tiêu Phong còn là một trung thần, nhưng ngàysau ra sao thì ai gia không dám chắc. Nhân sinh ý tưởng bất thời thayđổi, quyền hành thế lực dễ dàng che mắt con người. Chỉ cần hôm nay aigia nắm được cán của hắn, mai này dùng cái cán đó đối phó hắn nếu nhỡhắn có lòng bất trung.
– Cái cán? – Dung ma ma cắn môi suy luận – Ý của lão phật bà ám chỉ vị lang y giang hồ?
– Đúng vậy, cô gái đó là yếu điểm duy nhất của Dương Tiêu Phong.
– Thế còn ván cờ vây? – Dung ma ma lại hỏi – Là do lão phật bà tự nguyện nhún nhường?
– Không! – Thái hoàng thái hậu lắc đầu – Là ai gia thua cuộc, nhưngDương Tiêu Phong hắn không hề hay biết. Hắn cũng như ngươi, ngỡ rằng ai gia khiêm nhường nên cảm giác nợ của ai gia. Hắn tưởng ai gia cố tìnhthua trận để tạo cơ hội cho hắn đi gặp Nữ Thần Y. Bởi thế mà trong lòng hắn nghĩ hắn thiếu của ai gia món nợ ân tình này.
– Ý của lão phật bà… – Dung ma ma cười nói – Phủ Viễn tướng quân là mộtngười có tình có nghĩa, ân oán phân minh, mai này hắn sẽ xả thân đềntrả?
– Ai gia hy vọng thế!
Nhíu mày một thoáng, Dung ma ma lộ vẻ bất an:
– Lão phật bà nghĩ Phủ Viễn tướng quân thật tình có cách thuyết phục nha đầu cứng cổ cam tâm chuẩn trị cho đương kim hoàng thượng?
– Điểm này ngươi không cần phải lo – Thái hoàng thái hậu phất nhẹ tay áo – Ai gia tuyệt đối tin tưởng tài năng thu phục nhân tâm của hắn.
Nghe thái hoàng thái hậu phán chắc, Dung ma ma không thắc mắc thêm nhiều, mà khẽ trầm tư nhìn chủ tử.
Thái hoàng thái hậu hãy còn trang nghiêm ngồi im chiêu từng ngụm tràgừng. Dung ma ma không hiểu bà đang suy nghĩ điều gì, mà cũng chẳngbuồn phỏng đoán vì lòng dạ hoàn toàn tin tưởng sự sắp đặt từng con cờlẫn đường đi nước bước của chủ nhân. Thái hoàng thái hậu cơ trí hơntrời, mưu mô trác tuyệt, ắt sẽ tìm mọi phương pháp vẹn toàn hòng bảo anngai vị cho hoàng đế Khang Hi.