Lúc này, người hầu kia cũng đem nước ép cam ra tới đặt một bên bàn, nhìn thấy phần ăn sáng mà Camy đang ăn thì không khỏi mở to mắt kinh ngạc.
“Tiểu thư, sao cô lại ăn phần điểm tâm này?”
Cô ta không nhìn người hầu nói: “Sao vậy? tôi không được ăn à?”
“Không phải, ờ…lúc nãy có phải tiểu thư đã gặp một cô gái không?”
“Ừ, có gặp, cô ta là người hầu mới à?”
“Không phải đâu tiểu thư, cô ta là người phụ nữ kỳ lạ được cậu chủ đưa về.”
Nghe tới đây Camy liền dừng miệng, nhìn người hầu, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Người phụ nữ kỳ lạ được Nghiêm Thần đưa về?”
“Dạ đúng vậy, để tôi nói cho cô nghe, thật ra phần ăn sáng này là đích thân cậu chủ căn dặn tôi làm cho cô ta để ở trong bếp đó.”
“Cái gì?”
“Chưa hết đâu tiểu thư, vẫn còn một chuyện nữa, đêm hôm qua ở ngoài Cẩm Tú Lệ Viên có tiếng chó sói tru lên, cậu chủ nghe thấy liền gấp gáp chạy ra, tôi tò mò cũng lén chạy theo rình xem, thì mới phát hiện cô ta xông vào Cẩm Tú Lệ Viên bị đám chó sói dọa cho một trận, còn bị thương ở chân, thế là cậu chủ bế cô ta lên rồi đưa về phòng.”
“Bà nói cái gì! Nghiêm Thần bế cô ta?!”
“Dạ đúng!”
Camy thay đổi sắc mặc liền trở nên tức giận, hướng người nọ hỏi thêm một câu.
“Vậy khi biết cô ta xông vào Cẩm Tú Lệ Viên, anh ấy có nói gì không?”
“Không có.”
Ả ta tức giận đấm một cái rầm lên bàn ăn, đồng thời làm cho mọi vật trên bàn đều rung chuyển. “Chết tiệt!!!”
Cẩm Tú Lệ Viên vốn là cấm địa không ai được phép ra vào, từ xưa đến nay, chỉ xin anh ta đến nhìn ngắm nó một chút thôi anh ta cũng không cho, hơn nữa còn làm dữ cảnh cáo cô, vậy mà người phụ nữ này tự tiện xông vào, anh ta lại không nói gì. Anh giỏi lắm Nghiêm Thần!
“Tiểu thư, xin cô hãy bớt giận, sức khỏe của cô đáng giá hơn vàng, nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi đây không gánh nổi hậu quả đâu.”
Camy kìm nén giận dữ, điều hòa lại hơi thở, sau đó tán hết đồ ăn trên bàn xuống dưới, âm thanh đổ vỡ chỉ van lớn có vài giây, dọa cho người hầu sợ giật mình, liền run rẩy cúi thấp người.
“Cô ta đâu! bà mau kêu cô ta tới đây! nhanh lên cho tôi!” Camy quát.
“Dạ! dạ! tôi đi ngay.”
Chợt lúc này Thiến Vy xuất hiện cất ra một câu lạnh như băng.
“Không cần đâu! tôi tới rồi đây!”
Lúc nãy ở trên lầu nghe thấy tiếng âm thanh đổ vỡ, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền chạy xuống đây xem thử, người phụ nữ đó nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, rốt cuộc lại là chuyện gì nữa đây.
“Cô tới đúng lúc lắm, tôi hỏi cô, phần ăn sáng này có phải Nghiêm Thần dặn dò cho cô không?”
Thiến Vy nhìn qua bên người hầu, thấy vẻ mặt chột dạ của bà ta, thiết nghĩ cô ta đã hỏi như vậy thì chắc chắn bà người hầu này đã nói hết ra rồi, nếu vậy thì cô cũng không giấu giếm làm gì nữa.
“Đúng vậy!”
Lần này Camy không tức giận nữa mà cô ta chỉ nhếch mép rồi bước tới tay nắm lấy tay của Thiến Vy, cô cảm thấy có gì đó không ổn liền gạc tay cô ta ra.
“Cô buông tôi ra, cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì hả? Ngay sau đây cô sẽ được biết thôi!”
Camy lại nắm tay cô kéo đi, qua chỗ đồ ăn bị ném đổ vỡ, những mảnh sứ lớn nhỏ rãi khắp trên sàn nhà, còn lẫn lộn với đồ ăn, Thiến Vy vẫn chưa hiểu rốt cuộc cô ta định làm gì.
Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ không hiểu chuyện gì của cô, Camy liền nói một câu lạnh gáy.
“Phần ăn này là Nghiêm Thần căn dặn người hầu chuẩn bị cho cô, nếu cô không ăn thì thật sự sẽ rất phụ ý tốt của anh ấy đó.”
Nghe xong câu này, Thiến Vy cũng phần nào hiểu được cô ta đang có ý gì, nhưng cô cũng không hề sợ hãi mà nói:
“Vị tiểu thư này, cô cao quý như vậy xin đừng so đo với hạng thấp kém như tôi.”
“Đúng vậy! hạng thấp kém như cô, có thể tự ý xông vào Cẩm Tú Lệ Viên mà không bị mắng, còn tôi muốn nhìn nó một cái còn khó hơn lên trời.”
“Cẩm Tú Lệ Viên?” Cô ta đang nói là nơi nào vậy, cô chỉ nhớ hôm qua bản thân có đi đến một nơi rất hoa lệ, chẳng lẽ đó là Cẩm Tú Lệ Viên?
“Đừng có hỏi nhiều! Mau quỳ xuống ăn hết cho tôi!” Camy lại quát.
“Tại sao tôi phải nghe lời cô, cô là ai?”
“Tôi là ai, một con chó thấp kém như cô cũng xứng để biết sao! Mau ăn sạch hết cho tôi!”
Camy tức giận đá cho Thiến Vy quỳ xuống ngay đống đổ vỡ rồi dùng sức đè đầu cô xuống để cô ăn sạch, nhưng Thiến Vy nhất quyết không chịu bị sỉ nhục như như vậy, cố gắng dùng lực phản kích, Camy thấy vậy càng tức giận, ấn cô xuống mạnh hơn.
“Ăn đi! mau ăn sạch hết cho tôi!”
“Thả tôi ra! tôi không ăn!”
Người hầu chỉ biết đứng một bên nhìn, không can thiệp cũng không giúp đỡ, Camy trước giờ đều luôn hiếp người quá đáng như vậy, ỷ vào gia thế, chưa bao giờ nương tay hay mở lòng từ bi với bất cứ ai.
Ai xui xẻo chọc phải cô ta thì đều không có kết cục tốt đẹp. Là con gái cưng của Lệ Cảnh Thành, có ăn trăm lá gan trời cũng không ai dám đắc tội.