Phu Nhân Em Chạy Không Thoát Đâu

Chương 4: Say



Vì uống hơi quá chén nên Tử Dạ ngồi ở phòng khách một lát cho đỡ chóng mặt, anh không hề bật đèn lên, trong bóng tối ấy tĩnh lặng ấy có thể nghe rất rõ tiếng thở mạnh mẽ của người đàn ông.

Anh tựa lưng vào thành ghế sofa, tay đưa lên gỡ hai cúc áo sơ mi ra để lộ ra cơ ngực rắn chắc của mình, anh cũng từ từ nhắm mắt lại để nghỉ ngơi một lát rồi mới lên phòng.

Đúng lúc này, Mộc Uyển có trải qua một giấc mộng cảm thấy cổ họng mình có chút khô khát nước nên đã lờ đờ đi xuống nhà tìm nước uống.

Đi đến cầu thang đã nghe tiếng của ai đó, cô tưởng là ăn trộm nên tinh thần cũng đã tỉnh táo hơn, tuy trong lòng có chút sợ mãi nhưng cô vẫn rón rén đi đến phòng khách để coi thử, vì quá tối do tính tò mò quá độ nên cô đã dấp cái thanh ngang của nền nhà té nhào xuống.

Mộc Uyển:” Ui da”

Nhưng thật lạ, cô tưởng bản thân sẽ rất đau ấy chứ nhưng hiện tại ngược lại hoàn toàn, cô không hề cảm thấy đau gì cả mà còn có chút êm ái nữa.

Tử Dạ:” Đứng lên!”

Nghe được tiếng quen thuộc ấy cô liền như bị thôi miên mà đứng lên như lời anh nói, cô cũng đi mò đến công tắc để mở đèn.

Khi có ánh sáng ánh mắt anh có chút nheo lại, khi thích ứng được anh liền đưa mắt hồ ly của mình nhìn cô chằm chằm, còn cô cứ như một pho tượng đứng im không dám nhúc nhích.

Mộc Uyển:”X..xin lỗi”

Tử Dạ* im lặng nhìn cô*

Mộc Uyển* xấu hổ*:” Tôi không biết anh đang ngồi ở đây, tôi chỉ muốn đi uống chút nước thôi với lại tại anh không chịu bật đèn lên nên tôi cứ tưởng là ăn trộm”

Tử Dạ:” Ừm”

Mộc Uyển* uhm là sao chứ! ít nhất cũng phải nói vài câu chứ* :” Vậy tôi đi trước đây không làm phiền anh nữa !” *quay người bước đi*

Tử Dạ:” Khoan đã!”

Mộc Uyển* quay lại*:” Có chuyện gì?”

Tử Dạ:” Lên phòng của tôi lấy thuốc ở trên đầu tủ cạnh giường, cảm ơn!”

Mộc Uyển:” Ờh!”

Cô thấy anh cũng có vẻ hơi mệt nên cũng làm theo yêu cầu cục súc của anh, còn anh thì lưu luyến nhìn theo bóng lưng ấy của cô khi cho đến khuất bóng trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khi nãy cô ngã vào người của anh, lúc đầu anh có chút giật mình nhưng khi ngửi được mùi thơm trên cơ thể cô anh đột nhiên không muốn tách cô ra chút nào thậm chí còn muốn ôm chặt hơn.

Anh còn cảm nhận được cảm giác da thịt mềm mại của cô giống như mạnh tay thì nó sẽ vỡ mất, đến khi cô đứng dậy thì anh có chút lưu luyến một chút.

Anh cố gắng dẹp bỏ cái suy nghĩ ấy và luôn cho rằng cô là giống như Dương Quân nói sao! nhưng anh lại thấy cô không giống như vậy. Trong lúc anh đang suy nghĩ, càng nghĩ đến nó thì càng rối hơn thì cô đã đem thuốc xuống cho anh rồi.

Mộc Uyển:” Thuốc nè!”

Tử Dạ:” Ừm”

Mộc Uyển:” Để tôi lấy nước cho”

Tử Dạ:” Cảm ơn”

Cô có chút hơi bất ngờ nha vì ngày hôm nay cô lại nhận được hai lần cảm ơn từ miệng của nam chính a. Không phải anh ta ghét cay ghét đắng cô sao? sao bây giờ lại dễ gần như vậy chứ? Thật khó hiểu?

Cô đi xuống bếp sẵn tiện uống nước luôn. Khi đưa nước cho anh xong cô tính chuồn đi nhưng lại bị anh kêu lại một lần nữa khiến cho cô khó chịu, bây giờ là nữa đêm rồi a không cho người ta ngủ hay sao chứ? đồ đang ghét!

Mộc Uyển:” Anh còn chuyện gì sao?”

Tử Dạ:” Cô…thôi không cần nữa! cô lên phòng ngủ đi!”

Mộc Uyển:” Ờh” *Đồ đáng ghét! đồ khó ưa! cứ thích hành hạ người khác thế sao? hứ buồn ngủ quá đi mất!*

Nhìn bóng lưng dần dần khuất đi, tâm trạng anh lại có chút bực dọc. Không phải lúc trước gặp đều chạy qua nói chúc ngủ ngon sao.

Còn bây giờ nhìn anh như là thấy ma vậy, cứ trốn tránh còn cách xa anh ra nữa chứ, càng nghĩ đến tâm trạng anh không thể nguôi bớt được. Cầm áo khoác lên rồi bước đi về phòng của mình.

Tử Dạ:” Chết tiệt sao mình lại thấy khó chịu thế này”

Sau khi lên phòng trong đầu cô vẫn còn nghĩ đến hình ảnh đẹp khi nãy, lúc cô mở đèn lên gương mặt yêu nghiệt của anh làm cho cô đơ mất vài giây a! với lại thân hình quyến rũ chết người ấy nữa.

Mộc Uyển:” Haiz không được nghĩ đến anh ta nữa nghe chưa? tuy anh ta có đẹp trai nhưng không phải của mình đâu nên không được đụng đến anh ta? phải tránh xa anh ta thì mạng sống của mình mới an toàn! bây giờ việc cần làm là đi ngủ thôi!”

Một lúc sau…

Mộc Uyển:” Không phải là buồn ngủ sao? sao mình lại không ngủ được vậy nè? nhất định là tại anh ta ám mình rồi! cái đồ đáng ghét đó!”

Cho đến gần một tiếng sau thì cô mới ngủ được. Còn bên anh thì anh cố gắng ngồi làm việc thêm một lúc nữa rồi mới đi ngủ sau.

Cũng một phần do tác dụng của thuốc nên anh mới đi ngủ sớm như vậy.Nếu như bình thường thì gần 2-3 giờ anh mới dừng lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.