Tử Kỳ nặng nề tắt máy. Trầm Tuyết đã trở lại thành phố này.
Cô ấy đã xuất hiên?
Cô ấy làm việc cho ai? Tại sao Mặc gia thế lực như thế cũng không tìm được cô ấy?
Nhiều vấn đề, nhiều câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu Tử Kỳ khiến cô trằn trọc suốt đêm.
Sáng hôm sau, cô chần chừ mãi cuối cùng cũng báo tin lại cho Mặc Kỳ Hàn. Nhưng khác với suy nghĩ của cô, anh không phản ứng gì cả ngoài hờ hững buông ra một câu: ” Ngô gia làm việc chậm chạp thật”.
Thật ra, Mặc Kỳ Hàn biết tin này từ vài hôm trước nhưng chỉ dừng ở mức biết tung tích chứ anh vẫn không thể theo dõi được. Khá khen cho khả năng trốn tránh của cô ta.
Hôm nay, Mặc Kỳ Hàn có việc phải đi thành phố B, Tử Kỳ được anh dẫn đi cùng.
Thành phố B tuy là một thành phố có quy mô nhỏ nhưng hoạt động Hắc Bạch đạo có thể coi là phát triển trong top đầu cả nước.
Đặc biệt, Hắc đạo ở đây khá là phức tạp, có nhiều bang phái khác nhau và thế lực mỗi bang phái tương đối lớn mạnh.
Mặc gia ở đây chiếm ba mươi phần trăm thị trường Hắc đạo, tương đương với một phần ba thế lực trong thế giới ngầm. Dù vậy so với các nơi khác, thế lực Mặc gia ở thành phố B này tương đối yếu hơn, Mặc Kỳ Hàn luôn chú trọng điểm này nên việc làm ăn và các mối quan hệ ở đây đều được anh quan tâm triệt để.
Ở thành phố B này, Mặc gia nắm giữ mười quán bar, sáu câu lạc bộ đêm, một khu thương mại, hai khách sạn và một resort đều thuộc hàng “năm sao”. Thêm nữa, một trường đua xe đang vào giai đoạn thử nghiệm.
Tử Kỳ ngồi im bên cạnh Mặc Kỳ Hàn, cô chăm chú đọc tài liệu về chuyến đi này cũng như thông tin về Mặc gia ở đây. Thỉnh thoảng liếc qua ai đó đang nhắm mắt nghỉ ngơi thoải mái.
” Thị trường tương đối ít đây sao?” Tử Kỳ bỗng rướn người lên ghế lái phụ, lẩm bẩm với Thanh Long.
” Nhiêu đây là nhiều của em à?” Anh đột nhiên mở miệng nói, mắt vẫn nhắm nghiền.
” Ơ…. anh không ngủ sao?”.Tử Kỳ giật mình nhìn anh.
” Chỉ là một phần nhỏ rất nhỏ của anh thôi…” Anh chỉ vào tập lài liệu cô đang cầm, không nhanh không chậm mà nói.
“…….” Tử Kỳ hít một hơi sâu. Cô biết Mặc gia là gia tộc rất lớn, rất thế lực và rất rất giàu. Nhưng biết rõ sự thật giàu lớn tới mức nào thì cô thật sự không thể tưởng được.
” Em phải biết rõ mấy chuyện này chứ… Mặc phu nhân…” Ba chữ cuối anh ghé sát tai và nói chỉ đủ cô nghe.
” Anh…. ” Cô đẩy anh ra rồi chăm chú xem tiếp tài liệu, nhưng mặt thì rõ đỏ như tôm luộc. Thanh Long ở ghế trước len lén quan sát hai người ở ghế sau, miệng bất giác vẽ nên nụ cười như có như không, Lão đại của họ đấy sao???
Chuyến đi lần này là dự tiệc chiêu đãi của Từ lão đại. Một trong bốn thế lực Hắc Bang gồm có Mặc gia, Từ gia, Minh gia và Lục gia, lớn nhất của nơi này.
” Chuyến đi này… em thấy sao?” Anh chợt hỏi cô, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
” Buổi tiệc chiêu đãi này á?” Cô hỏi để xác định lại.
” Ừ…”
” Em thấy tiệc chiêu đãi này tuy nói là tiệc thường niên nhưng lại tổ chức ngay sau khi Từ gia thâu tóm Liêu gia chứng tỏ họ muốn phô bày lực lượng với hai bang lớn kia và cũng có thể là với Mặc gia. Thêm vào đó, việc họ muốn anh trực tiếp đến dự chẵng qua là muốn người khác cho rằng Từ gia và Mặc gia có mối liên hệ với nhau, mặc dù ta không hẳn hợp tác với họ. Ít nhất Lục gia và Minh gia sẽ dè chừng, không dám động thủ với Từ gia.”
Trên xe không khí im lặng đến đáng sợ. Thanh Long im lặng quan sát cô qua kiếng chiếu hậu, mắt ánh lên tia tán thưởng.
Cô lo lắng nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn cô chằm chằm, mắt xẹt qua tia kinh ngạc.
Anh bỗng nhiên bật cười to, xoa đầu cô rồi kéo cô vào lòng.
” Em nói vậy…” Cô ngập ngừng ngước lên hỏi anh.
” Rất giỏi…” Anh nhìn cô, vẻ mặt tràn ngập ý hài lòng và tán thưởng.
Cô cười hì hì rồi chui vào lòng anh, chợt nhớ ra có gì đó sai sai liền ngồi bật dậy xê ra xa anh.
Nơi đây có người lạ nha… được tính là
chốn công cộng nha…
Anh cười cười rồi ngả người ra ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ba bang phái kia luôn kình nhau từ nhiều năm nay. Mặc gia luôn đứng ngoài, không nhúng tay vào chuyện của họ, họ cũng không dám động vào Mặc gia. Nhưng lần này, Mặc Kỳ Hàn đúng là có ý muốn hợp tác với Từ gia, nhưng anh vẫn còn phải xem lại nhiều thứ.
Mặc gia được sắp xếp ở trong khu nhà nghỉ VIP 1 tại resort năm sao của Từ gia. Đó là một khu gồm mười nhà nghỉ nhỏ xếp theo hình vòng cung trải dài trên một ngọn đồi thấp, Mặc Kỳ Hàn và Tử Kỳ ở ngôi nhà trung tâm.
Trong khu resort này có một khu bắn trận giả. Ngay từ lúc biết tin này, Tử Kỳ liền dồn hết chú ý vào nó, nhưng cô biết ai kia sẽ không cho cô chơi cái đó.
Bằng chứng là khi xe chạy ngang khu bắn trận giả, Tử Kỳ tập trung nhìn chằm chằm vào, ai đó từ sau tiến tới bao trọn lấy người cô, lồng ngực rắn chắc áp sát vào lưng khiến cho cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ ai đó tỏa ra, trong lúc cô còn choáng váng thì bên tai vang lên giọng nói:
” Chẵng có gì thú vị…”
Chỉ một câu nói ngắn gọn đã dập tắt mọi hứng thú của cô. Cô hào phóng liếc anh một cái rồi đẩy anh về chỗ.
Bây giờ thì chỉ có Tử Kỳ, Chu Tước, Bạch Hổ và hơn chục người nữa ở lại khu nhà.
Nhận được lời mời gặp của Từ lão đại, Mặc Kỳ Hàn sau bữa cơm trưa thì dẫn theo Thanh Long, Huyền Vũ và một nhóm người đi ra ngoài.
Đến giữa trưa thì Bạch Hổ nhận được lệnh của Lão đại, nhanh chóng thu xếp và dẫn Tử Kỳ và Chu Tước đến nơi Lão đại yêu cầu.
Khu bắn trận giả…..
” Đây….. chẵng phải là khu bắn trận giả sao?” Tử Kỳ quay sang hỏi hai người bọn họ.
” Ừ đúng….” Bạch Hổ vừa lái xe vào khu, vừa trả lời.
” Sao… chúng ta lại đến đây???” Tử Kỳ tiếp tục hỏi.
” Ai biết được…. là Lão đại ra lệnh” Bạch Hổ cười cười trả lời. Anh thầm nghĩ chẵng phải do cô hay sao???
Tử Kỳ dường như đã đoán ra được điều gì đó, nở một nụ cười tủm tỉm. Ai kia cũng biết chìu người đấy chứ.
Tại nhà chuẩn bị trong khu bắn trận, có khá nhiều người của Mặc gia và Từ gia đã ở đấy. Mặc Kỳ Hàn và Từ lão đại đang ngồi ở sofa trò chuyện.
Tử Kỳ xuống xe, rất nhanh chóng đã xác định được vị trí của anh, cô liền đi lại, cười tươi chào hỏi:
” Lão đại, Từ Lão đại….”
“Ừ…” Anh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như băng ngàn năm trước mặt người ngoài.
” Đây là cô Diệp sao?” Từ lão đại niềm nở chào hỏi, luôn tiện đánh giá người con gái đứng trước mặt mình.
Mặc phu nhân tương lai đây sao? Đẹp thì có đẹp, nhưng trông trẻ con quá, dáng người cân đối trắng trẻo nhưng hơi nhỏ nhắn, nhìn mong manh, mắt sáng rực đầy năng lượng, nụ cười rất đẹp, chỉ là chẵng biết có bản lĩnh gì mà được Mặc lão đại lại nhìn trúng.
Đó là ấn tượng sơ lược ban đầu của Từ lão đại với cô gái sẽ ngồi lên ghế Mặc phu nhân.
” Vâng… tôi là Diệp Tử Kỳ… nghe danh Từ lão đại đã lâu…”
” Haha… cô Diệp nói thế thật khiến Từ Khiêm tôi đây nở mày nở mặt… tôi cũng được nghe về cô Diệp rất nhiều”
” Cám ơn Từ lão đại…” Tử Kỳ lịch sự đáp lại.
Từ Khiêm của Từ gia năm nay đã năm mươi tuổi, chỉ mới lên tiếp quản Từ gia khoảng năm năm nhưng tốc độ phát triển của Từ gia trong năm năm qua rất đáng để nhắc tới nên Mặc Kỳ Hàn cũng có chút hứng thú hợp tác với ông ta.
” Lão đại…. ” Tử Kỳ trưng ra nụ cười tươi đầy cảm kích nhìn Mặc Kỳ Hàn.
” Không cần cảm ơn…” Anh bình thản liếc nhìn cô. Không đợi cô nói tiếp, anh đã nhanh chóng thêm một vế sau:
” Chẵng qua rảnh rỗi không có gì làm”
“……” Tử Kỳ á khẩu.
Được rồi… không nhận quan tâm người ta thì thôi, có cần phải một câu liền ném thẳng háo hức của người ta xuống vực thế không???
Nghĩ vậy nhưng Tử Kỳ vẫn vô thức cười tủm tỉm, và tất cả biểu hiện đó đều lọt vào mắt Mặc Kỳ Hàn. Kì lạ.. chỉ có vậy thôi mà vui đến thế ư? Anh khó hiểu nghĩ thầm.
Một chiếc xe thể thao màu trắng rồ ga chạy vào, thắng gấp và dừng lại ngay chỗ bọn họ đang đứng. Một cô gái vô cùng xinh đẹp, kiêu ngạo bước xuống xe.
” Ba… con đến rồi….”. Cô gái tươi cười uyển chuyển đi lại đứng bên cạnh Từ lão đại.
” Haha… mau chào Mặc lão đại một tiếng.” Từ Khiêm cười cười kéo con gái cưng.
” Chào Mặc lão đại…Tôi là Từ Ân Nhã”.
Từ Ân Nhã là con gái duy nhất của Từ lão đại, năm nay hai mươi lăm tuổi, dáng người đạt chuẩn người mẫu cùng với gương mặt vô cùng xinh đẹp ai nhìn cũng sẽ bị thu hút.
Rất tiếc… ngoại trừ một người.
” Chào Từ tiểu thư”. Đây chính là người miễn nhiễm với sắc đẹp của Ân Nhã.
Quá lạnh lùng… nhưng vô cùng cuốn hút.
Cô gái tên Từ Ân Nhã nhìn Mặc Kỳ Hàn đến ngẩn ngơ, cô vốn nghe nói Mặc lão đại tuổi trẻ tài vô cùng đẹp trai hoàn mỹ cũng vô cùng lạnh lùng. Gặp rồi mới biết những lời ca ngợi anh đều không thừa, không sai tí nào.
Ân Nhã nhìn anh là thế nhưng anh chỉ đáp lại bằng một cái liếc nhìn hờ hững khiến cô hơi hụt hẫng. Nhưng cô nhanh chóng chuyển hướng chú ý của mình qua cô gái bên cạnh anh.
” Nhan sắc nhìn cũng được… dáng người nhỏ, ba vòng thì… không hấp dẫn… không hợp với Mặc lão đại khí chất ngời ngời này được…” Ân Nhã thầm cười trong lòng.
” Đây là….” Cô ta giương lên nụ cười rạng rỡ với Tử Kỳ.
” Tôi là Diệp Tử Kỳ… chào cô”. Tử Kỳ quan sát cô ta không chừa một biểu cảm. Có mù mới không nhận ra cô ta đang “tia” Lão đại của cô nha.
Ánh mắt Ân Nhã dừng trên bàn tay đang đặt ngay eo Tử Kỳ. Khẽ cúi đầu, Ân Nhã cười lạnh trong lòng, thầm nhủ: ” Không sao… không có người đàn ông nào mà Ân Nhã này muốn mà không được”.
Từ Khiêm nhìn sang con gái, ánh mắt đầy nét hài lòng. Ông không tin Mặc Kỳ Hàn không có chút hứng thú nào với cô con gái tuyệt sắc này của ông.
Mặc Kỳ Hàn cũng không hẳn là tránh xa phụ nữ, ngoài hai người Trầm Tuyết và Tử Kỳ thì anh cũng có mối quan hệ không được xác định với vài cô gái nhưng chỉ dừng ở mức cùng nhau uống rượu trò chuyện. Tuy nhiên người có thể bước vào phòng ngủ cùng thư phòng của anh cũng chỉ có một người, Diệp Tử Kỳ.