Tử Kỳ không hề có ý định để các con ở phòng riêng khi chưa đến ba tuổi, nhưng ai đó khi bọn nhóc vừa tròn sáu tháng thì đã đề nghị đưa qua phòng riêng và ai kia thì một mực phản đối…. cuối cùng kết quả là một phòng hai người tiếp tục chế độ phòng bốn người….
Một buổi tối nào đó…….
” Hừ…. tự dưng chui ra làm rối đội hình cả lên” Mặc Kỳ Hàn đứng bên cái nôi đôi, nhìn chằm bọn nhóc đang mở to mắt nhìn lại mình, tay thì cứ quơ loạn xạ cả lên.
” Là ai tự dưng đòi có con? Em chắc?” Tử Kỳ lườm anh một cái.
“Ai biết được bọn chúng lại cản trở công việc như vậy…” Anh thản nhiên nói rồi ngồi xuống giường.
” Hừ…. không được nói xấu con em”
” Trăm phần trăm cổ phần của em sao?”
” Thế ai lại đi nói con mình rắc rối như anh bao giờ…”
” Anh nói sự thật… “
” Kệ xác anh… “
” Để bọn nhóc sang phòng bên cạnh đi…. phòng cũng đã sửa lại thông qua bên này rồi”
” Không được là không được… con còn nhỏ… tới ba tuổi đi hẵng tính… chuyện gì em cũng nghe anh được chuyện này thì không”
Bọn nhóc chỉ mới hai tháng tuổi thôi…
Tử Kỳ hơi lớn tiếng làm cho Mặc Thiên Di giật mình khóc khẽ một tiếng. Tử Kỳ vội vàng bế nhóc vào lòng vỗ về. Mặc Kỳ Hàn thấy con gái khóc nên cũng mềm lòng, không nói nữa.
Thì cũng ngay lúc này Mặc Thiên Tân cũng khóc ré lên. Tử Kỳ cuống cuồng đưa Thiên Di cho anh, bế Thiên Tân lên.
Mặc Kỳ Hàn hơi nhíu mày lại nhưng khi nhìn tiểu bảo bối nằm ngủ trên tay thì gương mặt bỗng dịu lại hẳn, chăm chú nhìn “cục thịt” trắng hồng thơm tho trên tay…. là con gái anh đấy…
Tử Kỳ nhìn anh và con gái, cười cười. Dỗ một lúc thì Thiên Tân cũng nín. Cô đi lại giường, đặt Thiên Tân xuống rồi bế Thiên Di từ tay anh đặt xuống bên cạnh.
” Trông bọn nhóc… em đi tắm “. Cô nói rồi hôn lên trán anh một cái.
Anh nhìn cô, thở dài một tiếng thay cho câu trả lời…
Giao dịch thành công…. Tử Kỳ hài lòng quay người đi.
Và đồng chí Lão đại một mình ngồi canh cho con ngủ….
Một lúc sau, Tử Kỳ đi ra, lau khô tóc rồi leo lên giường ngồi bên cạnh anh.
” Anh xem…. hai đứa cưng thế cơ mà” Tử Kỳ
” Hừ… con của Mặc Kỳ Hàn này mà”
” Một trăm phần trăm cổ phần của anh chắc”
“……..”
Cuộc sống trong căn phòng bốn người cứ thế tiếp diễn… chuyện cười ra nước mắt thì không biết bao nhiêu mà kể…
Ví dụ như một ngày đẹp trời nào đó khi hai nhóc được hơn một tuổi, đã bi bô biết nói… đồng chí Mặc Kỳ Hàn buổi trưa rãnh rỗi nên bị đồng chí Tử Kỳ bắt ngồi “tâm sự ban trưa” với hai nhóc….
” Nằm yên đi… ba không rãnh rỗi nói chuyện với hai đứa..” Thật ra là không biết nói cái gì…
” Ba… ” Thiên Di bi bô gọi, chập chững đi lại anh… rất biết làm nũng…
” Muốn gì?” Anh đỡ lấy con gái, hỏi nó.
Chụt….
Con bé bất ngờ chu môi ra hôn lên má anh một cái rõ to… rồi nhìn anh cười hì hì….
Anh bất ngờ năm giây rồi quay sang cô, hỏi:
” Thế là anh bị cưỡng hôn à?”
Tử Kỳ bị anh làm cho cười một trận ngặc nghẽo…
Ví dụ như mỗi lần cho hai nhóc ngủ chung giường với anh và cô thì anh sẽ mặc định là làm nệm thịt cho tụi nhóc nằm. Nhưng khổ nỗi là anh lại không thể làm gì tụi nhóc…
” Tại sao anh lại thua trước bọn nhóc này thế không biết”
Lại một lần “tâm sự” nữa của ba cha con được diễn ra…
Khi ấy bọn nhóc đã gần ba tuổi… chuẩn bị bị “tống” qua phòng riêng…
” Con không muốn ngủ riêng đâu….” Thiên Di chu môi phản đối.
” Sao lại không?” Anh nhướng mắt hỏi nó.
” Ba được ngủ chung với mẹ sao con lại không được?”
” Hai chuyện không giống nhau…”
” Con ngoan lắm… khi con ngủ không lộn xộn giống như ba lộn xộn với mẹ đâu…”
Hai người nào đó nghe xong thì đứng hình vài giây.
” Con nói gì thế?” Anh hỏi lại con gái.
” Đêm qua con nghe mẹ nói với ba là ” Đừng lộn xộn nữa””
Anh bật cười thành tiếng rồi nói nhỏ với cô ” Thấy chưa… anh nói là để tụi nhóc ở phòng riêng mà”
Cô lườm anh một cái rồi nghĩ nghĩ… đúng là không tốt cho trẻ con…. ai bảo tối qua anh lộn xộn quá làm cô phải to tiếng…. phải chuyển phòng thôi…
” Chuyển phòng… hai đứa lớn rồi” Cô dứt khoác nói…
” Không…con không chịu…” Mặc Thiên Di mếu máo.
” Di Di….” Mặc Thiên Tân bất ngờ kêu một tiếng.
” Hở?” Mặc Thiên Di quay lại nhìn anh trai.
Anh và cô cũng chăm chú nhìn hai nhóc, lắng nghe bọn chúng nói chuyện.
” Muốn có em không?”
” Muốn a…”
” Vậy thì chuyển phòng thôi….”
” Tại sao?”
” Vậy thì ba mẹ vui… ba mẹ vui thì mới có em được”
Ông trời ạ…. đây là con trai của họ đây sao??? Mới ba tuổi thôi mà…
Tử Kỳ xấu hổ đỏ cả mặt, Mặc Kỳ Hàn cười cười hỏi con trai.
” Ai nói với con là như vậy?”
” Chú ba ạ”
Mặc Kỳ Phong…. nói tốt lắm… được… Anh nghĩ thầm
Mặc Kỳ Phong…. nói hay lắm…. chết tiệt… Còn đây… là cô rủa thầm.