Phu Nhân Sát Thủ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 7: Chung Phòng



Biệt thự Gia tộc Hoàng Uy…..

Vì cả hai bên đều có thương vong nên việc quan trọng là trị thương và nghỉ ngơi sau đó mới bàn công việc, huống hồ Hoàng Uy đã bị thương nặng.

Họ sắp xếp cho Mặc Kỳ Hàn và người Mặc gia ở lại một dãy phòng vòng cung cửa sổ nhìn ra biển, có hồ bơi ở giữa.

Mặc Kỳ Hàn lạnh lùng đi trước, Tử Kỳ lầm lũi đi theo.. không đúng… là chạy theo. Mặc Kỳ Hàn ở căn phòng chính giữa, vừa vào anh chỉ đưa Huyền Vũ vào rồi đóng chặt cửa lại.

Mọi người chia nhau ở các phòng còn lại và gấp rút trị thương. Thanh Long và Bạch Hổ đều bị thương nhưng may mắn là không nghiêm trọng.

Chu Tước và Tử Kỳ ở chung một phòng. Vừa về phòng, Chu Tước vội vàng chuẩn bị hộp sơ cứu, thuốc men các loại.

” Chu Tước… cô làm gì vậy?”

” Lão đại bị thương… không để cho người khác biết nên tôi phải đi băng bó cho Lão đại… “

“Lão đại bị thương… có nặng không?”

” Tôi không rõ… Nghe Huyền Vũ nói lại thôi”

” Tôi… tôi đi với cô…”

Hai người nhanh chóng đến phòng của Mặc Kỳ Hàn. Cửa mở, Huyền Vũ đưa hai người vào trong. Anh lúc này đang ngồi dựa vào đầu giường. Ánh mắt lạnh lẽo quét qua người cô.

” Lão đại…” Cô vừa mở miệng đã ngưng bặt… lúc áo sơ mi của anh được cởi ra nhìn vết đạn bắn trên bụng anh, những vết sẹo cũ chằng chịt, hô hấp của cô bỗng trở nên khó ăn. Cô đứng bất động hồi lâu, Chu Tước chăm chú lấy đạn, khâu vết thương lại cho anh. Tất cả quá trình, anh dửng dưng như không…

” Đã xong rồi Lão đại” Chu Tước băng bó xong xuôi, đứng dậy nói.

” Ừ…”

” Lão đại… sao lại trúng đạn vậy?” Chu Tước khó hiểu, từ lúc theo Lão đại đến bây giờ gần 7 năm cô hầu như chưa từng thấy Lão đại bị trúng đạn dù cuộc đấu có khắc nghiệt hơn cả hôm nay, bởi căn bản thân thủ và năng lực bắn súng của Lão đại hiếm ai sánh bằng.

” Không phải nhờ ơn cô ta sao?” Huyền Vũ hừ nhẹ, hất cằm về phía Tử Kỳ.

” Cô ấy….”

“……” Tử Kỳ ngớ người, chợt cô nhớ lại lúc anh quát cô thì cô có nghe Thanh Long và Huyền Vũ lo lắng gọi anh… thì ra là vì cô mà anh lơ là cảnh giác… vì cô…

” Tôi….”

” Ra ngoài hết đi…. Huyền Vũ ở lại” Anh nói rồi gượng người nằm xuống.

Huyền Vũ đỡ anh nằm xuống rồi kéo hai người vòng qua bình phong đi ra ngoài. Ra tới cửa chợt cô đứng lại.

” Tôi… ở lại với lão đại…”

” Cô lại cãi lệnh lão đại.”

” Nhưng tôi…”

” Để cô ấy lại đi..” Chu Tước kéo tay Huyền Vũ. Huyền Vũ cũng đã đoán ra chuyện từ ánh mắt của Chu Tước, bất lực gật đầu rồi cùng Chu Tước đi ra ngoài.

Cô đứng ngay cửa, hít một hơi sâu rồi đi vào.

Nghe tiếng bước chân, tưởng Huyền Vũ trở vào, anh buông đt xuống, nhìn về phía bình phong, thấy cô anh nhíu mày, hừ lạnh một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Cô không nói gì, lấy cái khăn nhúng nước ấm, nhẹ nhàng lau trán anh. Anh vẫn im lặng.

” Lão đại… tôi sai rồi…. tôi xin lỗi…”

“…….”

” Anh nói gì đi…”

” Ừ…” Anh mở mắt nhìn cô.

” Lão đại…” Cô chớp chớp mắt, mừng rỡ.

” Sai ở chỗ nào?”

” Cãi lệnh lão đại…. làm lão đại bị thương”.

” Còn gì nữa?”

” Còn nữa hả?”

” Thôi… bỏ đi”

” Ừ… bỏ đi… “

“…..” Ôi… sao anh lại khoan dung với cô nàng này đến vậy. Nhìn cô một lượt, anh mở miệng.

” Ra gọi người khác vào đây… em về nghỉ ngơi đi…. mục đích của em là khiến tôi mở miệng đã thành công rồi… không cần tốn sức nữa….”

” Anh…. tôi…” Bị anh nói trúng tim đen, cô thật thấy áy náy… nhưng cô cũng thật sự lo cho anh đấy chứ.

” Mau đi đi…”

” Ừ…. tôi ra kêu Huyền Vũ vào”

Đi được hai bước, cô quay người lại, vẻ mặt không cam tâm, nói: ” Tôi… cũng có lo lắng cho anh mà”

” Ừ…”

“…….”

……………..

Mặc Kỳ Hàn ở lại Malay hai ngày, sau khi bàn bạc giao dịch thành công ổn thỏa lập tức quay về Trung Quốc. Để tránh bất trắc, máy bay trực tiếp đón người tại biệt thự của Hoàng Uy.

Ngồi trên máy bay, Tử Kỳ mới thật sự yên tâm. Nhìn sang Mặc Kỳ Hàn đang ngủ say trên ghế dài đối diện, cô bỗng mỉm cười. Đi sang kéo chăn lại cho anh, cô ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn anh chăm chú.

“Quả là cực phẩm” Cô thầm nghĩ, ngồi một chút rồi cô đứng dậy đi sang ghế của mình nằm xuống.

Hai tiếng sau, máy bay đáp trực tiếp xuống Khu biệt thự Mặc gia.

Cô định theo Mặc Kỳ Hàn vào phòng giúp anh vài việc lặt vặt thì anh đã xoa đầu cô bảo cô về phòng nghỉ ngơi. Quá mệt mỏi vì mấy ngày nay không được ngủ ngon giấc, cô liền về phòng tắm rửa đánh một giấc tới tận 5h chiều, khi Tú Viên điện thoại.

” A… lô….”

” Đừng bảo là đang ngủ đấy nhé”

” Uhm…”

” Trời đất… à nghe nói mấy nay cậu đi Malay với lão đại… còn xảy ra chuyện nữa à?”

“Uhm “

” Này… cậu có muốn nói chuyện với mình không đấy?”

” Uhm…”

” Cậu còn câu nào khác không hả? Thôi… đi rửa mặt cho tỉnh đi… mình gọi lại sau… có chuyện hay…”

” Uhm…”

” Cái con này…. “

Nhìn đồng hồ cũng đã 5h chiều, vì giấc ngủ buổi tối nên Tử Kỳ đành lê lết tấm thân vào nhà tắm. Đúng 15 phút sau, Tú Viên gọi lại. Chuyện hay mà Tú Viên nói chính là chuyện cô nhờ Tú Viên dò hỏi. Hai người nói chuyện rất lâu.

Buông điện thoại, Tử Kỳ bỗng trở nên thẫn thờ, câu chuyện Tú Viên nói cho cô cứ lẩn quẩn trong đầu. Ngồi ngẩn ngơ mãi cho tới khi có người làm lên gọi cô xuống ăn tối cô mới tỉnh lại.

Mọi người đã có mặt đầy đủ ở phòng ăn. Tử Kỳ im lặng ngồi xuống, Mặc Kỳ Hàn tưởng cô còn mệt sau chuyến bay sớm lúc sáng nên không nói gì. Anh cùng đám người Thanh Long nói chuyện vài câu.

Cô nhanh chóng ăn tối rồi đứng lên nói đi tìm tiểu Cát. Mọi người thấy cô lạ lạ nhưng cũng không hỏi gì.

Cô cho tiểu Cát ăn xong thì dắt nó đi dạo quanh vườn hoa. Đi đến cái đình hóng mát ở bên hồ cá, cô ngồi xuống ghế, vuốt ve nó. Từng lời từng chữ của cuộc trò chuyện Tú Viên lại văng vẳng bên tai.

********

” Nghe kĩ… thông tin quý hiếm lắm… Mặc Kỳ Hàn từng có một người bạn gái tên là Trầm Tuyết”

” Anh ta từng có bạn gái?”

” Ừ…. cũng từng ở tại Mặc gia, là căn

phòng cậu đang ở. Tiểu Cát là do cô ấy nuôi, nhưng không hiểu sao 4 năm trước cô ấy bỏ đi không lý do… hình như đến bây giờ anh ta vẫn còn tìm cô ấy….”

” Ừ…. “

” À… cô ấy thích hoa hồng… “

” Vườn hoa có rất nhiều hoa hồng…”

” Xem ra… cô ta thật sự quan trọng…”

” Ừ..”

********

Tiểu Cát là thứ cô ấy để lại cho anh, thảo nào anh lại quan tâm đến nó như vậy. Anh vì cô ta mà trồng nhiều hoa hồng như thế…. anh vẫn còn tìm cô ta.

Tại sao anh lại để cô ở tại phòng cũ của cô gái đó.

Tại sao lòng của cô lúc này lại đau như vậy….. chuyện của anh liên quan gì đến cô mà cô phải bận tâm rồi đau thế này….

Nhìn tiểu Cát, cô lại nhớ đến cô gái ấy lại đau lòng… có phải anh cũng vậy?

Tử Kỳ đứng dậy, dắt tiểu Cát vào nhà. vừa vào sảnh đã thấy anh ngồi trên sofa đọc báo. Thấy cô, anh để tờ báo xuống, gọi cô lại.

” Lại đây”

” Vâng….” Cô dắt tiểu Cát lại, ngồi xuống sofa.

” Em rất thích nó…”

” Vâng…. “

Tử Kỳ đột nhiên hỏi:

” Lão đại…Tiểu Cát… là do anh đặt?”

” Không phải… “

” Vậy là ai?

Hỏi xong câu đó, Tử Kỳ im lặng cắn chặt môi. Mặc Kỳ Hàn đưa ánh mắt thâm sâu nhìn cô.

” Tôi…. lên lầu trước”.

” Ừ”

Tử Kỳ nhanh chóng lên lầu, cô sợ ngồi thêm chút nữa cô sẽ không kìm được mà hỏi về người con gái tên Trầm Tuyết kia. Nhưng…. cô đâu là gì của anh… tư cách gì mà hỏi anh chuyện đó… anh là Lão đại cao cao tại thượng…. cô chỉ là một đứa nương nhờ Mặc gia mà giữ mạng…. ôi thật đau lòng khi cô nhận ra… cô thích anh mất rồi…

Cô thích Mặc Kỳ Hàn….

Tử Kỳ đau khổ vùi mặt vào chăn, một giọt nóng hổi lăn trên má…. Cô khóc rồi….

Nặng nề mở mắt ra…. đã hơn 7h sáng… đầu đau như búa bổ…. tác hại của trận khóc hôm qua sao? Ai nha.. thật chết người mà…

Mọi việc vẫn cứ diễn ra như thường lệ… chỉ là hôm nay Tử Kỳ có nói chuyện với dì Lưu – người làm việc lâu năm cũng là người mà cô thân thiết nhất trong Mặc gia và cô đã được như mong muốn, biết thêm nhiều chuyện về cô gái mang tên Trầm Tuyết.

Cô ở bên ngoài mãi cho tới tối mới về lại nhà chính. Phòng ăn…..

” Lão đại….”

” Ừ…”

” Tử Kỳ… cô rất giỏi về vũ khí công nghệ cao?” Bạch Hổ hỏi, anh là chuyên gia về vũ khí.

” Chỉ là lúc trước có tham gia chế tạo vài món…”

” Ăn xong… cô nói với tôi vài chuyện..”

” Ừ…”

” Sao mấy nay cô trông thiếu sức sống vậy?” Chu Tước cười cười hỏi.

” À… không có gì… chỉ là…..”

” Không cần làm gì hết… cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày đi…” Mặc Kỳ Hàn bỗng dưng lên tiếng.

” À.. không… tôi rất khỏe… không có vấn đề gì cả… Bạch Hổ… lát tôi sẽ đi với anh… tôi cũng chỉ là một thuộc hạ trướng Lão đại không thể cứ ăn không ngồi rồi nữa…”

“……” Mặc Kỳ Hàn không vừa lòng nhìn cô.

” Ơ.. chuyện này….” Bạch Hổ thấy thái độ của cô liền đổ mồ hôi lạnh.

” Còn nữa…. Lão đại… tôi có thể xin anh một chuyện được không?”

” Nói”

” Tôi…. muốn chuyển sang khu nhà phía đông ở ( nơi nhóm Thanh Long đang ở)”

“…..” Mặc Kỳ Hàn buông đũa, lạnh lùng nhìn cô. Tử Kỳ cắn môi, cúi đầu căng thẳng.

Không khí im lặng đáng sợ, mọi người ai cũng toát mồ hôi khó hiểu tự hỏi hôm nay cô đã ăn trúng gì mà lại to gan như thế này. Người khác mơ cũng không được Lão đại đãi ngộ như cô, cô thì lại…

” Không có chuyện đó…” Mặc Kỳ Hàn khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế. Mắt vẫn không rời khỏi người cô.

” Vậy….tôi muốn đổi phòng khác” Tử Kỳ lấy hết can đảm cuối cùng, cao giọng nói.

Trời ơi…. Bọn Thanh Long quả thực muốn bổ đầu cô ra xem trong đó chứa gì… đang yên đang lành lại đi làm loạn với Lão đại… là với Lão đại a…

“……” Mặt anh đã tối đen lại.

” Tôi…. gần đây hay gặp ác mộng… ngủ không yên… chắc là không hợp phong thủy… nên muốn đổi phòng”. Lí do nghe cũng được đấy… Tử Kỳ tự thấy mình thông minh.

” À… vậy lại muốn ở đâu?” Anh bước lại gần cô, một tay chống lên ghế của cô, một tay chống xuống bàn.

” Trên đó… vẫn còn vài phòng trống…..”.

Cô chỉ chỉ lên lầu 4, chưa kịp dứt lời đã bị anh cướp lời.

” Ở chung phòng với tôi… bắt đầu từ tối nay”.

Anh nói rồi xoay người đi lên lầu.

” Ơ… không….”

Tử Kỳ hoảng hốt định nói gì đó thì đã bị Chu Tước bịt miệng lại. Tử Kỳ thấy anh quay người lạnh rét lạnh nhìn cô, ánh mắt kiểu ” Em dám nói tiếng nào nữa xem”

Chu Tước vội nhắc nhở: ” Trời ơi… cô còn nói nữa là không ai cứu được cô đâu”

Tử Kỳ ấm ức cuối đầu xuống. Mặc Kỳ Hàn hài lòng đi lên lầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.