Trở lại An vương phủ, vương phi đã trở về, nghe thấy bọn họ vào cửa, ôm lò sưởi đi ra.
Cơ thể vương phi yếu đuối, không thích trời lạnh.
An vương đi lên trước, sửa lại áo choàng cho nàng ta: “Tuyết lớn lắm, vào nhà đi.”
“Thần thiếp đã ngâm trà ngon, gia vào nhà uống trà làm ấm cơ thể đi.” Dáng người Quan Duyệt cao gầy, mày mánh mắt to, khuôn mặt quý phải.
Lê Hiên liền đi cùng nàng ta đến Phù Dung viên, Tuyết Yên trở lại Trầm Hương uyển, chia mứt quả cho bọn a hoàn.
Tuyết lớn rơi ba ngày, tâm tình của Tuyết Yên đã khá hơn nhiều.
Buổi chiều, nàng dẫn Vân Hương và Tập Hương đến vườn mai trước nhà hái tuyết trong nhị hoa mai Vân Hương bước chân lên tuyết, đột nhiên ngã xuống, khiến Tuyết Yên và Tập Hương cười ha ha
Vân Hương tức giận, cầm một năm tuyết ném lên người Tập Hương.
Vóc dáng Vân Hương cao gầy, Tập Hương thi nhỏ gầy, Tuyết Yên và Tập Hương cùng ném bóng tuyết vào Vân Hương.
Tuyết Yên chơi say sưa, cởi áo choàng trên người trèo lên cây.
Nàng nâm một quả bóng tuyết lớn ném vào trong cổ Vân Hương, Vân Hương thét lên, quay người ném tuyết vào mặt Tuyết Yên.
Tuyết Yên thét lên né đi, ngã nhào trên mặt tuyết, mặt vùi vào trong đồng tuyết.
“A hoàn xấu xa kia, được lãm, dám đánh lên ta!” Nàng ngầng đầu, hùng hổ làm một quả tuyết lớn ném đi!
Nàng bỗng thấy trước mất có một đôi giày đen, nhìn lên, là An vương đứng ở nơi đó, áo khoác bay bay, uy nghiêm tự phụ, trên người là nằm tuyết nàng vừa ném đi!
Tuyết Yên giật nảy mình. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
Phía sau An vương là vương phi Quan Duyệt, trắc phi Lưu Tuệ, đằng sau theo thứ tự là Hàn Chi Đào, ngũ hoàng tử Lê Vũ, thất công chúa Lê Đồng, sau nữa là Điền Minh, Cổ Phàm, còn có nam nhân đuôi lông mày có vết sẹo.
Tập Hương và Vân Hương đã quỹ ở nơi đó. “Thần thiếp tham kiến vương gia!” Trên khuôn mặt Tuyết Yên toàn là tuyết, mặt đỏ bừng, thậm chỉ bốc hơi nóng.
Trước đám người ăn mặc lộng lẫy này, Tuyết Yên có chút khó xử.
Thất công chúa không nhịn được cười ra tiếng, chỉ vào mặt Tuyết Yên: “Yên tẩu tẩu, tẩu thật thủ vị.”
Tuyết Yên nhìn An vương, hắn đang quan sát nàng: “Trắc phi của bản vương đúng là rất thủ vị, nàng không nói câu nào, ta cũng không nhận ra nàng là ai!”
“Vương gia, thần thiếp không làm phiền vương gia vương phi thưởng tuyết nữa.” Tuyết Yên quay người cầm áo choàng, gọi a hoàn mình vội vàng rời đi như chuột gặp mèo.
“Vương gia còn chưa lên tiếng nàng ta đã đi, lớn lên trên núi có khác, dạy thể nào cũng không thay đổi được bản tinh.” Quan Duyệt thở dài.
“Duyệt Nhi nhọc lòng rồi, về sau không cần phải để ý đến chỗ nàng ta nhiều đâu, tránh cho chọc giận nàng” Quan Duyệt không nghe thấy nhiệt độ trong giọng của Lê Hiên, không biết hắn vui hay giận.
Nửa đêm, Tuyết Yên mơ mơ màng màng cảm thấy có người chiếm giường nàng.
Nàng giật mình, đá một phát, chân bị người ta bắt lấy.
“Là ta.” Giọng nói trầm thấp.
Thì ra là Lê Hiên.
“Vương gia tới đây làm gi?” Tuyết Yên thuận miệng hỏi.
“Nång nói xem ta tới làm gì?”
“Vương gia thích lên giường người khác lúc nửa đêm sao?”
“Làm càn! Sao đáy lại là giường của người khác được?”
Nàng bị hần ôm vào trong lòng.
Nàng cựa quậy trong ngực hân, hắn giữ chặt đầu nàng.
“Đứng nhúc nhích, cho ta ôm một lúc.” Không ngờ hắn lại lưu luyến cơ thể của nàng.
Hắn ôm nàng, cả người tràn ngập tình dục, đây không giống hãn.
Hân là người có vô số nữ nhân, phóng đãng không bị trói buộc trong miệng mọi người.
Chính xác, hắn thích tim nữ nhân, nữ nhân mà hãn tìm đều có bệnh tim.
“Vương gia nửa đêm đi từ đâu đến vậy?” Nàng dán đến ngửi ngửi hân, dáng vẻ ghét bỏ,
Hắn cắn răng, củi đầu hôn lên môi nàng.
Đầu óc Tuyết Yên trống rồng, cơ thể không kìm được xui lơ.
Môi hằn trân trọc môi nàng.
Tay hấn giữ chặt nàng, mau chóng cởi đồ ngủ của nàng ra.
Hån đối xử với nàng như đối xử với một món đồ, đồ của hắn. Hắn có thể ra tay không chút thương tiếc, hoặc là đập nát.
Tùy ý, mà còn tận hứng.
Trời chưa sáng hán đã đi, Linh Lung mang canh trảnh thai tới rất đúng lúc.
Hai ngày sau, trong cung truyền chi, muốn An vương dẫn theo gia quyến tham gia tiệc trong cung
Hôm nay hoàng thượng và hoàng hậu mở tiệc là vì hoàng tử và công chúa nước Thượng Đan tới.
Đại a hoàn Linh Lung hầu hạ An vương đưa váy lụa cho Tuyết Yên.
Tuyết Yên thay y phục, bộ váy xếp nếp màu lam nhạt, trên váy đinh mấy con bướm màu lam đậm vô cùng sống động.
Trên đầu cài trâm mây hoa mai lam nhạt, sau đầu là trâm bạc đơn giản. Áo khoác có mũ màu tím, lông hồ ly màu trắng khiến nàng như một tinh linh xinh đẹp.
Tuyết Yên không để Vân Hương trang điểm cho nàng, nàng vốn thích kiểu trang dung đơn giản,
Nàng dẫn theo Vân Hương và Tập Hương, để Lập Hạ và Tiểu Xuân yên tâm dưỡng thương.
Vương phi Quan Duyệt mặc váy gấm thêu hoa màu hồng, áo choàng đỏ sậm, diễm lệ lộng lẫy như mẫu đơn.
Lưu Tuệ mặc váy lụa màu hồng cánh sen, áo choàng màu mật ong, trầm tĩnh thanh tao lịch sự.
Nàng ta là thứ nữ của bộ thượng thư Lưu Quản, bình thường không nói nhiều, nghe nói rất được An vương kính trọng. Tuyết Yên không tiếp xúc nhiều với nàng ta.
Lê Hiện nhìn thấy Tuyết Yên đi ra, nhìn lướt qua. Hôm nay hắn vẫn mặc đồ đen, thêu mây vàng. An vương Lê Hiện và vương phi ngồi một chiếc xe ngựa, Tuyết Yên và Lưu Tuệ ngồi với nhau.
Hôm nay hoàng thượng và hoàng hậu đãi tiệc, là bởi vì hoàng tử và công chúa nước Thượng Đan tới.
Nước Thượng Đan luôn có quan hệ tốt với nước
Đại Hưng. Đến Minh Quang điện, hoàng thượng đã đến rồi, An vương dẫn theo vương phi và hai trác phi hành lễ với hoàng thượng.
Tuyết Yên nhìn thấy mắt Lê Hiện liếc qua nữ tử sau lưng hoàng thượng, cái nhìn đó mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng rất kỳ lạ.
Nữ tử nhìn như nữ quan đứng phía sau hoàng thượng có ngoại hình thanh lệ chững chạc,
Nữ quan đỏ cũng về nhìn thoáng qua Lê Hiện.
Bọn họ quen nhau, mà quan hệ còn không tầm thường. Tuyết Yên lập tức nghĩ vậy.
Có điều An vương không bao giờ thiếu nữ nhân, cũng không có gì lạ lâm.
Mọi người ngồi theo vị trí, Quan Duyệt và An vương một bàn, Lưu Tuệ và Tuyết Yên một bản.
Tuyết Yên ngẩng đầu, nhìn thấy phụ thân Tuyết Văn Hạo và Thẩm thị ngồi đối diện, năng còn thấy cả Tuyết Trạch, con trai của tam di nương.
Bên ngoài có tiếng huyên náo vang lên, Tuyết Yên ngẩng đầu, thấy một nữ tử ngoại tộc xinh đẹp đuổi theo Lê Kiệt đi tới.
“Ninh vương, ngươi dạy ta thối sáo đi! Ta lại quên mất rồi!” Nàng ta mặc đồ đỏ, khuôn mặt to, måt cũng to, mũi cao thắng.
Tuyết Yên biết nàng ta chính là công chúa Tiêu
Lưu Nguyệt nước Thượng Đan. Lê Kiệt đứng lại, kiên nhẫn giáng giải cho nàng ta.
Tuyết Yên nhìn thấy sắc mặt Tuyết Kỳ tối đi: “Vương gia, đi thôi, hoàng thượng đang chờ đấy.” Hai tay nàng ta kéo áo Lê Kiệt.
Tiêu Lưu Nguyệt bên cạnh nhìn Tuyết Kỳ từ trên xuống dưới nói: “Vương phi nương nương, Ninh vương điện hạ rất đáng yêu, ta cũng thích.”
“Ngươi!” Tuyết Kỳ không ngờ Tiêu Lưu Nguyệt lại ngông nghênh như thế.
“Kỳ Nhi đừng để trong lòng, phong cách người dân nước Thượng Đan hào phóng, tính cách của nữ tử cũng rất cởi mở, thích của nàng ấy không phải như nàng nghĩ đâu.” Lê Kiệt giải thích.
Tiêu Lưu Nguyệt lại tủm tay Tuyết Kỳ, kéo nàng ta đi tới bên cạnh hoàng thượng và hoàng hậu. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
“Hoàng thượng hoàng hậu nương nương, Lưu Nguyệt nghe nói đệ nhất mỹ nữ của nước Đại Hưng chính là Ninh vương phi, bản công chúa muốn so tài với Ninh vương phi có được không?”
“Công chúa Lưu Nguyệt muốn so tài như thể ào?”
“Ninh vương phi là thiên kim nhà đại nguyên soái, chấc hần cũng rất giỏi võ nghệ, ta muốn so kiểm thuật hoặc là bắn tên với Tuyết Kỳ.”
“Công chúa, từ nhỏ Tuyết Kỳ đã lớn lên ở khuê phòng, không biết võ công, chỉ biết cầm kỳ thư họa thôi.” Tuyết Văn Hạo vội vàng cúi người thì lễ.
“Nữ tử nước Đại Hưng đều mảnh mai như thế sao? Ngay cả con gái nhà nguyên soái cũng không biết võ công?” Tiêu Lưu Nguyệt có chút thất vọng.
“Lưu Nguyệt, muội hơi quá rồi đấy!” Tiêu Ất Tân giận dữ mắng muội muội.
“Ca ca, muội thật sự cảm thấy nữ tử nước Đại
Hưng không hào sáng bằng nữ tử nước
Thượng Đan, cảm giác ai ai cũng có thể sẽ bị gió thối đi bất cứ lúc nào.” Hoàng thượng cười gượng Cả sảnh đường toàn người ăn mặc lộng lẫy, oanh oanh yến yến.
“Nam tử nước Đại Hưng không cần nữ tử có võ công, bọn họ có thể bảo vệ được tỷ muội và vợ con mình.” Hoàng thượng dừng một chút nói.
“Vậy cậu ta thì sao, nam tử gầy yếu như thế cũng có thể bảo vệ được người khác à?” Tiêu Lưu Nguyệt chỉ vào Tuyết Trạch bên cạnh.
“Lưu Nguyệt muội im ngay, đây là nhị công tử nhà nguyên soái!” Tiêu Ất Tân quảt lớn.
Mặc dù Tuyết Trạch đã mười tuổi, nhưng thoạt nhìn như đứa bé bảy tám tuổi. Lúc này cậu ta bị
Tiêu Lưu Nguyệt dùng tay chỉ, rất là phẫn nộ, khuôn mặt lạnh lẽo.
“Công tử nhà nguyên soái là như này à?” Tiêu Lưu Nguyệt không có hảo cảm với người nhà nguyên soái, ngữ khí khính miệt.
Có người không kìm được bật cười, rồi mau chóng che kín miệng mình, tiếng cười im bặt.
Tuyết Yên đứng lên: “Công chúa, đó chi là một đứa bé mười tuổi thôi”
Lê Hiên lạnh lùng nhìn nàng. Quan Duyệt nhíu nhíu mày,
“Đã mười tuổi rồi à? Ở nước Thượng Đan ta, có thể đánh chết một con sói rồi!” Tiêu Lưu Nguyệt khinh miệt nhìn Tuyết Trạch.
“Công chúa điện hạ, cậu ấy cũng làm được, có điều Vân Thành không có sói.” Tuyết Yên lạnh nhạt nói.
“Sói thì không có, nhưng có một con khỉ, nếu cậu ta có thể đánh thắng được con khỉ này, vậy coi như cậu ta lợi hại!”