“Để thuộc hạ gọi Chu thúc mở cửa.” Điền Minh đi lên trước nói.
“Không cần. Quay về bảo Linh Lung đưa than tốt nhất tới, đưa một ít quần áo mùa đông đến, mang cả chiếc áo lông cáo trắng tới nữa, cung cấp mọi thứ như khi nàng ấy còn ở đây. Nói với Linh Lung, nếu như chậm trễ sẽ bị đánh chết.”
Nói xong, Lê Hiên quay người đi đến thư phòng của hắn.
Sao hắn lại bất giác đi đến Trầm Hương uyển? Trong mắt Lê Hiên dâng lên cơn giận.
Thật ra hắn cũng chưa nghĩ ra phải đối xử với Tuyết Yên thế nào. Lúc trước khi cưới nàng cũng không ngờ rằng sẽ phiền toái như vậy.
Nàng không phải nữ nhân dịu dàng ngoan ngoãn, thích chống lại hắn, ở bên nàng, yêu và hận đều rất mãnh liệt.
Vậy mà hắn lại si mê nàng, say đắm dáng vẻ như một con gà chọi của nàng, say đắm những hận và yêu hết mình của nàng, và say đắm cả thân thể của nàng.
Lê Hiên càng nghĩ càng giận.
Hắn không muốn để nàng yêu hắn, càng không muốn yêu nàng, vậy sẽ rất phiền phức.
Kiêu Kỵ doanh của hắn là do Tuyết Thành dẫn người tiêu diệt, Tuyết Thành đương nhiên nghe lệnh của Tuyết Văn Нао.
Sớm muộn gì hắn và phụ thân nàng Tuyết Văn Hạo cũng phải đánh một trận.
Đến ngày đó, nàng chắc chắn sẽ phải chết. Hắn không muốn khiến mình khó xử.
Nữ nhân mà, còn nhiều lắm.
Hắn có chính phi hiền lành, cũng có trắc phi dịu dàng, nếu như hắn muốn, hắn vẫn còn có thể có rất nhiều nữ nhân.
Một nữ nhân luôn tự cho mình là đúng như thế, sao hắn lại thích được?
Từ khi Tuệ phu nhân bị sảy thai, Lê Hiên đều ngủ trong thư phòng.
Điền Minh nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Lê Hiện thì thở dài.
Khi Yên phu nhân ở đây, mặc dù thường xuyên chọc chủ tử nổi giận, nhưng trái tim như tòa thành cổ của chủ tử sống động hơn rất nhiều, tất cả đều trở nên rất thú vị, trên khuôn mặt cũng có những biểu cảm lúc trước chưa bao giờ có, dù là khi ở cạnh Nhan Hương.
Gia còn thường xuyên nhớ đến nàng, mỗi lần nhớ đến nàng, môi đều nhếch lên, ngay cả mắt cũng cười, mặc dù gia không thừa nhận.
Đã nhiều ngày Linh Lung không thấy Lê Hiên, hôm nay nghe Điền Minh gọi, mặt Linh Lung đỏ bừng lên.
“Ta có thể gặp gia không? Ta có lời muốn nói với gia” Linh Lung khẩn cầu.
“Gần đây gia bận lắm, không rảnh, ngươi hãy tự giải quyết cho tốt đi.” Điền Minh cũng tức giận.
“Ngươi sao vậy? Có ý gì?”
Điền Minh đã đi xa.
Tuyết Yên trở lại Tử Y các, Nhiếp Lăng Hàn băng bó vết thương cho nàng. “Mấy ngày nay đừng ra khỏi cửa, sao trên người muội vết thương chồng chất thế này!”
Tuyết Yên thật sự làm ổ trong phòng không ra khỏi cửa. Nàng không có tinh thần, cũng không có hứng thú với bất cứ điều gì.
Mình đau lòng trốn ra khỏi An vương phủ, vì sao vẫn không hề cảm thấy vui vẻ?
Rốt cuộc mình muốn gì? Tuyết Yên liên tục trở mình không sao ngủ được.
Mấy ngày nay tuyết lớn, gió thổi lạnh thấu xương, Tuyết Yên ở lỳ trong chăn, mấy ngày không ra khỏi cửa.
Ngày Lê Hiên xuất binh ngăn địch, tuyết lớn như lông ngỗng màu xám bị cuốn lên bay phất phơ trong gió rét.
Trên đường cái Vân thành, tieng chaly trống rợp trời.
Tuyết Yên nghe thấy tiếng chiêng trống, choàng chiếc áo màu tím chạy ra.
Nàng đứng trên bậc thang sát đường, nhìn thấy các tướng sĩ của Đại Hưng đi qua.
Nàng cũng nhìn thấy hắn. . Truyện Xuyên Nhanh
Người đó quá bắt mắt.
Nam nhân trẻ tuổi dáng người thắng tắp, tay cầm trường kiếm, cưỡi trên lưng ngựa, mặc khôi giáp màu đen.
Gió lạnh thổi qua góc áo của hắn, ngay cả mái tóc đen bay bay cũng lộ ra khí khái anh hùng lẫm liệt.
Theo sau là Hàn Chi Đào và Phạm Tinh. Tiếp sau nữa là Điền Minh, Cố Phàm và
Dương Thạc.
Tuyết Yên nhìn hắn chằm chằm, run rẩy, nam nhân này là phu quân của ta sao? Vì sao lại cách xa ta như thế?
Chiến mã phát ra âm thanh lộc cộc khiến người ta phiền lòng.
Hắn phải ra chiến trường rồi! Trái tim Tuyết Yên run bắn lên, hắn cứ thế mà đi sao? Sao lại thế?
Dường như hắn cũng cảm nhận được điều gì, cưỡi trên quân mã màu đen, thân hình cao lớn khí khái anh dũng.
Ánh mắt sắc bén của hắn xuyên qua đám đông, dừng trên người cô gái đứng trên bậc thang với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Nàng đứng đó một mình, gió thổi tóc bay bay, khuôn mặt lớn chừng bàn tay đã gầy đi trông thấy.
Một ánh nhìn mà quấn quýt lấy nhau.
Lê Hiên kìm ý muốn xông qua ôm nàng, hờ hững quay đầu, dẫn theo đại quân của hắn chậm rãi đi xa.
Hết thảy vẫn là ẩn số. Hắn có thể còn sống trở về hay không còn chưa biết. Sau này trở về có điều gì đang chờ hắn? Lần này xuất binh, Ninh vương giả bệnh, Tuyết Văn Hạo đã sớm nhận lệnh đi thu phục phản quân ở Diệp thành, nhưng một thành nhỏ như thế còn cần đại nguyên soái như ông ấy tự mình ra tay sao?
Nghĩ tới Tuyết Văn Hạo, hai mắt Lê Hiện nhắm nghiền, gạt khuôn mặt đầy nước mắt của Tuyết Yên ra khỏi đầu!
Tin tức của Tử Y các tới còn nhanh hơn trong hoàng cung.
Trong khoảng thời gian này, Tuyet vẫn luôn ở bên cạnh Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn có tin tức chiến trường mới nhất.
“An vương đại phá núi Cửu sơn”, “An vương giành lại Thương châu”, “An vương bị ngăn cản ở trại Hướng gia!”
Lương Hồng Tụ chưa từng cảm thấy phiền muộn như thế, Tuyết Yên đi theo sau Nhiếp Lăng Hàn như cái đuôi vậy.
“Sư huynh, Tử Y các luôn quan tâm đến triều chính sao?” Tuyết Yên đang đứng cạnh lò sưởi trong thư phòng Nhiếp Lăng Hàn, nhìn hắn chăm chú lật xem đủ mọi tin tức.
“Tử Y các ở Vân thành, dĩ nhiên phải quan tâm chuyện lớn của triều đình, nếu
không làm sao có chỗ đứng được?
“Đường chủ!” Lương Hồng Tụ ôm một bao hạt dẻ rang đường đi đến: “Cho ngài ăn này! Vừa xào xong.”
Nhiếp Lăng Hàn nhìn một cái: “Ngươi và Yên Nhi ăn đi.”
“Đường chủ, hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, chúng ta ra ngoài ăn cháo đi?”
Nhiếp Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn Tuyết Yên. Tuyết Yên gật đầu.
Lương Hồng Tụ nhìn sang Tuyết Yên: “Chẳng phải ngươi cần dưỡng thương sao?”
“Hay là ta không đi nữa.” Tuyết Yên rất thức thời, nàng cảm nhận được Lương Hồng Tụ không thích mình, và nàng ấy thích Nhiếp Lăng Hàn.
“Hồng Tụ! Tuyết Yên đến Vän thanh da lâu mà vẫn chưa tham quan kĩ Vân thành kìa.” Nhiếp Lăng Hàn nhìn Lương Hồng Tụ.
Tiệm cháo ngon nhất của Vân thành ở phố tây.
Tuyết Yên gọi cháo trứng muối thịt nạc, Nhiếp Lăng Hàn gọi cháo hạt sen, Lương Hồng Tụ gọi cháo hạt dẻ.
Có ba thực khách đi ngang qua, Tuyết Yên ngửi thấy mùi hương nhạt rất lạ. Nàng ngẩng đầu lên nhìn.
Một người thọt, một người thư sinh, người còn lại là một nam nhân khuôn mặt đen sì. Bọn họ ngồi cách chỗ của ba người không xa.
Người thư sinh kia đang quan sát Tuyết Yên.
Tuyết Yên củi đầu, ăn một mieng chau trứng muối thịt nạc trước mặt.
“Trong đó có người biết muội sao?” Nhiếp Lăng Hàn hạ giọng hỏi.
“Không có.”
“Không sao, ăn nhanh rồi đi.” Nhiếp Lăng Hàn lại múc đầy bát cho Tuyết Yên và Lương Hồng Tụ.
“Từ khi ngươi đến, lần nào chúng ta ra ngoài cũng gặp phải chuyện bất ngờ! Ăn bát cháo cũng không được yên!” Lương Hồng Tụ phàn nàn.
“Hồng Tụ, ngươi im đi!” Nhiếp Lăng Hàn thấy Tuyết Yên bất an bèn quát khẽ.
“Tên thọt kia chắc là Trương thọt nổi tiếng đó nhỉ.” Lương Hồng Tụ nhỏ giọng nói.
“Đúng, ba người này đều khong don giản, xem ra gần đây Vân thành sắp có chuyện lớn xảy ra.” Nhiếp Lăng Hàn nhíu mày.
“Tuyết Yên, muội có mang theo thanh dược không?” Nhiếp Lăng Hàn đột nhiên hỏi.
“Muội có mang, sao vậy?” Tuyết Yên ngẩng đầu, phát hiện nét mặt của Nhiếp Lăng Hàn và Lương Hồng Tụ uể oải, như thể sắp ngã xuống.
Tuyết Yên kinh hãi.
Cháo bị bỏ thuốc ư?
Tuyết Yên lấy thanh dược ra khỏi túi mình, nhét vào trong miệng Nhiếp Lăng Hàn và Lương Hồng Tụ, mình cũng ăn một viên.
Sau lưng có cơn gió ập tới, Tuyết Yên ngẩng đầu, ba người bên cạnh giở lao đến, đao kiếm lóe sáng loang loáng.
Tuyết Yên giật mình lui ra sau mấy bước, dựa vào tường, mũi kiếm đã lao đến!
Sau vài âm thanh chói tai, kiếm đâm về phía bọn họ bị chặn lại.
Một người chặn kiếm kéo Tuyết Yên, bên tai là âm thanh đánh nhau chát chúa.
“Gia đi trước đi!” Có người đầy bọn họ một cái. Tuyết Yên tìm kiếm Nhiếp Lăng Hàn trong hoảng hốt, hắn đã tỉnh, cầm kiếm cùn đánh nhau với tên thọt.
Đại hán mặt đen và thư sinh lại đuổi tới. Tuyết Yên được một người ôm lấy chạy ra ngoài.
Chúng bám theo sát góg. Tên thư sinh nọ dùng một chiếc quạt sāt, tren call quạt toàn gai nhọn.
Tuyết Yên cảm thấy có chất lỏng ấm nhỏ lên mặt, đưa tay sờ một cái, là máu.
“Ngươi bị thương rồi!” Bây giờ nàng vẫn chưa thấy rõ dáng vẻ của người ôm nàng.
Hắn dứt khoát khiêng nàng trên vai, chạy càng nhanh hơn.
Hai người đó đuổi rất sát, gần như không có cơ hội để thở.
“Đừng nói chuyện! Bọn chúng muốn bắt ngươi đấy!” Người đó vừa nói, trong lòng Tuyết Yên liền căng thẳng.
“Tại sao lại là ngươi! Ngươi thả ta xuống.”
Là Ninh vương Lê Kiệt. Khuôn mặt hắn giờ lạ hoắc, hắn đã dịch dung.