Giấc mơ này quấy nhiều hắn rất nhiều năm. Mà trong mơ khuôn mặt của Tử Vi và Sơ Tình cực kỳ mơ hồ. Hắn chưa từng thấy rõ hình dáng của bọn họ thế nào.
Mơ quá lâu sẽ tưởng là thật. Hắn nghe thấy nữ tử nào có bệnh tim, sẽ không kìm được mà chú ý. Nữ nhân của hắn, cơ bản đều có bệnh tim.
Có điều nói cũng kỳ quái, từ khi cưới Quan Duyệt và Tuyết Yên, hắn chưa từng mơ giấc mơ này nữa.
Trước kia hắn chỉ cho rằng Quan Duyệt có bệnh tim, về sau mới biết, Tuyết Yên cũng có bệnh tim.
“Thường xuyên mơ một giấc mơ có thể là thật, có lẽ là câu chuyện kiếp trước của chàng.” Tuyết Yên lẳng lặng nói.
Bởi vì câu chuyện kiếp trước của nàng cũng nói cho người khác là mơ.
Lê Hiên quay người, lấy ra hồ lô nhỏ gỗ đào tinh xảo từ trong y phục, phía trên buộc sợi dây đỏ.
Hắn thắt vào eo nàng: “Trong khoảng thời gian này nàng luôn bị thương, hồ lô này có thể trừ tà đấy.”
Tuyết Yên nắm chặt tay, món đồ trang sức này vượt qua tất cả châu báu hắn đưa cho nàng lúc trước.
Nàng ôm lấy eo hắn, dán mặt lên người Lê Hiên như mèo con: “Mấy ngày nay, mấy ngày nay chàng và ta ở bên ngoài có được không?”
“Được. Nghe nàng” Bàn tay hắn xoa nhẹ đầu nàng, hiếm khi thấy Tuyết Yên dịu dàng nghe lời như thế.
Tuyết Yên nhón chân lên, hôn lên môi hắn một cái.
Lê Hiên than khẽ một tiếng, kéo nàng vào trong lòng.
Ở bên nhau không còn gì bận tâm, cho dù chỉ một ngày cũng tốt đẹp.
Buổi trưa, đội săn thú trở về. Dương Thạc cầm năm con gà rừng và hai con chim ngói, còn hai con thỏ hoang.
Nhan Hương thấy mứt quả trong chậu để bên ngoài trước tiên, nàng ta hưng phấn cầm một quả: “Ai mua đây? Ta thích ăn nhất mấy loại mứt quả chua chua ngọt ngọt này đấy.”
“Đây là gia và Yên phu nhân cùng làm.” Thúy Hồng cố ý nói.
Nhan Hương nhìn Lê Hiện: “Cảm ơn gia và Yên phu nhân.”
Tuyết Yên khẽ gật đầu.
Lê Hiên lại nhìn một đống gà rừng: “Xử lý bọn chúng đi, ta làm gà nướng cho các ngươi.”
Điền Minh và Cố Phàm liếc nhìn nhau, tâm trạng của gia tốt lên rất nhanh.
Tuyết Yên ngồi đó không nhúc nhích, Nhan Hương liên tục nhìn nàng, nàng biết Nhan Hương muốn nàng rời đi. Lần này nàng không muốn nhượng bộ nữa.
Vì sao lại có người vì sủng mà kiều, đó là bởi vì có người khiến họ kiêu. Thì ra mình cũng là một chủ nhân chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, Tuyết Yên thầm trào phúng.
Lê Hiên bỏ nấm hương, chân giò hun khói, thịt sò, bí xanh và các gia vị khác vào trong bụng con gà đã được làm sạch. Hắn học được điều này ở núi Mặc.
Khi đùi gà thơm ngào ngạt được đưa đến tay Tuyết Yên, Tuyết Yên không hề e dè gặm một miếng to.
“Ừm, đúng là vị này! Được đấy, Lê Hiên, chàng xuất đồ được rồi!” Hương vị thật sự rất tốt, giống như tâm trạng của Tuyết Yên.
Lê Hiên đưa một cái đùi gà cho Nhan Hương, Nhan Hương nhận lấy, dùng tay xé thịt gà ăn nhã nhặn.
Nhan Hương yên lặng nhìn Lê Hiên, hắn thật sự chỉ lợi dụng nữ nhân đó như hắn nói sao? Có lẽ chính hắn cũng không biết hắn đang làm gì đâu.
Nhưng mà, tâm trạng tốt của Tuyết Yên luôn chỉ là những phút ngắn ngủi.
Buổi chiều, Lê Hiên nhận được mật báo từ Vân thành, hoàng thượng bệnh nặng.
Lê Hiên quyết định ngay lập tức xuất phát về Vân thành.
Thu xếp xong điều động nhân sự Phù thành và thành quận xung quanh, buổi chiều hai mươi chín tháng chạp, Lê Hiên dẫn theo tâm phúc đi về Vân thành trước tiên, Hàn Chi Đào dẫn đại quân theo sau.
Tuyết Yên còn bị thương chưa khỏi, nàng ngồi trong xe ngựa, còn những người khác cưỡi ngựa.
Ngồi trong xe ngựa, Tuyết Yên đột nhiên nghĩ đến kiếp trước, sau khi hoàng thượng bị bệnh nặng xảy ra một chuyện lớn, chính là Lê Hiên tạo phản, Lê Kiệt mượn cơ hội khởi binh cần vương, và Lê Kiệt chiếm thượng phong rất nhanh.
Nghe nói nguyên nhân lúc ấy Lê Hiện khởi binh tạo phản là bởi vì Lâm phi bị hại.
Tuyết Yên giật mình, tới nhanh như vậy rồi sao? Liệu kiếp này có còn như vậy không?
Xe ngựa chạy rất nhanh, có thể thấy Lê Hiên vô cùng sốt ruột.
Tuyết Yên vén rèm lên, ngó đầu tìm Lê Hiên.
Hắn đi phía trước, sóng vai với Nhan Hương.
“Lê Hiên!” Khi nàng và hắn tốt đẹp thì luôn gọi tên hắn. Khi nàng gọi hắn là vương gia đều là lúc tức giận, hoặc là cố ý muốn kéo dài khoảng cách với hắn.
“Sao vậy?” Hẳn chậm lại, đi đến bên cạnh nàng.
Hắn nhìn thấy vẻ khủng hoảng trong mắt nàng: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn cúi thấp đầu, khom lưng nhìn nàng.
“Trong lòng ta rất bất an, ta cảm thấy chàng nên truyền tin trở về, đảm bảo cho sự an toàn của Lâm phi nương nương” Tuyết Yên hạ giọng nói.
“Vì sao? Bây giờ là lúc phụ hoàng ta bệnh nặng.” Hắn nhìn nàng: “Có phải nàng biết gì không?”
“Không phải, Lê Hiên, dự cảm của ta luôn rất chuẩn, chàng sắp xếp người bảo vệ Lâm phi nương nương, hoặc là đón bà ấy ra đi.”
“Được.” Lê Hiên đáp ứng, bất kể thế nào cẩn thận luôn không thừa.
“Thu xếp ngay bây giờ đi! Đừng chờ được không?” Tay Tuyết Yên nắm chặt vạt áo của mình.
“Được, bây giờ ta sẽ đi thu xếp.”
“Còn nữa, nếu như Ninh vương lợi dụng hoàng thượng làm chuyện gì không tốt, liệu chàng có tạo phản không?”
Lê Hiên nhíu mày: “Nàng sao vậy, vì sao lại hỏi thế?”
“Dừng lại nghỉ ngơi một lát đi!” Lê Hiện bảo mọi người dừng lại, hắn chui vào xe ngựa.
Hôm nay là giao thừa, người đi đường rất ít, trong lòng Lê Hiên bất an, chau mày.
“Rốt cuộc nàng muốn nói gì?” Hắn duỗi tay nắm chặt mặt nàng, nghịch mũi nàng.
“Ta cảm thấy, lần này về Vân thành sẽ là một bước ngoặt rất quan trọng của chàng. Chàng nhất định phải giữ vững. Dự cảm của ta luôn rất chuẩn!” Tuyết Yên không biết nên giải thích với hắn như thế nào, chuyện này lại không thể nói là thấy trong mơ được.
“Được, ta biết rồi, nàng đừng lo. Ta đã đưa tin bảo ám vệ bảo vệ mẫu phi ta.”
Tuyết Yên hiếm khi nói chuyện nghiêm túc với hắn như thế.
Hắn vén mớ tóc rối của nàng ra sau tai, nàng rúc vào trong ngực hắn.
“Ta sẵn lòng nghe chàng nói chuyện.” Tuyết Yên ôm hẳn.
Hắn cho rằng nàng đang làm nũng.
Buổi tối là đêm giao thừa, vất vả lắm mới tìm được một khách sạn còn buôn bán. Điền Minh cho bà chủ mấy thỏi vàng, bà chủ nhìn thấy mấy người này không phải tiểu thương bình thường, bèn làm sủi cảo, đưa đồ ăn tốt nhất lên.
Có điều tâm trạng của mọi người đều không tốt, đêm giao thừa trôi qua rất nhanh.
Chập tối đến ngọn đồi bên ngoài Vân thành đã là mùng một đầu năm.
Lê Hiện sai ám vệ che chở Nhan Hương vào cung thám thính tin tức trước. Những người khác ở tại chỗ chờ lệnh.
Mấy người gặm lương khô trong rừng. chỗ này vẫn có thể nghe thấy tiếng pháo nổ trong thành.
Bóng đêm dần sâu hơn, gió lạnh như đao.
Đột nhiên có trận tuyết lớn. Tuyết càng rơi càng dày, toàn bộ Vân thành ngập trong gió tuyết rợp trời.
Cơn gió lớn trăm năm khó gặp như kẻ điên phát cuồng, gào thét trong rừng cây.
Mọi người bị gió thổi không mở nổi mắt.
An vương trẻ trung đứng trên sườn dốc phủ tuyết
cần gió, ngắm nhìn Vân thành.
Tuyết Yên đi xuống từ trên xe ngựa, đứng sau lưng hắn.
“Thời tiết thay đổi rồi.” Hắn ôm nàng vào trong lòng. Cơ thể mềm mại của nữ tử dựa vào người hắn.
“Trước sau giao thừa hàng năm đều lạnh nhất.” Tuyết Yên an ủi hắn.
Phía trước đột nhiên xuất hiện mấy bóng đen đi thẳng đến rừng cây.
Điền Minh và Cố Phàm, Dương Thạc bảo vệ An vương và Tuyết Yên ở giữa.
“Ai đấy?” Phạm Tinh hỏi một câu.
Có mười mấy người tới, không nói câu nào, bước đến như gió, vung kiếm tới.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên